Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42: Chúng ta về nhà đi!

Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai trong tiếng ồn ào mọi người, đứng lên. Tưởng Vân ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhìn Vương Hiểu Giai trong lòng một trận rùng mình. Tất cả oan ức trước đây đều biến mất, người trước mắt, chỉ cần nhìn thấy cô liền cảm thấy đủ hài lòng.

Vương Hiểu Giai chưa từng nghĩ tới nàng sẽ chìm sâu trong tình yêu như vậy. Kỳ thực trước đây bất luận là bình tĩnh vẫn là ung dung, bản thân nàng biết, đó là bởi vì lá chắn trong lòng vẫn còn chưa hạ xuống, nàng còn không dám bỏ xuống phòng vệ để yêu thật sự. Nhưng là gần nhất dưới sự tích lũy của oan ức, ngột ngạt, toàn bộ vào thời khắc này hóa thành khói bụi, biến mất không thấy hình bóng, để lại lòng chỉ còn tràn đầy vui sướng cùng cảm động, lúc này mới Vương Hiểu Giai mới xác định, nàng đã hoàn toàn yêu nữ nhân trước mắt này, cũng không muốn buông ra nữa.

Hai người thâm tình nhìn nhau, uống cạn ly rượu. tiếng hoan hô bên tai như nhỏ dần, cả hai đều cảm giác phảng phất thời gian giống như ngừng lại, trong mắt trong lòng đều chỉ còn lại đối phương.

Tưởng Vân trong lòng vẫn luôn tồn tại áy náy, từ lúc bắt đầu đấu thầu, Tưởng Vân từng bước một chuẩn bị, từng bước một cẩn thận từng li từng tí một, trước mặt mọi người thì cười đùa, mà mỗi ngày trong lòng đều vắng vẻ.

Cô thật sự cảm giác mình có chút chán ghét, đặc biệt là sau khi cùng Vương Hiểu Giai ở cùng nhau. Nhà Vương Hiểu Giai cũng không lớn, nhưng là nho nhỏ như vậy càng dễ để Tưởng Vân sinh ra lòng trung thành. Vừa nghĩ tới trong nhà có người chờ cô yêu, chờ cô thương, Tưởng Vân liền cảm thấy chỉ cần bảo vệ người kia là tốt rồi, những chuyện khác cũng không cần nữa.

"Chúng ta về nhà có được hay không?"

Tưởng Vân nói bên tai Vương Hiểu Giai.

Vương Hiểu Giai một buổi tối đều trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nàng chỉ muốn nhìn Tưởng Vân, đem cô nhốt vào trong mắt rồi trong lòng của nàng. Lúc này làm gì nghe Tưởng Vân nói gì, Vương Hiểu Giai trực giác chính là gật đầu. Tưởng Vân gọi tới Fanny, nhỏ giọng nói vài câu. Lại gọi Ngô Triết Hàm bàn giao vài câu, liền nắm tay Vương Hiểu Giai lặng lẽ rời đi.

Hai người vừa về đến nhà, Tưởng Vân liền vội vàng ôm lấy Vương Hiểu Giai, ôm thật chặc không buông tay. Vương Hiểu Giai dịu dàng ôm lại cô, tay vuốt đuôi tóc Tưởng Vân.

"Thiên Thảo, chị yêu em. Khoảng thời gian này uỷ khuất cho em, trong lòng chị kỳ thực rất khó chịu. Chị ngồi trong phòng làm việc ở Đài Bắc nhớ em đến sắp phát điên, nhìn một chồng tài liệu trên bàn, chị thực sự không biết mình làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì. Chị trực tiếp nói với mọi người, chị muốn trở về. Sau đó chị liền đặt vé máy bay, thế nhưng chị không nói cho em biết là muốn cho em một niềm vui bất ngờ. Chị sợ bỏ qua."

Mắt Vương Hiểu Giai dần dần ươn ướt, nàng vùi trong lồng ngực Tưởng Vân, nghe cô mỗi một câu nói, cảm động cùng oan ức cũng từng chút tích lũy, gộp lại.

Nàng muốn nói cho Tưởng Vân mấy ngày qua nội tâm khổ sở, nhưng là nàng không nói ra được. Tính tình cao ngạo của Vương Hiểu Giai, chưa từng đem oan ức nói cho người khác nghe. Vì vậy, hiện tại nàng ngoại trừ rơi lệ từng giọt từng giọt, cái gì đều nói không ra.

Tưởng Vân tỉ mỉ hôn nước mắt Vương Hiểu Giai, nhưng càng hôn càng nhiều. Nhìn người khóc liên tục trong lồng ngực, tâm Tưởng Vân tự trách tới cực điểm.

Cô nhẹ giọng dụ dỗ, hôn, toàn bộ ôn nhu đều cho người trong ngực. Qua lâu, Vương Hiểu Giai khóc xong rồi, lúc này mới cảm thấy oan ức đều phát tiết đi ra, còn dư lại chỉ có nồng đậm yêu thương cùng cảm động.

Nàng giương mắt lên, thật lòng nhìn Tưởng Vân, Tưởng Vân hôn nhẹ hôn cái mũi nho nhỏ hồng hồng của nàng, đợi nàng nói chuyện.

"Rainbow, yêu em."

"......"

Tưởng Vân sững sờ nhìn Vương Hiểu Giai, trong đầu ong ong kêu lên. Cô nhìn Vương Hiểu Giai đỏ mặt, cúi đầu. Tưởng Vân ngón tay nắm lấy cằm Vương Hiểu Giai, giơ lên. Cô chăm chú nhìn chằm chằm mắt Vương Hiểu Giai, muốn từ bên trong xác định đáp án lần thứ hai.

Vương Hiểu Giai mặt đỏ hồng, ánh mắt có chút giận trừng mắt nhìn Tưởng Vân. Tưởng Vân bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười rất rạng rỡ, khiến Vương Hiểu Giai thất thần trong nháy mắt.

Tưởng Vân nghiêng người, trầm thấp nói một câu:

"Đi tắm đã."

Vương Hiểu Giai trên mặt đỏ càng đậm, lần này đến lỗ tai đều hồng muốn nhỏ máu. Vương Hiểu Giai đẩy Tưởng Vân ra, quay người đi phòng ngủ thay quần áo để tắm, Tưởng Vân sững sờ ngồi ở trên ghế sô pha. Phòng tắm truyền đến thanh âm của vòi hoa sen, Tưởng Vân hơi nắm tay.

Cô đứng lên, muốn làm gì đó, nhưng là trong lòng gấp gáp phát hỏa cái gì đều làm không được. đang rối rắm, Vương Hiểu Giai tắm xong đi ra. Vương Hiểu Giai chỉ có khăn tắm quấn trên cơ thể, giọt nước theo cổ trượt vào địa phương khiến người ta mơ ước, hai chân thon dài thẳng tắp đưa Tưởng Vân vào cơn mê.

Vương Hiểu Giai thấy Tưởng Vân nhìn chằm chằm hai chân mình không nói lời gì, nhưng ngọn lửa mới vừa dịu xuống hình như lại bắt đầu bừng lên.

"Đi tắm đi."

Tưởng Vân nghe được âm thanh phục hồi tinh thần lại, cô đứng dậy đi đến buồng tắm. Lúc đi qua bên người Vương Hiểu Giai, nhanh chóng trộm hôn môi nàng một cái.

Ánh nến mờ ảo, rượu ngon cùng với nhạc êm. Tưởng Vân rót hai ly rượu đỏ, đưa cho Vương Hiểu Giai một ly. Giờ khắc này tim Vương Hiểu Giai đập nhanh, nàng uống một hớp rượu, sau đó thâm tình nhìn Tưởng Vân.

Tưởng Vân giơ tay lên, khẽ xoa mặt Vương Hiểu Giai. Ngón tay vuốt theo đường nét khuôn mặt của nàng, tiến đến phía dưới phủ lên đôi môi, khẽ vuốt mấy lần. Tưởng Vân ngửa đầu ngậm rượu đỏ còn dư lại trong ly, cúi người tiến lên, ngậm lấy môi óng ánh mê người, chuyển một phần cho Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai bị ép nuốt xuống, Tưởng Vân kề sát môi nàng, chăm chú mút vào.

Cảm xúc mềm mại mát mẻ trên môi khiến lý trí Tưởng Vân dần dần phai nhạt. Cường độ hôn không ngừng gia tăng, hôm nay Vương Hiểu Giai đặc biệt ngoan, hơn nữa còn táo bạo đáp lại, đây không thể nghi ngờ chính là thuốc kích tình tốt nhất.

Lưỡi hai người gặp nhau liền không thể tách rời, quấn quýt bên trong, Vương Hiểu Giai hai tay quấn lấy cổ Tưởng Vân, sự nhiệt tình của Tưởng Vân làm cho tim nàng đập rộn ràng.

Tưởng Vân ngậm lưỡi Vương Hiểu Giai, tính tế mút ngoạm. Đang dây dưa, khăn tắm trên người Vương Hiểu Giai yên lặng tụt xuống, nhưng nàng hồn nhiên không biết. Tưởng Vân hôn càng thêm nhiệt liệt, cô ôm Vương Hiểu Giai, hai tay dán lên lưng, vuốt ve lên xuống.

Vương Hiểu Giai chìm đắm bên trong nụ hôn mãnh liệt, chỉ cảm thấy cả người toả nhiệt. Cảm giác khô nóng này khiến cho nàng càng dán chặt Tưởng Vân, mà nhiệt tình như vậy trong nháy mắt khiến Tưởng Vân nổ tung. Cô trực tiếp đè lên Vương Hiểu Giai, không cho nàng thời gian phản ứng, tay trực tiếp đặt lên nơi mềm mại.

Một tiếng rên rỉ mỏng manh vang lên, Vương Hiểu Giai không thể khống chế kêu ra.

"Ưm.."

Vương Hiểu Giai nhanh chóng cắn môi, nỗ lực để cho mình không phát ra âm thanh xấu hổ nào nữa. Tưởng Vân đứng dậy, đầu lưỡi liếm qua chỗ môi Vương Hiểu Giai cắn,

"Không cho cắn. Đây là của chị, chị sẽ đau lòng."

Khàn khàn nỉ non, Vương Hiểu Giai cảm thấy chỉ cần nghe thấy thanh âm của Tưởng Vân thân thể liền phản ứng nhiều hơn.

Nhưng là nàng thẹn thùng, nội tâm muốn hoàn toàn thả lỏng bản thân, nhưng chút lý tính sót lại làm cho nàng cảm thấy hành động như vậy quá phóng đãng, nàng làm không được. Một bên rối rắm, một bên không nhịn được giãy dụa thân thể ở dưới thân Tưởng Vân.

Tưởng Vân giờ khắc này bị nữ nhân xinh đẹp quyến rũ đến cực điểm dưới thân câu dẫn đến cả người phát hỏa, Vương Hiểu Giai vặn vẹo như vậy Tưởng Vân càng thêm mất khống chế, cô không thể chờ đợi được nữa hướng xuống phía dưới ngậm lấy trái cây, dùng sức dày vò.

Lúc đầu ngón tay phá tan chướng ngại kia, Tưởng Vân ôm chặt Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai hoàn toàn trở thành người của cô, Tưởng Vân cảm thấy lòng đầy thỏa mãn cùng kiêu ngạo.

Vương Hiểu Giai ôm Tưởng Vân thật chặc, khóe mắt chảy lệ. Tưởng Vân không ngừng hôn khóe mắt Vương Hiểu Giai, ôn nhu dụ dỗ. Một tay nhẹ nhàng vuốt ve, giảm bớt căng thẳng cùng đau đớn của nàng.

Vương Hiểu Giai kéo cổ Tưởng Vân xuống, cắn vào bờ vai của cô, hung hăng cắn. Tưởng Vân nhịn xuống không kêu ra tiếng, cô dán sát Vương Hiểu Giai, thật lòng nói:

"Vương Hiểu Giai, chị yêu em. Nếu như em đồng ý, đời này chị sẽ tuyệt đối không rời khỏi em."

Nước mắt Vương Hiểu Giai lập tức chảy ra. Câu nói này của Tưởng Vân trấn an tất cả bất an trong nội tâm nàng, thời khắc này, nàng cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Vương Hiểu Giai cảm thấy cổ họng bị đè nén kịch liệt, rốt cục phá thanh hét lên, một đạo cực quang xẹt qua đầu óc, Vương Hiểu Giai cả người lâm vào một thế giới kì dị. Nơi này không có âm thanh không có hình ảnh, chỉ có những điểm sáng không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện.....

Dáng vẻ kiều diễm xinh đẹp Vương Hiểu Giai khắc sâu vào đầu Tưởng Vân, đời này cũng không thể quên đi.

Vương Hiểu Giai ngã vào lòng Tưởng Vân, thở mạnh. Tưởng Vân một bên điều chỉnh hô hấp gấp gáp, một bên dịu dàng hôn trán, mặt, chóp mũi, môi của Vương Hiểu Giai, lại một lần nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại đầy mồ hôi.

Tưởng Vân cẩn thận chú ý vẻ mặt Vương Hiểu Giai, khi Vương Hiểu Giai vừa mở mắt ra liền trực tiếp rơi vào nơi đầy ánh sao.

Tưởng Vân đầu lưỡi liếm một giọt mồ hôi trên tóc mai Vương Hiểu Giai, dán vào bên tai nàng nhẹ giọng không ngừng nói lời tâm tình. Vương Hiểu Giai nhắm mắt lại, nhếch miệng lên, vùi ở trong lồng ngực người yêu, cảm nhận nhịp tim đập của cô.

Bên tai là thanh âm trầm thấp của cô, không ngừng nói rõ tình yêu dành cho nàng, Vương Hiểu Giai cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, nàng thậm chí vui mừng vì chính mình đã yêu Tưởng Vân, bằng không, nàng đã bỏ qua hạnh phúc một đời. Lần đầu tiên Vương Hiểu Giai bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ khả năng cùng Tưởng Vân đến cuối đời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro