28. Suy nghĩ của hai người (sửa ít ít)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nalayya vươn cánh tay phải còn khỏe khoắn của mình ra vuốt mái tóc của Ryan.

"Ai nói ngươi vô dụng chứ? Ngươi có thể khiến ta vui vẻ, sao có thể vô dụng?"

Dứt lời, hai người rơi vào an tĩnh. Ryan không trả lời, Nalayya cũng không biết nói gì tiếp.

Nhìn Ryan ngoan ngoãn cúi đầu, người hơi nghiêng để nàng có thể dễ dàng vuốt mái tóc hắn, Nalayya tâm tư bỗng nhiên mềm lại.

Có lẽ là vì Ryan tự trách, có lẽ là vì bị thương, có lẽ là vì trời đã về khuya an tĩnh vô cùng.

Rất nhiều cái có lẽ, Nalayya đột nhiên muốn thả ra tất cả tin tưởng Ryan. Nhưng nàng vẫn nén lại cái suy nghĩ này, tiếp tục chậm rãi nói.

"Nhìn vào thì thấy vết thương của ta rất nghiêm trọng nhưng năng lực hồi phục của phù thủy rất cao. Vết thương cỡ này, bảy ngày sau là không còn vấn đề."

"Còn nữa, ngươi rất thông minh Ryan, cũng rất ngoan. Ta rất hài lòng, đừng nghĩ mình vô dụng."

"Chủ nhân, vậy sao người không cho phép ta vào chăm sóc người."

Nếu như người cho phép hắn, hắn đã không phải chạy đi nhờ Evelyn giúp đỡ.

"Ta chỉ nghĩ là ngươi không quá quen chăm sóc bệnh nhân thôi. Hơn nữa ta là phù thủy, có nhiều cái rất khác biệt."

"Thật sao?"

Ryan hỏi, lần đầu tiên không muốn tiếp tục cùng nàng diễn trò nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, bên môi cười thật nhạt. Nalayya nhìn hắn cười, trong lòng giống như có chút...thương tiếc?

"Thật sao chủ nhân của ta? Ta còn nghĩ là vì người không tin tưởng ta cơ đấy."

Nói đến đó, Ryan hơi im lặng, bàn tay nắm lấy những ngón tay đang vuốt ve mái tóc mình của Nalayya. Đôi mắt khẽ nhắm.

"Lần đầu tiên ta bắt gặp người. Thứ bị ta che giấu đi, người đều đã biết rồi đúng không?"

Cho nên người mới cảm thấy hắn không đáng tin, cho nên mới luôn đề phòng hắn. Đáng ra hắn phải sớm biết, không, đáng ra hắn không nên tự lừa dối mình rằng nàng không biết.

"Người nói hai năm gì đó, chỉ là nói thôi đúng không? Hai năm sau không chừng người sẽ đem ta vứt bỏ."

Ryan giọng đều đều nói. Cảm nhận ngón tay bên má hơi giật nhẹ, hắn khẽ mở mắt nhìn Nalayya. Trong phút chốc, hắn giống như hiểu được gì đó. Nụ cười bên môi càng tươi, ánh mắt lại càng buồn bã.

"Quả nhiên người thật sự nghĩ thế, đến người cũng muốn vứt bỏ ta."

o O o

Nalayya nhìn Ryan ngồi trước mặt, dùng tư thái thật an tĩnh mà dịu dàng nói ra suy nghĩ đã từng lóe lên trong nàng.

Nàng có chút khó hiểu, nàng dễ dàng bị nhìn thấu như vậy từ khi nào? Ryan quả thật là có thể dễ dàng biết được suy nghĩ và cảm xúc của nàng.

Nhưng nói nàng muốn "vứt bỏ" Ryan sao? Nàng cảm thấy Ryan dùng hai từ "vứt bỏ" này rất là không hợp lý. Không phải hắn luôn muốn thoát khỏi thân phận nam nô sao? Nàng cũng chỉ là nghĩ toại nguyện cho hắn, "thả hắn đi", "trả lại tự do cho hắn".

Sao có thể nói là "vứt bỏ"?

Nalayya sớm nhận ra, tình cảm của mình với Ryan càng lúc càng lớn, nhưng Ryan thì sao?

Không phải nàng chưa từng nghĩ đến việc cưỡng ép hắn. Nàng hoàn toàn có thể đem hắn ném đến trại huấn luyện nam nô, để những người ở đó phá hủy tư duy của hắn, tẩy não hắn chỉ biết trung thành ở cạnh nàng. Không cần nói đâu xa, ngay tại Học Viện Fyrana cũng có một nơi như vậy.

Phù thủy, đều thật tà ác. Bản năng luôn muốn dùng loại biện pháp bạo lực nhất giải quyết vấn đề.

Evelyn từng nói nàng với Faya đều là hỏa hệ nhưng tính cách lại quá trái ngược nhau. Nàng luôn điềm tĩnh, lạnh nhạt. Còn Faya quá nóng nảy, phô trương.

Nalayya cảm thấy Evelyn nói đúng mà cũng không đúng. Đúng là bọn họ trái ngược nhau, Faya dùng sự nóng nảy phô trương để che dấu sự tinh tế của mình. Còn nàng, nàng dùng vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh nhạt để che đậy sự táo bạo bên trong.

Nhưng nàng cuối cùng vẫn không làm vậy. Nếu chỉ là muốn một nam nô trung thành tuyệt đối, nàng có thể bỏ số tiền lớn ra mua mấy người, còn cần biến hắn thành như vậy sao? Ngay từ đầu nàng muốn bắt hắn lại, không phải là vì bản tính tinh ranh của hắn? Vì hắn thông minh, hắn dám tính toán quyến rũ nàng, dám dùng khổ nhục kế với nàng sao?

Một Ryan sinh động như vậy, đem hủy rồi thì giữ lại làm gì nữa?

Cho nên nàng mới nghĩ đợi hắn mở lòng. Chỉ là nàng không biết mình đối với hắn có thể kiên nhẫn bao lâu? Bản tính của nàng ấy à, rất nhanh chán.

Hiện tại, Ryan bày ra vẻ mặt này với nàng chứng tỏ hắn bắt đầu do dự, nàng có nên đẩy hắn một cái?

"Ryan à, ta sẽ không vứt bỏ ngươi. Ta sẽ viết sẵn giấy tờ hủy bỏ thân phận nam nô cho ngươi."

Nalayya rút lại bàn tay của mình, khuôn mặt cũng không còn nét nhu hòa ban nãy.

"Ngươi lúc nào muốn rời đi cứ việc mang giấy tờ đem đến Tòa Thị Chính là được."

"..."

Nàng như vậy còn nói là không muốn vứt bỏ hắn? Ryan nghẹn khuất nghĩ.

"Ngươi không phải luôn muốn tự do sao?" - Nalayya lại nói.

Phải hắn muốn tự do... Nhưng mà...

Nghĩ đến hai tháng này cùng nàng luôn được nàng quan tâm. Lại nghĩ đến rời đi nàng sẽ chỉ còn một mình hắn.

Nghĩ đến sau khi hắn đi rồi, nàng sẽ quên hắn mà tìm một nam nô mới, sau đó đem tất cả quan tâm, dịu dàng từng cho hắn đem cho một người khác.

Càng nghĩ, Ryan càng không cam tâm.

Lúc trước luôn nhìn người khác được mẹ cha yêu thương cũng thôi đi. Ai bảo hắn từ lúc sinh ra đã bị vứt bỏ, ai bảo hắn ngay từ đầu đã không cha không mẹ.

Hiện tại khó khăn lắm mới có người thật tâm nói thích hắn, quan tâm hắn... Chẳng lẽ hắn cam tâm chắp tay đem sự quan tâm này đưa cho người khác hay sao?

Lần trước nàng lạnh nhạt hắn, hắn còn có thể cố ý ngã ngựa kéo về sự quan tâm của nàng.

Bây giờ thì sao?

Ryan miết nắm tay, quyết định cược một lần.

Nalayya nhìn Ryan chậm rãi đứng dậy rồi nghiêm túc nhìn nàng nói:

"Ta còn nhớ, trên khế ước của ta có viết: tất cả mọi thứ của nam nô bao gồm tài sản và tính mệnh đều thuộc về chủ nhân."

"Cũng tức là tất cả mọi thứ của ta, bất kể là tốt đẹp hay xấu xa đều là của người. Cho nên..."

"Cho nên?"

Ryan chậm rãi đem quần áo trên người mình cởi bỏ.

"Cho nên nếu đem tất cả của ta ra đặt trước mặt người, không chút che dấu, không chút giữ lại. Người sẽ một lần nữa tiếp nhận ta chứ?"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro