Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Được Tưởng Vân ôn nhu bầu bạn

Trời vừa sáng, Vương Hiểu Giai mơ màng tỉnh dậy, hạ thân truyền đến cảm giác khó chịu. Nàng nhíu mày, nhưng lúc nàng cảm nhận được sự ấm áp cùng cánh tay sau lưng đang ôm chặt mình, lông mày mới dần dịu xuống.

Nhớ đến tối qua, Vương Hiểu Giai nhất thời cảm thấy mặt nóng lên. Nàng nhớ rõ khoảnh khắc đau nhói đó, cũng nhớ rõ sự ôn nhu cùng săn sóc của Tưởng Vân.

Tối hôm qua hai người thân mật một hồi lâu, trước khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn còn có ý thức cảm nhận được sau đó Tưởng Vân đem khăn ấm nhẹ nhàng lau thân thể mình.

Vương Hiểu Giai xoay người, nhìn Tưởng Vân nhắm hai mắt lẩm bẩm, ôm mình mà ngủ.

Vương Hiểu Giai ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn khuông mặt Tưởng Vân lúc ngủ, lông mi thật dài, lông mày dày, môi mím chặt, tóc ngắn rối tung, từng điểm từng điểm đều làm nàng yêu thích.

Nàng đưa tay vuốt lông mày và mũi Tưởng Vân một cái, vừa vuốt tới môi, ngón tay bỗng nhiên bị cắn nhẹ. Vương Hiểu Giai giật mình hết hồn, nhẹ kêu một tiếng. Tưởng Vân nhắm mắt cười xấu xa, miệng cắn ngón tay không nhả.

Vương Hiểu Giai cũng không để tâm lắm, ôn nhu hỏi:

"Chị đã tỉnh?"

Tưởng Vân vẫn nhắm mắt gật đầu, nhả ngón tay nàng ra, nói:

"Thức trắng cả một đêm để nhìn em, chị cảm giác giống như chỉ mới nhắm mắt được một lát."

Nụ cười trên mặt Vương Hiểu Giai càng sâu, nàng dựa sát vào, hôn môi Tưởng Vân một cái. Tưởng Vân mở mắt ra, nhìn nụ cười ôn nhu của Vương Hiểu Giai, trong lòng thỏa mãn vô cùng.

Tưởng Vân bỗng nhiên xoay người đè Vương Hiểu Giai, đầu tiên hôn một hồi, sau đó liền ngửi đi ngửi lại trên người nàng như động vật nhỏ, tiếp đến lại xoa xoa lại rồi liếm hôn. Vương Hiểu Giai sủng nịch tùy ý Tưởng Vân làm càng, ngày đông thế này, nàng một chút cũng không muốn rời giường.

Vương Hiểu Giai sờ sờ tóc Tưởng Vân, âm thanh biếng nhác hỏi:

"Ngày hôm nay chị không đi làm hả?"

"Em mong chị đi làm?"

Vương Hiểu Giai nâng mặt Tưởng Vân lên, cười hỏi:

"Chị thật sự muốn chìm đắm trong ôn nhu a?"

"Giang sơn và những thứ khác làm sao quan trọng bằng mỹ nhân như em a!"

Tưởng Vân gấp gáp tránh tay Vương Hiểu Giai, lại vùi đầu tiếp tục thưởng thức thân thể mềm mại nàng. Vương Hiểu Giai cười trốn, hai người náo loạn thành một đoàn. Náo loạn một lúc, Tưởng Vân ôm vào lòng Vương Hiểu Giai, giúp nàng chỉnh chăn, hôn nhẹ tóc mai của nàng, nói:

"Sắp đến năm mới rồi, em phải về nhà đúng không?"

"Ân. Mấy ngày trước mẹ em gọi điện thoại, em cũng định về nhà. Năm trước tưởng rằng có thể rãnh rỗi trở về một chuyến, thế nhưng không được. Thế nên năm nay chắc chắn không thể không về, em phải về thăm ba mẹ."

"Ừ."

"Chị thì sao? Cũng phải về nhà à?"

"Ừ."

Tưởng Vân ngừng một lúc, nói thật:

"Năm mới chị mang em về nhà chị được không?"

Vương Hiểu Giai cười nhẹ nhàng nhìn Tưởng Vân, nàng nhìn thấy sự kiên định cùng nghiêm túc trong ánh mắt Tưởng Vân, lòng tràn đầy ấm áp. Qua một lúc lâu, Vương Hiểu Giai mới lên tiếng:

"Tưởng Vân, em không để ý đến những cái này."

Tưởng Vân cảm thấy Vương Hiểu Giai luôn thấu hiểu mình. Bất luận cô làm cái gì, nàng luôn có thể đứng góc độ của mình cố gắng tìm hiểu và tiếp thu, điều này làm cho Tưởng Vân vô cùng cảm động. Cô sâu sắc cảm giác được, có thể yêu nữ nhân như vậy, cũng được nữ nhân như vậy yêu, là một chuyện vô cùng hạnh phúc và kiêu ngạo.

Sau đó, cô nghĩ đến quãng thời gian trước Cao Lam nhắc chuyện bộ trưởng hạng mục còn trống, đã đến thời điểm thích hợp để Tưởng Vân tranh cử.

Thế nhưng một khi được bổ nhiệm, liền phải đến làm việc ở Đài Bắc. Cao Lam rất tin tưởng Tưởng Vân, cũng bỏ ra không ít tâm huyết, nàng hi vọng Tưởng Vân hãy mau giải quyết hạng mục nghiên cứu và phát triển nền tảng ở thành phố T, đây chính là một trong ưu thế quan trọng giúp cô tranh cử.

Nếu như không quan biết Vương Hiểu Giai, việc đáng làm thì phải làm, vị trí này chắc chắn không thoát được tay Tưởng Vân. Nhưng trước mắt, cô cùng Vương Hiểu Giai đã dự định chung thân. Mặc dù biết tình yêu giữa hai nữ nhân sẽ có rât nhiều khó khăn trắc trở, nhưng là nếu đã yêu, Tưởng Vân sẽ không nghĩ đến chuyện buông tay, cũng thật sự buông không nổi. Cô không chỉ yêu Vương Hiểu Giai, trong lúc nào không biết đã đem Vương Hiểu Giai khắc sâu vào lòng, tiến vào trong máu, kiếp này, sợ là khó xa cách.

"Chị nghĩ gì thế, xuất thần như vậy?"

Vương Hiểu Giai đẩy đẩy Tưởng Vân, cười hỏi.

Tưởng Vân hôn trán Vương Hiểu Giai một cái,

"Đang suy nghĩ tại sao em tốt như vậy."

"Nghĩ ra được chưa?"

"Rồi."

"Tại sao?"

"Bởi vì em gặp chị."

Vương Hiểu Giai cười Tưởng Vân da mặt dày, Tưởng Vân cười không nói lời nào, chỉ là ôm nàng thật chặt.

Chuông điện thoại vang lên, là Cao Lam, Tưởng Vân đứng dậy đến phòng khách nhận điện thoại.

"Tại sao hôm nay không có ở văn phòng?"

Giọng Cao Lam có chút lạnh.

"Ngày hôm nay có chút việc không đến được, có việc gì thế Lam tỷ?"

"Tưởng Vân, hiện tại có rất nhiều người đều dòm ngó vị trí bộ trưởng hạng mục, ai cũng bắt đầu hoạt động rồi. Tác phong làm việc của em vào lúc này phải càng cẩn thận hơn, đừng tự tạo chuyện để người ta nói sau lưng."

Tưởng Vân nhíu nhíu mày, Lam tỷ tựa hồ đang nhắc nhở cô, lẽ nào nàng nghe nói cái gì?

"Lam tỷ, chị có chuyện thì đừng ngại cứ nói thẳng."

Một hồi lâu sau, Cao Lam ở trong điện thoại thở dài,

"Tưởng Vân, dù sao em cũng còn trẻ, hơn nữa là tranh cử lần này em có rất nhiều thuận lợi. Rất nhiều người trong lòng đều sẽ bất bình, bọn họ nhất định sẽ tìm điểm yếu của em. Vì thế chị muốn nhắc nhở em nên sự nghĩ thận trọng mọi việc, đừng quá quá tùy tính."

Tưởng Vân đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài. Cô biết rõ Cao Lam nhất định biết chuyện của mình cùng Vương Hiểu Giai.

"Hãy hợp tác với Tân Nguyên cho tốt, không ngừng cố gắng. Năm mới này không ngại thì đi mấy buổi tiệc thường niên, nhờ người có thân phận tại địa phương nâng đỡ một chút, cố gắng phát triển hạng mục hơn nữa."

"Ân, em hiểu rồi. Người của tập đoàn bên này ngoại trừ chị, còn có thể nhờ ai không?"

"Tập đoàn bên này cũng đừng làm động tĩnh quá lớn, đây là thời điểm đặc biệt, năm trước em đi một chuyến. Chị cũng phải sắp xếp cho em rồi."

"Ân. Cảm ơn Lam tỷ."

"Khách khí với chị làm gì! Cố gắng làm cho tốt."

"Vâng."

Hai người lại nói vài câu, cúp điện thoại.

Tưởng Vân trong lòng có chút loạn. Cô muốn cùng Cao Lam thảo luận một chút chuyện tranh cử bộ trưởng hạng mục, nhưng là bây giờ Cao Lam đã biết Vương Hiểu Giai, dù chưa nói, thế nhưng ám chỉ rõ ràng như vậy làm sao cô không hiểu.

Nếu như từ bỏ vị trí bộ trưởng, không chỉ làm Cao Lam thất vọng, cô cũng đánh mất một cơ hội thật tốt. Các đời bộ trưởng hạng mục đều tiến vào tầng lớp lãnh đạo quan trọng của tập đoàn, có thể nói đây chính là "vị trí tên lửa", bao nhiêu người dòm ngó. Nhưng là, nếu đi Đài Bắc, Vương Hiểu Giai làm sao bây giờ? Tưởng Vân lâm vào tình thế lưỡng nan.

Vương Hiểu Giai tắm xong đi ra, nhìn thấy Tưởng Vân ngồi ở trên sô pha vừa uống trà vừa cau mày suy nghĩ.

Ở chung lâu ngày, Vương Hiểu Giai tự nhiên biết một ít thói quen của Tưởng Vân. Tưởng Vân bình thường suy nghĩ sẽ không cau mày, chỉ uống trà liên tục. Nếu như sự tình có chút khó khăn, cô lại để một chén trà ở trước mặt, uống rất ít. Nhưng nếu như sự tình vô cùng nan giả, Tưởng Vân sẽ vừa cau mày, vừa uống trà. Hiện tại, hiển nhiên sự tình rất phức tạp.

Vương Hiểu Giai săn sóc đi vào nhà bếp làm đồ ăn, Tưởng Vân nghe thấy tiếng động liền phục hồi tinh thần. Vừa nhìn thấy Vương Hiểu Giai bận rộn ở nhà bếp, mau chóng buông chén trà, đứng dậy đi đến.

Tưởng Vân ôm Vương Hiểu Giai từ phía sau,

"Ai cho phép em làm việc? Thân thể không thoải mái phải nằm trong phòng."

Vương Hiểu Giai sắc mặt có chút hồng,

"Làm gì nghiêm trọng như vậy. Em chỉ muốn làm chút cháo cho chị."

"Nên để chị làm thì hơn, em mau vào phòng nghỉ ngơi biết không. Nếu như không muốn nằm thì đọc sách, dù làm gì cũng không được cực nhọc."

Vừa nói vừa dắt tay Vương Hiểu Giai đi về phòng. Vương Hiểu Giai mỉm cười tùy cô nắm, Tưởng Vân bá đạo cũng rất đáng yêu mà!

Tưởng Vân đem Vương Hiểu Giai lại đè lên trên giường, bao hai tay của nàng lại, có chút trách cứ nói:

"Em xem, đến nỗi tay đều lạnh. Ngày hôm nay phải nằm trên giường cho thật tốt, chị đi làm cơm trước. Cơm nước xong chị với em cùng ngủ tiếp một chút."

Nhìn ánh kiên trì mắt Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Dù sao được người khác cưng chìu cảm giác rất tốt.

Tưởng Vân đứng dậy đi đến phòng khách lấy một quyển sách Vương Hiểu Giai đang xem, còn có máy tính xách tay của cô, để cho nàng chán thì xem phim. Sau đó liền đi vào bếp làm cơm.

Vương Hiểu Giai có chút khó hiểu từ lúc nào thì Tưởng Vân bắt đầu biết làm cơm đây? Trước đây rõ ràng sẽ không a!

Vương Hiểu Giai nghĩ đến có một lần mình đến tháng, Tưởng Vân vội vội vàng vàng chăm sóc mình. Đầu tiên là làm túi nước ấm, sau đó lại nấu canh gừng với đường, lúc cắt gừng còn bị đứt tay, không ngừng chảy máu. Tưởng Vân cũng không nói, Vương Hiểu Giai trong lúc vô tình nhìn thấy bên chén nước nóng có vết máu, mới phát hiện.

Lúc đó Tưởng Vân dùng khăn giấy bọc lại qua loa, chờ đến lúc Vương Hiểu Giai kéo tay cô xem, giấy đều ướt đẫm máu. Lúc đó Vương Hiểu Giai liền cảm thấy trong lòng đau không chịu được, viền mắt đều đỏ lên. Tưởng Vân an ủi, sau đó không cãi được Vương Hiểu Giai nên cô phải đi bệnh viện tổng hợp gần khu cư xá băng bó vết thương.

Sau một lát, Tưởng Vân bưng tới hai bát cháo cùng dưa cải. Hai người ăn cháo nóng hầm hập, Tưởng Vân liền ôm Vương Hiểu Giai nằm lại trên giường, Vương Hiểu Giai dựa vào Tưởng Vân đọc sách, Tưởng Vân chăm chú xem báo cáo. Ánh mặt trời ấm áp rọi vào, hai người ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Vương Hiểu Giai bất tri bất giác dựa vào Tưởng Vân ngủ thiếp đi, Tưởng Vân cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, cô một tay chống đầu, nhìn Vương Hiểu Giai không chớp mắt.

Lúc Vương Hiểu Giai ngủ say, khí chất dịu dàng càng rõ ràng thêm. Chỉ nhìn nàng như thế, Tưởng Vân liền cảm thấy mê muội không ngớt. Bất tri bất giác đã yêu sâu như vậy, làm sao dễ dàng rời đi đây?

Lúc Vương Hiểu Giai tỉnh lại, trời cũng đã tối. Tưởng Vân Bên cạnh ngủ rất say, Vương Hiểu Giai nhích gần lại Tưởng Vân, sau khi phát sinh quan hệ, Tưởng Vân vẫn chăm sóc nàng cả ngày, điều này làm cho Vương Hiểu Giai rất cảm động.

Lúc Tưởng Vân nói muốn dẫn nàng về nhà mừng năm mới, không thể phủ nhận, trái tim của nàng thoáng cái nhảy nhót đứng lên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cha mẹ Tưởng Vân có thể tiếp thu nàng sao? Có thể tiếp thu chuyện con gái của họ ưu tú như vậy mà không kết hôn, cùng một người phụ nữ yêu nhau sao? Đừng nói bọn họ, liền ngay cả cha mẹ mình Vương Hiểu Giai cũng không dám chắc.

Nhưng dù sao Tưởng Vân vẫn có suy nghĩ này, vậy thì được rồi. Nghĩ lại từ lúc hai người yêu nhau tới nay, khóe miệng hạnh phúc giương lên......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro