Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Vệ Tông Hi, ngươi còn y phục khác không?"- Thi Lạc mở miệng hỏi.

-"Ngươi lại muốn làm gì?"- Vệ Tông Hi cảnh giác nhìn nàng.

Thi Lạc cạn lời, rốt cuộc trong mắt Vệ Tông Hi nàng tồn tại như thế nào? Chỉ hỏi bừa một câu hắn lại phòng bị nàng như vậy.

-"Một cô nương như ta....."

-"Phụ nữ!"- Vệ Tông Hi lạnh nhạt cắt ngang: "Tuy xui xẻo đụng phải ngươi, nhưng ngươi cũng đã là người đã có phu quân trên danh nghĩa."

Thi Lạc hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Được, một phụ nữ như ta đi ra ngoài không tiện, muốn mượn ngươi một bộ y phục...."

Vệ Tông Hi nhìn nàng vài cái, cuối cùng mới nói: "Trong tủ bên cạnh giường."

Nói xong liền bổ xung thêm: "Đừng có lật lung tung."

Thi Lạc gật đầu, đang định đi vào, Vệ Tông Hi lại nói: "Để ta tự lấy cho."

Như vậy là vẫn còn đề phòng nàng, Thi Lạc cũng không nghĩ nhiều nữa, đi vào trong phòng. Vệ Tông Hi mở chiếc tủ gỗ đặt cạnh giường, tìm kiếm một chút, lấy ra một bộ y phục chất liệu cũng không tệ, được làm bằng tơ lụa, chế tác cũng rất tốt. Chỉ là do giặt nhiều lần nên nhìn hơi cũ.

Thi Lạc còn nhớ đây là bộ đồ mà Vệ tiểu Vương gia mặc khi đến đây, nếu không phải do bị dính máu thì sớm đã bị nguyên chủ lấy bán đi rồi.

Thi Lạc nhận lấy bộ y phục nghiêm túc nói: "Đợi khi ta kiếm được ngân lượng sẽ mua cho ngươi một bộ mới."

Vệ Tông Hi đương nhiên là không ôm hi vọng rồi, Thi Lạc muốn làm gì thì làm, miễn không làm hỏng kế hoạch lớn của hắn là được. Hắn vẫy vẫy tay.

Thi Lạc đi đến cửa liền quay đầu: "Hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa ngon."

Vệ Tông Hi biết rõ, số ngân lượng còn lại rất nhanh đã hết rồi.

Thi Lạc về phòng thay y phục, nàng mặc đồ của Vệ Tông Hi rất rộng, liền cởi ra sửa một chút, sau đó mới hài lòng. Nàng sẽ không vấn tóc lên, gần đây đều tết tóc lại,  nhìn cũng không khác nam nhân là mấy.

Chuẩn bị xong Thi Lạc đi ra ngoài, Vệ Tông Hi đã ngồi ở sân rồi.

Nhìn thấy Thi Lạc cải trang, Vệ Tông Hi có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng Thi Lạc mặc nam trang cũng vẫn đẹp như vậy. Đương nhiên hắn chỉ nhìn qua rồi rời mắt đi.

Thi Lạc nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích, vẻ mặt hiện rõ câu "Ngươi cứ đợi đấy", sau đó liền rời đi.

Sau khi nàng rời đi, cả một ngôi nhà trống vắng chỉ còn lại mỗi Vệ Tông Hi. Lạnh lẽo buồn tẻ khiến người khác cảm thấy thê lương.

Nhưng Vệ Tông Hi cảm thấy, có chút gì đó đã khác rồi.

Thi Lạc đi thẳng đến cửa của Thiên Hương Lâu, sắp đến giờ ăn rồi, người ở Thiên Hương Lâu vẫn rất nhiều. Thi Lạc nhìn thấy bên ngoài của Thiên Hương Lâu treo bốn tấm biển hiệu, trong lòng nghĩ thật là không khiêm tốn chút nào.

Thi Lạc nhấc chân tiến vào bên trong.

Nàng tìm một vị trí dễ tìm nhất ở chính giữa phòng, vừa ngồi xuống, một tiểu nhị lanh lợi đã chạy đến, cầm tấm vải lau lại bàn: "Khách quan đi cùng mấy người, muốn gọi món gì?"

Thi Lạc không trả lời mà cười hỏi: "Ta thấy bên ngoài treo bốn tấm biển hiệu, có ý nghĩa gì vậy?"

Tiểu nhị rất có hảo cảm với vị tiểu ca anh tuấn này, nhìn cách ăn mặc, chất liệu y phục đều không tồi, chỉ là hơi cũ, chắc hẳn trước đây từng là người có điều kiện nhưng bây giờ lại sa sút rồi.

Trước đây cũng có khách đến đây từng hỏi, thế nên tiểu nhị cũng mở lời nói cho Thi Lạc về ý nghĩa của tấm biển.

-"Việc treo tấm biển hiệu này rất được coi trọng,  nếu không treo hoặc chỉ treo một tấm thì có nghĩa là, trong quán không có phương thức chế biến món ăn riêng, đồ ăn vặt, đồ được chế biến từ bột mì, hoặc là chỉ bán một loại món ăn chỉ định đặc sắc.

Nếu treo hai tấm biển: là có phương thức chế biến nhất định, có thể gọi món, nhưng bị giới hạn chỉ được gọi các món ăn trong thực đơn.

Nếu treo bốn tấm biển như ở đây: các công thức món ăn trong phạm vi kinh doanh đều có, hơn nữa chỉ cần khách quan yêu cầu thì đều có thể làm ra.

Treo tám tấm: các món từ Nam đến Bắc, chất lượng món ăn vượt bậc, các đầu bếp đều có tay nghề thượng thừa."

Tiểu nhị với vẻ tự hào nói: "Ở trong thôn chúng ta chỉ có Thiên Hương Lâu này dám treo bốn tấm biển, treo tám tấm thì cả Đại Chu này chỉ có ở Lan Kinh có  một quán."

Tiểu nhị nói xong liền nhìn Thi Lạc: "Khách quan đã nghĩ xong muốn gọi món gì chưa?"

Thi Lạc cười: "Tất cả các món yêu cầu đều có thể làm được sao?"

Tiểu nhị cảm thấy nụ cười của Thi Lạc không có ý tốt, nhưng hắn không sợ, chẳng có cái gì Thiên Hương Lâu chưa nhìn thấy, chắc hẳn người này là một tên vắt mũi chưa sạch rồi.

-"Có thể. Chỉ cần trong phạm vi kinh doanh của chúng tôi."

-"Được."

Thi Lạc đứng dậy, thanh âm cao lên vài bậc: "Ta muốn sự tự tin không sợ trời không sợ đất của Thiên Hương Lâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro