Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91

Tưởng Vân lại đến New Zealand lần nữa, thời điểm là vào trước tết xuân của Trung quốc khoảng một tuần, Vương Hiểu Giai còn có nửa năm nữa là kết thúc khóa học, nàng kỳ thật còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì, ngay cả trường học còn hỏi không biết Vương Hiểu Giai có hứng thú ở lại làm giáo viên không. Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân nói chuyện này, Tưởng Vân nói để cho nàng tự mình cân nhắc. Vương Hiểu Giai có chút không hiểu Tưởng Vân vì cái gì không kiên trì bắt mình về nước, Tưởng Vân giải thích là nếu như sự nghiệp của Thiên Thảo phát triển tốt, cô để nàng tự cân nhắc cũng chưa hẳn không thể a!

Khi Tưởng Vân về đến nơi Vương Hiểu Giai ở thì đã là đêm khuya, sau khi cùng phó tổng giám đốc của công ty Phong Đầu nói chuyện một ngày, hiện tại Tưởng Vân chẳng còn hơi sức đâu mà nói chuyện. Vương Hiểu Giai nhìn vẻ mệt mỏi toát ra từ trong mắt, nàng ngâm chén trà cho Tưởng Vân.

"Tạ ơn."

"Buổi tối ngày mai chị có thời gian không?"

"Có. Thế nào?"

"Cùng tôi đi dự một buổi tiệc."

"Lớp tổ chức?"

"Không phải, buổi tiệc của doanh nghiệp, chị nhớ ăn mặc chỉnh chu một chút. Xế chiều ngày mai tôi còn có khảo thí, sau đó còn có việc, không thể cùng chị tới đó, bảy giờ ở khách sạn Lipar, chúng ta hẹn gặp ở đó."

Tưởng Vân gật gật đầu.

"Chị nghỉ ngơi sớm đi!"

"Thiên Thảo"

Vương Hiểu Giai dừng bước lại quay đầu nhìn về phía Tưởng Vân.

"Chị có thể ôm em một cái được không?"

Ánh mắt Tưởng Vân mang theo khao khát hi vọng được an ủi, hai người nhìn nhau một lát, Vương Hiểu Giai đi tới, nhẹ nhàng kéo Tưởng Vân đang ngồi trên ghế sa lon vào lòng. Tưởng Vân ôm lấy eo Vương Hiểu Giai, đem mặt chôn ở trong lòng Vương Hiểu Giai, cô hít thật sâu lấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng lúc nào cũng khiến người an tâm, một chút cũng không nỡ buông tay. Hai người cứ như vậy ôm nhau, thẳng đến khi Vương Hiểu Giai cảm thấy không đứng vững mới nhận ra Tưởng Vân đã ngủ thiếp đi tự lúc nào. Nàng đau lòng vuốt lên tóc Tưởng Vân, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô."Hi vọng em có thể giúp được chị", Vương Hiểu Giai thấp giọng nói ra.

Đêm ngày thứ hai, Tưởng Vân đến khách sạn Lipar đúng giờ. Điều khiến cô bất ngờ chính là vừa xuống xe, đã nhìn thấy Cao Lam. Cao Lam đứng tại cửa ra vào mỉm cười nhìn cô, Tưởng Vân cất bước chạy lên bậc thềm cao,

"Lam tỷ!"

Cao Lam mỉm cười nhìn Tưởng Vân, lôi kéo tay của cô, rất là vui vẻ.

"Em a, nói sẽ tới thăm chị mà cũng một mực không có động tĩnh, thôi khỏi luôn đi, để chị tự tới thăm em thì hơn!"

Tưởng Vân sửng sốt một chút,

"Chị tới lúc nào thế?"

"Vừa mới đáp máy bay vào chiều nay."

"Sao báo để em ra đón?"

Cao Lam cười nói,

"Ở bên kia gọi em thì cũng không có vấn đề, thế nhưng đây là New Zealand, cũng không phải địa bàn của em đi!"

Tưởng Vân cười ngây ngô.

"Ai đưa chị tới vậy?"

"Yến hội lần này có mời một số người bên nhà ngoại của chị, chị cùng bọn họ tới đây."

"Chủ nhân của bữa tiệc này là người Đài Loan sao?"

"Đúng vậy, là dượng của chị."

"A! Trách không được."

Tưởng Vân cảm thấy có chút kỳ quái, người nhà Cao Lam tổ chức thương yến này, nàng không hề thông tri cô nhưng lại không hề ngạc nhiên khi cô xuất hiện, vậy có nghĩa là Cao Lam đã sớm biết cô chắc chắn sẽ có mặt. Người mời cô tới là Thiên Thảo, chẳng lẽ là Cao Lam kêu Thiên Thảo mời cô? Hai người bọn họ...

Cao Lam đương nhiên biết ý nghĩ trong lòng Tưởng Vân, nhưng nàng cố ý không nói ra. Cao Lam thưởng thức nhìn Tưởng Vân một chút, hôm nay cô vận một thân đồ vét màu tím nhạt, mội chui khuyên tai sang lóa, cả người toát ra thần thái sáng láng. Từ sau khi tự mình lập nghiệp, Tưởng Vân cũng phát sinh một chút biến hóa, không chỉ linh động nhiều hơn, mà cá tính bên trên cũng thay đổi nhiều. Cao Lam biết Tưởng Vân kỳ thật rất có cá tính, nhưng lại luôn cắm đầu cắm cổ làm việc, muốn thu liễm tài năng, nhất định phải học cách trầm ổn ẩn tàng. Hiện tại Tưởng Vân muốn tạo lập bao nhiều quan hệ, tự nhiên cũng cần tận khả năng biểu hiện ra cá tính cùng năng lực, điều này thoạt nhìn qua cũng không giống trước kia. Cao Lam vui mừng khi thấy Tưởng Vân như vậy, đứa bé này vẫn như xưa là người nàng thích nhất cũng lấy làm kiêu ngạo nhất, nhưng không còn là duy nhất, bây giờ còn có một người khác có thể khiến Cao Lam cảm thấy vui mừng cùng kiêu ngạo, người kia không ai khác mà chính là người đang được Hứa Phóng Nhân dắt tay xuống xe, Vương Hiểu Giai.

Cao Lam mỉm cười nhìn Vương Hiểu Giai chậm rãi bước đến, Tưởng Vân nhìn theo ánh mắt Cao Lam, Vương Hiểu Giai vận một thân lễ phục váy đuôi cá đen tuyền, bên ngoài khoác áo khoác tây trang màu đen, khoác tay Hứa Phóng Nhân đang đi bên cạnh với một thân vest tây trang màu đen, hai người mười bậc mà lên. Vương Hiểu Giai mỉm cười nhìn về phía hai người, Tưởng Vân cảm thấy đêm nay nàng đẹp đến nổi khiến người nhìn phải ngạt thở, nhịp tim nhịn không được tăng tốc. Chỉ bất quá đối tượng nàng đang tay trong tay kia khiến Tưởng Vân dạ dày ẩn ẩn có chút co thắt!

Thời điểm xe dừng lại Vương Hiểu Giai đã nhìn thấy Cao Lam cùng Tưởng Vân trước cửa khách sạn. Vừa nghĩ tới lát nữa Tưởng Vân sẽ trông thấy nàng cùng Hứa Phóng Nhân xuất hiện cùng một lúc, trong lòng cũng có chút khẩn trương. Cứ việc đêm nay hết thảy đều là nàng vì Tưởng Vân chuẩn bị, thế nhưng khi sắp đến trước mắt, nàng vẫn không nỡ để người kia cảm thụ dù là một chút xíu khó chịu. Thế nhưng người nhà Hứa Phóng Nhân hôm nay đều có mặt đông đủ, những người này ở New Zealand cũng tạo thành mạng lưới quan hệ dày đặc, những người này đối với Tưởng Vân mà nói đều rất quan trọng.

Hứa Phóng Nhân đương nhiên biết mục đích của Vương Hiểu Giai, nếu như có thể vì nàng gì đó, Hứa Phóng Nhân vẫn sẽ hoàn toàn ủng hộ như trước đây. Nhưng giữa tâm tư xuất phát trên phương diện "Tình địch", Hứa Phóng Nhân tuy biết mình một chút cơ hội cũng không có, nhưng vẫn muốn lập tức khiến Tưởng Vân khẩn trương, lấy đó mà trả thù! Huống chi chốc lát nữa anh ta sẽ còn giúp cô một đại ân đấy chứ! Cho nên khi anh ta nói đêm nay muốn cùng xuất hiện với Vương Hiểu Giai, nàng đối với "Tâm tư đố kị" đó của anh ta biểu thị đầy kinh ngạc cùng bất đắc dĩ, nàng tưởng đàn ông ở vào độ tuổi này đã sớm có thể lấy thái độ lạnh nhạt đối mặt đối với cái gọi là tình địch. Bất quá sự thật xem ra cũng không phải như thế. Tạ Thiên Y biện hộ cho chuyện ghen ghét trả thù là không phân tuổi tác, giới tính cùng dân tộc. Trong công viên không phải thường xuyên vẫn có lão gia gia tám mươi tuổi vì một người bạn nhảy mà ra tay đánh nhau à! Vương Hiểu Giai nghe xong thì cười không ngừng, nàng nghĩ, dựa vào tính cách của Tưởng Vân, chỉ sợ đến tám mươi tuổi cũng vẫn là sẽ ăn dấm chua đi!

Tưởng Vân chăm chú nhìn chằm chằm Vương Hiểu Giai, mặc dù bên cạnh Hứa Phóng Nhân rất ưa là chướng tai gai mắt, nhưng là hiện tại Tưởng Vân đã minh bạch tình cảm của Vương Hiểu Giai đối với mình, trừ phi là chính nàng nguyện ý, nếu không bất luận kẻ nào cũng không chạm tới được. Vương Hiểu Giai sở dĩ tra tấn Tưởng Vân như thế, kỳ thật là để cô minh bạch đạo lý này. Đây cũng do ngày đó Viên Vũ Trinh nói với cô: một cô gái nếu như không cự tuyệt sự tiếp cận, điều này nói lên nàng còn cảm thấy hứng thú. Nếu như không cự tuyệt một hôn, thì nói lên cô nàng cũng có ý.

Nếu như không cự tuyệt ngươi vào ở nhà của nàng, thì nói lên nàng cũng muốn cùng ngươi ở cùng một chỗ, cùng một mái nhà. Nếu như Vương Hiểu Giai không nguyện ý, Tưởng Vân bất luận làm cái gì cũng đều vô dụng. Vương Hiểu Giai cho dù không hề mở miệng, nhưng kỳ thật liền là để Tưởng Vân minh bạch: tự ti vô dụng, ghen ghét vô dụng, có tinh lực như vậy chi bằng hãy trân trọng hiện tại còn tốt hơn.

Đạo lý này rất đơn giản! Vương Hiểu Giai đã từng vô số lần nhắc tới, thế nhưng là Tưởng Vân ngoài miệng đáp ứng, kỳ thật căn bản lại không hề để ý tới. Cô kỳ thật vẫn luôn cố thủ lấy ý nghĩ của riêng mình. Không thể phủ nhận, một khi xuất hiện một Hứa Phóng Nhân khác, Tưởng Vân vẫn sẽ giẫm lên vết xe đổ, sau đó gây ra rất nhiều áp lực cho cả hai.

Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân một chút, trong ánh mắt của nàng lóe ra cảm xúc phức tạp. Vương Hiểu Giai có chút bận tâm, nhưng là không có hy sinh thì sao thành được việc lớn! Tưởng Vân bướng bỉnh vô cùng, không lặp đi lặp lại liền là không được! Cao Lam bước lên tiếp nhận tay Vương Hiểu Giai, Hứa Phóng Nhân cùng Cao Lam chào hỏi xong liền trực tiếp tiến nhập hội trường, Tưởng Vân đứng ở một bên, chỉ nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên, phu nhân là đang thử thăm dò cô.

"Thiên Thảo a, hôm nay thật sự là xinh đẹp!"

"Tạ ơn Lam tỷ."

"Tưởng Vân a, em đi vào trước đi. Một hồi chúng ta đi tìm em, không được đi xa."

Tưởng Vân trừng trừng nhìn hai người, hai người lúc nào quen thân như vậy rồi?! Cao Lam lườm cô một chút, không để ý tới cô. Lôi kéo Vương Hiểu Giai đi. Tưởng Vân nhếch môi, đành phải đưa thư mời đi vào trước. Tưởng Vân đang cùng người nhà bên ngoại của Cao Lam tán gẫu, sau khi cùng Hứa Phóng Nhân gặp qua nhiều lần, hai người chỉ gật gật đầu chào hỏi, không nói với nhau nửa lời. Hai người cầm ly rượu bước sượt qua nhau, khí tức trên người song phương chạm vào nhau. LòngTưởng Vân không thoải mái, hừ, đoạt vị trí của tôi! Hứa Phóng Nhân vẫn luôn cảm thấy bất mãn, phách lối cái gì! Nếu như cô đối Thiên Thảo không tốt, sớm muộn gì tôi cũng đoạt được người!

Khi ánh đèn sáng lên, người bước lên đài chủ trì lại là Cao Lam. Tưởng Vân chăm chú nhìn lên đài, trực giác nói cho cô biết thương yến đêm nay có vẻ không tầm thường. Nàng tìm kiếm Vương Hiểu Giai khắp nơi, nhưng vẫn mãi không tìm được. Lúc này, trên đài Cao Lam nói ra:

"Sau đây, xin mời Vương Hiểu Giai tiểu thư."

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt khiến Tưởng Vân kinh ngạc đến ngây người nguyên tại chỗ. Nguyên lai, đêm nay mấy đại thương đoàn của nhà ngoại Cao Lam cùng một số công ty đầu tư có thực lực ở New Zealand ký kết liên hợp, kế hoạch trong năm tiếp theo xây thành ba công viên vui chơi giải trí cỡ lớn, cũng ở Đài Bắc và New Zealand xây dựng thị trường. Mà vào đêm nay Vương Hiểu Giai chính là dùng thân phận phó tổng giám đốc phòng Marketing đại diện cho tập đoàn của nhà Cao Lam ở New Zealand để xuất hiện. Tập đoàn Tháp Lan Cầu là do mẹ của Cao Lam với ba người huynh đệ tỷ muội cùng nhau sáng lập, trước mắt đổng sự trưởng của tập đoàn là biểu huynh của Cao Lam, Cao Lam là cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn. Trong thời gian qua nàng không tham dự bất luận là quyết sách gì, nhưng khi hiện tại Tháp Lan Cầu tích cực phát triển nghiệp vụ đối nội, Cao Lam ở Hành Nhất có nhiều năm cùng những xí nghiệp ở nội địa có kinh nghiệm hợp tác, tự nhiên phải nghĩa bất dung từ.

Cao Lam nhận lời nhờ vã của Tưởng Vân, sau khi Vương Hiểu Giai tới New Zealand thì giúp nàng không ít, về sau còn đích thân tới thăm Vương Hiểu Giai. Qua vài lần tiếp xúc, Cao Lam đối với Vương Hiểu Giai càng ngày càng có hảo cảm. Vương Hiểu Giai đem sự tình của mình cùng Tưởng Vân nói cho Cao Lam nghe, Cao Lam hỏi ý nghĩ của Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai nói hi vọng có cơ hội có thể tiếp xúc với một số thương vụ, dạng này cũng có thể hiểu Tưởng Vân nhiều hơn một chút. Thế là Cao Lam liên hệ dượng của nàng tại New Zealand, có đầu tư bỏ vốn vào một công ty ở đây, cũng giới thiệu để khi Vương Hiểu Giai có thời gian rãnh có thể đi thực tập.

Ngoài ý muốn chính là phát hiện ra Vương Hiểu Giai rất có thiên phú buôn bán, điều này khiến Cao Lam giống nhặt được bảo vật đến vui vẻ. Lúc ấy cũng chính vào lúc Tháp Lan Cầu đang lên kế hoạch cho nghiệp vụ phát triển nội địa, dượng nàng đầu tư bỏ vốn vào công ty rất có hứng thú, thế là Cao Lam liền an bài Vương Hiểu Giai ở chỗ này phát triển kế hoạch. Vương Hiểu Giai tiếng Anh khẩu ngữ phi thường thành thạo, mà còn đối nhân xử thế trình độ rất lưu loát uyển chuyển, lại cùng rất nhiều người ngoại quốc giao lưu lúc nào cũng đều thu được thành công, không bao lâu liền nới rộng giao thiệp ở New Zealand. Mà những điều này, Vương Hiểu Giai không chỉ làm vì bản thân, mà còn là vì Tưởng Vân. Nàng lúc trước rời đi là vì tìm kiếm cân bằng trong nội tâm, tìm về tự tin, nhưng nàng cũng cho mình lưu lại một "Đường lui", nếu như không thành, nếu như chính mình khi đó vẫn yêu Tưởng Vân, như vậy thì trở về tìm cô, dù cho theo đuổi ngược lại cũng có thể. Đương nhiên, chuyện này nàng cũng sẽ không nói cho bất luận người nào biết.

Lĩnh vực thương nghiệp mặc dù lạ lẫm, nhưng là Vương Hiểu Giai làm vô cùng tốt. Không chỉ thu sự được sự tán thành của phần lớn các cổ đông ở công ty, mà còn rất được Cao Lam tán thưởng. Hai người cũng thường xuyên điện thoại, Cao Lam hướng dẫn Vương Hiểu Giai làm rất nhiều chuyện, nữ hài tử này nàng rất ưa thích, phối với Tưởng Vân nhà nàng, thì chỉ dư chứ chẳng thừa!

Thế là, qua hơn một năm "Đặc huấn", Vương Hiểu Giai vẫn lấy tư thái ngời ngời ấy xuất hiện, ngoại trừ Tưởng Vân với ánh mắt mười phần thâm ý, thì người khác đều dùng ánh mắt thưởng thức cùng trân trọng mà nhìn nàng. Thế là, sau khi Vương Hiểu Giai dùng mị lực diễn thuyết của mình xong, không chỉ nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tất cả mọi người ở đây, mà còn thu hoạch được tâm của một nhóm lớn nam sĩ độc thân!

Tưởng Vân mắt lạnh nhìn những gã đàn ông xung quanh đang kích động muốn tiếp cận Vương Hiểu Giai, vây quanh nàng thân thiện giao lưu, điều này chỉ khiến Tưởng Vân thêm phần ảm đạm. Loại tâm tư phức tạp này rất khó diễn giải, vừa kiêu ngạo, lại vừa hưng phấn, nhưng khi nhìn lấy vị phu nhân ưu tú này của mình đứng giữa đám đông, thì nội tâm lại có loại xúc cảm như muốn đem người này giấu đi! Có ngọt, cũng có chua, Tưởng Vân mất nhã hứng tiếp chuyện người khác, ngồi một mình, vừa uống rượu bên cạnh vừa gắt gao nhìn chằm chằm Vương Hiểu Giai.

Sau khi Vương Hiểu Giai cùng bằng hữu quen thuộc bắt chuyện xong, liền bắt đầu tìm kiếm Tưởng Vân khắp nơi. Cô nàng khó ưa ấy không biết đã chạy đi nơi nào mất rồi, vừa rồi nàng cũng không hề xem nhẹ chuyện Tưởng Vân cùng mấy vị mỹ nữ thân thiện nói chuyện với nhau! Cao Lam gọi

Vương Hiểu Giai lại, hỏi:

"Tưởng Vân đâu?"

"Em cũng đang tìm chị ta."

"Đứa nhỏ này lại chạy đi đâu rồi! phiền chị còn đang muốn giới thiệu một số nhà đầu tư cho nó!"

"Để em đi tìm."

Vương Hiểu Giai vội vàng đi về phía cửa chính, vừa đi một nửa liền dừng bước. Nàng nheo mắt hừng hực lửa nóng nhìn Tưởng Vân đang cùng một nữ nhân nói chuyện cách đó không xa, cô gái với một tay đặt trên đầu gối Tưởng Vân, thỉnh thoảng còn sử dụng đầu ngón tay phát họa mấy lần trên đó, tư thái quả là "thân mật". Vương Hiểu Giai nghĩ nghĩ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh, quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro