Chương 5: Tiệm Cầm Đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc thấy sắc mặt Vệ Tông Hi hạ xuống, không nhịn được liền hỏi: "Ngươi có thể tự mình ở nhà không ?".

Nàng lại có thể quan tâm hắn có thể tự mình ở nhà hay không? Thật là buồn cười, Vệ Tông Hi cười lạnh quay đi, không muốn trả lời nàng thêm nữa.

Thi Lạc hiển nhiên hiểu ý của hắn. Hơi thở dài, hỏi tiếp: "Vậy ngươi biết tiệm cầm đồ ở đâu không ?".

-"Hướng Tây"- Vệ Tông Hi nói xong liền nằm xuống giường, quay lưng lại với nàng, dễ nhận thấy là không muốn nói với nàng nữa.

Thi Lạc sửa soạn lại một chút, quay lại nhìn Vệ Tông Hi một lần rồi rời đi.

Họ đang sống trong thôn tên Viễn Sơn, nằm ở phía Tây Bắc, là một trong những thôn lớn nhất trong thành, khá phồn hoa. Ven đường các cửa tiệm mọc lên san sát, tửu lâu hồng quán, đều rất nhộn nhịp. Chỉ có điều nơi đây cách Vệ gia khá xa, cách kinh thành càng xa hơn. Đương nhiên, Hoàng đế làm vậy là muốn Vệ Tông Hi tự sinh tự diệt. Một người bị tàn phế, lại cưới phải một thê tử như nguyên chủ, sớm muộn gì hắn cũng phải chết.

Thi Lạc vô thức quay đầu lại nhìn hướng nhà của mình. Vệ Tông Hi có thể chống cự đến ngày hôm nay, có thể nói là rất kiên cường rồi.

Đi thẳng về hướng Tây, rất nhanh đã đến quãng đường khá sầm uất, Thi Lạc hỏi thăm một chút liền đến tiệm cầm đồ Bạch gia.

Nàng bước vào trong, một người làm thuê ngước lên nhìn, thấy Thi Lạc ăn mặc đơn giản liền biết ngay không phải người có tiền.

Trước kia Thi Lạc có mở một chuỗi cửa hàng nên đương nhiên có thể hiểu được vẻ mặt của người kia, nàng cũng không để bụng. Những nơi như hiệu cầm đồ, trông mặt mà bắt hình dong thì cũng rất bình thường.

Thi Lạc đặt chiếc trâm lên bàn, nàng áng chừng, chiếc trâm này rất đơn giản, cũng không đến một lạng, nàng cũng không rõ giá cả hiện giờ, nhưng trong lòng cũng biết một chút.

Người kia nhìn chiếc trâm, cũng đã có tính toán.

-"Cô nương, chiếc trâm này chế tác rất bình thường, chất lượng cũng không tốt, chỉ có thể là năm lượng bạc !".

Thi Lạc mỉm cười.

Người làm thuê kia cười gượng một tiếng: "Cô nương, ta đang nói sự thật, chiếc trâm này vốn dĩ....".

-"Tám lượng, nếu ngươi đồng ý thì ta bán, nếu không ta sẽ đi tiệm đồ khác xem xem !".

Người kia ngây người ra, trong lòng nghĩ làm gì có chuyện trả giá như vậy?

-"Cô nương à, không phải ta ép giá, thực sự việc làm ăn gần đây không thuận lợi, cả cái thôn này chỉ có một mình quán ta cầm đồ, ngươi đi đến chỗ khác cũng như vậy thôi. Như vậy đi, nếu ngươi thật sự muốn bán thì sáu lượng, không thể nhiều thêm đâu !".

Thi Lạc suy nghĩ, một lượng vàng nhiều nhất cũng chỉ đổi được mười lượng bạc, chiếc trâm này của nàng không đến một lượng, chế tác rất bình thường, đưa ra mức giá như vậy cũng tính là không bị thiệt rồi.

-"Sáu lượng rưỡi"- Thi Lạc mở miệng.

Người làm kia có chút không nói lên lời, bất giác nhìn Thi Lạc một chút, cảm thấy người này thật thú vị, đã muốn mặc cả thì chắc chắn phải mặc cả, không nói thừa thãi một câu nào.

Người làm kia lắc lắc đầu: "Bán luôn hay là sẽ chuộc lại ?".

Nghĩ đến sau này mình sẽ chuộc lại, Thi Lạc liền đáp: "Sẽ chuộc lại !".

-"Nếu sau này muốn chuộc lại thì chỉ có thể là sáu lượng, nếu bán luôn thì có thể trả sáu lượng rưỡi !".

Thi Lạc biết người này đang nói thật nên cũng không do dự thêm nữa liền gật đầu, viết khế ước. Cầm bạc hướng ra phía cửa đi ra lại va vào một người đang đi vào, người đó nhìn Thi Lạc một chút, đương nhiên Thi Lạc không hề biết điều đó.

Bạch Tu Viễn nheo mắt nhìn theo hướng mà Thi Lạc đang đi xa dần, sau đó mỉm cười.

-"Thiếu gia, người cười cái gì vậy ?"- Tên người làm hỏi.

Bạch Tu Viễn nhớ lại mấy năm trước từng gặp Thi Lạc, quả thực hiện tại không thể so với lúc trước, lại nhớ đến vị tiểu Vương gia tiếng tăm lừng lẫy kia,  quả thực có chút cảm khái.

-"Không có gì !".

Nói xong hắn nhìn chiếc trâm đặt trên bàn: "Nàng ta tới bán thứ này sao ?".

Người làm kia gật đầu: "Đúng là chiếc trâm đó !".

Bạch Tu Viễn cầm lên ngắm ngía, quả thực rất đơn giản, cũng không có hứng thú nữa, liền đi về phía hậu đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro