Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên Ngoại 1

Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai hơn hai mươi chín ngày sau thì trở về thành phố D. Đây là lần thứ nhất Vương Hiểu Giai trở về sau hơn một năm, nàng lúc đầu có chuẩn bị một chút lễ vật, lại không nghĩ rằng chuẩn bị vậy mà không nhiều bằng Tưởng Vân! Vả lại, điều khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ chính là, không chỉ có số lượng không đuổi kịp Tưởng Vân, mà ngay cả mức độ được hoan nghênh của lễ vật cũng không theo kịp cô.

Tưởng Vân chia xong lễ vật, liền đi lên lầu tìm Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai đang trong phòng lật album ảnh, thuận tiện bỏ ảnh mới chụp vào. Tưởng Vân đẩy cửa ra, tựa tại khung cửa mỉm cười nhìn nàng. Vương Hiểu Giai giương mắt nhìn cô, rồi lại cúi đầu tiếp tục việc trên tay.

Nàng không biết, ở trong mắt Tưởng Vân, cảnh tượng trước mắt ấm áp mỹ hảo đến cỡ nào. Ánh nắng của buổi trưa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên thân thể Vương Hiểu Giai nàng đưa lưng về phía cửa sổ, thế là bên trong quang ảnh hiện ra một loại yên tĩnh an tường đến đẹp đẽ. Tóc Vương Hiểu Giai buông xõa bên bộ váy màu sáng, vươn trên mép giường, một đôi chân xinh xắn tú mỹ hơi co lên khỏi mặt đất. Tưởng Vân cảm thấy đây hết thảy mọi chuyện đều hoàn mỹ, chỉ vì trong phòng có nàng.

"Chị đang nhìn cái gì?"

"Nhìn em."

Vương Hiểu Giai cúi đầu tiếp tục lật xem, khóe môi nhịn không được khẽ cười.

"Phu nhân?"

"Hả?"

"Chị đã từng khen em quá đẹp chưa nhỉ."

Vương Hiểu Giai khép tập ảnh lại, ngẩng đầu nhìn Tưởng Vân nhếch môi cười,

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*."

*Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp

Tưởng Vân bước qua, nhẹ nhàng kéo Vương Hiểu Giai vào lòng,

''Dì đã biết chuyện của chúng ta.''

Vương Hiểu Giai thoải mái tựa ở trong lòng cô,

''Thì sao nào?''

''Em không kinh ngạc sao?''

''Chị cũng đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, nếu như còn không lấy được lòng mẹ em, thì kể cũng lạ.''

''Em có lòng tin với chị vậy sao?''

Vương Hiểu Giai ngồi dậy từ trong vòng tay Tưởng Vân, nàng nghiêng đầu nhìn Tưởng Vân một chút, vừa cười vừa nói:

"Không phải đối với chị có lòng tin, là đối với mẹ em không có lòng tin! cái miệng này của chị, nguyên tắc gì đi nữa thì cũng bị chị đá phăng hết rồi!''

Tưởng Vân cười to, cô ghé sát lỗ tai Vương Hiểu Giai, nhỏ giọng nói:

''Nói cho em hay, kỳ thật mấu chốt công phá thành lũy là phải đánh hạ ba em trước!''

Vương Hiểu Giai vui vẻ,

''Rốt cuộc dùng bao nhiêu ấm trà?''

"...''

Ban đêm lúc ăn cơm, Vương phụ rót cho mỗi người một cốc rượu đỏ nói:

"Tưởng Vân a, Thiên Thảo ở bên kia may mắn mà có con chiếu cố, thời gian dài như vậy, con làm gì hai bác đều thấy cả. Hai con đều đã lớn hết rồi, có lựa chọn kế hoạch nhân sinh của chính mình, hôm nay bác cũng muốn tỏ cùng hai đứa, chuyện của hai người các con ta và bác gái đều không phản đối, nhưng là hai con cũng nên cho nhau một lời hứa hẹn. Pháp luật Trung quốc không thừa nhận tình cảm của hai con, cho dù ngoại quốc, bác thấy chỉ một tờ hôn thư cũng chưa chắc nói lên được gì. Cho nên bác hi vọng con có thể cân nhắc kỹ, cho chúng ta một lý do để an tâm hơn.''

Tưởng Vân đặt đũa xuống, đứng thẳng người lên, nói nghiêm túc:

"Thưa hai bác, con nghĩ kỹ, chờ Thiên Thảo ở đại học U kết thúc khóa học, chờ khi em ấy hiểu rõ tương lai mình, là muốn lưu lại hay là vẫn muốn về. Nếu như lưu lại, chúng ta cùng nhau di dân qua đó ở. Nếu như trở về, con sẽ ở đây chọn vài căn nhà, đến lúc đó nhờ hai vị giúp chúng con ra quyết định, nên mua cái nào thì tốt. Bên cạnh đó, sau khi hoàn thành mục trên, con sẽ chuyển giao hết tất cả cổ phần và tài sản nắm trong tay qua tên Thiên Thảo, như vậy chúng con sẽ không thể tách rời.''

Vương Hiểu Giai kinh ngạc nhìn Tưởng Vân, Tưởng Vân chỉ dùng một nụ cười trấn an nàng, tiếp tục nói:

''Con rất biết ơn khi nhận được sự tán thành và chúc phúc từ hai vị, con biết chuyện này với hai người cũng không dễ dàng. Cho nên con cam đoan với hai vị, đời này tuyệt đối sẽ không phụ Thiên Thảo, chăm sóc cô ấy suốt đời, làm bạn bầu bạn với cô ấy đến già. Có lẽ hai vị sẽ nghĩ chúng con đến già sẽ ra sao, con nghĩ thế này, chờ khi thời cơ chín muồi, chúng con sẽ sinh con. Bây giờ kỹ thuật ống nghiệm cũng không tệ, tài liệu tương quan con cũng nghiên cứu không ít, đến lúc đó chúng ta cùng thương lượng, hai vị thấy thế nào?''

Ông bà Vương nghe xong trong lòng an ủi rất nhiều. Những năm tháng này, Tưởng Vân quả thật khiến ai nhìn vào cũng chẳng chê vào đâu được, thêm phần đứa nhỏ này bản tính thiện lương, đây chính là điểm quan trọng nhất. Cuộc sống trải qua cùng ai thì qua đều là qua, vì sao không tìm một người mà mình thật lòng yêu thương. Vương Hiểu Giai đã ưa thích Tưởng Vân, hai người nguyện ý ở bên nhau, thì hà cớ gì ông bà chẳng thể tiếp nhận.

Ban đêm, hai người nằm ở trên giường, tay nắm, Vương Hiểu Giai hỏi:

''Lời hôm nay nói trước mặt ba mẹ em, đã sớm nghĩ thông suốt rồi sao?''

''Ừm, chị suy nghĩ rất lâu rồi.''

"Từ lúc nào bắt đầu kế hoạch?"

''Từ lúc bắt đầu viết về tưởng niệm đối với em.''

Vương Hiểu Giai trở mình, nằm trong lòng Tưởng Vân tìm tư thế thoải mái, một tay nhẹ vỗ về mặt Tưởng Vân, nhìn vào ánh mắt sáng long lanh kia hỏi:

''Khi em đi New Zealand, chị có tâm tình gì?''

Tưởng Vân kéo tay Vương Hiểu Giai đến bên môi, nói:

''Hận không thể cản máy bay lại.''

Vương Hiểu Giai nghe xong thì cười khanh khách, Tưởng Vân tiếp tục nói:

''Khi đứng sau cây cột, nhìn thân ảnh em quay người bước lên máy bay, cô đơn như vậy, kiên quyết như vậy, trong lòng đặc biệt khó chịu.''

''Vậy sao lại không ra gặp em?''

''Không phải em nói không muốn gặp chị à.''

''Chị chẳng biết con gái nói có là không à?''

''...''

''Kỳ thật em đã thấy chị.''

''Lúc nào?''

''Khi vị tiểu bằng hữu khi đó ngã sấp xuống, chị dìu cô bé dậy.''

Tưởng Vân nghĩ nghĩ,

''Đó chẳng phải là lúc chị vừa mới tới phi trường sao? Sao em lại nhìn thấy được?''

"Em tới sân bay sớm, khi chị trông thấy em, là lúc em cố tình đi một vòng trở ra rồi quay về.''

''...''

''Khi đó kỳ thật em rất nhớ chị, nghĩ đến dù là xa cũng muốn nhìn thấy chị lần cuối, dù chỉ một chút thôi cũng đủ rồi. Cho nên em tới sớm, ngồi ở trong quán cà phê chờ chị tới.''

''Em biết chị nhất định sẽ tới sao?''

''Phải, chị nhất định sẽ tới.''

Trong trầm mặc, Tưởng Vân ôm Vương Hiểu Giai chặt hơn, cô gái này đến cùng đã phải dùng bao nhiêu kiên nhẫn mới có thể đi chờ đến tận khi tình yêu này nẩy mầm rồi kết trái...

''Vương Hiểu Giai, chị yêu em. Đời này chỉ yêu mình em.''

''Sau này, mỗi ngày phải nói câu này một lần.''

"Tuân mệnh phu nhân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro