Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63

Không biết đây đã là lần thứ mấy nhìn thấy kia đỉnh núi rực rỡ màu sắc, Vương Hiểu Giai cả người phiêu lãng, đã không còn nói được một câu hoàn chỉnh.

Tưởng Vân nằm ở trên người nàng thở hổn hển, qua nhiều ngày hoài nghi, ẩn nhẫn cùng tưởng niệm đều hóa thành bức thiết đòi lấy, gần như điên cuồng. Hai người đều thầm nghĩ gần kề thêm một ít, hận không thể đem đối phương tiến nhập hòa thành một thể.

Tưởng Vân khẽ hôn trán Vương Hiểu Giai, khẽ cắn lỗ tai nàng, khàn khàn muốn hỏi:

"Vì sao nói không thương, ân? Vì sao?"

Không nhẹ không nặng tay không hề dừng lại di chuyển trên thân thể Vương Hiểu Giai, làm cho nàng một lần nữa trở nên mẫn cảm, hai tay nàng câu cổ Tưởng Vân, hai người trầm mặc đối diện. Tưởng Vân từ trong mắt Vương Hiểu Giai thấy được tình cảm mãnh liệt, tưởng niệm, hối hận, yêu thương, mà Vương Hiểu Giai từ ánh mắt Tưởng Vân, thấy được toàn bộ đều là --- Yêu.

Nàng chủ động hôn lên, cấp thiết tìm kiếm lưỡi Tưởng Vân, không quan tâm, hai người răng môi động tác kịch liệt mà va chạm, thế nhưng chưa ai từng quản quá những... này, bởi vì hai người biết, đây là đối với đối phương nói "Xin Lỗi"...

Vương Hiểu Giai lí trí mơ hồ, tựa như bản thân đang nằm trên thuyền, tại trên mặt nước trôi. Nàng muốn mở miệng nói, nhưng lại nói không nên lời.

"Thiên Thảo! Thiên Thảo!"

Tưởng Vân một tiếng lại một tiếng gọi nàng.

Nửa đêm gần sáng Tưởng Vân cảm giác người trong lòng nóng lợi hại, Vương Hiểu Giai nóng rần lên.

Tưởng Vân nhanh bưng tới nước lạnh, đắp lên trán nàng. Sau đó lại đem tới một chậu nước nóng, thay Vương Hiểu Giai lau qua thân thể. Nàng rất tự trách, đêm này Vương Hiểu Giai tâm tình thay đổi rất nhanh, mặc ít như vậy, đi trên đường lâu như vậy, trở về Tưởng Vân lại không quan tâm. Từ toilet đến phòng ngủ, lăn qua lăn lại đến gần sáng, Vương Hiểu Giai thật sự nhận không nổi, liền âm thanh đều nức nở, Tưởng Vân mới bương tha nàng. Hai người đều mệt cực kỳ, mặc dù cả hai đều toàn mồ hôi nhưng thực sự không có khí lực để đi tắm, đành ôm nhau ngủ. Hiện tại, Vương Hiểu Giai liền như vậy sốt cao, Tưởng Vân đau lòng muốn chết.

Lau sạch qua thân thể, Vương Hiểu Giai thư thái hơn rất nhiều. Mí mắt nhăn lại đều từ từ dãn ra, thế nhưng nhiệt độ vẫn như cũ không hạ. Tưởng Vân nhìn thời gian, nếu qua một hồi đều không hạ sốt, sẽ đem Vương Hiểu Giai đến bệnh viện.

Tưởng Vân ngồi ở bên giường nắm tay Vương Hiểu Giai, trước cãi nhau, sau trong mưa ôm nhau tất cả đều là quá khứ, đổi lấy hiện tại ôn nhu. Vừa nghĩ vừa kiểm tra nhiệt độ của người trong lòng, Vương Hiểu Giai liên tục kêu "Rainbow! Rainbow!"... Nếu như cái này cũng không tính là yêu, thì rốt cuộc còn có cái gì gọi là yêu?

Ngây người nhìn Vương Hiểu Giai một hồi, Tưởng Vân đưa người nhẹ nhàng hôn con mắt, cái mũi, đôi môi của Vương Hiểu Giai, bởi vì sốt cao nên môi nàng ngậm chặt, Tưởng Vân chạm nước bọt qua đi.

Sau đó vẫn không rời bỏ đôi môi khô khốc của Vương Hiểu Giai, mềm nhẹ liếm qua. Vương Hiểu Giai dần dần tỉnh lại, đầu rất đau, lại phát hiện gương mặt phóng to của Tưởng Vân. Nàng trừng mắt nhìn con người kia, Tưởng Vân hôn nàng một cái, lại nói:.

"Cuối cùng cũng tỉnh, nếu còn không tỉnh chị sẽ đưa em đi bệnh viện."

"Em làm sao vậy?"

"Sốt cao."

Vương Hiểu Giai cổ họng khô rát,

"Nước..."

Tưởng Vân đem đến 1 ly nước, uống một ngụm lớn, sau đó uy nàng.

Tưởng Vân trên người lạnh lạnh, ôm tới rất thoải mái. Vương Hiểu Giai dần dần khôi phục nhớ tới trước cãi nhau, dầm mưa, ôm,.... Nàng ôm cổ Tưởng Vân, kéo nàng xuống, ôm thật chặt.

Này tiểu nữ nhân làm động tác khả ái sau đó nở nụ cười với Tưởng Vân, vỗ nhẹ lưng Vương Hiểu Giai

"Tới, trước buông tay, uống thuốc đã!"

Vương Hiểu Giai lắc lắc đầu nhỏ, trên tay vẫn chăm chú ôm không buông.

"Uống thuốc trước đã, không lại sốt cao sẽ rất khó chịu a. Chị không đi, vẫn ở chỗ này, được chứ?"

Lại tiếp tục lắc đầu. >.<

Tưởng Vân bất đắc dĩ, dùng trán kiểm tra nhiệt độ trên người Vương Hiểu Giai, cảm thấy không sai biệt đã hạ nhiệt.

"Được rồi, được rồi, một hồi lại uống. Chị ôm em, ân?"

Nói xong, Tưởng Vân đưa tay qua, đem Vương Hiểu Giai ôm vào trong lòng. Nàng tựa ở đầu giường, nhẹ nhàng vuốt ve thiên hạ trong lòng, giờ đang rối tinh rối mù.

Vương Hiểu Giai hiện tại không có chút khí lực nào, cũng không muốn tái hiện bộ mặt lãnh đạm, cũng không muốn như vậy ngụy trang bản thân kiên cường, nàng vứt bỏ tất cả vỏ bọc, đem chính bản thân mình xuất ra. Đây là Tưởng Vân, tại trước mặt nàng, Vương Hiểu Giai rất yên tâm. Cho nên, để cho mình thả lỏng một chút đi.

Vương Hiểu Giai thiếp đi, Tưởng Vân chờ nàng ngủ say, nhẹ nhàng để nàng trên giường, đấp tốt góc chăn. Tưởng Vân đứng dậy đi đến phòng bếp nấu cháo.

Bắt bếp, nấu cháo. Tưởng Vân ngồi ở trước bàn, nhớ tới Vương Hiểu Giai nói bản thân cùng Viên Vũ Trinh đi dạo phố, còn giúp nàng ta mua đông tây. Như vậy đúng là ngày đó mình cùng Viên Vũ Trinh tại trung tâm thương mại mua đông tây, bị Vương Hiểu Giai thấy được. Thảo nào mấy ngày nay em ấy có chút gì đó kỳ lạ, chuyện này là kích thích đến em ấy. Sau đó Viên Vũ Trinh lại liên tục gọi điện thoại, mà bản thân mình cũng thường nhắc tới nàng ta. Cho nên, phu nhân nhà nàng là không nhịn được nữa mới triệt để bạo phát a!

Thế nhưng cái đứa ngốc này, thế nào đối với hai người tình cảm như vậy không tin tưởng! Nhưng tóm lại vẫn là bản thân có lỗi, ủy khuất Vương Hiểu Giai. Nhất định phải hảo hảo bồi thường cho em ấy! Nghĩ tới nhiều ngày qua Vương Hiểu Giai chịu nhiều như vậy ủy khuất, Tưởng Vân trong ngực tự trách bản thân.

Nấu xong hảo cháo, Tưởng Vân vừa múc vào bát, đang định vào gọi Vương Hiểu Giai tỉnh dậy, để nàng ăn chút cháo rồi ngủ tiếp. Chợt nghe thấy Vương Hiểu Giai thanh âm:

"Rainbow! Chị ở đâu!"

Tưởng Vân buông nhanh bát trong tay, tiến tới phòng ngủ. Vừa vào phòng, thì thấy Vương Hiểu Giai ngồi ở trên giường bỉu môi, ai oán nhìn nàng không nói lời nào. Ui, đây là làm nũng đi! Tưởng Vân cười cười leo lên giường, đem người kéo vào trong lòng, hôn nhẹ hôn nhẹ mỗi chỗ một chút, dỗ dành tâm can bảo bối.

"Chị đi đâu?"

Vương Hiểu Giai không hài lòng hỏi.

"Nấu cháo cho em a. Em ngủ lâu như vậy bao tử đều muốn kêu. Tại hội trường chắc là cũng không có ăn cái gì a?"

"Tức giận no rồi!" >.<

Tưởng Vân vui vẻ,

"Chị đây cùng phu nhân làm lâu như vậy vận động trên giường, tiêu hao khá nhiều lực đi, chắc là đã đói bụng."

Vương Hiểu Giai đánh Tưởng Vân một cái, người này thế nào lại bắt đầu không đứng đắn! Thế nhưng bản thân thực sự đói bụng, xuống phi cơ vẫn chưa có ăn cái gì, Tô Thiền nói tiệc tối thức ăn khá ngon, đến hội trường rồi ăn. Thế nhưng khi tới hội trường, Vương Hiểu Giai trừ uống nước trái cây vẫn chưa kịp ăn cái gì, đã bị Tưởng Vân kéo ra ban công... Nàng nhớ kỹ bản thân hình như ở 7-11 mua hamburger, ham burger?

"Hamburger của em?"

Tưởng Vân bị nàng hỏi ngẩn người, lập tức nhớ lại thiếu chút nữa đụng phải Vương Hiểu Giai, rơi trên mặt đất là hamburger cùng nước uống. Vừa nghĩ đến lúc đó, Tưởng Vân mạnh mẽ ôm chặt Vương Hiểu Giai, ngữ khí nghiêm túc nói:

"Lần sau qua đường lớn không được suy nghĩ lung tung, không nhìn xe! Có biết hay không khi đó rất nguy hiểm!"

Vương Hiểu Giai bĩu môi, không nói chuyện.

"Nghe hay là hoàn không nghe đây!"

Tưởng Vân lung lay nàng một chút. Dọa Vương Hiểu Giai nhảy lên, nàng cắn môi dưới ủy khuất nhìn Tưởng Vân.

"Ai kêu chị làm em tức giận!"

Tưởng Vân thân hôn tóc Vương Hiểu Giai, ôn nhu ôm thân thể nàng, tốt như vậy phu nhân, mình thế nào bỏ được lại tái tức giận khiến em ấy khổ sở! Tựa hồ là cảm giác được Tưởng Vân áy náy, Vương Hiểu Giai ngẩn đầu, đôi mắt - trông mong nhìn Tưởng Vân. Tưởng Vân bị nàng nhìn có chút thất thần, có ý tứ? Lại không nói lời nào! Nữ vương ngạo kiều a!

Tưởng Vân suy nghĩ một chút,

"Đói bụng?"

Vương Hiểu Giai thoáng lộn ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ gật đầu. Nhìn em ấy như vậy khó có được bộ mặt này khả ái, tâm Tưởng Vân khẽ động, đem người kéo vào trong lòng hung hăng hôn một phen.

Liếm liếm của nàng môi, Tưởng Vân mỉm cười nhìn Vương Hiểu Giai, thích thật!

"Chị đi lấy cháo."

Nói xong buông Vương Hiểu Giai ra, đứng dậy đi lấy cháo đến.

Tưởng Vân ngồi ở bên giường, bưng chén một muỗng lại một muỗng thổi nguội đút cho Vương Hiểu Giai. Hai người đều không nói lời nào, nhưng đều mỉm cười nhìn đối phương, đôi mắt nhìn nhau giằng co, chính là truyền đến tràn đầu ý nghĩ cùng yêu thương.

Ăn tràn đầy một chén, Vương Hiểu Giai lắc đầu không ăn nổi nữa. Tưởng Vân thu thập xung quanh, rót tới một chén nước cho Vương Hiểu Giai. Ăn uống đầy đủ, nhiệt độ cơ thể cũng hạ, Vương Hiểu Giai hiện tại cảm thấy thật thoải mái.

Một buổi tối này, đều xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hiện tại lần nữa cảm nhận được Tưởng Vân ôn nhu, Vương Hiểu Giai nghĩ tới nhiều như vậy ngày bị dày vò cuối cùng cũng triệt để kết thúc.

Chờ tất cả đều thu thập tốt, Tưởng Vân trở về phòng ngủ, thấy Vương Hiểu Giai tựa ở đầu giường, mỉm cười nhìn mình. Tưởng Vân dừng lại cước bộ, tựa vào tủ quần áo bên cạnh, cũng đưa mắt nhìn nàng.

Hai người tựa hồ đối với cách biểu đạt không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt thông tri tư tưởng đến nghiện. Lại qua một lát sau, Vương Hiểu Giai vươn hai tay, muốn được ôm. Tưởng Vân bật cười, cởi y phục, đi qua kéo chăn, đem Vương Hiểu Giai ôm vào trong lòng, chăm chú ôm.

Hai người hiện tại một chút đều không muốn nói tới trước kia cãi nhau, tựa hồ tất cả đều không quan trọng. Vương Hiểu Giai nghĩ bản thân bất luận là tâm hay là thân thể, đều ngày càng càng không thể ly khai Tưởng Vân.

Nàng chính là không muốn mất đi Tưởng Vân, không chỉ có bởi vì Tưởng Vân đối với nàng tốt, còn có những chuyện khác, từ cãi nhau đến bây giờ, Tưởng Vân thủy chung đều là ẩn nhẫn, chị ấy chính là như vậy lưu ý của mình cảm thụ. Những... này, Vương Hiểu Giai đều chân chính cảm nhận được. Nàng bỗng nhiên nghĩ tới Tư, vì sao Tư không tiếp thu Tưởng Vân? Thế nhưng nàng cảm thấy may mắn khi Tư bỏ qua, bằng không, bản thân sẽ không có cơ hội trải qua cảm giác được yêu, cũng sẽ không có cơ hội ghen, khổ sở, phẫn nộ cũng như một chút tự trách.

Vương Hiểu Giai hướng về phía trước hôn hôn cằm của Tưởng Vân.

"Thế nào lại gầy như vậy..."

Vương Hiểu Giai sờ sờ mặt Tưởng Vân, lẩm bẩm nói.

Tưởng Vân cuối đầu nhìn Vương Hiểu Giai, ánh mắt yêu thương nói:

"Nhớ đến em!"

"Nhớ em vì sao không gọi điện thoại?"

"Sợ em không chịu được. Lúc đó chị nghĩ đến chính là em chán ghét cùng chị ở chung một chỗ."

Vừa nghe lời này, Vương Hiểu Giai ôm chặt lấy Tưởng Vân, dùng sức lắc lắc đầu nhỏ

"Không có, em không có."

"Vậy em nhớ chị sao?"

Vương Hiểu Giai dừng một chút, gật đầu. Biểu tình này, Tưởng Vân có chút không hài lòng, nàng đưa mắt nhìn nhìn, cố ý hỏi:

"Mấy ngày này có hay không bởi vì lựa gạt chị mà trong lòng tự khiển trách?"

Vương Hiểu Giai lại gật đầu.

"Trước kia em vẫn lạnh nhạt chị, như vậy vô tâm đau chị sao?"

Vương Hiểu Giai khẳng định gật đầu.

Này hỏi mấy vấn đề, Vương Hiểu Giai một điểm lo lắng cũng không có.

"Chị mấy ngày này chỉ có thể dùng công tác bận rộn để phân tán lực chú ý, bằng không vừa nghĩ đến em lạnh nhạt, lòng lại vô cùng khổ sở. Ăn cũng ăn không vô, thấy cái gì cũng không muốn ăn. Ngày đó em nói phải bay đến thành phố J, đến bốn ngày. Buổi tối chị về đến nhà, quạnh quẽ trong phòng một mình chị. Chị ngay tại sô pha ngủ một đêm, điều hòa chưa từng mở. Ngày kế tiếp liền đau đầu một ngày một đêm."

Tưởng Vân nói đến tội nghiệp, Vương Hiểu Giai nghe đến ngực đều đau lòng.

"Em nói em như thế nào như vậy nhẫn tâm đi!"

Tưởng Vân lẩm bẩm.

Kỳ thực Tưởng Vân cố ý muốn cho Vương Hiểu Giai yêu thương, sau đó lại tự trách. Ai kêu em ấy như vậy nhẫn tâm, còn không nhận sai. Hơn nữa đối với tính tình Vương Hiểu Giai mà nói, nếu như đối với em ấy mạnh bạo, khẳng định em ấy sẽ dùng sức chống trả, không bằng dùng lời nhẹ nhàng nói! Phải nhượng em ấy yêu thương, dùng yêu thương khiến em ấy chịu thua.

Quả nhiên nghe Tưởng Vân nói những lời này, tâm Vương Hiểu Giai triệt để đều nhuyễn. Nàng giơ lên thân thể, chăm chú nhìn Tưởng Vân. Sau đó chủ động đưa người tới, Tưởng Vân cũng như vậy cùng động tác với nàng, môi nàng xẹt qua lông mi, con mắt, mũi của Tưởng Vân, nàng nói:

"Rainbow, xin lỗi, kỳ thực em rất yêu rất yêu chị, thế nhưng em ghen tị. Bản thân em khổ sở trong lòng, không biết như thế nào phát tiết, cho nên chỉ có thể dằn vặt chị. Thế nhưng việc dằn vặt chị, lại làm lòng em càng khó chịu hơn, em không biết bản thân nên làm thế nào cho đúng."

"Vậy vì sao em lại gạt chị?"

"Em cùng Hứa Phong Nhân dùng cơm, là bởi vì trong công tác hắn giúp em giải quyết một đại phiền toái. Chị xem đến hắn đem miếng thịt xắt hảo đưa cho em, là bởi vì em đánh đố với hắn, kế tiếp vào cửa là nam nhân hay nữ nhân. Nếu đoán sai sẽ thay người kia xắt miếng thịt bò. Kỳ thật em không cần phải lừa gạt chị, thế nhưng khi chị hỏi em ở đâu, em lại không biết sao mình lại làm vậy."

"Em là cố ý trả thù chị a. Bởi vì em hiểu lầm chị cùng Viên Vũ Trinh, cho nên em cũng cố ý làm cho chị hiểu lầm."

Vương Hiểu Giai trước cũng không suy nghĩ cẩn thận vì sao bản thân lại đi nói dối, nghe Tưởng Vân nói thế, nàng nghĩ rất có đạo lý.

"Có thể là vậy."

Tưởng Vân vừa nghe, liền rèn sắt khi còn nóng.

"Vậy em cố ý không giải thích, là giận chị không tin em?"

"Chị nếu tin tưởng em sẽ không hỏi tới."

"Vậy sao em không hỏi chị chuyện của Viên Vũ Trinh, để cho bản thân miên man suy nghĩ lung tung, lúc đó chẳng phải cũng là không tin chị sao!"

Lời nói này khiến cho Vương Hiểu Giai á khẩu không trả lời được.

"Em như thế nào như vậy nghĩ lung tung? Chị nếu không thích em, như vậy còn có thể về nhà sao?! Lòng chị có ở nhà hay không trên người em, em không có cảm giác sao? Tâm không đổi, bất luận phát sinh cái gì, đều nhất định sẽ trở lại cùng em, bởi vì em là người chị yêu."

Vương Hiểu Giai nước mắt thoáng cái thì chảy ra, bởi vì câu kia "Em là người chị yêu".

Vương Hiểu Giai đứng lên, chủ động cởi ra áo ngủ, đem bản thân đưa đến trước mặt Tưởng Vân... Kế tiếp, tùy ý Tưởng Vân ta cần ta cứ lấy.

Đêm, tựa hồ rất dài, lại tựa hồ chỉ là mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro