Chương 85: Dạ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dạ lộ

La Thành đợi tất cả người giúp việc đều ngủ hết mới thật cẩn thận từ trên giường đứng lên. Đêm nay ánh trăng trông thật lớn, cũng thật xa. La Thành bỗng nhớ đến, hình như hôm nay là tết Trung thu. Nhớ Tết Trung thu năm trước y vẫn cùng các nhi tử ở chung , tại trên bờ cát, bọn họ tựa vào nhau hứa hẹn năm sau lại đến đây .

Lăng Hi Thái có nói đêm nay là muốn cùng y đón tết , nhưng bởi vì đột nhiên có việc, không thể khước từ, lúc sắp đi, còn thề cam đoan với y, sang tết Trung thu năm sau nhất định sẽ cùng y ở nhà đón tết.

La Thành cười khổ một tiếng, sang năm? Sợ là không có hi vọng , bởi vì thế sự rất vô thường , có ai đoán trước được chuyện một giây sau xảy ra là gì đâu. Lăng Hi Thái dù có nghĩ cũng không nghĩ được, chính La Thành ôn dịu ngoan thuận đứng ở bên cạnh hắn như thế nhiều ngày , tất cả đều là ngụy trang để rời  đi mà thôi !

Chính mình từ lúc sinh ra đã không ngừng bị giam cầm, rồi mới liều mạng muốn chạy trốn, nhưng là y có năng lực chạy trốn đi đâu? Thoát được thân xác gông xiềng, sao trốn được tâm hồn trói buộc?

Lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ , phòng khách là một mảng im ắng , nương theo chỉ có chút ánh sáng lờ mờ, tất cả hạ nhân đều đang ngủ , ánh trăng im lặng treo ngoài cửa sổ có thể cho y nhìn rõ ràng một chút. Rồi y nhìn thấy thứ gì đó đang ở trên sô pha. Thứ gì? Là một quyển album thật dày , mà bên trong album tất cả đều là một thiếu niên, thiếu niên nhìn thật đơn bạc gầy yếu, đôi mắt có vẻ ôn nhuận dịu dàng , đang tươi cười rất trong trẻo.

La Thành vươn tay chạm vào quyển album, dưới ánh trăng có chút tái nhợt. Y nghĩ chỉ cần một chút nữa mình sẽ quên , quá khứ không gặp gỡ Lăng Hi Thái, y cũng có thể như vậy mà tươi cười, không có một chút bi thương , nhưng là gặp gỡ sau khi gặp gỡ người đàn ông nọ, hết thảy đều thay đổi.

Nếu nói không hận, đó là căn bản không có khả năng , một lần lại một lần đem trái tim chính mình dẫm nát dưới chân, giẫm đến máu tươi đỏ tràn, theo ác ý đùa bỡn, rồi đến hiểu nhau, yêu nhau, tiếp theo lại bị chán ghét, chán ghét đến cực điểm, cuối cùng là bị nhẫn tâm vứt bỏ, đối với người nọ hận ý cứ thể nảy sinh, tính tới hiện tại dường như vẫn chưa bao giờ vơi đi giận dữ.

Khả ái đâu? Quả thật không thích sao? Nếu không thích, lại chỗ nào đến hận? Chính mình lần đầu tiên đều cho người kia, lần đầu tiên ngây thơ, lần đầu tiên nảy mầm, lần đầu tiên tim đập, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên trên giường, thậm chí lần đầu tiên nghĩ tới cái chết, đều là bởi vì người kia ! Như thế nhiều năm, là nói một câu không thích liền có thể không thích sao? Nếu là như vậy, thế thì nhiều năm trước, tại cái thời điểm Lăng Hi Thái lần đầu tiên mang nữ nhân đến trên giường bọn họ mà giao hoan, y cũng muốn nói rằng y không thích !

Cho nên, y phải đi, y cùng Lăng Hi Thái này chính là yêu hận tình thù. Chí tử tài năng phương hưu! Hai người cứ thế thống khổ dây dưa cho đến chết, vậy tại sao không sớm một chút giải thoát cho nhau?

Thời tiết tháng tám tháng chín, bên ngoài đã sớm hạ một tầng sương mỏng, La Thành ra đi vội vàng, chỉ thuận tay cầm theo một cái áo khóac mỏng manh, hiện tại đã sớm bị sương sớm làm cho ướt nhẹp, dính ở trên người lạnh như băng.

La Thành ở trong một ngôi biệt thự trên núi, vẫn là nơi ở của y... hai mươi năm trước. Chính là Lăng Hi Thái vì không muốn để người ngoài biết sự tồn tại của y, cho nên lúc ấy mới lựa chọn nơi ở hoang vu như thế này, bốn phía chỉ có núi non cùng suối chảy, chính là hoàn sơn ôm thủy. Thế nhưng bây giờ rừng trúc đã được nhân công tu dưỡng , khung cảnh so với hơn hai mươi năm trước tốt hơn nhiều, xem ra mấy năm nay Lăng Hi Thái tốn không ít tâm tư cho nơi chốn này , nhưng cũng có ý nghĩa gì đâu ! Không có người ở, vậy thì tu sửa nơi này cho ai xem?

Nhân công nuôi dưỡng rừng trúc thẳng tắp tráng kiện, cao cao tựa hồ có thể chọc thủng tầng mây, ban ngày có thể coi là một cảnh đẹp tao nhã mát mẻ nhưng hiện tại, âm âm u u , trúc còn phát ra thanh âm lạnh run , thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của vài con côn trùng. Nằm ở trên giường ấm cũng thể cảm nhận được hơi lạnh mùa thu, mà hiện tại, đi xuyên qua rừng trúc khiến y sinh ra cảm giác xương cốt rã rời. 

Trên người lạnh đến lợi hại , La Thành xoa xoa mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán, không tự giác mà bước đi nhanh hơn . Ở trên cao, dường như khắp nơi đều là tiếng cú mèo kêu đến thất kinh khiến hắn sợ hãi vô cùng, sợ tới mức La Thành một chút không chú ý, chân trượt , cả người bổ nhào trên mặt đất.

"Ngô ~ đau quá ~"

Đầu gối và cổ chân chỗ đều bị thương, trên quần đỏ một mảng máu chảy đến lên láng, La Thành đem quần xắn đến đầu gối chỗ, nhìn đầu gối chỗ kia huyết nhục mơ hồ một mảnh, thở hắt một hơi. 

"Này không biết là có bị sao không đây !" 

Trên người lạnh lại thêm đau, trong lòng vừa vội lại thêm sợ, mắt thấy thời gian không còn nhiều mà y ở  Tiểu Trúc này cứ lòng vòng mãi chẳng đi ra được. Hừng đông phía trước y nhất định phải ngồi trên xe lửa, nếu không đến lúc đó, Lăng Hi Thái trở về phát hiện y không ở đó, khẳng định sẽ phái người đến bắt y. Khi đó Lăng Hi Thái khẳng định sẽ đem y dùng thiết liên tử thuyên đứng lên!

Một tay chống đỡ, La Thành cố gắng đứng lên, lúc y nhìn quanh bốn phía mới phát hiện xung quanh đều trở nên xa lạ! Khung cảnh nguyên bản quen thuộc bỗng đâu biến mất.

La Thành đầu óc trướng trướng , ảo não không ngừng tự chất vấn :"Bây giờ là mấy giờ? Ta là đang đi đâu đây ?!"

La Thành thường xuyên sẽ ở ban đêm tỉnh lại ,Đông Tây Nam Bắc phiên người người! Rõ ràng là căn phòng ngủ quen thuộc của chính mình thế mà luôn có cảm giác không đúng. 

Vốn đối với địa phương này sẽ rất quen thuộc, hiện tại như không hề hay biết, ban đêm liền nhìn theo ánh trăng lớn soi đường mà đi, trước mắt bây giờ là một mảng mơ mơ hồ hồ, hiện tại không chỉ có chân bị thương, họa vô đơn chí là y hiện tại căn bản phân không rõ Đông Tây Nam Bắc! Căn bản không biết hướng để đi ra ngoài đường lớn!

Lại loay hoay hơn một giờ, La Thành phát hiện chính mình không chỉ có không đi ra ngoài, ngược lại đi vào càng sâu! Y không biết hiện tại là mấy giờ, chỉ cảm thấy này một đêm ép buộc tựa hồ muốn cái mạng già này ép buộc đến mức muốn chết luôn rồi!

Thất bại ngã ngồi dưới tàng cây, La Thành ôm lấy chính mình vùi đầu trên đầu gối.

"Tại sao ta lại vô dụng như thế? Tại sao lại có thể vô dụng đến như thế! Cái gì đều làm không tốt !"

Y dùng tay che lại ánh mắt, xoa xoa nước mắt, từ đầu đến chân đều là ướt sũng , sương sớm đọng trên cành lá thỉnh thoảng nhỏ đến, tích đến đầu của y rồi mới tại thuận sợi tóc nhỏ xuống áo sơ mi, dính chặt trên làn da, lạnh lạnh dính dính khó chịu !

Đầu gối dường như đã không còn đau , La Thành không biết nó vẫn đang đổ máu, chỉ là không đau.

Không đau thì tốt, không đau thì tốt rồi, không đau có thể đứng lên chạy đi , bất quá hiện tại thật sự là rất mệt nhọc, đi liền một đêm rồi, để y ngủ một lát đi ! La Thành nghĩ thế liền dựa vào gốc cây thút thít, nhắm mắt lại từ từ ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, y thấy được một khuôn mặt phẫn nộ đến vặn vẹo.

La Bân? Hay là Hi Thái? Chẳng qua, vô luận là ai, từ nay về sau, y với người kia đều không còn quan hệ gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro