Chương 1: Chưởng môn phu nhân [1/2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi xuống núi, Vân Sơn quân từng dặn dò qua, khi hắn không ở, mọi sự vụ trong môn đều giao cho Cửu Bình Phong phong chủ quản lý.

Cửu Bình Phong phong chủ thích luận bàn với đệ tử trong môn luận bàn, thu một cái đỉnh núi toàn là đồ đệ, quan tâm tới những đoá hoa tương lai của giới tu tiên, những ai có câu hỏi liên quan đến tu luyện đều sẽ trả lời, bình dị gần gũi, nhưng lại không phải người am hiểu quản lý sự vụ.

Bởi vì tâm rất mềm, lại thường bảo vệ vãn bối, các đệ tử phạm sai lầm chỉ cần giả bộ đáng thương làm nũng với hắn, hắn liền không nhẫn tâm trách phạt.

Nhưng bây giờ Côn Luân Vân Sơn trừ hắn ra, năm vị phong chủ còn lại không bị trọng thương dậy không nổi thì chính là làm nhiệm vụ ở bên ngoài không thể trở về, Cửu Bình Phong phong chủ đành phải đau đầu mà tiếp nhận công việc.

Từ đầu năm nay, nhân gian liền xuất hiện một lượng lớn yêu ma làm loạn, chuyện xấu diễn ra liên miên, mỗi đại tiên môn đều có tổn thất, lại nghe được tin bá chủ Yêu giới muốn muốn tấn công nhân gian.

Kế hoạch của Yêu giới là trước tiên đánh thức những hung thú bị phong ấn ở nhân gian.

Tây Hải hung thú phá tan phong ấn, làm loạn nhân gian, lần này Vân Sơn quân phải đi chính là để trấn áp hung thú này.

Không ngờ rằng lần này đi mất hơn nửa tháng trời.

Cửu Bình Phong phong chủ mỗi ngày cần cù chăm chỉ xử lý sự vụ của Vân Sơn, mới đầu còn ổn, đơn giản chỉ là đệ tử của đỉnh nào hoặc người trong môn vi phạm lệnh cấm, hoặc là yêu ma nào đó không muốn mạng trộm chạy vào Vân Sơn quấy rối, những việc này đều nằm trong phạm vi hắn có thể khống chế, thẳng đến hôm nay: "Sư, sư tôn! Không tốt rồi! Lớn chuyện rồi!"

Cửu Bình Phong phong chủ vừa mới ngồi xuống, một đôi đũa duỗi ra chưa kẹp đến thịt liền bị tiếng thét của tiểu đồ đệ nhà mình doạ run tay.

Tiểu đồ đề khuôn mặt vừa tròn vừa trắng như Phật Di Lặc vừa niệm pháp quyết ngự ảnh đến cửa ra vào, lảo đảo mà xông tới, một tay lay ở cửa ra vào vội vàng hấp tấp nói: "Sư tôn! Tiết sư huynh đánh nhau với Vu Sơn thiếu chủ ở Tiểu Sơn Phong rồi! Hai người động tay động chân với nhau, thiếu chút nữa phá hỏng cả Dược Trai rồi! Đã thế, Tam Túc phượng của chưởng môn phu nhân trùng hợp bay qua, bị kiếm khí của hai người lan đến...... chết, chết rồi."

Cửu Bình Phong phong chủ nghe xong lặng lẽ bỏ đũa xuống, thầm nghĩ xong rồi, lớn chuyện rồi. Trước không nói đến chuyện đồ đệ sủng ái nhất của mình đánh nhau với Vu Sơn thiếu chủ ở cách vách, quan trọng nhất là hai người bọn họ còn đánh chết thú cưng mà chưởng môn nhà mình tặng cho phu nhân.

Toàn Côn Luân đều biết rõ chưởng môn phu nhân của Vân Sơn thích nhất con Tam Túc phượng này, mà Vân Sơn quân sủng nhất nhà mình phu nhân, yêu ai yêu cả đường đi, cho phép con Tam Túc phượng này tự do bay lượn ở Vân Sơn.

Kết quả tự do quá mức, sơ sẩy một phát liền đi rồi.

Tiểu đồ đệ xem một bàn đồ ăn ngon lành, nuốt nước miếng, thận trọng nói: "Sư tôn, người vẫn còn ăn à?"

"Ăn cái gì?" Cửu Bình Phong phong chủ bất đắc dĩ đứng dậy, "Đi Tiểu Sơn Phong xem xem."

Tiểu Sơn Phong.

Dược Trai toạ lạc ở sườn núi giờ toàn là một mảnh hỗn độn, đá vụn bị kiếm khí đánh qua ào ào rơi xuống, cây cỏ trước viện bị đổ nghiêng đổ ngả, đại dược sư của Dược Trai đang vểnh chân bắt chéo ngồi ở trong viện trợn trắng mắt nhìn về phía hai thiếu niên đang cúi đầu.

Đại dược sư: "Đánh, đánh tiếp đi, vừa rồi không phải rất bản lĩnh à? Kiếm khí hồng hộc chém ra, không khác gì say máu giết đỏ mắt muốn đem Dược Trai của lão tử phá nát, sao bây giờ không đánh nữa rồi?"

Thiếu niên bên trái mặc y phục màu vàng mím môi, cặp mắt đào hoa, lông mày nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng, trông vô cùng thanh tú, nhưng trên mặt lại tràn đầy tối tăm.

Thiếu niên bên phải mang y phục màu đen, trên cổ tay thêu hoa văn tơ hồng, sau thắt lưng nhét một thanh bán loan đao, tay phải nắm chặt chuôi đao, đầu lông mày nhíu chặt, ánh mắt tràn ngập táo bạo và nôn nóng.

Hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Cái này còn cứu được không? Nếu để nương của ta biết được, ba năm nữa ta đừng hòng nghĩ đi vào Vân Sơn!"

"Vậy lại càng tốt." Tiết Hạo nhếch khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, "Nếu không phải là ngươi càn quấy làm bậy, Tam Túc phượng sao có thể chết chứ?"

"Nhìn không ra ngươi nha Tiết Hạo, ngươi còn dám trốn tránh trách nhiệm, dăm ba câu liền muốn ta chịu hoàn toàn trách nhiệm?" Trán của Vu Sơn thiếu chủ Bùi Văn Giác co giật, nóng nảy nói, "Ngươi cũng không trợn to mắt chó xem xem kiếm chiêu còn sót lại trên cơ thể của nó có phải của ngươi hay không!"

Tiết Hạo: "Xin gửi lại câu nói này cho ngươi."

Cửu Bình Phong phong chủ vừa đến liền nghe tiếng cãi nhau của hai người này.

Hắn đến gần liếc mắt liền trông thấy Tam Túc phượng không còn thở nằm bên chân hai người, lông vũ mềm mại đẹp đẽ đã bị kiếm khí cắt trụi, đỉnh đầu đều trọc rồi, tình trạng tử vong vô cùng thê thảm.

Cửu Bình Phong phong chủ không nhịn được thì thầm trong lòng: Xong rồi xong rồi,xong thật rồi.

"Sư huynh, bớt nói đi, Vân Sơn phong chủ đến rồi." Tiểu sư muội đứng phía sau nhỏ giọng nhắc nhở Bùi Văn Giác.

Hai tên thiếu niên đều im lặng lại.

Đại dược sư không vui vẻ mà phất tay: "Bạch phong chủ ngươi mau mau mang hai cái sao chổi này đi đi, bọn ta có thể không tính toán nhưng phu nhân nếu muốn trách tội, hai người bọn họ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm."

Cửu Bình Phong phong chủ họ Bạch, quản lý Cửu Bình Phong của Vân Sơn Côn Luân, là một trong sáu vị phong chủ. Chỉ có những người cùng thế hệ mới kêu hắn là Bạch phong chủ, tiểu bối đều xưng hắn là Cửu Bình Phong phong chủ.

Giờ này hắn biểu cảm thật thà phúc hậu, ánh mắt bất đắc dĩ hướng đến hai thiếu niên, thở dài nói: "Chuyện này ta không làm chủ được, hai người các ngươi cùng ta đi lên Vân Phong, tự mình nói với phu nhân."

Mọi người ở đó mỗi người một suy nghĩ khác nhau.

Tiểu sư muội của Vu Sơn lo lắng cho thiếu chủ của nhà mình, dù sao mấy ngày trước nàng mới nghe lén được Vu Sơn phu nhân cùng Vân Sơn phu nhân không hợp nhau, để phòng ngừa thiếu chủ của nhà mình bị bắt nạt, nàng lập tức truyền tin về Vu Sơn.

Côn Luân có ba núi, gọi là Tiên Sơn, thuật pháp mỗi tông môn không giống nhau, những vẫn là một thể, là vì Côn Luân tiên pháp.

Ý tứ chính là mỗi núi có một chưởng môn, nhưng vẫn là một đại gia đình, thuật pháp , kiếm đạo, phù chú không giống nhau, nhưng tâm pháp lại giống nhau.

Một núi có mười tám đỉnh, Vân Sơn khác biệt, chỉ có sáu đỉnh, lại là Tiên Sơn lớn nhất ở Côn Luân.

Thượng Vân Phong là đỉnh cao nhất của Côn Luân.

Thường Dao ở đây ba năm, mây mù lượn lờ, núi non trùng điệp, mỗi mùa một cảnh, mỗi người mỗi vẻ, đẹp như tiên cảnh khiến nàng nhìn mãi không chán.

Phòng bếp của chủ điện Thượng Vân Phong nằm bên cạnh vách núi, mở cửa sổ ra liền có thể trông thấy vách đá hung hiểm không thấy đáy, thỉnh thoảng có sương trắng xẹt qua, che lấp mấy cây hoa tử đằng hàng vạn năm tuổi trên vách đá.

Trên bệ cửa sổ chất đống rất nhiều đồ làm bếp như bình tương, bóng cây hoa đào che lấy cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi vào rất ôn nhu hiền hòa.

"Vân Sơn quân đi Tây Hải đã hơn nửa tháng, đến nay chưa về, tỷ sợ muội nhàm chán, đi trở về liền đến Côn Luân xem muội." Nữ nhân đứng trước bàn xắn ống tay áo đang nặn bột, khuôn mặt dịu dàng tươi sáng, tiếng nói nhẹ nhàng, như gió xuân đang đến.

Hạ Tang Y ép bột mì, nâng đầu xem hướng cửa sổ: "A Dao, khoảng thời gian không có Vân Sơn quân ở đây, có ai bắt nạt muội không?"

"Tỷ tỷ tốt, muội đâu dễ bị người ta bắt nạt như vậy." Âm thanh giòn ngọt mang ý cười truyền từ ngoài cửa sổ, Thường Dao xoay người nhặt hoa rơi trên áo, một đôi mắt hạnh nhìn về phía Hạ Tang Y, "Mọi chuyện trong núi đều giao cho Cửu Bình Phong phong chủ, muội mỗi ngày đều ở Thượng Vân Phong vui chơi ăn uống."

Hạ Tang Y dựa vào cửa sổ xem khuôn mặt xinh đẹp một cách quá đáng ở trước mặt, trên đuôi mắt nữ nhân mang theo một điểm lười nhác, liếc về nắm bột mì trong tay nàng lộ ra vẻ tò mò, tư thái rất biết điều, làm người thương tiếc.

"Lúc tỷ trở về nghe nói tai hoạ ở Tây Hải đã dẹp loạn rồi, muội không cần sốt ruột, Vân Sơn quân hẳn là vài ngày nữa sẽ trở về." Hạ Tang Y cán đi cán lại bột, một bên nói, "Đem hoa rửa rồi nghiền nát lấy nước đi."

Thường Dao nghe lời làm theo.

Nàng vào phòng lấy nước rửa sạch từng cánh hoa đào trong giỏ, như không để ý mà nói: "Mấy ngày trước muội nghe bọn họ nói, mỗi lần Đại Sơn Âm quân ra ngoài trở về, nhất định đi đến phòng bếp đầu tiên để ăn hoành thánh dầu ớt tỷ làm."

Vì thế người của Côn Luân Tam Sơn đều nói hai vợ chồng này phu thê tình sâu.

"Hả?" Hạ Tang Y nghiêng đầu nhìn nàng, ấm giọng cười nói, "Muội muốn ăn sao?"

"Muốn học." Thường Dao chuyên chú mà rửa cánh hoa, âm thanh đáp lời rất nhẹ, "Đợi Vân Sơn quân trở về, muội cũng làm cho chàng một bát, nghĩ lại, muội hình như chưa từng nấu ăn cho chàng."

Khuôn mặt của nàng phản chiếu trong nước, nữ nhân nói lời rất nhẹ nhàng tình cảm nhưng trong mắt lại không chứa chút tình ái nào.

Thường Dao chỉ nghĩ là: Người khác có thì Tống Tễ Tuyết cũng phải có.

Nếu không người khác làm sao có thể nghĩ nàng yêu hắn cơ chứ?

Nếu để người ngoài nhìn ra nàng không yêu Tống Tễ Tuyết, vậy nàng liền không thể tiếp tùng dùng thân phận Vân Sơn phu nhân nữa, càng không có cách nào dùng đặc quyền mà thân phận này mang đến để lợi dụng Côn Sơn mà làm việc.

"Vậy hôm nay tỷ không làm bánh hoa đào, tỷ dạy muội cách làm hoành thánh dầu ớt, đợi......" Hạ Tang Y lời còn chưa nói xong, liền thấy thị nữ tiến lên nói, "Phu nhân, Cửu Bình Phong phong chủ tới, còn mang theo Tiết Hạo cùng với Vu Sơn thiếu chủ."

Thần sắc của thị nữ hơi có vẻ bất đắc dĩ, nói: "Cửu Bình Phong phong chủ nói, hai người này đánh nhau ở Tiểu Sơn Phong, lỡ tay làm Tam Túc phượng đang bay qua chết."

Tam Túc phượng, cả Côn Luân chỉ có một con, cực kỳ trân quý, ngay cả người quét rác của tông môn quét đều biết rõ nó là thú cưng của ai.

Thường Dao ngẩn người trong phút chốc: "Chết rồi?"

"Vâng ạ." Thị nữ cúi đầu lại nói, "Vu Sơn phu nhân cũng đến rồi."

"Vậy đi thôi." Thường Dao lau khô bọt nước trên tay, nói với Hạ Tang Y, "Muội một lúc nữa sẽ quay lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro