Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62

Vương Hiểu Giai cũng nhìn về phía khác, giờ phút này nàng chỉ hận không thể lập tức rời khỏi nơi đây.

Hứa Phóng Nhân bên cạnh một mực quan sát hai người, anh đương nhiên biết Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai đều là hiểu lầm. Kỳ thật Tô Thiền dẫn Vương Hiểu Giai đến, lúc đó anh không có chút cảm kích nào. Mà Vương Hiểu Giai rõ ràng đã hỏi qua Tô Thiền, Tô Thiền nói ban đêm Hứa Phóng Nhân có tiệc xã giao, sẽ không qua được. Cho nên nàng mới cùng Tô Thiền đến đây.

Vừa rồi thấy Hứa Phóng Nhân cũng có mặt tại nơi này, Vương Hiểu Giai rất xấu hổ. Hứa Phóng Nhân không ngừng khen ngợi Vương Hiểu Giai đêm nay rất xinh đẹp, Vương Hiểu Giai chỉ cười trừ nói cảm ơn. Về sau hai người ai cũng đều không nói câu nào, trong khi đó Tô Thiền ở một bên lại nói không ngừng. Sau đó liền bị một trận tiếng cười cách đó không xa hấp dẫn, vừa vặn liền nhìn thấy Tưởng Vân.

"Thiên Thảo, anh giúp em lấy một ít thức ăn nha"

Hứa Phóng Nhân quan tâm nói

"Không cần, cảm ơn"

"Chị Thiên Thảo, chị không ăn gì như vậy không đói bụng sao?"

"Không, chị không đói"
...

Tô Thiền cùng Hứa Phóng Nhân đều rõ ràng cảm giác được toàn thân Vương Hiểu Giai toả ra khí tức băng lãnh. Hứa Phóng Nhân xoay người đi lấy thức ăn, Tô Thiền cẩn thận bồi bên người Vương Hiểu Giai.

"Tô Thiền, em đi giúp anh họ của em đi. Chị đến bên kia ngồi một lát"

"Không cần vội, em ở đây với chị"

"Thật sự không có vấn đề gì đâu"

"Chị Thiên Thảo, có phải chị và Tưởng Vân cãi nhau hay không?"

Tô Thiền có chút bận tâm liền hỏi. Ở trong mắt cô, Vương Hiểu Giai vẫn luôn thanh lãnh, hào phóng, lạnh nhạt nhưng đầy tự tin. Tối nay, toàn thân nàng băng lãnh khiến Tô Thiền cảm thấy bộ dạng này của Vương Hiểu Giai thật vô cùng khó để người khác nắm bắt.

Vừa rồi trong tích tắc nhìn thấy Tưởng Vân, Tô Thiền liền cảm thấy đêm nay Tưởng Vân thật thần bí để cho người ta khó thể nào dời đi ánh mắt. Thời điểm trông thấy Tưởng Vân, nội tâm vậy mà cảm thấy vui mừng một chút, ý nghĩ như vậy làm Tô Thiền giật nảy mình.

Lúc này, xung quanh Vương Hiểu Giai tụ tập mấy người đàn ông trẻ tuổi, mỹ nhân như nàng đương nhiên là Tư điểm khiến đàn ông độc thân hoan nghênh nhất. Hứa Phóng Nhân đem thức ăn mang lại, nói mấy câu liền giúp Vương Hiểu Giai giải vây. Vương Hiểu Giai vì vậy mới nhìn anh gật đầu cám ơn, miễn cưỡng nở nụ cười, liền vội vàng đi đến chiếc sô pha đặt ở nơi vắng vẻ.

Vừa đi qua một cái cột trụ, Vương Hiểu Giai đột nhiên bị ai đó tóm lấy cổ tay, lập tức bị người đó dùng sức kéo vào một cái ôm ấm áp. Hương trà quen thuộc khiến Vương Hiểu Giai khó khăn ngăn chặn yết hầu của nàng không cho gọi ra tiếng. Vương Hiểu Giai dùng sức giãy dụa, Tưởng Vân ngược lại càng dùng lực áp chế nàng giãy dụa.

Cánh tay Vương Hiểu Giai bị Tưởng Vân dùng sức lôi kéo, thân thể va chạm vào người Tưởng Vân đến phát đau. Tưởng Vân nhiều năm luyện tập ít quyền đạo, trên người bắp thịt đều rắn chắc, cho nên dù dáng người cô không mập mạp nhưng lại có sức mạnh rất lớn.

Không thể tránh thoát, đôi mắt Vương Hiểu Giai trở nên đỏ ngầu

"Đi theo chị!"

"Không đi"

Tưởng Vân không để ý đến nàng, nắm lấy cổ tay kéo nàng ra ban công

"Buông tay!"

Tưởng Vân chăm chú trừng Vương Hiểu Giai, giờ phút này nàng giãy dụa chỉ khiến Tưởng Vân càng thêm nổi giận, thân thể mơ hồ cũng phát run. Vương Hiểu Giai đón lấy ánh mắt của Tưởng Vân, ánh mắt kia băng lãnh đến cực điểm để Vương Hiểu Giai cảm thấy sợ hãi, bên cạnh đó còn có thất vọng.

"Em cùng Hứa Phóng Nhân có quan hệ như thế nào?"

Tưởng Vân cố gắng để đè thấp giọng để không ai nghe ra được sự run rẩy của cô.

Vương Hiểu Giai nghe xong, cười lạnh một tiếng, nhìn về nơi khác. Trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

"Em lấy thân phận gì đến tham gia tiệc gia đình của anh ta?"

"Vậy chị lấy thân phận gì đến tham dự tiệc gia đình của Viên Vũ Trinh?"

"Viên Vũ Trinh giúp chị nhờ anh họ của cô ấy hỗ trợ làm luận chứng cho hạng mục"

"Ha ha..."

"Em không tin?"

"Vậy chị tin tưởng em sao?"

Gió lạnh gào thét đến nổi Vương Hiểu Giai lạnh đến phát run. Nhưng nàng vẫn kiên cường đứng trong gió, gió lạnh thổi qua gương mặt, như có cảm giác bị cắt qua da thịt. Nhưng những điều này cũng không thể bì được với sự lạnh lẽo và đau đớn trong lòng.

Tưởng Vân cố gắng hô hấp mấy lần, nói

"Trong khoảng thời gian này, em không tự mình cảm thấy đã làm quá mức sao? Em có phải cho rằng chị không biết chuyện xấu của em cùng Hứa Phóng Nhân tại Anh Hàng đúng hay không?"

Vương Hiểu Giai nghe được lời này, lạnh lùng tiếp cận Tưởng Vân. Nàng bỗng nhiên cười một tiếng

"Thế nào, chị cũng cảm thấy em cùng Hứa Phóng Nhân rất đẹp đôi?"

Tâm Tưởng Vân xiết chặt, cô nhíu chặt lông mày, híp mắt lại

"Chị hỏi em một lần nữa, hôm nay em lấy thân phận gì đến tham dự bữa tiệc này?"

"Lấy thân phận bạn gái của Hứa Phóng Nhân như trong tin đồn kia. Trong lòng chị không phải hi vọng sẽ nghe được câu trả lời này sao?"

Tưởng Vân tức giận đến tim đập gia tốc, khí huyết dâng lên, cô hiện tại thật hận không thể lập tức bóp chết Vương Hiểu Giai.

Tưởng Vân hít thở nặng nề, để lộ ra rằng thời khắc này cô thật sự rất phẫn nộ, nhưng Vương Hiểu Giai không như vậy, cô vậy mà đi điều tra nàng, còn hoài nghi nàng! Hiện tại ngay tại trước mặt nàng còn dám buông lời chất vấn.

"Em đã trả lời chị. Hiện tại, chị hãy nói cho em biết, chị cùng Viên Vũ Trinh là quan hệ gì? Đã có thể cùng một chỗ dạo phố, giúp cô ta xách đồ, còn có thể khiến người thừa kế Tân Nguyên thay chị nấu canh, hiện tại, cùng nàng tay trong tay tham dự tiệc gia đình"

Hiện tại Tưởng Vân bị chọc giận đến dường như phát sốt, cô hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Vương Hiểu Giai nói tiếp

"Thế nào? Có phải chính mình cũng không biết phải giải thích như thế nào? A, hai lần lên tạp chí, nhiều năm trước người ta đã bắt đầu thầm mến chị, hiện tại rốt cuộc trời cao cũng tạo cơ hội cho hai người! Viên tổng thiên sinh lệ chất, năng lực xuất chúng, không chỉ có thể đảm đương vai trò đối tượng hợp tác với Tưởng tổng, ngay cả hiền thê nội trợ nói không chừng cũng có thể đảm đương a!"

"Em không nên quá đáng!"

Tưởng Vân dừng bước, đưa lưng về phía Vương Hiểu Giai, lạnh lùng nói

"Có một số việc chị thật sự cũng không muốn nói ra, nhưng hiện tại không thể không nói. Em cùng Hứa Phóng Nhân ăn cơm tại nhà hàng thật thân mật, anh ta còn cắt thịt đưa cho em, em lại vui vẻ tiếp nhận. Trong mắt mọi người, cũng xem như một hình ảnh tình ý nồng đậm! Vậy mà em lại nói đang cùng Thiên Y dùng cơm. Ha, Vương Hiểu Giai, chị thật không biết hoá ra nói dối đối với em lại là một sự việc tự nhiên như vậy! Vậy mà chị cho rằng em là người kinh thường tranh giành đấu đá, càng kinh thường lừa gạt lẫn nhau!"

Vương Hiểu Giai nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Vân, đầu óc trống rỗng. Lời nói Tưởng Vân khiến nàng á khẩu không trả lời được, nàng đột nhiên cảm thấy cuộc sống quá đủ cẩu huyết rồi, Tạ Thiên Y mới nói một câu vậy mà đã thành thật.

Không nghe thấy người sau lưng đáp lại, Tưởng Vân thống khổ nhắm mắt lại. Một lát sau, cô xoay người.

"Thiên Thảo, chị cho em một cơ hội giải thích, đừng tiếp tục lừa gạt chị"

Vương Hiểu Giai lòng tự trọng cực cao, giờ phút này cho dù biết sai, cũng sẽ không cúi đầu. Nàng nhìn Tưởng Vân, lạnh lùng nói ra

"Chị hãy thu hồi sự thương hại tự cho là đúng của mình, em không cần, cũng không muốn giải thích"

"Nói đúng hơn thì bây giờ ngay cả giải thích em cũng không muốn đúng không?"

Vương Hiểu Giai hận đến nghiến răng nghiến lợi. Ý tứ trong lời nói Tưởng Vân rõ ràng là nhận định nàng cùng Hứa Phóng Nhân có quan hệ! Cô muốn nàng giải thích, giải thích cái gì? Nàng – Vương Hiểu Giai cho tới bây giờ cũng chưa từng phải cùng bất luận người nào đưa ra bất kỳ lời giải thích gì, Tưởng Vân cũng không ngoại lệ!

"Chị đã nhận định như vậy, em có giải thích cái gì thì cũng đều là lừa gạt. Chị không tin tưởng em, em cũng như thế, cũng không tin, tuỳ chị, nhiều lời vô ích"

"Em vẫn yêu chị sao?"

Đột nhiên Tưởng Vân hỏi. Cô cảm thấy câu nói này nói ra quá gian nan, nhưng điều duy nhất giúp cô chống đỡ đứng tại chỗ này đối mặt Vương Hiểu Giai, chính là phần tình yêu này.

"Chị nói đi"

"Chị không biết"

"Vậy chị vẫn yêu em sao?"

Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai, trong mắt nàng quật cường cùng thương tâm một điểm cũng không thể ít hơn so với mình. Tưởng Vân khổ sở không biết nói cái gì.

"Nhìn đi, không phải chị cũng trả lời không được. Đã như vậy... thì chính là không yêu đi"

Nói xong, nàng bước vượt qua bên người Tưởng Vân, kéo cửa ban công ra, quyết tuyệt đi ra ngoài.

Vương Hiểu Giai đi vào trong phòng, trực tiếp hướng lối đi vào khu cất giữ đồ, cầm áo khoác lên, trực tiếp rời đi. Tưởng Vân đứng tại ban công, gió lạnh từng đợt thổi qua, nhưng đầu não cô vẫn như cũ hỗn loạn vô cùng.

Viên Vũ Trinh nhìn thấy Vương Hiểu Giai rời đi, mới đẩy cửa ban công ra

"Tưởng Vân, vào đi. Bên ngoài gió lớn"

Tưởng Vân ngẩng đầu nhìn nàng một chút, kéo ra một nụ cười lúng túng

"Cô cùng Vương Hiểu Giai cãi nhau?"

Tưởng Vân không nói chuyện, thật thà đi về phía trước. Bỗng nhiên cô chú ý trong đám người có một ánh mắt phóng tới, là Hứa Phóng Nhân. Hứa Phóng Nhân nhíu mày nhìn chằm chằm cô, trên mặt viết rõ ràng là hai chữ bất mãn. Trong lòng Tưởng Vân lửa nóng nổi lên một chút, cô thật muốn xông qua đánh cho Hứa Phóng Nhân một quyền thật mạnh! Dường như Viên Vũ Trinh bên cạnh đang nói gì đó, Tưởng Vân lại một chữ cũng nghe không lọt.

Tưởng Vân đột nhiên đứng vững

"Vũ Trinh, hôm nào khác sẽ cùng anh họ của cô gặp mặt, hiện tại trạng thái của tôi rất không thích hợp nói chuyện. Giúp tôi nói tiếng xin lỗi với anh ấy."

Nói xong, Tưởng Vân quay người rời đi hội trường.

Bên ngoài chẳng biết tự lúc nào đã bắt đầu đổ mưa. Vương Hiểu Giai từ hội trường đi ra, chẳng có mục đích mà đi. Mưa mặc dù không lớn, nhưng không lâu sau, cũng làm cho áo khoác trên người bị thấm ướt. Càng phát lạnh, Vương Hiểu Giai hai tay ôm cánh tay, nhưng sự lạnh giá trên người không tài nào bù được với hoảng loạn trong lòng. Mới vừa rồi giằng co cùng Tưởng Vân, để giờ phút này Vương Hiểu Giai tâm lực tiều tuỵ. Nàng cố gắng không nhớ lại, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nhanh.

Mưa tí tách tí tách rơi xuống, Tưởng Vân lái xe, đăm đăm nhìn cần gạt nước hất mưa qua kính chắn gió, suy nghĩ phiêu tán. Lời nói của Vương Hiểu Giai khiến tâm tình cô nặng nề đến cực điểm. Rốt cục không nói yêu, Tưởng Vân cảm thấy trong lòng thật giống như bị người nào đào rỗng.

Tưởng Vân dừng xe ở ven đường, mở hai cửa sổ ra. Cô gục tay trên tay lái, nước mưa đã mơ hồ làm nhoè đi ánh mắt, Vương Hiểu Giai có ý tứ phải kết thúc sao?

Tưởng Vân sững sờ ngồi không biết bao lâu, tận cho đến khi cảm thấy mệt mỏi. Giờ phút này cô chỉ muốn tìm một nơi để ngủ một giấc, thật sự không còn sức lực đi nghĩ những chuyện kia. Cô khởi động xe, vừa rồi không chú ý liền dừng xe ở chỗ này, cũng không biết là chỗ nào. Phía trước cách đó không xa có một cửa hàng 7-11, Tưởng Vân dự định đi hỏi một chút

Vừa mới chuyển qua đường nhỏ, đối diện đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi che dù đi đến, nàng tựa hồ không chú ý đến xe, Tưởng Vân vội vàng phanh xe. Cô gái giật nảy mình, loạng choạng một chút, đồ vật trong tay rơi xuống đất.

Tưởng Vân nắm chặt tay lái trong tay, thở hổn hển. Quá nguy hiểm, cô vốn không tập trung, cô gái kia còn không nhìn xe, đột nhiên đi qua đường lớn. Suýt nữa là đụng trúng. Tưởng Vân nhìn ra phía ngoài xe, đồ vật trong tay cô gái đều rơi trên đất, nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc rống lên.

Là Vương Hiểu Giai!

Tưởng Vân ngồi yên, nhìn thấy Vương Hiểu Giai ngồi chồm hổm trong mưa, vùi đầu tại cánh tay, thân thể run rẩy không ngừng. Giờ khắc này, Tưởng Vân đau lòng tựa hồ muốn bể nát. Cô đẩy cửa xe, vọt tới trước mặt Vương Hiểu Giai, nhìn thấy hamburger cùng đồ uống vung vãi trên mặt đất, một cỗ nộ khí trỗi dậy. Cô kéo Vương Hiểu Giai dậy, trừng mắt nhìn nàng, tức giận đến toàn thân phát run, nói không ra lời. Vương Hiểu Giai nước mắt giàn giụa, khóc đỏ bừng cả hai mắt, lộ ra mê mang. Nàng ngơ ngác nhìn Tưởng Vân, nhất thời không hồi thần nổi.

Nhìn thấy Vương Hiểu Giai điềm đạm đáng yêu biến thành như vậy, Tưởng Vân lòng đau muốn co rút, nhịn không được rống lên một câu "Vương Hiểu Giai, có phải em điên rồi hay không?" Sau đó bỗng nhiên dùng sức kéo nàng ôm vào trong lòng.

Lúc này Vương Hiểu Giai mới hoàn hồn, khí tức quen thuộc, ấm áp ôm ấp, trong nháy mắt để tâm nàng an tĩnh đi nhiều. Thế nhưng nàng lập tức giằng co, Tưởng Vân ôm thật chặt nàng không dám buông tay, Vương Hiểu Giai giãy dụa bất thành, liền chuyển thành dùng sức đánh Tưởng Vân. Ban đầu dụng sức rất mạnh, Tưởng Vân cũng không lên tiếng, liều chết ôm nàng không buông. Thời gian dần trôi qua, khí lực Vương Hiểu Giai ngày càng nhỏ, tiếp theo ôm lấy Tưởng Vân, mặt chôn ở cổ cô lên tiếng khóc rống.

Chỗ cổ cảm thấy lành lạnh ẩm ướt, hỗn hợp nước mưa cùng nước mắt. Trong ngực, toàn thân Vương Hiểu Giai băng lãnh, khóc đến thân thể phát run. Đây là lần đầu tiên Tưởng Vân nhìn thấy Vương Hiểu Giai nghẹn ngào khóc to đến như vậy, cô biết, Vương Hiểu Giai thật sự uỷ khuất đến hỏng rồi. Tâm bị tiếng khóc của nàng xé rách, con mắt cũng không nhịn được ướt át.

"Em, cô gái ngốc này! Tại sao phải nói trái lương tâm?" Tưởng Vân một bên nói một bên ôm sát Vương Hiểu Giai, cô cảm thấy giờ phút này cái gì đều không quan trọng, cô chỉ muốn ôm lấy Vương Hiểu Giai, cũng không muốn tiếp tục buông tay.

"Đừng rời bỏ em, được không?" Giọng Vương Hiểu Giai khàn khàn uỷ khuất nói

Nhịp tim Tưởng Vân như sấm, cô không thể tin được Vương Hiểu Giai sẽ nói ra lời nói yếu đuối như vậy! Có thể đem nàng bức đến mức này, Tưởng Vân cảm thấy tội của cô tuyệt không thể tha thứ! Đau lòng đến không thở nổi!

"Chị chưa từng nghĩ đến sẽ rời xa em, em cũng đừng không quan tâm chị, đừng nói không yêu, được không?"

Ven đường dần dần có người cùng xe hơi dừng lại quan sát. Trong lòng Tưởng Vân, thân thể Vương Hiểu Giai càng lúc càng lạnh

"Về nhà rồi nói"

Nói xong cô cấp tốc ôm Vương Hiểu Giai lên xe. Tưởng Vân sợ nàng cảm lạnh, vừa lên xe liền đem máy sưởi trong xe mở tối đa, sau đó đưa tay sờ sờ cái trán của Vương Hiểu Giai, lạnh buốt. Cô nhanh chóng khởi động xe, chạy về nhà. Trên đường đi, Vương Hiểu Giai vẫn như cũ con mắt đỏ bừng, thỉnh thoảng nức nở, Tưởng Vân nhìn chằm chằm đường đi, không nói một tiếng

Vừa rồi Vương Hiểu Giai một mình mờ mịt đi trên đường, nhớ lại lời nói đối với Tưởng Vân, trong lòng phảng phất trống rỗng một khoảng lớn. Bi thương nồng đậm đánh tới, để cho nàng không có chỗ trốn, không có chỗ nào để ẩn nấp.

Trên người quá lạnh, nàng nhìn thấy một tiệm 7-11, liền đi vào đó mua dù. Thuận tay lại mua một cái hamburger, cùng một ly nước uống, nàng thật sự không biết vì sao mình lại mua hai thứ đồ vật xưa nay mình chưa từng đụng đến.

Vương Hiểu Giai thật thà thanh toán tiền, quay người rời đi. Ngay tại lúc nàng thất hồn lạc vía, trước mắt đột nhiên bị đèn xe nhoáng một cái, lập tức chiếc xe đạp phanh gấp đứng trước người nàng.

Vương Hiểu Giai giật nảy mình, có lẽ bởi vì trời mưa, có lẽ thật sự nhịn không được uỷ khuất trong lòng, nàng liền không quan tâm, cứ thế ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lớn lên. Vương Hiểu Giai cảm thấy nàng cùng Tưởng Vân xem như kết thúc, nàng tức giận mình nghĩ một đằng nói một nẻo, vừa tức Tưởng Vân hùng hổ doạ nàng. Thế nhưng ngay tại thời điểm nàng cực độ uỷ khuất cùng bi thương, Tưởng Vân đột nhiên xuất hiện, lần nữa cảm giác được ôm áp quen thuộc, Vương Hiểu Giai cảm thấy nàng rốt cuộc không tài nào rời bỏ được Tưởng Vân, tại giây phút không cầm được nước mắt nàng rốt cuộc thừa nhận đây chính là tình yêu, nàng đã yêu đến không thể kiềm chế được.

Tất cả mọi chuyện phát sinh tối hôm nay, phẫn nộ, tuyệt vọng, thất lạc, uỷ khuất, mất mà được lại vui sướng, được người yêu thương đến ấm lòng, những điều này khiến Vương Hiểu Giai cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Giờ phút này nàng đang cuộn lại trên ghế, cảm thấy toàn bộ thân thể có chút bất lực, thế nhưng tinh thần dần dần phấn khởi. Tưởng Vân giờ phút này một bên đau lòng một bên sinh khí, cô gái này thật đáng giận! Nghĩ đến nàng vừa rồi bạc tình bạc nghĩa, lại nhịn không được một trận đau lòng. Thế nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng mặt đầy nước mắt, dáng vẻ đáng yêu, liền không thể không mềm lòng. Trải qua xoắn xuýt, trong lòng cái cỗ khô nóng cùng phẫn uất kia vẫn không có cách nào phát tiết được.

Hai người về đến nhà, Tưởng Vân lãnh thanh nói

"Mau đi tắm rửa, thay đồ ướt ra"

Lúc đầu bởi vì một đường không nói chuyện, Vương Hiểu Giai cũng có chút không cao hứng. Giờ phút này nghe ngữ khí Tưởng Vân có chút bực bội, lại cảm thấy một trận uỷ khuất, nước mắt lốp bốp rơi xuống. Tưởng Vân bởi vì quần áo ướt dính trên người không thoải mái, đang chuẩn bị đi thay, phát hiện Vương Hiểu Giai đứng tại chỗ bất động, lập tức thấy được nàng yên lặng rơi lệ, cảm thấy hoảng hốt, ngữ khí cấp bách.

"Làm sao vậy?"

Vương Hiểu Giai không nói lời nào, kỳ thật trong nội tâm nàng thật sự chán ghét mình như bây giờ, xưa nay thật không biết mình có nhiều nước mắt như vậy, đã như vậy còn quá mẫn cảm yếu ớt, vừa rồi quật cường đi đâu rồi? Lạnh lùng đi đâu rồi? Thấy Vương Hiểu Giai tính tình cố chấp không nói lời nào, cũng không tắm rửa, Tưởng Vân sợ nàng cảm lạnh, nóng nảy nói

"Cẩn thận bị cảm! Nhanh đi tắm!"

Nghe Tưởng Vân quan tâm, Vương Hiểu Giai khóc càng dữ dội. Tưởng Vân không rõ vì sao Vương Hiểu Giai lại đột nhiên như vậy mà khóc, thế nhưng cô thật sự không chịu nổi nhìn Vương Hiểu Giai rơi lệ, lệ kia giống như một loại chua xót, khiến tâm cô đau đớn như thiêu đốt. Mang theo đau lòng cùng gấp gáp, cô vịn lấy thân thể Vương Hiểu Giai, thay nàng lau nước mắt, thế nhưng nước mắt càng lau lại càng nhiều.

Tưởng Vân đành hôn lên mắt nàng, từ từ hôn, ôm lấy thân thể lạnh buốt của nàng, Tưởng Vân muốn đem ấm áp cho nàng. Dần dần, hai người hôn càng mãnh liệt. Phảng phất như cách thức phát tiết tất cả uỷ khuất kiềm chế trong lòng, hai người dùng sức hôn lẫn nhau. Vương Hiểu Giai vòng tay lên cổ Tưởng Vân, tay Tưởng Vân vội vàng vuốt ve thân thể Vương Hiểu Giai, không khí xung quanh tựa hồ xôi trào lên.

"Ahhh ~"

Tưởng Vân sốt ruột hôn, cùng hai tay không ngừng du tẩu trên người nàng để Vương Hiểu Giai nhịn không được rên rỉ lên tiếng.

Một tiếng rên này triệt để kích nổ Tưởng Vân, thế nhưng cô chợt nhớ lại Vương Hiểu Giai hẳn nên mau chóng tắm qua nước nóng, nếu không rất có khả năng sẽ bị cảm. Tại lúc lí trí cùng dục vọng xen lẫn, Tưởng Vân quả quyết động thủ cởi bỏ quần áo Vương Hiểu Giai, cô một bên thoát, một bên mang Vương Hiểu Giai vào phòng tắm.

Tiến vào phòng tắm, Tưởng Vân cấp tốc mở vòi nước ấm, cô đem Vương Hiểu Giai bảo hộ ở trong lòng, sợ vừa đưa nàng vào nước lạnh sẽ ảnh hưởng đến Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai bị thoát đến chỉ còn một chiếc quần lót, vậy mà nàng lại hồn nhiên không hay biết. Nàng vẫn vội vàng tìm kiếm môi Tưởng Vân, giờ phút này dường như chỉ có kịch liệt hôn mới có thể làm dịu đi cảm giác sợ hãi mất đi khi nãy.

Nước ấm vẩy lên người, khiến thân thể Vương Hiểu Giai run rẩy, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện chính mình cơ hồ loã thể đứng trước mặt Tưởng Vân, mà Tưởng Vân lại nhìn chăm chăm thân thể của nàng, chớp mắt cũng không chớp. Ánh mắt của cô phảng phất mang theo lửa, đốt mình toàn thân khô nóng.

Tưởng Vân chậm rãi ngồi xổm người xuống, cởi ra tầng che chắn cuối cùng trên người Vương Hiểu Giai. Khi thân thể Vương Hiểu Giai hoàn toàn hiện ra trước mắt, Tưởng Vân thật sự kích động. Da thịt trắng nõn, eo nhỏ nhắn không đủ một vòng tay, chân thẳng tắp thon dài, não bộ Tưởng Vân chỉ có thể hình dung bằng một từ - "Hoàn mỹ"

Hai hạt hồng đậu mê người rõ ràng vươn mình đứng thẳng. Tưởng Vân cảm thấy một cỗ nhiệt lưu đánh thẳng lên đại não, Vương Hiểu Giai bị cô nhìn chằm chằm đến nổi đỏ mặt không thôi, nâng lên cánh tay che khuất thân thể. Tưởng Vân cấp tốc cởi quần áo ướt trên người mình xuống, sau đó bỗng nhiên ôm lấy Vương Hiểu Giai, bức thiết hôn lên môi của nàng, tay lung tung vuốt ve, Vương Hiểu Giai bị sờ đến nỗi toàn thân như nhũn ra, giờ phút này nàng không muốn lại xoắn xuýt bất kì chuyện gì, chỉ muốn cùng Tưởng Vân hoàn toàn hoà thành một thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro