Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nước róc rách bên tai, Cố Phù ngoan ngoãn ôm chân ngồi , tay chọc chọc mặt đất, lén liếc nhìn người dưới dưới nước.

Nam tử thân hình cao lớn, cơ bắp căng chặt phủ một tầng ướt át. Làm Cố Phù bất ngờ là gương mặt hắn thật sự rất đẹp, đẹp đến có chút quỷ mị, làn da trắng bệch, mái tóc đen dài rủ trong nước, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn chằm chằm thật sự rất thấm người.

"... Ta thật sự không chạy, ngươi đừng nhìn chằm chằm ta như vậy" gãi gãi khuôn mặt nhỏ, có chút chột dạ: " Hồi nảy là hiểu lầm... ta thật sự không có bỏ chạy!"

Nam tử vẫn lăng nhìn không phản ứng, Cố Phù chút tiểu tâm tư chột dạ càng lớn, nhưng hắn nào chịu nhận, hắn cổ mặt trừng mắt lại người ta. " Hừ"

Nam tử cảm giác được hắn không vui nghi hoặc nghiêng đầu.

A Lục vẫn một lòng phòng bị, hắn ngồi bên tảng đá nhìn chằm chằm từng cử động của người bên dưới: " tiểu công tử, chúng ta nên nhanh chóng cắt đứt với hắn, hắn thật sự quá quỷ dị."

A Tứ trầm ngâm một bên: " tên này có lẻ là tên lén theo đuôi chúng ta từ khi vào ngọn núi này, lúc đầu ta tưởng là thú hoang liền không quan tâm nhưng nhìn tình hình vừa rồi hắn chắc chắn đã theo ta cả đoạn đường."

Dù không biết bản thân khi nào bị theo đuôi nhưng nghĩ lại. Khi A tứ bọn họ bắt hắn lên xe thúc ngựa chạy, tên ngốc đó ngơ một lát liền nôn nóng đuổi theo cả đoạn đường, người tuy ta đuổi đến trời tối sầm tên đó còn không buông.

Cố Phù có chút QAQ.

Xôn xao nam nhân trần trụi thân thể bước lên bờ, A Lục mắng một tiếng vội lấy tấm thảm phủ lên người hắn che lại. Miệng hùng hổ mắng tay lại nhanh nhẹn giúp hắn mặc lại quần áo tránh ô nhiễm tiểu công tử." Chết tiệt, tên ngốc này!!!"

Cố Phù vội che mặt nhỏ đang có xu thế bốc khói.

Hắn thề! Hắn chỉ vô tình thấy... một tí xíu thứ không nên thấy thôi.!!!

Đợi một hồi tay nhỏ lén lén hở ra nhìn trộm, may mắn ở một hồi thô bạo sau A Lục xuất sắc che hết những gì không nên thấy.

Nam nhân thân cao vai rộng, dù mặc một thân tầm thường màu đen cũng không che được khí chất của hắn. Cố Phù ngơ ngác nhìn hắn đi thẳng đến bên cạnh ngồi xổm xuống, trong tay còn cầm chặt thứ gì đó.

Tò mò nghiêng đầu nhìn: "... ngươi, giử lại thứ này làm gì ? " Chỉ thấy trong tay hắn là bộ y phục rách rưới củ.

Cố Phù thấy hắn bảo bối y phục như vậy tưởng hắn không có đồ mặc liền rất có lòng tốt đề nghị: " Nếu ngươi luyến tiếc, ngươi cho ta xem kiểu dáng gì vào thành ta cho người làm cho ngươi 10 bộ...sau đó đường ai nấy đi được không."

Im lặng qua đi, nam tử chần chờ đưa đồ trong tay về phía Cố Phù, nhưng thân thể lại dán càng gần hắn.

A Lục có chút câm nín, hắn tuổi nhỏ nghĩ gì liền nói: " ha hả, Tiểu công tử ý hắn là vừa muốn vật vừa muốn người, Tứ ca ngươi nói lại hắn ngu thật hay ngu giả vậy".

Lão Tứ bình tĩnh chia con gà đã nướng chín sang hướng Cố Phù, làm lơ.

Cố Phù nhìn y phục bẩn bên chân, rách không còn hình, đã thế còn có mùi . Mặc dù vừa nảy còn hùng hồn đòi nhưng hắn chính là chịu không được, che lại tú khí mũi hắn nhỏ giọng: " không muốn ~"

Có lẽ bị giọng điệu đó của Cố Phù đáng yêu tới rồi, hắn nhanh nhẹn vứt đống y phục vừa rồi còn bảo bối sang một bên cúi đầu nhìn người .

Bị đôi mắt đó nhìn đến không biết làm sao, Cố Phù quay đầu tay lung tung lấy thịt gà.

" tê..." bị năng đến rụt tay lại, hắn hít hà một hơi, nhìn hai người A Tứ tay xé thịt ăn đến ngon lành có chút thèm.

Nuốt nuốt nước miếng, từ chối ý giúp đở của A Tứ, hắn kiều khí nhưng hắn không muốn làm phiền. Mắt bling bling nhìn con gà cháy xém thơm ngon trước mắt, chờ một chút liền hảo.

Bên cạnh một đôi tay trắng bệch đột ngột vươn ra nhanh nhẹn cầm con gà lên. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Cố Phù một miếng gà nóng hôi hổi được đưa đến bên môi.

Mở to mắt kinh ngạc, nhìn miếng gà bên miệng, nội tâm cố mà giãy giụa vài giây cuối cùng tự sa ngã mà ai ô một miếng ăn luôn.

Có người hầu hạ không cần chạm tay, một bửa này Cố Phù ăn rất vui vẻ, chân nhỏ nhịp nhàng chờ nam nhân hầu hạ.

A Tứ bên kia vờ như không hắn há miệng chờ ăn, nội tâm có chút quái quái. Cái cảm giác đó, nhìn tiểu công tử ngây thơ bị người ta vòng trong lãnh địa thật sự quá giống một con dã thú đang âu yếm, nuôi dưỡng bạn lữ của mình.

Bị đút đến no căng, Cố Phù mới ngượng ngùng sờ sờ bụng: " ta không ăn, ngươi cũng nhanh chóng ăn đi... "

" Tiểu công tử nếu ăn xong liền đi nghĩ ngơi đi, hôm nay gấp rút chắc người cũng chưa chơi được gì, ngày mai đến thành liền có nhiều thứ cho công tử dạo, Chu ma ma đang ở đó chờ tiếp đón."

" ... ăn xong liền ngủ ta cũng không phải heo."nhỏ giọng lẩm bẩm vài tiếng, Cố Phù vẫn ngoan ngoãn đi về hướng xe ngựa.

Nam nhân đang ăn thấy Cố Phù đứng dậy cũng đuổi theo. A Tứ đột nhiên ném một vật về phía hắn: " rửa tay, uống chút nước đi. Đừng vác một thân dầu mỡ đó lại gần công tử!"

Tay đang chuẩn bị ném trả dừng lại, làm xong mọi thứ mặt vô biểu tình vứt về phía A Tứ.

A Lục nhìn đến ngứa răng : " Tứ ca, ngươi nói chúng ta chờ công tử ngủ liền hội đồng hắn được không? Hắn xuất hiện quỷ dị như vậy, tốt nhất không nên cho hắn lại gần công tử.!"

" Đừng quậy, đại nhân đã truyền lời tất cả đều theo ý tiểu công tử, nếu công tử muốn sống thì sống, chết thì chắc chắn hắn phải chết." A Tứ bình thản, khoanh tay dựa vào thân cây nhắm mắt.

A Lục nghi hoặc hỏi nhỏ" Nhưng mà... công tử vẫn chưa nói gì, thì chúng ta phải làm sao, chẳng lẻ để hắn bám theo mãi?"

" Không thấy ?! vừa nảy công tử chấp nhận hắn hầu hạ, vậy ý của công tử là người này sống, không những vậy còn sẽ đi theo chúng ta." Không để tâm đến tên tiểu tử đang oán giận bên kia hắn nhàn nhã thưởng thức khung cảnh buổi tối.

" Tứ ca... ngươi cũng thấy rồi, hắn là nam tử, còn công tử nhà ta là ca nhi!"

" Vừa rồi... vừa rồi hắn áp sát như vậy, còn có hồi chiều hắn... hắn... sao có thể để hắn bên cạnh hầu hạ, người này không bình thường rỏ ràng là giả ngu tiếp cận chúng ta."

Nghe hắn nói đến phiền, A Tứ vỗ đầu hắn: " Ta biết hắn không tầm thường, nhưng ngu thì hắn ngu thật, mạch tượng như thế không chết cũng may rồi."

" Vậy công tử..." A Lục mở to mắt vội nói.

" Đại nhân đã bảo dù hắn là ai tất cả đều theo ý công tử." Nhanh tay nhét miếng thịt vào chặn miệng hắn: " Còn ngươi đừng xung đột với hắn nữa. Nghe rỏ chưa."

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro