Chương 4: Không Có Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc lại đến phòng bếp một lần nữa, dọn dẹp qua một chút, tìm trong tất cả những chiếc vại mẻ, cuối cùng cũng tìm được một chút gạo, vài cọng rau dại khô héo, cho gạo và rau dại vào nồi. Lại phí nửa ngày sức lực mới đánh được lửa, cuối cùng cũng nấu được một nồi cháo.

Thi Lạc nhìn nồi cháo mà trong lòng dâng lên nỗi xót xa, đồ ăn trong nhà đều hết rồi. Da của Vệ Tông Hi vàng vọt, chắc chắn là do suy dinh dưỡng rất nặng. Nếu cứ tiếp tục như vậy e là sẽ xảy ra chuyện, phải nhanh chóng tìm cách kiếm chút tiền mới được.

Thi Lạc đột nhiên nhớ đến chiếc trâm vàng kia. Món đồ này là do mẹ của nguyên chủ trước khi chết để lại. Trước kia, nguyên chủ còn ở trong phủ luôn không được hoan nghênh, từ nhỏ tính tình ngày càng trở lên méo mó, khác thường, nên mới dày vò Vệ Tông Hi như vậy.

Cho dù trong hoàn cảnh khó khăn, nàng ta vẫn không hề bán chiếc trâm này đi, có thể thấy chiếc trâm này đối với nguyên chủ rất quan trọng.

Nhưng.....

Thi Lạc cảm thấy hai người sắp chết đói rồi, đồ giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Lát nữa đi bán chiếc trâm này, trước tiên phải vượt qua thời gian khó khăn này rồi tính sau.

Nàng bưng cháo ra ngoài. Lần này nàng lo Vệ Tông Hi sẽ lại hất đổ, liền lấy thìa ăn một miếng, tự mình ăn trước, sau đó mới múc một miếng thổi thổi rồi đưa lên miệng Vệ Tông Hi: "Ăn đi, không có độc".

Vệ Tông Hi nhìn nàng.

Thi Lạc chỉ mười lăm tuổi, nhìn rất nhỏ bé, làn da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt vừa tròn vừa linh động, dưới khoé mắt có một nốt ruồi mỹ nhân. Ba năm trước khi mới đến đây chỉ mới mười hai tuổi, mới chỉ là một nhóc con. Vệ Tông Hi không phải là một người hà khắc, mặc dù hắn chịu đựng nhiều gian nan nhưng nghĩ đến Thi Lạc cũng rất đáng thương, lại còn bị hắn liên lụy nên định sẽ đối với nàng ta tốt một chút, nuôi nàng ta lớn, khi đó nếu nàng muốn rời đi, hắn chắc chắn sẽ không quản.

Nhưng Thi Lạc đã làm ra những chuyện gì rồi ?

Vệ Tông Hi cười lạnh, nàng ta đã khiến cho tất cả sự kiên nhẫn và thiện lương của hắn tan biến đi không còn một chút nào.

Bây giờ nàng ta lại làm bộ làm tịch như vậy, chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, xem ra vẫn là muốn câu thông với tên tú tài kia, đội cho hắn một chiếc mũ xanh.

Vệ Tông Hi cái gì cũng có thể nhịn. Nhưng hành động này với một nam nhân như hắn chắc chắn sẽ không thể nhịn nữa.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Thi Lạc, hắn tự nhiên lại không có tâm trạng nói chuyện, vả lại lúc sáng Thi Lạc rơi xuống nước, hắn bận trước bận sau. Đến hiện tại cũng đã đói rồi, sau đó liền mở miệng ăn lấy miếng cháo.

Cả hai người đều không nói gì. Nàng bón một miếng, hắn ăn một miếng. Trong phòng chỉ có tiếng chén và thìa va nhau.

Sau khi ăn xong, Thi Lạc dọn dẹp bát thìa, rót cho Vệ Tông Hi nửa bát nước. Chiếc ly cuối cùng trong nhà đã bị nguyên chủ ném vỡ rồi, hiện tại chỉ có thể dùng bát uống nước.

Thi Lạc vốn không muốn thể hiện quá rõ ràng sự khác biệt của mình với nguyên chủ, nhưng nhà này thực sự quá khó khăn rồi, nếu nàng không hành động, sợ là nàng và Vệ Tông Hi sẽ sớm chết đói thôi.

-"Lát nữa ta sẽ vào trong thôn bán chiếc trâm này để đổi lấy lương thực !"- Thi Lạc lấy chiếc trâm ra nói.

Ánh mắt của Vệ Tông Hi hướng về chiếc trâm, chiếc trâm được làm khá đơn giản. So với ngày trước, ngay cả nha hoàn trong phủ hắn cũng mang chiếc trâm tốt hơn cái này.

Vậy mà hôm nay.....

Hắn biết chiếc trâm này Thi Lạc rất trân quý, sao lại lỡ bán đi ?

Thi Lạc nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói: "Đồ dùng không còn, nhưng con người cần phải sống, ta sẽ đem đến tiệm cầm đồ, sau này có tiền sẽ chuộc lại. Chúng ta phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt !".

Vệ Tông Hi không rõ là đang nghĩ gì, một lát sau liền gật đầu: "Tuỳ ngươi ".

Thi Lạc muốn nói gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trào phúng của hắn liền biết hắn không tin, nhưng bản thân lúc này không thể giải thích rõ được. Dù gì thì nàng và nguyên chủ đã thay đổi hoàn toàn, giả trang như thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.

Thực ra Vệ Tông Hi nghi ngờ cũng không sao, sắp chết đói rồi quản những điều đó làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro