Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60

Tiếng gõ cửa truyền đến, là bác sĩ đến đưa kết quả

"Anh, thế nào?"

Vừa nhìn thấy anh họ, Viên Vũ Trinh là người đi qua chào đón, anh ấy cười nói

"Không có việc gì, ngoài trừ thiếu chút máu, ngoài ra tất cả đều bình thường."

A Thành cùng Amy cảm ơn bác sĩ

"Không cần khách khí, em họ tôi cùng Tưởng tổng quan hệ rất xâu xa, nên tôi đã sớm nghe danh Tưởng tổng."

Anh ấy vừa cười vừa nói

Viên Vũ Trinh trừng mắt anh ấy, Tưởng Vân cũng mỉm cười trả lời

"Cám ơn anh."

"Không cần khách khí, nghỉ ngơi cho tốt. Nếu không ở lại theo dõi một đêm đi."

Viên Vũ Trinh đẩy anh ta

"Ra ngoài, ra ngoài. Thật đáng ghét, ai nguyện ý ở lại nơi này!"

Lại dặn dò vài câu, anh ta ra ngoài. Tưởng Vân nói với mọi người

"Tôi có chút mệt mỏi, muốn ngủ một chút. Mọi người về trước đi, để xe lại cho tôi."

"Cô thật là muốn ở lại chỗ này ngủ?"

Viên Vũ Trinh kinh ngạc hỏi

"Đúng vậy đó. Hay tôi đưa ngài về đi?"

A Thành nói

"Không cần, tôi nghỉ một chút, sau đó về công ty."

Tưởng Vân nói xong cũng nhắm mắt lại, mọi người đứng một hồi, cũng cùng nhau ra về.

Tiếng đóng cửa truyền đến, Tưởng Vân liền mở mắt, sao có thể ngủ đây...

Vương Hiểu Giai buổi chiều liền sớm về nhà, sự việc cuối cùng cũng kết thúc. Tổ điều tra đưa ra kết luận------ không có bằng chứng cụ thể, thế là Vương Hiểu Giai được khôi phục chức vụ.

Hứa Phóng Nhân nói Vương Hiểu Giai hẳn là phải mời anh ta ăn cơm, bởi vì chuyện gần đây nên anh ta gầy đi, Vương Hiểu Giai cười đáp ứng

Vương Hiểu Giai chọn một nhà hàng món Tây tương đối tốt, Hứa Phóng Nhân cũng giống nàng chọn bò bít tết. Trước khi ăn, Hứa Phóng Nhân muốn đánh cược, hai người sẽ cùng đoán người kế tiếp vào nhà hàng là nam hay nữ, ai thua phải cắt bò bít tết cho bên thắng

Vương Hiểu Giai tùy ý chọn nam, Hứa Phóng Nhân chọn nữ, khi một vị khách nam trung niên dưới sự chỉ dẫn của nhân viên ngồi vào bàn bên cạnh. Vương Hiểu Giai mắt chứa ý cười nhìn về phía Hứa Phóng nhân, anh ta nhún vai, có chơi có chịu, chủ động giúp Vương Hiểu Giai cắt bò bít tết, mà đây cũng chính là cảnh tượng mà Tưởng Vân vô tình bắt gặp.

Đoạn thời gian gần đây, Vương Hiểu Giai bởi vì áp lực công việc, trước đó bị chuyện của Tưởng Vân cùng Viên Vũ Trinh kích thích, cảm xúc vẫn luôn không tốt. Mà dạo gần đây việc khiến Vương Hiểu Giai đặc biệt đè nén nhiều nhất chính là Tưởng Vân không thường xuyên về nhà nữa, nếu ở nhà cũng nhận điện thoại rất nhiều, mà nhiều nhất lại là Viên Vũ Trinh.

Kỳ thật cũng không thể trách Tưởng Vân, một mình lập nghiệp, tài chính rất quan trọng. Những ngày này mọi người tập trung tìm chuyên gia đưa ra luận chứng cho hạng mục mới, còn lại chính là chờ đợi tài chính. Thế nhưng mấy cái này, Tưởng Vân lại không giải thích cho nàng nghe. Cùng với một màn kia ở khu mua sắm, Vương Hiểu Giai hiện tại như chim sợ cành gãy, chỉ cần lúc Tưởng Vân ở nhà mà chuông điện thoại vang lên, nàng liền bắt đầu bực bội.

Mà Vương Hiểu Giai sợ ở nhà một mình sẽ suy nghĩ rồi ngờ vực Tưởng Vân, nên đã trốn đến ở cùng Tạ Thiên Y hai ngày liền. Trong khoảng thời gian này, nàng bị công ty tra tấn, bị Tưởng Vân tra tấn, nên nàng mới trốn tránh như vậy

Nhưng chỉ cần nhìn thấy Tưởng Vân bận rộn suốt ngày, thân thể càng ngày càng gầy, Vương Hiểu Giai liền đau lòng. Nàng muốn làm gì đó bồi bổ cho cô, nhưng trong lòng có khuất mắt nên cái gì cũng không làm.

Cũng may vấn đề công việc đã được giải quyết, Vương Hiểu Giai rốt cục có thể thở phào, chí ít sinh hoạt của nàng không bị toàn bộ mây đen che khuất, còn có chút ánh sáng nhỏ nhoi. Thế là sau khi cùng Hứa Phóng Nhân ăn cơm xong, cảm ơn anh ta, sau đó liền về nhà. Nàng muốn bữa tối sẽ bồi Tưởng Vân, dù sao gần đây nàng cũng lạnh nhạt với cô rất nhiều.

Nhưng mà thời điểm Tưởng Vân gọi về nói đem nay cô không về, trong lòng Vương Hiểu Giai bỗng nhiên tâm thần bất an. Lần này rõ ràng không phải bởi vì sự tình vắng vẻ cô trước đó, Vương Hiểu Giai lo lắng, tựa hồ có sự tình gì đó phát sinh.

Buổi chiều Tưởng Vân gọi điện hỏi nàng đang làm gì, Vương Hiểu Giai cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhưng là sợ Tưởng Vân nghĩ nhiều, liền che dấu sự việc cùng Hứa Phóng Nhân ăn cơm. Kỳ thực lời nói dối vừa ra khỏi miệng, nàng liền thấy hối hận. Nàng thật sự không rõ tại sao mình phải nói dối? Nếu quay trở lại, nàng tuyệt đối không dối lừa cô, bởi vì không cần thiết. Thế nhưng nàng không biết có phải hay không từ lúc thấy Tưởng Vân cùng Viên Vũ Trinh ở khu mua sắm, trong tiềm thức đã cảm thấy lo lắng, nên hẳn là tránh cho người yêu mình lo lắng, từ đó liền lực chọn né tránh.

Trong điện thoại ngữ khí Tưởng Vân không có gì đặc biệt, nhưng Vương Hiểu Giai mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp. Kể từ khi ở cùng Tưởng Vân, thời gian cô không ở nhà là cực kỳ ít. Từ lúc nàng lừa gạt cô, Tưởng Vân nói ban đêm không trở về, cái này khiến Vương Hiểu Giai đặc biệt khó chịu.

Tự tránh có, lo lắng có, tâm thần bất định, hoài nghi cũng có. Nàng biết mình không nên cứ nhớ đến sự kiện kia không buông bỏ, không nên bởi vì sợ mà lãng tránh cùng Tưởng Vân nói chuyện rõ ràng, càng không nên vì sự việc không xác định mà ngờ vực cô. Nhưng một khi đã lún sâu vào vượt thẳm tình yêu, con người ta không có cách nào dùng lý luận của tâm lý học để có thể thuyết phục bản thân mình thôi nghĩ về một điều gì đó, chỉ có thể một lần rồi một lần rối rắm trong tình yêu và cảm xúc của chính mình.

Ngay tại lúc nàng muốn gọi điện hỏi cô, Ngô Triết Hàm gọi tới

"Thiên Thảo, cậu biết sự tình Tưởng Vân đi bệnh viện không?"

Vương Hiểu Giai nghe xong liền choáng váng, Tưởng Vân làm sao lại đi bệnh viện?

"Không biết, chuyện gì đã xảy ra?"

"Tớ buổi chiều đi văn phòng tìm Tưởng Vân nhưng không thấy, đến lúc tan tầm, Viên Vũ Trinh đến còn mang thuốc bổ cho Tưởng Vân, tớ mới biết Tưởng Vân đi bệnh viện. Bất quá cậu yên tâm, đã không có việc gì, người kiểm tra cho Tưởng Vân là anh họ Viên Vũ Trinh."

Vương Hiểu Giai thật không biết còn cái gì có thể nói, Tưởng Vân đi bệnh viện, nàng vậy mà không biết, còn phải người khác thông báo cho! Người yêu như nàng còn không biết, Viên Vũ Trinh lại ngay cả thuốc bổ cũng chuẩn bị xong, Vương Hiểu Giai đột nhiên phẫn nộ, nàng tức giận thừa nhận mình là người bất cẩn! Nội tâm nàng bắt đầu oán trách Tưởng Vân, cảm thấy ủy khuất, nàng muốn trừng phạt Tưởng Vân! Nhưng nàng đã quên buổi trưa mình cũng lừa gạt giấu diếm Tưởng Vân.

Vương Hiểu Giai liền lập tức gọi điện cho Tưởng Vân

"Chị ở đâu?"

"Ở văn phòng, có chuyện gì sao?"

"Chị... hôm nay đi bệnh viện?"

"..... A, ai nói em nghe?"

"Đúng vậy phải không?"

"Ừm, là A Thành chuyện bé xé ra to, nên kéo chị đi kiểm tra một hồi, kết quả ngoại trừ thiếu chút máu, còn lại không có gì."

"Vì sao không báo cho em biết?"

Tưởng Vân nghe điện thoại, nghe câu đầu tiên cô liền biết Vương Hiểu Giai tức giận, nhưng cô không biết giải thích như thế nào. Chẳng lẽ nói do em lừa chị, nên tim chị đau tột cùng, lại bị hiểu lầm là bệnh tim nên bị kéo đi bệnh viện kiểm tra? Không được.

"Sợ em lo lắng, dù sao cũng không có việc gì."

"Vậy chị vì sao lại nói cho Viên Vũ Trinh biết?"

Tưởng Vân nghe những lời này liền có chút giận, điên rồi. Một nhẫn lại nhẫn, Tưởng Vân vẫn là nhịn không được

"Em cùng Thiên Y ra ngoài dạo phố, chị không muốn em mất hứng, không muốn quấy rầy em, cho nên chị không nói. Bác sĩ kiểm tra cho chị trùng hợp là anh họ của Vũ Trinh, là anh ta báo cho Vũ Trinh."

Cái gì trái Vũ Trinh, phải Vũ Trinh, thân mật như vậy.

"Dạo phố so với chị quan trọng sao? Có phải chị làm gì cũng không cần báo cho em phải không? Em chỉ có thể chờ đợi được thông báo. Hoặc là từ trong miệng người người khác nghe được việc của chị!"

Tưởng Vân dùng tay đỡ lấy trán, cô đang kiểm tra báo cáo hạng mục của Lưu Gia Vân, xem xét tiến triển mới nhất, Vương Hiểu Giai điện thoại tới cô đã muốn nổi giận, lại cảm thấy khó chịu. Cãi nhau a! Đây là cãi nhau a! Hai người ở bên nhau cho đến hiện tại, đây là lần đầu tiên cãi nhau. Nhưng mà, cô một mực sợ cãi nhau, Vương Hiểu Giai sẽ quả quyết muốn rời khỏi cô. Đã từng cùng Tư cãi nhau vô số lần, mỗi lần cô đều thương tích đầy mình. Cuối cùng Tư lựa chọn con đường của nàng, lần này chẳng lẽ lại tiếp diễn quá khứ?

Tưởng Vân bóp lấy trán, cố gắng khắc chế, nhiều lần nói với chính mình không được nói, không được ầm ĩ. Tiếng hít thở nặng nề truyền qua điện thoại đến tai Vương Hiểu Giai, nàng bỗng nhiên hối hận. Nàng đây là đang làm gì? Rõ ràng nàng lừa gạt Tưởng Vân nói cùng Tạ Thiên Y dạo phố, Tưởng Vân sợ nàng lo lắng nên không nói, đây là điều bình thường. Nàng làm sao lại trách cô, còn nói những lời kia chọc giận cô? Đây là nàng sao, nàng luôn luôn kinh thường người tranh giành tình yêu, lời nói hùng hổ dọa người như thế thật sự do nàng nói ra sao? Tưởng Vân bên kia hiển nhiên tức giận, nghĩ đến sự tình buổi chiều, Vương Hiểu Giai đột nhiên chột dạ. Nàng đang do dự muốn xin lỗi cô, Tưởng Vân bên kia mở miệng

"Chị đang làm việc, em ban đêm ăn chút gì đó, đừng để bị đói. Đêm nay chị không trở về, nếu em sợ hãi gọi Thiên Y bồi em đi. Có việc thì gọi điện thoại, chị cúp trước."

Nói xong, Tưởng Vân liền cúp máy

Nghe điện thoại truyền đến âm thanh "đô đô..." Vương Hiểu Giai hốc mắt liền có chút đỏ

Vương Hiểu Giai biết rõ dạng này là không đúng, nhưng nàng khống chế cảm xúc không nổi, cố ý muốn dùng những lời này khiến cô giận, nhưng khi Tưởng Vân thật sự giận, nàng lại hối hận. Tưởng Vân gần đây rất mệt mỏi rất vất vả, nàng lại cố ý lạnh nhạt cô, hiện tại Tưởng Vân thân thể thật sự không tốt, nàng còn trêu tức cô, còn cùng cô cãi nhau. Vương Hiểu Giai ý thức được hai người ở chung đây là lần đầu cãi nhau, nhưng lúc đầu nàng không muốn vậy....

Tưởng Vân ôm lấy cánh tay, đứng ở cửa sổ sát đất trong văn phòng, nếu như lúc trước, cô sẽ gây một trận lớn với Vương Hiểu Giai, nhưng là hiện tại Tưởng Vân học được bình tĩnh cùng trấn an, người trong thời điểm kích động sẽ ảnh hưởng phán đoán, lời nói không suy nghĩ, miệng bất đối tâm lại cực kỳ đả thương người.

Tưởng Vân nói với chình mình, không cần biết Vương Hiểu Giai trong điện thoại nói gì, dùng dạng ngữ khí gì, còn có cố gắng tránh khỏi màn kia trong nhà hàng. Hiện tại cô buông lỏng tất cả, những sự kiện kia cũng không nên nghĩ. Cô ở trong lòng lập đi lập lại, không thể như vậy, Vương Hiểu Giai không phải như vậy, nói lời đả thương người, chính nàng nhất định cũng đang hối hận đi, hiện tại không nên làm căng thêm sự tình, phải tĩnh táo....

Nửa ngày, Tưởng Vân hít thở sâu mấy lần, trong lòng cũng dễ chịu một chút, Tưởng Vân quay lại bàn làm việc, tiếp tục xử lý báo cáo.

Điện thoại nội tuyến vang lên

"Tưởng tổng, Viên tổng vừa đến đây. Cô ấy nói một hồi còn có việc, để đồ lại liền rời đi."

"Đồ gì?"

"Nghe cô ấy nói là canh gà."

"Tôi không muốn uống, cậu uống đi."

"Tưởng tổng, cô hẳn là phải bồi bổ thân thể, vẫn là cô uống đi, tôi hiện tại có thể vào đi?"

Tưởng Vân nghĩ nghĩ

"Vào đi."

Amy đưa xong canh gà, quay ra ngoài. Tưởng Vân nhìn lấy bình giữ ấm trên bàn, có chút thất thần

Vương Hiểu Giai lần nữa nhìn đồng hồ treo tường, trời vừa mới rạng sáng. Tưởng Vân quả nhiên không trở về, nàng trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được. Mở đèn lên, Vương Hiểu Giai từ bên trong tủ quần áo lấy ra áo sơ mi của Tưởng Vân, nàng đầu tiên là nhìn chằm chằm lấy cái áo, sửng sốt một hồi, sau đó đem cái áo vò nát quăn lên giường. Vương Hiểu Giai lần nữa nằm lên giường, trong lòng là cái áo của Tưởng Vân.

Ban đêm thiếu đi hương vị ôm ấp của Tưởng Vân, lạnh hơn, càng cô đơn hơn. Nàng chỉ có thể mượn phương thức như vậy trấn an nội tâm bất an của mình

Rạng sáng, đèn đường màu vàng mờ mờ chiếu vào đường cái, thanh lãnh yên tĩnh. Dừng xe dưới nhà Vương Hiểu Giai, Tưởng Vân tắt đèn xe, chỉnh thấp ghế ngồi. Ngẩng đầu nhìn căn phòng lộ ra chút ánh sáng, ban đêm không có cô, Vương Hiểu Giai vẫn là sợ tối.

Tưởng Vân một mực làm việc ở văn phòng, nhưng hiệu suất cực kỳ thấp, kế hoạch ban đầu của cô là ngủ lại ở văn phòng. Nhưng thiếu đi Vương Hiểu Giai, cô làm sao cũng thấy không thích hợp, chịu không nổi nữa nên dứt khoát cầm chìa khóa xe xuống lầu, một đường lái xe về nhà. Thế nhưng về đến nhà, lại chừng chờ không lên lầu, nhìn chằm chằm ánh sáng nhỏ bé hồi lâu, Tưởng Vân rốt cục quyết định đi lên lầu

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, dựa vào ánh sáng đầu giường, Tưởng Vân nhìn thấy Vương Hiểu Giai ngủ cũng không an ổn. Nhìn nàng một hồi, cô chú ý tới cái áo trong tay nàng, đó là áo sơ mi của cô. Tưởng Vân thở dài, kéo chăn mền ra, nhẹ nhàng khoát tay lên lưng nàng, nhắm mắt lại ngủ thật say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro