Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên Ngoại 2

"Tưởng Vân, mau xuống giường!''

''Ngủ thêm một lát thôi mà!''

''Biết mấy giờ bay không hả?''

''Phu nhân phiền em gọi cơ trưởng, nói anh ta tối hãy bay nhé!''

''...''

Vương Hiểu Giai không để ý tới Tưởng Vân, nàng đang tìm chiếc nhẫn. Tối hôm qua hình như trong lúc vội vàng đã lấy xuống đặt ở trên tủ đầu giường, thế nhưng khi tỉnh dậy thì lại chẳng tìm ra. Nàng bò lên giường vượt qua Tưởng Vân muốn xem bên chỗ cô có không, kết quả Tưởng Vân lập tức ôm Vương Hiểu Giai đặt ở dưới thân.

Vương Hiểu Giai vừa tắm rửa xong, trên người chỉ choàng một chiếc khăn tắm, giãy dụa một cái là liền trượt xuống. Vương Hiểu Giai mắt thấy ánh mắt Tưởng Vân đổi thay, nàng tranh thủ thời gian một tay ngăn trở Tưởng Vân, một tay cào lung tung đồ vật che lên thân thể trần như nhộng.

"Hắc hắc..."

"Tưởng Vân, chị tối hôm qua đã làm em bị thương có biết không!"

Tưởng Vân sững sờ,

"Chỗ nào?"

"Chị nói xem?"

"Chị xem một chút!"

"A!"

"Đều sưng lên rồi!"

Tưởng Vân đau lòng nhìn nơi hoàn mỹ nhất của Vương Hiểu Giai, tối hôm qua hình như nàng dùng sức hơi quá! Trong mắt trong lòng đều đang tự trách. Vương Hiểu Giai với thân thể trần truồng bị nàng nhìn như vậy, thẹn thùng đến toàn thân cao thấp đều nhiễm lên tầng màu đỏ ửng. Nàng đẩy Tưởng Vân,

"Đủ rồi, mau dậy đi."

Nói xong cũng muốn xoay người xuống đất. Tưởng Vân đè nàng xuống, nhẹ nhàng thổi khí vào chỗ đó,

"Thật xin lỗi, nhất định rất đau đi. Lần sau uống nhiều quá chị cũng không đụng em nữa."

Sáng sớm hôm nay khi Vương Hiểu Giai nhìn thấy thân thể lốm đốm lấm tấm dấu hôn của mình trong giương thì bất đắc dĩ cực kỳ, tối hôm qua Tưởng Vân mang theo Vương Hiểu Giai cùng bọn A Tả đi ăn cơm, bởi vì vừa mới bàn xong một mối làm ăn lớn, vả lại Vương Hiểu Giai cũng đã kết thúc khoá học ở đại học U, cự tuyệt lời mời của trường, trở lại hãng hàng không làm việc trong văn phòng. Mọi người nhất định phải họp nhau lại chúc mừng, dù sao nếu Vương Hiểu Giai thật chọn lưu lại bên đó, thì cũng không biết Tưởng Vân sẽ ở lại New Zealand thành lập công ty con hay vẫn là trực tiếp chạy đến bên đó làm tiểu bạch kiểm. Đoạn thời gian đó lòng Tưởng Vân mỗi ngày đều ở trong một loại trạng thái hưng phấn cùng nôn nóng, làm cả đoàn người cũng muốn phát hoảng!

Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân nói, nàng làm hết thảy, cũng là vì Tưởng Vân. Nàng có một công việc ổn định là được rồi, thời gian còn lại cùng tinh lực, nàng muốn dành hết cho Tưởng Vân. Điều khiến Vương Hiểu Giai không tưởng chính là, sau khi nghe nói như vậy Tưởng Vân bắt đầu khóc. Tưởng Vân cơ hồ chưa từng rơi lệ lần nào, Vương Hiểu Giai cảm thấy mình nói lời nói này rất bình thường, cũng không có chỗ nào quá cảm động, làm sao lại chọc khóc Tưởng Vân đây! Lúc ấy là khi vừa tham gia xong party tốt nghiệp của Vương Hiểu Giai, khuya rồi hai người mới về đến nhà. Tưởng Vân không dắt Đóa Đóa về theo, cô một mình đứng ở trước cửa sổ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ đến ngẩn người. Vương Hiểu Giai chung quy vẫn yêu thương cô sợ cô suy nghĩ nhiều, thế là vừa thay quần áo vừa nói tính toán của nàng. Ai ngờ Tưởng Vân nửa ngày không có động tĩnh, thay xong quần áo Vương Hiểu Giai đi ra ngoài mới phát hiện mặt Tưởng Vân đầy nước mắt, lập tức căng thẳng.

Nàng nhẹ nhàng ôm Tưởng Vân, Tưởng Vân đầu tựa vào cổ của nàng, rất nhanh trên cổ liền truyền đến sự ẩm ướt lành lạnh. Vương Hiểu Giai vừa nhẹ vỗ về Tưởng Vân, vừa cười hỏi cô thế nào. Tưởng Vân lắc đầu, không nói gì. Dù vậy, Vương Hiểu Giai cũng cảm thấy nàng hiểu Tưởng Vân đang nghĩ gì. Hai người chung quy đã định hết thảy.

Lại trở lại chuyện tối hôm qua, Tưởng Vân hưng phấn, cùng mọi người uống hơi quá chén. Về đến nhà liền bắt đầu đùa nghịch lưu manh, từ phòng khách đến phòng ngủ, không cách nhau mấy bước, quần áo trên người Vương Hiểu Giai liền bị lột sạch sẽ! Vương Hiểu Giai cản cũng cản không nổi, Tưởng Vân thật uống nhiều quá. Lúc này nàng luống cuống, trước đây không lâu cổ Tưởng Vân vừa mới bị chiếc nhẫn cứa rách một mảng lớn, Vương Hiểu Giai sợ trang sức trên người lại làm trầy cô, đành phải phối hợp tháo nhẫn xuống.

Về sau Tưởng Vân cứ như hóa thân thành lang, Vương Hiểu Giai không biết cô lấy ở đâu ra tinh lực lớn như vậy. Nàng chỉ nhớ rõ mình giống như chết qua một lần rồi lại một lần, loại cảm giác trong nháy mắt như muốn nổ tung đó, tạo nên ảo giác muôn màu khiến Vương Hiểu Giai không phân rõ đâu là hiện thực đâu là ảo ảnh. Chỉ biết là bộ phận yếu ớt nhất trên thân thể đang bị Tưởng Vân nắm giữ trong tay, muốn nàng ở trên, thì nàng liền ở trên; để cho nàng nằm dưới, nàng liền xuống dưới. Tất cả yếu thế mềm giọng đều bị môi Tưởng Vân phong bế, cuối cùng, Vương Hiểu Giai rốt cục nhịn không được bắt đầu khóc, Tưởng Vân lúc này mới buông tha nàng.

Sáng nay khi tắm rửa, quả nhiên nơi đó đã sưng đỏ, Vương Hiểu Giai trong lòng mang theo khí tức, thế nhưng khi vừa nghĩ tới do Tưởng Vân đè nén tâm tình thật lâu rốt cục mới thả ra, lại có chút không đành lòng trách móc nặng nề. Hiện tại Tưởng Vân biết bản thân mình sai, cũng đã đủ rồi. Tưởng Vân tìm dược cao, nói cái gì muốn thay Vương Hiểu Giai bôi lên, Vương Hiểu Giai không chịu, đỏ mặt cự tuyệt nói:

"Thật không cần!"

"Làm sao không cần a! Đều sưng lên!"

"Tự nhiên sẽ hết sưng!"

"Vậy sao được a! Bôi thuốc mới khỏi nhanh được, vả lại em cũng có thể dễ chịu chút a!"

"Thật không cần!"

"Không được."

"... chị cố ý đúng không!"

Tưởng Vân một bộ dáng vẻ ủy khuất,

"Phu nhân, em nói oan uổng chị rồi! Chị đang áy náy, đau lòng vượt xa xa!"

"Vậy để em tự thoa, chị đi rửa mặt đi. Còn phải lên kịp máy bay nữa đó!"

"Không được! Chị gây ra phải do chị đi giải quyết!"

"..."

Cuối cùng, Vương Hiểu Giai không có cách nào, một tay lôi kéo khăn lông cản trở trước người, liền bị Tưởng Vân kéo hai chân ra, để bộ phận yếu ớt nhất bại lộ trước mặt Tưởng Vân. Vương Hiểu Giai quay mặt đi, cố gắng không nhìn thấy thứ ánh sáng loé lên trong mắt Tưởng Vân. Dù cho hai người sớm đã quen nhìn thân thể của đối phương, thế nhưng là tư thế như vậy vẫn khiến Vương Hiểu Giai cảm thấy thẹn thùng và khó xử. Tưởng Vân tự nhiên hiểu ý nghĩ của Vương Hiểu Giai, động tác trên tay nhu hòa đồng thời cũng tận lực tăng thêm tốc độ. Nhưng nếu nói trong lòng cô không có ý khác vậy cũng không có khả năng, nhất là với mọi thứ đang đập vào mắt, xúc giác liền kích thích phía dưới...

"Tưởng Vân, tay của chị."

"Hả, tại do xức thuốc thôi."

"Bôi cái gì vậy hả!"

"Em không nhìn thấy thôi, chỗ nào cũng đỏ cả!"

"..."

Ngón tay Tưởng Vân càng ngày càng nhanh, đi vào trong tìm kiếm, ngoại trừ cảm giác lành lạnh do thuốc mang đến, tất cả hoàn toàn chính xác dễ chịu hơn chút. Nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy ngón tay Tưởng Vân không khỏi có chút quá "Linh xảo"!

"Tưởng Vân!"

"Vâng! Phu nhân!"

"Chị làm gì vậy hả?!"

"Bôi thuốc!"

"Mau lấy tay ra"

"Không được!"

"Lấy ra!"

"Chờ thêm chút nữa."

"Đừng để em nói lần thứ ba... A!"

"Vẫn là tiếng kêu này êm tai!"

...

Tỉnh lại lần nữa, là do Vương Hiểu Giai bị Tưởng Vân hôn tỉnh.

"Phu nhân, thật không muốn bay nữa."

Tưởng Vân cười đùa tí tởn nói.

Vương Hiểu Giai hiện tại thật hận không thể một cước đạp cô xuống giường, nhưng do thân thể "Bị thương" giờ phút này rất khó chèo chống khiến nàng muốn hoàn thành động tác như thế thì thật khó khăn. Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Tưởng Vân,

"Cầm thú!"

Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai, nhỏ giọng lầm bầm:

"Nào có..."

Vương Hiểu Giai không để ý tới cô, đứng dậy đi tắm dội. hai người vội vàng tiến đến sân bay, xét vé đăng ký, rốt cục khi leo được tới chỗ ngồi là lúc hai người đều đã mồ hôi đầy đầu. Vương Hiểu Giai vuốt ve vài sợi tóc do chạy mà có chút tán loạn, thật sự là một chút cũng không nguyện ý đi với người bên cạnh! Tưởng Vân hì hì dựa vào Vương Hiểu Giai,

"Đừng nóng giận a, không phải vẫn còn kịp a!"

Vương Hiểu Giai lườm Tưởng Vân một chút, cười lạnh một tiếng không trả lời. Tưởng Vân lại nịnh nọt tìm một đống truyện cười kể cho Vương Hiểu Giai nghe. Vương Hiểu Giai rốt cục cũng cười sau khi mẫu truyện thứ tư được kể xong, khi cười xong thì lại mặt lạnh nhìn Tưởng Vân nghiêm túc nói:

"Chị vẫn nên ngủ đi."

"..."

Hai người an bài thời gian, đi Hải Nam nghỉ phép. Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai nói, tiền kiếm hoài không hết, không thể trở thành nô lệ của đồng tiền, cho nên vô luận như thế nào hàng năm chí ít phải đi du lịch trong nước một lần, du lịch nước ngoài một lần. Tưởng Vân nói muốn nắm tay Vương Hiểu Giai cùng đi chu du mọi miền thế giới, khi ấy trong lòng Vương Hiểu Giai nghĩ, có lẽ không có bất kỳ cô gái nào có thể cự tuyệt người yêu dỗ ngon dỗ ngọt như thế này đi! Cũng may Tưởng Vân là người nói được thì làm được.Hai người cuối cùng cũng có mấy ngày nghỉ lễ trước tết Trung thu, quyết định đi Hải Nam nghỉ phép. Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn xảy ra chính là, ở đó Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai vô tình bắt gặp ba mẹ của Tưởng Vân! Hơn nữa, còn là khi ở bên bờ cát của khách sạn, Tưởng Vân kéo Vương Hiểu Giai qua hôn môi một lúc lâu mới phát hiện có người đang dòm...

Vương Hiểu Giai vừa quay đầu, đã trông thấy một đôi vợ chồng trung niên nhìn hai người chằm chằm, nàng lập tức thẹn thùng đứng lên từ trên người Tưởng Vân, ngồi xuống một chiếc ghế dài bên cạnh. Tưởng Vân thuận theo tầm mắt của nàng mà nhìn, lập tức kinh hãi từ trên ghế nằm ngồi dậy,

"Cha! Mẹ!"

Vương Hiểu Giai kinh ngạc nhìn Tưởng Vân, lại nhìn hai người trung niên. Đầu não trong nháy mắt trở nên trống không, nhưng quả là nàng rất nhanh tay phủ thêm khăn tắm lên người, đứng lên nói:

"Thúc thúc a di mạnh khỏe."

Sở dĩ Vương Hiểu Giai có thể lấy lại tinh thần nhanh như vậy là bởi vì trước đây tuy chưa một lần gặp mặt nhưng nàng đã từng thấy ảnh của hai người. Tưởng Vân thỉnh thoảng cũng có gọi điện thoại về, hoặc khi đi ngang qua thành phố A cũng sẽ về nhà nói một tiếng mình hiện tại rất hạnh phúc, cũng lưu lại một vài tấm ảnh về cuộc sống của mình, bên trong cũng có một vài bức ảnh chụp cùng Vương Hiểu Giai. Bước sang năm mới rồi Tưởng Vân về nhà cũng không đề cập tới chuyện của Vương Hiểu Giai, miễn cho việc lại cãi vả với cha mẹ, cô chỉ có thể dùng sách lược kéo dài thời gian. Cô từng nói qua, cái gì cũng đều có thể thương lượng, nhưng chuyện của Vương Hiểu Giai thì thương lượng không được.

Mấy năm này, Cha mẹ cô cũng biết là không thể cải biến được sự thật, chỉ bất quá trên tâm lý vẫn rất khó mà tiếp nhận. Hai người tính sẽ đến Hải Nam nghỉ phép từ trước, nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra chính là trên bờ cát của khách sạn lại trông thấy Tưởng Vân, vừa muốn gọi cô, lại phát hiện từ đâu xuất hiện một cô gái khác, nhẹ nhành thoát tục ngã vào lòng cô, rồi hai người ôm hôn... Tưởng phụ cố gắng tiêu hóa sự thật trước mắt, nhịn không được tay chân có chút run rẩy. Vương Hiểu Giai thấy sắc mặt ông cũng bắt đầu trắng bệch, lập tức nói với Tưởng Vân:

"Trước hết để cho bá phụ bá mẫu đi vào khách sạn rồi nói sau."

Tưởng Vân gật gật đầu, đứng lên, muốn qua đỡ phụ thân, nhưng lại bị ông hất tay ra. Tưởng mẫu giữ chặt Tưởng phụ, khuyên nhủ:

"Lão già, vẫn nghe bọn nhỏ nói cái gì đã chứ!"

Tưởng phụ nghiêm mặt không nhúc nhích. Tưởng Vân có chút khó khăn, cô biết điều này đối với phụ thân là sự đả kích không nhỏ, thế nhưng cô cũng không đành lòng để phu nhân của mình chịu ủy khuất. Những năm này cô rất ít khi cùng Vương Hiểu Giai nói về cha mẹ, Vương Hiểu Giai biết Tưởng Vân khó xử, cho nên cũng một mực quan tâm không nói thêm gì. Chỉ là dưới tình trạng trước mắt, bị hai vị trưởng bối bắt gặp, còn giữa lúc thân mật, từ góc độ nào mà giải thích thì cũng có chút khiến cho người khó xử.

"Cha, mẹ. Đây là con dâu của hai vị, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt lại ở bên bờ biển mỹ lệ thế này, thật sự là hợp với tình hình ha."

"..."

"..."

"..."

Ở đây ba người đều không còn gì để nói. Vương Hiểu Giai chỉ buồn bực nâng trán, ông bà Tưởng thì chỉ cảm thấy con gái mình da mặt thật dày hết biết! Kỳ thật Tưởng Vân cũng không còn cách nào khác, hiện tại nếu muốn cả hai bên cùng nghiêm túc ngồi xuống đàm, không chỉ sẽ tăng lên sự phản đối của Tưởng phụ, mà còn khiến Vương Hiểu Giai cũng khó xử. Huống hồ Tưởng phụ cùng Tưởng Vân hai người cũng sẽ không thỏa hiệp, kết quả như vậy rất có thể sẽ tan rã trong không vui, hai bên đến đây nghỉ phép cũng đều vì tắm biển. Cho nên Tưởng Vân chỉ có thể thông theo lẽ thường tiếp nhận chuyện như vậy, đành đi một bước tính một bước vậy.

"Tưởng Vân, con vừa rồi mới làm cái gì hả?!"

Tưởng phụ tăng cường cuống họng hỏi.

"À, con vừa rồi ép buộc cô ấy làm một chuyện khá tổn thương phong nhã, vi phạm sự dạy dỗ của cha với con từ nhỏ rằng ở bên ngoài phải chú ý hình tượng, chú ý tư chất."

"..."

"..."

"..."

Tưởng mẫu nhịn cười không được, đứa nhỏ này! Thật có thể nói chêm lời chọc cười! Vương Hiểu Giai không có cách nào nghe tiếp, trả lời giống như dội bom như vậy, thì chỉ Tưởng Vân mới làm được! Nàng vội mời hai ông bà vào dù ngồi,

"Để con đi lấy nước uống cho hai vị."

"Mẹ chị thích uống nước chanh, cha chị thích uống trà chanh!"

Tưởng Vân nhanh chóng bổ sung một câu, Vương Hiểu Giai phức tạp nhìn Tưởng Vân một chút, quay người rời đi.

Tưởng phụ cố gắng nén hỏa khí, Tưởng Vân đối với phụ thân có chút bận tâm nên vẫn một mực nhìn ông, trước sau không nói gì. Tưởng mẫu hiện tại cũng thấy rõ, con của mình sao có thể không hiểu rõ chứ! Khi Tưởng Vân ở cùng Vương Hiểu Giai mới thấy cô giống một cô gái xuân thì, không phải là cô trước đó, lúc nào cũng như một cái máy lạnh như băng vận hành theo thiết lập, làm cho người nhìn phải đau lòng. Bà có đôi khi ngẫm lại kỳ thật chỉ cần Tưởng Vân hạnh phúc vui vẻ là được rồi, cần gì phải để ý giới tính nhiều như vậy đây. Thế nhưng Tưởng phụ lại rất để tâm vào chuyện vụn vặt, kín miệng cực kỳ, chuyện gì cũng giấu trong lòng! Hiện tại, rốt cục bốn người bắt gặp nhau như thế này, sự tình cũng nên giải quyết đi!

"Cha, vừa mới rồi cha cũng thấy đó Vương Hiểu Giai, là vợ con."

"Nói dễ nghe quá nhỉ!"

"À, vậy thì là phu nhân con."

"..."

"Tưởng Vân, con nghĩ kỹ chưa!"

"Nghĩ kỹ, không phải cô ấy thì không được."

"Tương lai hai đứa già đi thì làm sao bây giờ?"

"Chúng con quyết định sinh con của mình."

"Quả thực là nói hươu nói vượn!"

Tưởng phụ quở trách nói.

"Hiện tại con đang chọn bệnh viện. Thiên Thảo làm việc trong văn phòng của cục hàng không rất an toàn, không cần bay tới bay lui. Tất cả thời gian của cô ấy đều dành hết cho con, cô ấy vì con mà từ bỏ sự nghiệp lương cao ở New Zealand, từ bỏ ước mơ làm tiếp viên hàng không cả đời của mình, còn từ bỏ luôn chức vụ phó tổng giám đốc bộ phận Marketing trong công ty gia tộc của Lam tỷ, con lại chẳng có cái gì có thể làm cho cô ấy. Ngoại trừ dụng tâm làm bạn, dụng tâm kinh doanh, để cho hai chúng con có thể vui vẻ hạnh phúc, ngoại trừ những việc này, con thật không làm được cái gì. Bởi vì tình yêu không phải dùng tiền là có thể mua được hoặc đổi lấy, mà phải dùng tâm."

Tưởng phụ nãy giờ vẫn trừng mắt nhìn cô, ánh mắt bắt đầu thất lạc. Gió biển chầm chậm thổi tới, giữa bích hải xanh thẳm trước mắt ai nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng sự việc của Tưởng Vân giờ phút này lại quấy nhiễu khiến ông chẳng thoải mái. Tuy vậy cảnh đẹp này hoàn toàn giúp được Tưởng Vân, dù sao ở vào tình thế như vậy, cảnh đẹp này đã khiến lòng Tưởng phụ rộng mở hơn rất nhiều. Vương Hiểu Giai vẫn đứng xa xa nhìn họ, Tưởng Vân không ngừng nói cái gì đó, hình như rất chân thành, cũng rất nghiêm túc. Lòng Vương Hiểu Giai hiện tại nhảy rất nhanh, mấy chiếc ly cầm trong tay cũng cảm thấy có chút run.

"Thúc thúc, a di, mời hai vị uống nước."

Vương Hiểu Giai nhu thuận mang nước uống lạnh lên, sau đó đứng ở một bên. Nàng cũng không ngồi xuống bên cạnh Tưởng Vân, miễn cho kích thích đến hai vị đối diện. Tưởng mẫu tiếp nhận rồi uống ngay một hơi, cẩn thận đánh giá Vương Hiểu Giai. Rất xinh đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên của bà khi nhìn thấy Vương Hiểu Giai. Mà loại vẻ đẹp này chẳng phải mấy loại vẻ đẹp dung tục đầy ngoài đường, mà là mang theo một cỗ tự tin và cao quý, nhìn qua rất có giáo dưỡng cũng rất có khí chất, Vương Hiểu Giai như vậy thì đã chiếm được sự thưởng thức của Tưởng mẫu rồi. Tưởng phụ giương mắt nhìn thoáng qua Vương Hiểu Giai, chỉ chỉ chỗ bên cạnh Tưởng Vân, nói:

"Cháu ngồi đi!"

"Tạ ơn."

Tưởng phụ thở dài, nói:

"Sự tình hôm nay chú coi như không nhìn thấy, hai người các con, tự giải quyết cho tốt đi. Tưởng Vân, con hãy tự lựa chọn, cha sẽ không nói thêm cái gì. Tương tự như sự lựa chọn của cha, con cũng không cần nhiều lời. Tất cả mọi người tự giải quyết cho tốt. Cha mẹ đi trước."

Nói xong, ông đứng dậy rời đi. Tưởng mẫu quay đầu nhìn Vương Hiểu Giai một chú, nhẹ gật đầu không nói gì đi theo Tưởng phụ.

Vương Hiểu Giai nháy mắt nhìn Tưởng Vân, Tưởng Vân mỉm cười nhìn lại. Vương Hiểu Giai biết đây là không nói thông, nàng sờ lên tóc Tưởng Vân, vừa cười vừa nói:

"Được rồi, thuận theo tự nhiên đi."

Tưởng Vân kéo tay Vương Hiểu Giai, vuốt ve rồi nói:

"Xin lỗi."

"Đồ ngốc!"

"Đồ ngốc sẽ không thỏa hiệp, đồ ngốc cũng sẽ không tổn thương em một phân một hào."

Vương Hiểu Giai mỉm cười gật gật đầu, nàng dùng hai tay nâng mặt Tưởng Vân, xích lại gần hôn lên môi cô,

"Chúng ta cùng nỗ lực a!"

Tưởng Vân nghĩ nghĩ, cười nói:

"Nếu em thấy chị đáng thương như vậy, hay là đêm nay cho chị đi!"

"Không cho, tự gây nghiệt thì không thể sống! Ai bảo chị ra tay nặng như vậy!"

"Đã nhiều ngày lắm rồi! Cũng lành hết rồi! Cho đi mà!"

"Chưa lành!"

"Gạt người!"

Khi Vương Hiểu Giai bị Tưởng Vân ôm vào lòng, tâm Vương Hiểu Giai đã mềm đến rối tinh rối mù, kỳ thật nàng biết, Tưởng Vân đang hống nàng, sợ nàng không vui. Tưởng Vân như thế này hoài thì, làm sao có thể khiến nàng hết yêu đây! Thúc thúc a di, thật xin lỗi, con buông tay không được. Cho nên, mong hai người tha lỗi cho con!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro