Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc cầm bạc rời khỏi, khi mang một số tiền khổng lồ đúng là có cảm giác nhìn ai cũng giống trộm vậy.

Nàng hỏi qua vài người, rất nhanh liền tìm thấy phiên chợ ở nơi đây, nói là phiên chợ, thực ra là chợ sớm, bây giờ đã là trưa, trong chợ cũng không còn vài quán nữa. Rau không còn chỗ nào chất lượng tốt một chút, Thi Lạc nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại tại quầy hàng của một người phụ nữ.

Người phụ nữ vừa béo vừa đen, là một điển hình của phụ nữ nhà nông, nhưng nhìn tướng mạo rất hiền lành, trước mặt nàng có một vài loại rau. Chất lượng có lẽ không tốt lắm, nhưng số lượng không ít.

-"Bác gái, rau này bán thế nào ?"-Thi Lạc hỏi.

Người phụ nữ bị mặt trời soi đến nỗi mệt mỏi buồn ngủ, nghe thấy có người hỏi mua rau, lập tức lấy lại tinh thần: "Ba đồng tiền tất cả !".

Thi Lạc không nghĩ lại rẻ như vậy, liền mua hết tất cả.

Người phụ nữ tưởng những rau này không thể bán được nữa, không ngờ lại có thể bán hết đi, nhìn thấy Thi Lạc có vẻ hiền lành liền nói: "Cô nương, ta còn có vài con gà, cô có muốn mua không ?".

Thi Lạc liền hỏi: "Gà nhà nuôi phải không ?".

Sau khi hỏi xong nàng mới thấy hỏi thật phí lời, cổ đại làm gì có thức ăn chuyên dụng cho động vật, gà đều được nuôi thủ công, mùi vị tươi ngon, thịt chắc, nhất định là rất ngon.

Thi Lạc nuốt một ngụm nước bọt: "Có mua !".

Người phụ nữ cười cong hết cả mắt, bảo Thi Lạc đợi một chút, rất nhanh nhờ một người thanh niên mang gà đến trước mặt Thi Lạc.

Thi Lạc vừa nhìn thấy người kia liền giật mình, người này cao lớn cường tráng, làn da đen bóng, đứng trước mặt Thi Lạc giống như ngọn núi vậy.

Thi Lạc bất giác nghĩ về Vệ Tông Hi, Vệ Tông Hi cũng rất cao, chắc khoẻ, thuộc kiểu hình nhìn bên ngoài thì gầy nhưng cởi đồ ra thì mới nhìn rõ dáng vẻ (hí hí ><). Có thể thấy rằng, hắn cũng đã từng có bao chí lớn, chắc hẳn cũng là niềm mơ ước của biết bao khuê nữ.

Thi Lạc có chút xuất thần, ngay khi người phụ nữ kia gọi cũng không nghe thấy.

-"Cô nương à ?".

Thi Lạc thu ánh mắt lại, cười cười: "Gà bán như thế nào ?".

-" Một con là ba mươi đồng, hai con năm mươi đồng "- Người phụ nữ nói.

Thi Lạc không biết rõ giá gà hiện tại, nàng quay đầu nhìn hai con gà trống trong sọt, cảm thấy năm mươi đồng hai con cũng không đắt, liền vui vẻ trả tiền.

Người phụ nữ thấy đồ đều bán hết rồi, cười đến không khép được miệng.

-"Cô nương, cô ở đâu, tôi bảo Đại Trụ mang đến nhà cho cô".

Thi Lạc cần mua rất nhiều đồ, với thân hình nhỏ bé này không thể mang về hết được, liền nói với người phụ nữ: "Bác à, cháu vẫn cần mua thêm một vài đồ khác nữa, có thể phiền Đại Trụ ca ca cầm giúp cháu một số đồ khác không !".

Nói xong Thi Lạc bổ sung: "Cháu sẽ trả thêm tiền công !".

Nghe thấy sẽ có tiền công, người phụ nữ vui vẻ: "Không phiền, không phiền! Sức lực Đại Trụ tốt, những đồ này có tính là gì !".

.......

Ba người tiện đi dạo quanh chợ, hầu như các tiệm hàng ở đây đều xát nhau, mua đồ rất tiện.

Trong khi nói chuyện được biết, người phụ nữ này họ Thái, trú tại thôn Tiểu Lưu cách đây mười dặm. Thái Đại nương khi trung niên thì mất chồng, nhà chồng bỏ lại cho bà người cháu trai này, Thái Đại nương cũng có một người con trai còn rất trẻ, cuộc sống của ba người cũng gọi là khá tốt.

Thi Lạc nhờ chỉ dẫn của Thái Đại nương mua thêm vài đồ dùng cần thiết hàng ngày, một chút mì gạo, dầu, gia vị. Đi qua một tiệm đồ gốm, nàng muốn mua cho mình và Vệ Tông Hi một chén trà, nhưng nhìn hết một lượt đồ ở đây rẻ nhất cũng là hai mươi đồng một cái, nàng thật sự không nỡ mua.

Thái Đại nương nhìn thấy sự do dự của Thi Lạc, cười nói: "Thực ra cũng không cần dùng đồ gốm, những đồ này rất đắt, người dân thường như chúng ta không dùng nổi."

-"Ai nói không được chứ."- Thi Lạc thở dài, không ngờ lại có ngày bản thân muốn mua hai chén trà mà lại không mua được.

Thái Đại nương lại nói: "Phía trước cách đây không xa có một quán nhỏ, ở đó có bán chén làm bằng tre, vừa chân thực vừa rẻ."

Mắt Thi Lạc sáng lên: "Chúng ta đi xem xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro