Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72

Sáng sớm ngày hôm sau Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai liền cùng nhau lên máy bay trở về nhà.

Tâm tình Tưởng Vân thật tốt, Vương Hiểu Giai nhịn không được cười hỏi

"Đến cùng là về nhà ai a! Cũng không biết chị làm sao cao hứng như vậy!"

Tưởng Vân lại gần nói ra:

"Bồi phu nhân về nhà ngoại, đương nhiên vui vẻ"

Vương Hiểu Giai cười lườm cô một cái.

Tưởng Vân nắm qua tay Vương Hiểu Giai, cầm trong tay

"Phu nhân, gần đây chị thật sự mệt muốn chết rồi"

Vương Hiểu Giai bật cười, giật lại bàn tay bị nắm, quay người mặt hướng về Tưởng Vân:

"Tưởng tổng, nói đi, chị lại tại chỗ này giả bộ đáng thương là muốn làm cái gì?"

Tưởng Vân nháy mắt mấy cái:

"Phu nhân, chị có một đề nghị nhỏ"

"Nói"

Tưởng Vân nhếch miệng lên, ngón tay ngoắc ngoắc. Vương Hiểu Giai không phối hợp, vẫn như cũ ngồi ở kia không nhúc nhích. Tưởng Vân xem xét phu nhân nhà cô không mắc mưu, sờ mũi một cái

"Em không đến, nếu như bị người khác nghe được em cũng đừng có hối hận"

Tưởng Vân làm bộ không quan trọng nói

Vương Hiểu Giai trừng mắt cô, hiện tại Tưởng Vân càng ngày càng thiếu đi sự nghiêm túc trước kia tại Hành Nhất, thỉnh thoảng liền da mặt dày làm chút chuyện để cho người ta dở khóc dở cười! Nàng có một chút sợ bây giờ Tưởng Vân nói ra một chút chuyện làm người ta đỏ mặt! Thế là do dự, thân thể Vương Hiểu Giai xích lại gần Tưởng Vân, trong mắt lại là phòng bị.

Tưởng Vân trong lòng cười thầm, chờ nàng dựa đi tới, cấp tốc tiến lên, rắn rắn chắc chắc một nụ hôn! Sau đó liền giống mèo trộm cá, khôi phục tư thế ngồi, còn liếm liếm môi. Vương Hiểu Giai cắn môi trừng mắt Tưởng Vân, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng

Lúc này nàng không dám nhìn hướng bên cạnh có phải có người chú ý tới cử chỉ thân mật của hai người hay không, trong lòng có chút thẹn, có chút khó chịu, nhưng lại cảm thấy Tưởng Vân làm như vậy rất dũng cảm, tối thiểu so với chính mình dũng cảm. Nàng ngồi trở lại chỗ ngồi, con mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tưởng Vân nhìn qua nàng, không nói chuyện. Cô giơ tay lên bên trong sách, kỳ thật một chữ đều không nhìn vào mắt. Cô hiểu rõ tâm lý Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai yêu cô, nhưng nàng còn không có dũng cảm đến bên trong một đám người thẳng thắn tiếp nhận cùng thừa nhận những thứ này. Đến từ áp lực xã hội là rất hiện thực, Tưởng Vân đối với điều này rất lý giải

Nhưng nghĩ lại, cũng xác thực không cần thiết quá nghiêm khắc, Vương Hiểu Giai yêu cô, cô yêu nàng, cái này liền đủ. Quãng đường còn lại, còn phải đi đến mới biết được sẽ như thế nào. Tưởng Vân chỉ có thể khẳng định một điều, chính là cô sẽ không lưu cho mình bất kỳ nuối tiếc nào.

Vương Hiểu Giai nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vừa rồi loại bất an cùng khó chịu kia rất nhanh liền biến mất, nàng ý thức được mình tựa hồ đem lòng của mình trói buộc quá nghiêm mật. Ngay cả đơn giản, trực tiếp nhất khoái hoạt, ngọt ngào, đều keo kiệt không chịu tuỳ tiện đi trải nghiệm.

Ngẫm lại người phụ nữ bên cạnh này, ưu tú như vậy, tinh tế tỉ mỉ như vậy, chân thành như vậy, Vương Hiểu Giai cảm thấy mình hẳn là may mắn mới gặp được cô, nếu không bây giờ chỉ sợ mình vẫn còn trông coi một khoả tâm lẻ loi trơ trọi, sau đó cùng mấy người đàn ông nhìn không đến nổi chán ghét hẹn hò. Vừa nghĩ tới mình rất có thể bởi vì đối phương ăn thịt lúc nhai nuốt phát ra âm thanh mà sinh lòng chán ghét, hoặc là bởi vì động tác lỗ mãng mà sinh ra phản cảm, lại hoặc là bởi vì mùi mồ hôi chân nghiêm trọng của đối phương hoặc là trên người thịt mỡ xấu xí mà chán ghét đến cực điểm, Vương Hiểu Giai phi thường may mắn có người yêu là Tưởng Vân. Một người sạch sẽ, ôn hoà, đối nhân xử thế rất chú ý cảm thụ của đối phương, là một người sau khi tiếp cận rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người ta... Nghĩ tiếp nữa, tựa hồ trên người Tưởng Vân càng ngày càng nhiều ưu điểm, đều là mình thích!

Tưởng Vân buồn bực nhìn một bên mặt Vương Hiểu Giai, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng một bên mặt của nàng, Tưởng Vân nheo mắt lại, cô rất nhanh quên đi nghi ngờ của mình mà bị bên mặt mỹ lệ trước mắt vững vàng hấp dẫn lấy. Trong đầu óc của cô bỗng nhiên xuất hiện từ thánh khiết.

Vương Hiểu Giai nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy liền là bộ dáng si mê của Tưởng Vân, khoé môi Vương Hiểu Giai cong lớn hơn, nàng cứ như vậy nhìn Tưởng Vân, trong lòng bởi vì lực ảnh hưởng của nàng đối với Tưởng Vân mà dâng lên một loại cảm giác thoả mãn.

Vương Hiểu Giai bỗng nhiên chơi tâm nổi lên, ngón tay của nàng câu lên cái cằm của Tưởng Vân, Tưởng Vân vẫn có chút thật thà nhìn nàng. Vương Hiểu Giai xích lại gần, tại khi hai người khoảng cách rất gần nàng cố ý dừng lại, trong mắt Tưởng Vân mê say càng thêm rõ ràng, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm môi Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai khoé miệng khẽ cong, gần sát, một nụ hơi rơi xuống.

Phần môi đều là mỹ hảo cùng ngọt ngào tư vị. Vương Hiểu Giai rất nhanh lui trở về, nàng trông thấy Tưởng Vân hai mắt nhắm nghiền một lần nữa mở ra, bên trong một mảnh nhu hoà. Nàng cố ý vỗ vỗ mặt Tưởng Vân, nhẹ giọng kêu

"Tỉnh!"

Tưởng Vân nháy mắt mấy cái, Vương Hiểu Giai vừa mới chủ động hôn cô? Nàng không phải thẹn thùng sao?

Vương Hiểu Giai nhìn gương mặt không thể tin nổi của cô, thực sự nhịn không được, úp sấp trên người cô cười run lên một cái. Tưởng Vân nhà nàng làm sao ngốc như thế a!

Tưởng Vân nhìn người trong ngực cười đến run rẩy, có chút không thể tin nổi hỏi

"Em vừa rồi là đùa giỡn chị a?"

Thân thể chôn ở trong ngực Tưởng Vân ngừng một chút, sau đó càng thêm kịch liệt run rẩy

Tưởng Vân ghé vào bên tai Vương Hiểu Giai trong ngực mình, nhỏ giọng nói

"Hiện tại để em phách lối một hồi! Đợi đến nhà a!"

"Chị dám!"

"Em nhìn xem chị có dám hay không!"

"Xuống máy bay liền đặt khách sạn cho chị!"

"..."

Vương Hiểu Giai cố ý muốn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tưởng Vân, ai ngờ Tưởng Vân mỉm cười mấy lần, nói ra

"Phu nhân, một hồi em tự cầu phúc đi!"

Vương Hiểu Giai nghi hoặc nhìn cô, có ý tứ gì a? Tưởng Vân không để ý đến nàng, đắc ý mở ra sách tiếp tục xem. Vương Hiểu Giai nhìn cô như thế thừa nước đục thả câu, cũng lấy sách ra, tuyệt không cho Tưởng Vân bất cứ cơ hội nào! Tưởng Vân nhìn sách của Vương Hiểu Giai một chút, cười nói ra

"Phu nhân, trang này hôm qua em đã đọc qua!"

"Trang này em đặc biệt yêu thích, liền nguyện ý đọc nhiều vài lần!"

Tưởng Vân cười, không nói tiếp. Vương Hiểu Giai mơ hồ cảm thấy Tưởng Vân cho mình cái thang để leo xuống.

Rốt cuộc, Vương Hiểu Giai ý thức được tháng thang này là gì. Vừa xuống máy bay, Vương phụ đợi ở khu nhận điện thoại, nhìn thấy hai người đi ra, cao hứng tiến lên. Ông cười híp mắt nhìn Vương Hiểu Giai một chút, sau đó lực chú ý liền đặt trên người Tưởng Vân.

Trên đường đi Tưởng Vân cùng Vương phụ từ trà thảo luận qua đến Côn khúc, từ Côn khúc thảo luận đến tem, tiếp theo lại nói đến văn Giao Sở. Vương Hiểu Giai càng nghe càng hồ đồ, nàng thực sự không rõ Tưởng Vân cùng Vương phụ từ lúc nào lại có nhiều "sở thích chung" như vậy! Nhìn Vương phụ sức lực hưng phấn thế kia! Những năm gần đây Vương Hiểu Giai tựa hồ cũng chưa thấy qua ông có thời điểm vui vẻ như vậy.

Chờ đến nhà, Vương mẫu từ phòng bếp ra đón, câu nói đầu tiên lại là "Tưởng Vân a! Đến nhà rồi a!"

Câu nói này thật sự đem Vương Hiểu Giai chấn kinh tại cửa, nàng mở to hai mắt, nàng không nghe lầm chứ? Mẹ gọi chính là Tưởng Vân? Đến nhà?

Chờ đến lúc thấy một bàn thức ăn, Vương Hiểu Giai càng thêm kinh ngạc, mẫu thân vì bảo trì thân thể cùng làn da, cực ít xuống bếp làm các loại thức ăn chiên dầu. Hôm nay, không chỉ có thức ăn nàng đang cầm trên tay thịt băm viên, còn có thịt bò kho tương, còn có mấy loại hải sản, cay xào một loại, trắng đốt một loại. Phụ thân còn lấy ra hoàng tửu, tự mình thay Tưởng Vân rót một ly

Ba người này thân giống như người một nhà! Tưởng Vân vừa vào nhà, hành lý trong tay vừa để xuống, liền xắn tay áo để lộ ra cánh tay, rửa tay hỗ trợ cầm chén bày đũa. Một bên bận bịu một bên dỗ dành hai vợ chồng nói chuyện, Vương mẫu mặt cười đến cong cong!

Chờ mấy người đều ngồi xuống, Vương phụ cười nói

"Tưởng Vân a! Cuối cùng cũng trông được con tới! Ngày mai, ngày mai con theo giúp bác xem một chút cái ấm tử sa kia! Bác thật ra đã nhớ thương nó rất lâu a, nhưng vẫn còn không dám ra tay!"

"Ngày mai tôi phải đem Tưởng Vân cùng Thiên Thảo đi xem Trung y!"

Vương mẫu cắt ngang Vương phụ, nói ra

"Bọn nhỏ thật vất vả mới tới, tôi phải mang hai đứa nó đi xem một chút! Suốt ngày bận rộn như vậy, thân thể đều không có thời gian điều trị!"

"Vậy mấy người đi trước, buổi chiều để Tưởng Vân theo giúp tôi!"

"Tụi nhỏ đều mệt mỏi như vậy, ông không thể để hai ba ngày à?"

Hiện tại Vương Hiểu Giai kinh ngạc đến một câu cũng không nói nên lời. Từ lúc nào thì Tưởng Vân cùng ba mẹ nhà mình quen thân như vậy a? Hơn nữa nhìn bộ dạng Vương gia phụ mẫu trông mong Tưởng Vân đến so ra còn hơn cả trông mong nàng về a! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nàng nhìn về phía Tưởng Vân đối diện, Tưởng Vân nhìn nàng nháy nháy mắt.

"Há, Vương thúc, bác không cần phải nhớ thương cái kia a, lần này con mang cho bác một cái ấm tốt nga! Đây chính là con cùng người ta bàn bạc rất lâu mới mua được! Một hồi cho bác nhìn xem! Bảo đảm bác sẽ ưa thích!"

"Thật sao? Tốt tốt! Một hồi nhìn xem! Nhất định nhìn xem!"

"Dì, dì lần trước đi Hách đại phu kiểm tra như thế nào?"

"Kiểm tra đều rất tốt, không có việc gì"

Tưởng Vân nghe xong không cao hứng, bỏ đũa xuống, nghiêm

"Dì, dì lại giấu diếm tình huống! Con đã hỏi qua Hách đại phu, ông ấy nói dì huyết áp rất cao, đường máu cũng phải chú ý! Dì còn nói không có việc gì!"

"Ai u, cái tuổi này, có chút bệnh vặt là chuyện bình thường!"

"Dì tuyệt đối đừng không thèm để ý! Dù sao con cũng nhờ người từ Đức mua cho dì dụng cụ đo lường đường máu cùng huyết áp mới nhất rồi. Hai người mỗi ngày đều phải kiểm tra. Nhất là phương diện ẩm thực, Hách đại phu người ta cố tình phối cho dì cái thực đơn, ngài dựa theo chu kỳ mà ăn a!"

"Tốt! Tốt!"

Vương Hiểu Giai im lặng ngồi nhìn ba người trò chuyện thân mật, chính nàng cũng không chen lời vào, thế nhưng nói gần nói ra lại nghe ra không ít ý tứ. Tưởng Vân đây là lén lút bỏ không ít công sức ở chỗ ba mẹ của nàng a! Nàng nhìn thấy Tưởng Vân dỗ Vương phụ Vương mẫu đến cười đều không khép miệng lại được, trong lòng đột nhiên rất an tâm. Đây chính là nhà đi, một nhà vui vẻ hoà thuận. Nhìn thấy ba mẹ ưa thích Tưởng Vân như vậy, trong lòng nàng cũng cao hứng. Thế nhưng nghĩ lại, nếu ba mẹ biết quan hệ chân chính của hai người, sẽ còn giống như bây giờ sao?

Vương phụ thay mọi người rót rượu

"Đến, chúng ta đều là người một nhà, không nói lời ngoại đạo. Một bàn này đều là a di của con sớm một ngày liền bắt đầu thu xếp, cố ý làm thịt băm viên cho con a! Bao nhiêu năm qua nàng đều chưa làm món này! Bác đây, một chút rượu trân quý, người khác đến thật đúng là không thể nào lấy ra! Cũng chính là con tới, bác thật tâm nguyện ý lấy ra chiêu đãi con a! Thiên Thảo ở bên ngoài một mình thật không dễ dàng, gặp được con người bạn tốt này, còn chiếu cố nàng như thế, là phúc khí của chính nàng cũng chính là của nhà bác a. Có con, chúng ta liền rất yên tâm. Đến, không nói nhiều, chúng ta trước cạn một ly!"

Tưởng Vân bồi tiếp Vương phụ uống một ly nhỏ. Vương mẫu tăng cường gấp thức ăn cho Tưởng Vân. Vương Hiểu Giai cảm thấy như thế nào ba mẹ mình lại đối đãi Tưởng Vân như ba mẹ vợ đối đãi con rể tương lai a! Tưởng Vân vừa nói chuyện vừa một bên lột hải sản cho Vương mẫu, sau đó chính là lột cho Vương Hiểu Giai, chính nàng cũng không ăn mấy ngụm. Vương mẫu không vui nhìn Vương Hiểu Giai nói ra

"Thiên Thảo! Chính con tự ăn đi! Con nhìn Tưởng Vân bận bịu, liền chiếu cố chúng ta, chính nàng còn chưa ăn mấy ngụm đâu!"

Vương Hiểu Giai nhìn mẹ mình, chừng nào thì bắt đầu, một người luôn quạnh quẽ như Vương mẫu cũng có một mặt gia đình như vậy? Thật sự là không quen a!

"Không sao đâu, con bồi thúc thúc uống rượu, mọi người ăn thức ăn nhiều một chút!"

"Ai u! Tưởng Vân nếu là đứa bé trai thì tốt biết bao nhiêu! Không thể không đem Thiên Thảo nhà mình gả cho con a!"

Vương phụ bỗng nhiên cảm khái một câu

Vương mẫu trừng ông một chút

"Nói nhảm cái gì đó! Tưởng Vân người ta thật tốt là một cô nương, để ông nói thành cái gì! Lại nói, Tưởng Vân nếu là con trai, Thiên Thảo của chúng ta chỉ sợ rằng không xứng với người ta a!"

Vương Hiểu Giai triệt để đen mặt, cái này là làm gì a! Ưa thích Tưởng Vân cũng không cần chà đạp con gái của mình chứ! Lại nói, còn không phải Tưởng Vân đuổi tới thông đồng mình!

Tưởng Vân ở một bên nhìn sắc mặt Vương Hiểu Giai đổi tới đổi lui, trong lòng liền tấu nhạc!

Để em ở trên máy bay dùng lời bắt nạt chị! Vương Hiểu Giai hung hăng trợn mắt nhìn cô một chút, sau đó cúi đầu dùng bữa, Tưởng Vân cười càng vui vẻ hơn, thuận tay lại lột một con tôm bỏ vào chén Vương Hiểu Giai.

Chờ tất cả mọi người ăn uống no đủ, Tưởng Vân đem đến một đống đồ vật đều nhất nhất dâng lên, dỗ đến hai lão nhân gia miệng cười đến nỗi con mắt cũng bị mất! Lại hàn huyên một hồi lâu, Vương Hiểu Giai ngáp một cái, Vương mẫu nhìn thấy, liền nói

"Được rồi, bọn nhỏ đều mệt mỏi, đêm nay sớm nghỉ ngơi một chút. Buổi sáng ngày mai 10 giờ mẹ hẹn bên trung y, hai đứa sau khi rời giường cùng mẹ đi"

Vương phụ hối thúc Tưởng Vân, ông bưng lấy ấm tử sa Tưởng Vân mang đến, yêu thích không buông tay, con mắt đều không thể rời bỏ. Mọi người nhìn bộ dạng của ông đều bật cười. Tưởng Vân bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hắng giọng

"A di, con ở chỗ này có phiền phức mọi người hay không? Nếu không để con đi khách sạn cũng được"

Vương mẫu nghe vậy sững sờ, hỏi

"Đi khách sạn làm gì? Trong nhà cũng không phải không đủ chỗ ở a! Con coi nơi này như nhà mình, còn muốn ra ngoài ở làm gì?"

Tưởng Vân cố ý ai oán nhìn Vương Hiểu Giai, nói ra

"Trước đó Thiên Thảo nói muốn giúp con đặt khách sạn trước, con cân nhắc có phải có cái gì không tiện hay không"

Vương Hiểu Giai nghe xong phát hoả, tốt! Nguyên lai Tưởng Vân tại chỗ này đợi nàng! Vậy mà học được cáo trạng a!

Vương mẫu nghe Tưởng Vân nói, không vui nhìn Vương Hiểu Giai

"Thiên Thảo, con sao có thể đối đãi người ta như vậy đây? Tại sao phải đặt trước khách sạn?"

"Mẹ, con không phải sợ nhà mình ít phòng, chị ấy bận rộn như vậy, sợ chị ấy ngủ không ngon a"

"Chị cảm thấy chỗ này có bao nhiêu tốt a! Nhất là chị nguyện ý cùng a di và thúc thúc tâm sự. Đi khách sạn cũng được, chính là nói chuyện không tiện lắm!"

"Đi khách sạn cái gì! Về sau tới chỗ này, liền ở nhà dì. Cũng không được phép đi!"

"Haha, vậy cám ơn a di!"

"Cám ơn cái gì! Về sau không cho phép khách sáo như vậy! Càng không cho phép tốn phí như thế! Những cái này a, ngày mai dì lại nói với con, hôm nay hai đứa đều mệt mỏi, nhanh tắm một cái rồi đi ngủ!"

Trước khi đi lại không yên tâm, dặn dò Vương Hiểu Giai

"Con đối Tưởng Vân tốt một chút đi! Đừng luôn nói lời không để tâm!"

Vương Hiểu Giai dở khóc dở cười đứng tại chỗ! Mẫu thân đại nhân nhà nàng đây cũng quá bất công đi! Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Tưởng Vân một chút, Tưởng Vân giả vô tội.

Lười nhác nhìn cô như vậy, Vương Hiểu Giai quay người lên lầu rửa mặt. Tưởng Vân cùng Vương mẫu Vương phụ nói vài lời rồi cũng tranh thủ thời gian đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro