Chương 92 (Hoàn chính văn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 92 [Hoàn Chính Văn]

Khi Cao Lam tự mình đến tìm Tưởng Vân, thì vẫn còn thấy cô cùng người phụ nữ xinh đẹp khi nãy trò chuyện, trong lòng âm thầm lau mồ hôi dùm cô. Thiên Thảo cũng không phải người dễ dàng tha thứ, tất cả mọi sự tình đều nguyện ý ẩn nhẫn, Tưởng Vân dùng chiêu này kích thích Thiên Thảo, người ta không cần động não liền có thể nhìn thấu, tự đi mà giải quyết cho tốt đi cô em. Cao Lam hơi lộ vẻ thương cảm nhìn Tưởng Vân, vỗ vỗ mu bàn tay của cô, không nói gì. Nhưng ngược lại Tưởng Vân bị vẻ mặt như thế cùng cử chỉ đó của Cao Lam làm cho có chút bất an. Cao Lam dẫn cô theo diện kiến vài vị đầu tư chuyên gia, mấy người tán gẫu một hồi, sau đó Cao Lam dẫn Tưởng Vân đến một góc nhỏ của buổi tiệc,

"Một hồi chị sẽ dẫn em cùng Thiên Thảo đi gặp tổng giám đốc công ty H, chị với anh ta từng là bạn học. Nhưng cũng không phải rất thân nhau, cho nên rất nhiều chuyện phải do em tự mình cố gắng. Thêm phần tổng giám đốc H cùng gia đình Hứa Phóng Nhân là thế giao, chính do anh ta giới thiệu tổng giám đốc H với Thiên Thảo, tổng giám đốc vô cùng thưởng thức Thiên Thảo. Sớm thu hồi biểu lộ ghen tỵ đó của em đi! Người ta chỉ giúp bạn của mình thôi!"

Tưởng Vân không cao hứng nói:

"Vì gì cũng đều không được!"

"Biết không được còn dùng chiêu ngây thơ như vậy đi trêu chọc Thiên Thảo!"

Tưởng Vân không thể tin vào mắt Cao Lam, ánh mắt đang nói: chị mày đây là đang thay Vương Hiểu Giai nói chuyện đó biết chưa?

Sau khi được Cao Lam dẫn tới giới thiệu, Tưởng Vân trò chuyện rất cởi mở với vị tổng giám đốc. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Vương Hiểu Giai ở bên cạnh. tổng giám đốc H hỏi Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân có quan hệ gì với nhau, Vương Hiểu Giai khẽ cười nói:

"Chị ấy là người rất quan trọng với tôi."

Tổng giám đốc H tựa như suy nghĩ mà nhìn nàng, Vương Hiểu Giai chỉ bình tĩnh mỉm cười. Tưởng Vân nghe xong chỉ cảm thấy mừng thầm, cũng hơi có một loại cảm giác giống như tiểu bạch kiểm. Tưởng Vân trong lòng có chút cảm giác không công bằng, trước giờ khi nhắc tới chuyện dỗ dành Vương Hiểu Giai, cô luôn cảm thấy mình có ưu thế vượt trội, cho nên chuyện chiếu cố Vương Hiểu Giai cô luôn cảm thấy là thiên kinh địa nghĩa. Thế nhưng vào hiện tại Vương Hiểu Giai không chỉ là một tiếp viên hàng không ưu tú, mà hiện tại còn rất thành công trong sự nghiệp kinh doanh, quen biết rất nhiều ông trùm trong giới thương nghiệp, nhìn thấy nàng được mọi người ưu ái như vậy, Tưởng Vân trong lòng vừa cao hứng lại vừa lo lắng. Nàng là loại người rất xem trọng chủ nghĩa phụ nữ bình đẳng, Tưởng Vân xem như Vương Hiểu Giai không biết, kỳ thật người ta đã sớm thấy rõ, chỉ bất quá không nguyện ý vạch trần nàng. Người ta lựa chọn lui một bước, là vì tốt hơn tiến một bước! Hiện tại, Vương Hiểu Giai xe chỉ như luồn kim dưới đáy sự việc, trước đó Tưởng Vân cũng từng gặp sự việc này không biết bao lần, nhân tế nan quan cũng không phải nói nắm bắt là nắm bắt được ngay.

Ba người trò chuyện xong, Tưởng Vân cùng mấy vị khác lại hàn huyên một hồi, sau đó liền cùng Cao Lam chào hỏi rồi sớm rời đi. Vương Hiểu Giai bởi vì thân phận mà phải bồi đến cuối cùng, thế là, Tưởng Vân cứ việc thu hoạch được bước đột phá trong sự nghiệp, thế nhưng địa vị gia đình bị uy hiếp khiến lòng cô hiện tại có chút không vui. Vương Hiểu Giai không lộ thanh sắc nhìn thấy cô một mình rời đi hội trường, cảm thấy hiểu được phần nào.

Quả nhiên, sau khi Vương Hiểu Giai trở về nhà, vừa bước vào cửa đã trông thấy Tưởng Vân ôm Wai Bảo ngồi chờ ở phòng khách xem tivi. Vừa thấy nàng trở về, Tưởng Vân vội tắt tivi, đưa Wai Bảo về ổ xong, Tưởng Vân đi tới nói:

"Phiền em rồi, cảm ơn em."

Vương Hiểu Giai tựa ở bên bàn giống như cười mà không phải cười nhìn Tưởng Vân, Tưởng Vân bị ánhmắt ấy của hàng nhìn đến có chút buồn bực, cô nhíu nhíu mày, nói ra:

"Lam tỷ nói với chị hơn một năm qua em đã nỗ lực rất nhiều. Không nói chuyện đêm nay đều do một tay em sắp đặt, em vì việc này đã chuẩn bị rất lâu. Hẳn là con bài tập phải làm, chị không phiền em thức hết đêm nay"

Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân, nhưng lại không có biểu thị gì. Tưởng Vân bới bới tóc, có chút ảo não,

"Thiên Thảo, những chuyện này chị không muốn em phải gánh chịu, chị muốn đạt được thành công nhờ chính sức mình, đó cũng là vì tương lai của hai chúng ta. Chị hy vọng em có thể nhẹ nhõm khoái hoạt, thế nhưng em lại vì chị nỗ lực nhiều như vậy "

Vương Hiểu Giai kỳ thật đang cười thầm trong lòng, Tưởng Vân ấp úng nói những này, căn bản cũng không phải lời tự đáy lòng! Cô khẳng định là đang ghen, mà chắc chắn rằng trong lòng còn không hề nguyện ý cho Vương Hiểu Giai xuất đầu lộ diện, một chút tiểu tâm tư này làm sao qua mặt được nàng! Vương Hiểu Giai cố ý không nói lời nào, chỉ nhìn cô đăm đăm. Tưởng Vân nói nói, tới cuối cùng cũng nói không nổi nữa.

Cô nhìn chằm chằm Vương Hiểu Giai, từ lúc trông thấy nàng với bộ yến phục hoa mỹ tại khách sạn, nhịp tim cũng nhanh hơn ghê gớm. Hiện tại để Tưởng Vân trông thấy Vương Hiểu Giai như thế này với khoảng cách gần đến vậy, thật khiến Tưởng Vân cảm thấy có thể đánh mất nàng rất dễ dàng, sau đó lại nghĩ miên man, chính mình cũng cảm thấy mệt mỏi. Vương Hiểu Giai nhìn ra sự biến hóa trong mắt cô, đang do dự, Tưởng Vân lại đột nhiên nói:

"Sớm nghỉ ngơi, hôm nay mệt muốn chết rồi, ngày mai rồi nói sau."

Nói xong thì quay người lên lầu.

Điều này khiến Vương Hiểu Giai cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Bất quá nàng vừa nghĩ tới vừa rồi Tưởng Vân đã làm gì ở Yến hội, thì lòng lại bốc lửa lửa, hay thật, sao có thể tuỳ tiện buông tha cho chị chứ! Đã như vậy thì chờ tiếp chiêu đi.

Tưởng Vân trở về phòng tắm rửa xong, tóc cũng không thèm sấy, một mình ngồi ở trên giường sững sờ. Vương Hiểu Giai cũng ở bên ngoài phòng vệ sinh tắm rửa, nghe tiếng nước chảy, Tưởng Vân trong lòng có chút ngứa. Thế nhưng khi cảm xúc còn chưa lên đến đỉnh điểm, Tưởng Vân vội cầm lấy cốc nước bên giường, phát hiện không có nước, cô cẩm ly chuẩn bị xuống lầu lấy nước. Ai ngờ vừa đi qua toilet, cửa liền mở ra. Vương Hiểu Giai toàn thân trắng mượt bước ra! Nàng từ đầu tới chân chỉ có độc một cái khăn tắm. Vương Hiểu Giai dùng ánh mắt vô hạn vũ mị nhìn Tưởng Vân một chút, lập tức tháo khăn tắm xuống, giúp Tưởng Vân lau vài giọt nước còn vươn trên tóc. Ngực nàng vì động tác mà hơi run run, con mắt Tưởng Vân thẳng tắp nhìn chằm chằm nơi đó, hoàn toàn không có phản ứng.

Vương Hiểu Giai lau một hồi liền buông lỏng tay, nói ra:

"Tự mình lau đi, để tóc ướt không tốt cho sức khỏe."

Nói xong liền trở về phòng.

Tưởng Vân sững sờ nhìn cửa phòng từ từ khép lại, sau cú chấn động nhẹ, liền vào buồng vệ sinh ném chiếc khăn tắm ban nãy lên bồn rửa tay, rồi xuống lầu rót nước. Tưởng Vân tựa vào bàn bếp uống từng ngụm từng ngụm nước, Vương Hiểu Giai đây là ý gì? Tưởng Vân cố gắng muốn tỉnh táo lại, thế nhưng lại quên không được thân thể mê hoặc ban nãy của Vương Hiểu Giai, ở yến hội Tưởng Vân đã không nhịn được tưởng tượng đến thân thể uyển chuyển của Thiên Thảo sau lớp váy xinh đẹp, hiện tại đột nhiên xuất hiện, Tưởng Vân thật muốn đập đầu vô tường.

Vương Hiểu Giai sau khi bôi kem dưỡng da xong cũng không nghe thấy tiếng Tưởng Vân lên lầu. Nàng thay vào một chiếc váy ngủ màu trắng như tuyết, Tưởng Vân rất ưa thích chiếc váy này. Nàng nghĩ nghĩ, kéo ngăn kéo ra, lấy một bình nước hoa ra, lần trước Tạ Thiên Y qua đây, khi hai người dạo phố vừa vặn ở khu bách hóa lớn bán hạ giá vài loại nước hoa mang đầy tình thú này, thế là hai người mỗi người mua một bình. Vương Hiểu Giai không nghĩ tới lúc này lại phải dùng, nhưng đây quả là thời gian phù hợp để dùng. Tưởng Vân không phải ưa thích bị câu dẫn sao, ngón tay Vương Hiểu Giai nhẹ nhàng vuốt ve bình thể, nhếch môi lên, mặc dù mình chưa từng xài qua, nhưng cũng có thể thử một lần.

Lúc này Tưởng Vân đã uống xong hai ly nước lọc, tâm tình rốt cục cũng hơi bình phục. Cảm giác địa vị gia chủ của cô hẳn là đang bị uy hiếp một cách cực kì sâu sắc, không ngừng nói với chính mình không thể bị Vương Hiểu Giai dụ dỗ đi! Phải gìn giữ tỉnh táo! Sau khi cô lên lầu, thì trực tiếp trở về phòng. Nghe được tiếng đóng cửa, Vương Hiểu Giai mỉm cười, tắt đèn, lên giường nằm. Tưởng Vân ngồi ở trên giường tử tế nghe lấy động tĩnh bên ngoài, nhưng chờ mãi mà bên ngoài vẫn yên lặng.

Một giờ sau, Tưởng Vân ảo não cởi áo khoác ra lên giường đi ngủ! Vị Vương Hiểu Giai này! Quá giảo hoạt! Thế nhưng, khi Tưởng Vân đang nửa mê nửa tỉnh ở, thì cửa phòng đột nhiên mở toang, một cô gái mặc đồ ngủ màu trắng chậm rãi bước đến. Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến bên giường, Tưởng Vân có chút mê mang, cô cố gắng nhìn một chút, quả là Vương Hiểu Giai.

Vương Hiểu Giai nhìn thấy Tưởng Vân mở mắt ra, không nói gì. Nàng từ từ cởi bỏ áo ngủ, Tưởng Vân rốt cục tỉnh táo lại. Nhờ ánh trăng, một thân thể vô cùng uyển chuyển trắng noãn hiện tại trước mắt, cô nằm bất động, phảng phất như một người thợ điêu khắc đang chiêm ngưỡng một pho tượng mỹ lệ, đường cong ôn nhu khiến người ta không nhịn được muốn đụng vào. Thần bí, gợi cảm, một loại cảm giác đầy khát vọng chinh phục lấn chiếm đại não. Tưởng Vân kéo tay Vương Hiểu Giai, vừa muốn xoay người, Vương Hiểu Giai lại ôm lấy cô, kéo chăn lên, nói:

"Không còn sớm, ngủ đi."

Nói xong liền nằm trong lòng Tưởng Vân tìm kiếm một tư thế dễ chịu, nhắm mắt lại từ từ thiếp đi. Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai, em... em ĐÂY LÀ CÓ Ý GÌ!!!! Vừa muốn có hành động, Vương Hiểu Giai đã mở miệng:

"Hôm nay cô gái câu dẫn chị là ai?"

Thanh âm thanh lãnh truyền tới, Tưởng Vân lập tức liền ỉu xìu. Cô nháy nháy mắt, đàng hoàng nằm xuống, điều chỉnh hạ tư thế để Vương Hiểu Giai ngủ dễ chịu hơn chút.

"Không biết."

"Không biết liền có thể trò chuyện vui vẻ như vậy?"

"Em ghen à?"

"Ừm, ghen."

"..."

Tưởng Vân cảm thấy phu nhân nhà cô hiện tại tâm tư thật khó hiểu.

"Phu nhân, em thay đổi rồi."

"Chị cũng thay đổi."

"Chị, chị đó là..."

"Chị chính là cố ý muốn em trông thấy, sau đó ăn dấm chua, đúng không? Vậy em nói cho chị biết, chị thành công rồi, em đã ghen."

"Sau đó thì sao?"

"Điều này thì chị tự hỏi mình đi, để em ăn dấm chua xong thì tính làm gì?"

"Chị cũng không phải muốn vậy."

"Há, đây chính do chị nói."

"..."

Lặng im...

"Phu nhân, chị hối hận rồi."

"Hối hận cái gì?"

"Chị muốn 'làm cái gì đó'."

"Muộn rồi."

"..."

Lòng Tưởng Vân nghẹn lại nghẹn! Vừa tức vừa gấp! Thế là cô hít thở sâu mấy lần, đột nhiên ngồi dậy, vừa muốn nói chuyện nhưng lại bị Vương Hiểu Giai đoạt trước,

"Chị không cảm thấy rất mất mặt à!"

Tưởng Vân lại bị nghẹn tại đương trường. Trong bóng tối, Nụ cười nơi khoé môi Vương Hiểu Giai mỗi lúc một tươi hơn. Tưởng Vân hiện tại làm không được, không làm cũng không xong, trong lòng phức tạp ghê gớm! Lại một lát sau, Tưởng Vân dùng sức nện lưng xuống giường, quay người đưa lưng về phía Vương Hiểu Giai, tự mình gặm buồn bực.

Một cánh tay trắng khẽ lướt tới, sau đó là mùi hương quen thuộc mà đầy xa lạ, khẽ lan toả cùng hơi ấm trong hô hấp của Thiên Thảo, Tưởng Vân nhịn không được toàn thân nổi da gà lên. Vương Hiểu Giai nhẹ nhàng hôn lên cổ Tưởng Vân, nàng thở dài, vốn là muốn trêu chọc Tưởng Vân sau đó cố ý không cho cô toại nguyện, giờ phút này bỗng nhiên không làm tiếp được. Vương Hiểu Giai đau lòng, thôi, chỉ tới đây thôi, cái gì tình thú cái gì trả thù đều buông bỏ, người trước mắt nàng, là vô luận như thế nào cũng không thể không yêu, cô tốt hay cô hư hỏng, bất kỳ tính cách nào Vương Hiểu Giai cũng đều không thể cự tuyệt. Dứt khoát cứ như vậy đi, vui vẻ ở bên nhau, hạnh phúc sống cùng nhau, cả căn hộ này chẳng phải cũng do cô mua sao, cũng làm đến trình độ này rồi, thì nàng còn so đo làm gì nữa chứ!

"Tưởng Vân, cám ơn chị."

Tưởng Vân chậm rãi xoay người, có chút hoang mang có chút hoài nghi,

"Em..."

Vương Hiểu Giai nhìn thấy bộ dáng của cô nhịn cười không được, nàng ôm chặt lấy cổ Tưởng Vân, vùi mặt vào lòng cô cười toàn thân muốn phát run. Thân thể cứng đờ của Tưởng Vân dần dần buông lỏng, cô ôm người trong lòng, tùy ý để nàng cười tùy ý để nàng náo, giờ phút này cảm thấy rốt cục chỉ còn một mảnh an ổn, cuối cùng cũng đến ngày này. Như thế này chẳng khác mơ ước của cô là mấy!

"Thiên Thảo, chúng ta không đùa có được hay không? Hai chúng ta đều quá hiếu thắng, thế nhưng em xem xem, một ngôi nhà, một đoạn tình cảm, cái gì cũng đều không thể thiếu, nhưng chỉ không cần hai người không ngừng đọ sức. Chị cho rằng mình vẫn luôn bao dung, cho là mình yêu em yêu tới sâu đậm, kỳ thật trong nội tâm cũng bởi vì một loại bất an vô hình, cho nên mới quan tâm địa vị trong gia đình của mình như vậy đi. Hơi bị xúc phạm, liền lập tức xù lông. Em có lẽ đã sớm nhìn ra, chỉ bất quá vẫn một mực quyết định bao dung chị. Thế nhưng chị lại không hề phát hiện, sự thay đổi trong thế giới quan của chính mình."

Vương Hiểu Giai mỉm cười nghe Tưởng Vân phân tích về bản thân, cuối cùng cũng đợi được ngày cô tỉnh ngộ.

"Chị đến New Zealand tìm em, đích thật là bởi vì nghe Ngũ Triết nói thời gian qua có một người đàn ông thường xuyên tới nhà em ở lại tới rất khuya, chị biết đó là Mark, cháu trai của hiệu trưởng, đang một mực theo đuổi em gắt gao. Kỳ thật chuyện em ở bên này ra sao chịu đều biết hết, thế nhưng chị chưa từng nói với ai, chị căn bản không có ý định từ bỏ em."

"Cho nên chỉ cần có tình địch xuất hiện, chị liền xuất hiện, đúng không."

"Đương nhiên."

"Bây giờ thì sao?"

"Đương nhiên thì... Lúc mới bắt đầu đùa trò chơi người truy ta đuổi này, cảm thấy rất vui. Thế nhưng về sau thì rất mệt mỏi, chị vẫn luôn tưởng em chỉ cố tình giận dỗi, thế nhưng khi em đứng trên đài chậm rãi phát ngôn, chị mới ý thức được cho tới hiện tại hoá ra em vẫn đang chờ chị, mà không phải chị đang chờ em."

Nói đến chỗ này, Tưởng Vân nắm cánh tay nàng thật chặt,

"Thiên Thảo, chị vẫn tưởng trước giờ đều do chị truy cầu em, thế nhưng sau đêm nay chị mới hiểu được, em chỉ đang cho chị cơ hội, trong khi đứng một bên dẫn dụ chị theo hướng mà em muốn, hơn nữa còn không ngừng tiếp cận thế giới quan của chị, tìm hiểu chị. Em làm nhiều chuyện như vậy, em tốt đẹp như vậy, khi nhìn thấy em ở đương trường, trong lòng chị vừa kiêu ngạo lại vừa lo lắng. Thật sự lúc đó rất muốn đứng trước tất cả mọi người lớn tiếng tuyên bố em là của chị, lại muốn đem mang em đi giấu để không ai thấy được em tốt đẹp cỡ nào... Ngây thơ quá phải không, ha ha, nhưng kỳ thật chị vẫn luôn ngây thơ như vậy, đôi mắt luôn cẩn thẩn quan sát em. Thời gian chị ở trong nước một năm qua, mỗi ngày chỉ cần tưởng nhớ đến em, thì sẽ liền lấy nhật ký ra mà viết. Lúc mới bắt đầu chị luôn nghĩ viết để khi nào em trở về có thể đưa cho em đọc, để em cảm động. Thế nhưng khi viết xong hết quyển này đến quyển khác, chị lúc này mới ý thức được tưởng niệm chị dành cho em căn bản cũng không có lúc ngừng lại. Từ từ, mỗi khi lần mò đọc lại những trang nhật ký ấy, chị mới phát hiện mình có nhiều vấn đề đến vậy, thế nhưng trước đó một chút cũng không hề ý thức được. Cám ơn em một mực chờ chị nhận ra điều này, cám ơn em vẫn một mực yêu chị bấy lâu nay."

Vương Hiểu Giai nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên tóc Tưởng Vân, nghe cô ở bên tai nói những lời rả rích thâm tình kia. Bên ngoài bỗng nhiên bắt đầu mưa, nước mưa gõ vào cửa sổ, thanh âm nghe sao mà êm tai đến thế. Tưởng Vân lôi kéo chăn, ôm Vương Hiểu Giai vào lòng sưởi ấm, thế giới rốt cục đã an ổn. Tưởng Vân, dùng chính tình yêu của mình, nhiệt huyết của mình vì Vương Hiểu Giai kiến tạo một ngôi nhà, một thế giới, như vậy là quá đủ rồi.

Tưởng Vân cúi đầu, một nụ hôn rơi xuống người Thiên Thảo, sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba... nụ hôn mỗi lúc một sâu sắc hơn, vừa câu vừa quấn tràn đầy tình ý, từng tiếng động tình xen lẫn trong tiếng mưa rơi bên ngoài ô cửa sổ, cùng hợp tấu ra một khúc tình ca uyển chuyển.

Thẳng đến khi hai người thở không nổi Tưởng Vân mới buông ra, Vương Hiểu Giai thở hỗn hển, mặt nàng có chút đỏ, đã lâu mới được ý hợp tâm đầu khiến cho người ta không nhịn được muốn sa vào trong đó. Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, Tưởng Vân nhẹ tay vuốt ve lên thân thể Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai bỗng nhiên nghĩ đến quyển nhật ký, hỏi:

"Nhật ký đâu?"

"Sau này sẽ cho em đọc sau."

"Vì sao?"

"Bởi vì..."

"A! Làm gì vậy!"

"Em nói xem!"

"Lưu manh!"

"Em dám cắn chị!"

"Này đau nha!"

"Như vậy thì sao?"

"Đừng..."

[Hoàn Chính Văn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro