Chương 86: Thi bạo (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi bạo

Yến hội còn hơn hai giờ mới có thể chấm dứt, mà Lăng Hi Thái không ngừng liếc mắt xem đồng hồ trên cổ tay, trong lòng dường như đang lo lắng chuyện gì đó, cứ thấp thỏm không yên, bất an đứng lên. Hôm nay hắn còn nói muốn cùng La Thành đón Tết đoàn viên. So với hơn mười năm trước, La Thành tính tình lại càng lòng dạ hẹp hòi hơn ! Lỡ hẹn với y hôm nay xem chừng không tốt...

Nghĩ đến La Thành, Lăng Hi Thái khóe miệng ngập tràn hạnh phúc, nhếch mắt tươi cười, trong lòng rốt cuộc kiềm chế không ngừng , cũng không quản yến hội đang tổ chức náo nhiệt , một người trong đêm đem xe chạy vội về nhà.

Rạng sáng hai ba giờ, trong nhà im ắng , vì để không quấy rầy đối phương nghỉ ngơi, Lăng Hi Thái sờ soạng đi tới phòng ngủ, La Thành hiện tại chắc còn đang trong mộng. Lăng Hi Thái phóng tầm mắt, nhu nhu tâm mi mỏi mệt, an tường ngồi ở đầu giường, thân thủ nhẹ nhàng xốc chăn La Thành lên.

Nhưng hắn thấy được cái gì... chăn bên trong thế nhưng không có một bóng người !

Trong nháy mắt Lăng Hi Thái sắc mặt tại trong bóng đêm tối sầm đến mức dọa người! Hắn "ba" một tiếng mở đèn phòng ngủ. Quả nhiên, trong phòng hoàn toàn không có dấu vết bị trộm cướp mất thứ gì, duy nhất chỉ có người mất !

Hắn gọi hạ nhân bật lên camera trong nhà, trên màn hình to lớn trắng đen rõ ràng, La Thành một thân đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn nhìn xung quanh , rón ra rón rén xuyên qua phòng khách, rồi mới lại tại sô pha ngồi hơn mười phút, tựa hồ tại sopha lật xem thứ gì đó , cuối cùng mới rời khỏi biệt thự.

Lăng Hi Thái hung hăng siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, một chữ, đau ! Hắn lạnh lùng nhìn màn hình lớn có La Thành, trong mắt tất cả đều là ngoan lệ thịnh nộ!

Thì ra tất cả đều là giả dối, tất cả dịu ngoan tốt đẹp La Thành cho hắn xem chính là để hắn thả lỏng cảnh giác, khiến y có cơ hội chạy trốn.

Muốn chạy trốn? Bằng La Thành ư? Không có dễ dàng chạy trốn khỏi bàn tay hắn đâu!

Đợi đến lúc hắn tìm được La Thành, trời đã muốn có đôi chút sáng, mùa thu sáng sớm mang theo chút lạnh lẽo, hắn mặc đồ len dày dặn vẫn không che được hàn ý.

La Thành ngồi dưới đất, tựa vào một cây đại thụ thượng mà ngủ. Y trên người chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, mà áo sơ mi đã sớm bị sương sớm làm cho ướt nhẹp, dính dính dớp dớp, dính chặt ở trên người, xuyên thấu qua tầng áo sơmi mỏng, đều có thể nhìn đến bên trong nhan sắc làn da trắng nõn.

Y cả người cuộn thành một chỗ, ôm chính mình, cứ như vậy mà ngủ mơ, nhưng vẫn không nhịn không được lạnh run, môi đông lạnh phát ra âm thanh run rẩy, trên lông mi, tóc đều đọng lại sương sớm.

Lăng Hi Thái bình tĩnh nhìn La Thành bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống nhìn , mặt không chút thay đổi,  giống như đối đãi một xa lạ người qua đường!

Ngươi không phải bị coi thường sao, ta sẽ khiến cho ngươi một lần nữa cảm nhận lại thế nào là coi thường. 

Lăng Hi Thái ngồi xuống bên người La Thành, thân thủ liền đã đem La Thành ôm vào lòng mình, tay lại nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của La Thành. Này một tháng tới nay, hắn chưa từng chạm qua người kia! Mọi chuyện đều thật cẩn thận thuận theo ý y. Giờ có kết quả gì đâu! Hắn cẩn cẩn dựt dựt như vậy rốt cuộc được cái gì? Nếu vô luận làm cái gì đều không thể vãn hồi thì cứ phá nát tâm y đi! Như thế thì cứ cưỡng chế đi ! Ít nhất như vậy còn lưu lại người bên mình ! Hắn đã mất đi tâm của La Thành. Giờ đây hắn không thể để mình mất luôn cả thân thể y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro