Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 90

"Cái gì?! Cứ như vậy trở về nước?!"

Tạ Thiên Y kêu lên trong điện thoại.

"Đúng vậy."

Vương Hiểu Giai nằm trên ghế sofa, một tay vuốt ve bộ lông mượt mà của Wai Bảo, một tay cầm điện thoại trò chuyện cùng Tạ Thiên Y về tình hình gần đây.

"Thật không giống phong cách của một cường công nha!"

"Lần này chị ấy chỉ muốn thử một chút phản ứng của chị thôi"

"Nếu như chị không để ý tới chị ấy, chị ấy sẽ làm sao?"

"Không biết, nhưng chị đoán chị ấy khẳng định sẽ suy nghĩ biện pháp nào đó."

"Có thể hay không... Dùng sức mạnh?"

Vương Hiểu Giai nhếch môi lên, một lát sau, nói ra:

"Cho nên chị sẽ không cho chị ấy cơ hội này."

"Chị dùng biện pháp gì?"

"Lấy nhu thắng cương đi ~"

"Thiên Thảo! Chị thay đổi rồi!"

"Ai rồi cũng sẽ có lúc thay đổi."

"Chị ấy có phát hiện chị đang dùng binh pháp Tôn Tử hay không?"

"Không, chị cũng không dại đi kích thích chị ấy!"

"Hừ! Nếu như chị ấy biết được chị vì chị ấy đến tột cùng đã phải nỗ lực bao nhiêu, chắc chắn sẽ cảm động tới chết cho mà xem!''

Vương Hiểu Giai mỉm cười vuốt vuốt đầu Wai Bảo, chị ấy sẽ cảm động sao? Sợ rằng sẽ nổi giận mất!

Nửa năm nay, Tưởng Vân vừa có thời gian liền làm tới đầu tắt mặt tối. Đương nhiên, Vương Hiểu Giai không phải là nguyên nhân chính. Tưởng Vân đang tích cực kí hợp đồng với một công ty đầu tư tài chính của Mỹ, mà người quyết sách của công ty này là người Áo Khắc Lan, phần lớn người đứng đầu cũng đều ở đó. Viên Vũ Trinh từng đưa ra ý kiến phản đối, cho rằng chi phí để nắm chắc phần thắng quá cao, nhưng Tưởng Vân lại rất coi trọng công ty này. Viên Vũ Trinh nói cô lấy việc công làm việc tư, Tưởng Vân nổi giận, mấy ngày trước đã mang sáu bản báo cáo kê khai tài chính của công ty ném lên bàn, nêu ra ưu thê và nhược điểm của từng văn kiện, cuối cùng thì lạnh lùng nói:

"Cô cho rằng tôi là loại người công tư bất phân à? Cô cho rằng tôi vì tình cảm thì sẽ không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa sao? Nếu thật vậy thì Vương Hiểu Giai căn bản đã không bỏ đi!" Nói xong giận dữ rời đi.

Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong suốt hơn một năm qua, Tưởng Vân nhắc tới ba chữ Vương Hiểu Giai này ở trước mặt mọi người. Cho dù là Ngô Triết Hàm, Tưởng Vân cũng không có nhiều lời bất luận cái gì liên quan tới chuyện phát sinh giữa cô và Vương Hiểu Giai tại New Zealand. Đương nhiên, cũng không có gì có thể nói, hiện tại chuyện của Vương Hiểu Giai cơ hồ cả một giọt nước cũng chảy không lọt, Tưởng Vân muốn làm chút chuyện xấu, đều sẽ bị Vương Hiểu Giai sớm nhìn thấu. Không chỉ nhìn thấu, có khi còn có thể ăn miếng trả miếng, làm Tưởng Vân càng ngày càng uể oải.

Ngô Triết Hàm gọi điện thoại cho Vương Hiểu Giai, nhắc tới chuyện Tưởng Vân nổi giận lôi đình, Vương Hiểu Giai nhẹ nhõm nói:

"Chị ấy lại trúng phải gió gì rồi!"

"Không biết, từ khi đi xứ Tây về liền trở nên như vậy. Ngay cả Amy cũng bị giáo huấn, A Tả thì không cần phải nói. Tôi bây giờ vô tình gặp cậu ấy cũng hận không thể đi đường vòng!"

Vương Hiểu Giai phì cười vui vẻ.

"Em còn cười! Tôi cũng phải hỏi một chút, em đến cùng đã làm gì Tưởng tổng của chúng tôi?! Mang lửa lớn như vậy trở về!"

"Em thì có thể làm gì chị ấy chứ!"

"Có thể."

"..."

"Nói thật ra, Thiên Thảo, hai người đến cùng là hòa hảo hay không hòa hảo vậy?"

"Không hòa."

"Vì cái gì chứ?"

"Tại sao phải hòa mới được?"

"Hả?"

Ngô Triết Hàm hơi choáng váng,

"Hai người không phải nên... hòa hảo, sau đó quay về bên nhau à?"

Vương Hiểu Giai không trả lời.

Tối hôm qua A Tả đã hẹn Tưởng Vân đi uống rượu, chỉ cho Tưởng Vân cả một đống chiêu, Ngô Triết Hàm đều nghe không lọt tai! Tưởng Vân lúc ấy mặc dù không nói lời nào, nhưng con mắt quả có lóe sáng, xem ra rất là dụng tâm nhớ.

"Hai người tự mà đi tra tấn lẫn nhau đi! Ai cũng chỉ có một thời thanh xuân để lãng phí, hảo hảo ở bên nhau không tốt à?!"

"Chúng ta còn trẻ mà!"

"Em chắc không phải thật bị hiệu trưởng cháu trai mê hoặc chứ?"

"Mark hả? Người thật không tệ, có thể cân nhắc."

"Tôi biết vì sao Tưởng Vân lại giận dữ quay về như vậy rồi, rõ là bị thái độ này của em làm cho tức điên lên!"

"Ngũ Triết, chị cảm thấy giữa em và Tưởng Vân rốt cuộc có mâu thuẫn gì?"

"Nói thật chị không cảm thấy giữa hai người có vấn đề gì. Cậu ấy đối với em ra sao, tất cả mọi người đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Em đối với cậu ấy thế nào, không nhắc tới cuồng nhiệt ra sao, nhưng quả thật là một mảnh tình thâm."

Vương Hiểu Giai thật lâu không nói chuyện, thở dài, nói ra:

"Vấn đều giữa em và chị ấy, là chị ấy một mực không tin em. Chị ấy không tin em có thể yêu chị ấy trọn đời, sự bất an của này không chỉ tạo thành áp lực cho bản thân, mà cũng ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai."

"Cậu ấy không tin em?"

"Phải. Vấn đề này không giải quyết, tình cảm giữa chúng em tùy thời đều có thể dễ dàng bị người thứ ba tác động. Mâu thuẫn như vậy tích lũy đến cuối cùng chỉ có thể có cùng một kết quả, chính là chia tay. Đương nhiên, vấn đề của em cũng không nhỏ."

"Em cũng có vấn đề?"

"Đúng vậy, đối với tình yêu không thể chỉ có cho hoặc nhận. Vấn đề của em là ngay từ trong tư tưởng đã muốn chiếm hữu chị ấy cho riêng mình."

Ngô Triết Hàm hồ đồ rồi, cô chưa từng nhìn ra trong tình cảm mơ hồ khó đoán của Vương Hiểu Giai lại "Bá đạo" đến dường này!

"Cho nên, những gì mọi người nhìn thấy cũng không thể xem là toàn bộ sự tình. Em với Tưởng Vân cùng là loại người thích giấu suy nghĩ của bản thân vào lòng, sau đó tự mình khó chịu. Cho nên trước đó em vì chuyện của Viên Vũ Trinh, chị ấy vì chuyện của Hứa Phóng Nhân, trong lòng hai chúng ta đều đọng lại quá nhiều ủy khuất cùng hoài nghi, nếu như khi đó em không rời đi, em nghĩ em cũng không thể kiên trì đến cuối cùng. Vã lại em cũng chịu không được loại cảm giác đánh mất chính mình, để cho người ta cảm thấy rất bất an."

"Thiên Thảo, em làm vậy không phải rất rối rắm sao?"

"Tưởng Vân lo lắng em lại bởi vì một ít áp lực mà rời đi, thế nhưng chị ấy thủy chung cũng không thể chân chính tin tưởng em sẽ không dễ dàng tùy tiện thay đổi quyết định này. Bất luận em nói bao nhiêu lần, dưới cái nhìn của chị ấy đều là phải dùng 'sự thật' đi chứng minh, mà điều em ghét nhất chính là cố ý đi chứng minh một thứ gì đó. Nhưng là bởi vì yêu chị ấy, không muốn để cho chị ấy thụ một chút xíu ủy khuất, cho nên em cố gắng thuận theo thói quen của chị ấy. Thế nhưng điều này cũng chính là nguyên nhân em khiến em càng ngày càng mất phương hướng, em bắt đầu lo được lo mất, sợ mất đi chị ấy, luôn cảm thấy ngoại giới đầy rẫy dụ hoặc. Em lặp đi lặp lại câu hỏi tự vấn mình, vì cái gì lúc trước Tưởng Vân có thể cho em cảm giác an toàn, thế nhưng hiện tại chị ấy làm càng nhiều, em ngược lại càng không có cảm giác an toàn đây? Ngũ Triết, em vẫn luôn trả lời không được vấn đề này, thẳng đến hiện tại, cũng vẫn không có đáp án. Cho nên em không phải muốn mọi chuyện trở nên rối rắm, em chỉ là cần đáp án kia, như thế em mới có thể buông xuống tất cả khúc mắc, lấy trái tim hoàn chỉnh đi tiếp nhận cùng đối đãi phần này tình cảm."

Đây là lần thứ nhất Vương Hiểu Giai cùng Ngô Triết Hàm đàm về tình cảm giữa nàng cùng Tưởng Vân cũng như phân tích kế sách và lịch trình trong kế hoạch của mình. Ngô Triết Hàm chưa bao giờ nghĩ tới nguyên lai giữa các nàng lại có vấn đề như vậy, dưới cái nhìn của nàng, hai người này kỳ thật chỉ quá yêu đối phương, yêu đến hận không thể đem đối phương một mực buộc ở bên người. Nhưng điều này cũng giống như nguyên lý nắm cát trong tay, càng dùng sức, cát trôi càng nhanh, loại cảm giác khiến người ta ngay cả khi tưởng tượng đến cũng cảm thấy thống khổ. Kỳ thật Ngô Triết Hàm vẫn luôn cảm thấy Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai có chút chuyện bé xé ra to, yêu thì cứ yêu đi, cần gì nghĩ nhiều như vậy chứ! Hiện tại nàng rốt cục có chút minh bạch, cũng là bởi vì quá yêu, cho nên mới sợ hãi mất đi như vậy.

"Vậy em yêu Tưởng Vân đúng không?"

Vương Hiểu Giai cười,

"Quả là chưa từng ngừng yêu phút giây nào."

"..."

Tưởng Vân ngẩng đầu lên từ bên trong một đống văn bản tài liệu, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hai giờ sáng. Cô vuốt vuốt cái cổ, đau nhức. Lúc đầu khi vừa cùng công ty Phong Đầu của Ý này bàn bạc tưởng chừng như xong xuôi, ai ngờ đột nhiên lòi ra một tên Trình Giảo Kim, cũng là một công ty nội địa, các phương diện thực lực đều mạnh hơn so với bên Tưởng Vân, Tưởng Vân đã liên tục tăng ca bốn ngày, cộng lại mới ngủ được có mười mấy tiếng, mấy ngày nữa cô phải đưa ra một bản kế hoạch hoàn chỉnh cùng thống kế tài chính cụ thể để bàn bạc với bên đối tác. Cô nhất định phải cố tận trăm phần mới được, lần này không chỉ có quan hệ đến chủ đầu tư, mà còn phải có ảnh hưởng lớn tới đối thủ cạnh tranh kia.

Tưởng Vân bấm số điện thoại Vương Hiểu Giai,

"Wai Bảo thế nào rồi?"

"Hôm nay bị đánh, bởi vì dám cắn hỏng túi xách của tôi."

"Em xuống tay thật à!"

"Xem nó là chị thì cũng dễ dàng thôi."

"Chị chọc gì em chứ!"

"Không biết là ai chạy đến bên Ngũ Triết giả bộ đáng thương!"

"Hồi nào chứ?!"

"Nhất định phải cần tôi vạch trần chị đúng không?"

"Phu nhân..."

"Đừng gọi bậy."

"Em có ý tứ gì?!"

"Tôi nói Wai Bảo."

"..."

Tưởng Vân bị một hơi làm cho nghẹn cổ, Vương Hiểu Giai ở bên kia cười không ra tiếng.

Vương Hiểu Giai hiện tại dùng loại thái độ không bạo lực không hợp tác này rất dễ khiến Tưởng Vân đau đầu! Nếu nói nàng không đồng ý thì không phải. Loại thân mật ăn ý kia giữa hai người mà không cần ngôn ngữ kia là chứng minh rõ rang nhất. Thế nhưng nếu nói Vương Hiểu Giai tiếp nhận Tưởng Vân, thì cũng không phải. Chỉ cần Tưởng Vân có chút cử chỉ thân mật, trên cơ bản đều sẽ bị Vương Hiểu Giai ngăn lại. Thế nhưng nếu không đồng ý, thì cũng không thể có mấy động tác câu dẫn người trong "Vô thức" được a! Tưởng Vân vừa nghĩ tới Vương Hiểu Giai vào mấy ngày trước liền bắt đầu bừng bừng nhiệt lửa!

Ngày đó hai người xém chút là bùng cháy lửa tình, Tưởng Vân một đường ôm hôn lấy Vương Hiểu Giai đưa nàng mang vào phòng ngủ, tiện tay đẩy lên trên giường, Tưởng Vân vội vàng cởi bỏ áo thun đang mặc trên người mình, ngay khi cô nghĩ "Nước sắp chảy thành sông", thì Vương Hiểu Giai bỗng nhiên đẩy Tưởng Vân trên người ra, tóm lấy quần áo, nói câu: "Wai Bảo đang ở đây, trông thấy không tốt." Sau đó liền đứng dậy xuống giường, mang theo Wai Bảo xuống lầu, chỉ lưu lại một mình Tưởng Vân ngồi ở trên giường ngẩn người. Cô thực sự không thể tin vào tai của mình, Vương Hiểu Giai vừa mới nói, là sợ chó trông thấy? Trông thấy cái gì?! Cô oán hận vò đầu tóc, đứng dậy trở về phòng.

Đêm hôm ấy, Tưởng Vân lăn qua lộn lại ngủ không được, về sau dứt khoát cắn răng một cái, nhất định phải làm chút đó! Cô đứng dậy xuống giường, cầm chìa khóa dự bị chạy tới phòng Vương Hiểu Giai. Cửa phòng ngủ vẫn đóng kín, Tưởng Vân vội tra chìa khóa vào ổ, thì Vương Hiểu Giai bỗng dưng bước ra từ phòng sách! Cô đứng khoanh tay khoang thai dựa vào khung cửa, giống như cười mà không phải cười quan sát Tưởng Vân. Tưởng Vân há miệng động tác trên tay thoáng chốc cứng đờ, hai người nhìn nhau một hồi, Tưởng Vân thua trận, rút chìa khoá quay người trở về phòng. Thế là vào ngày thứ hai, Tưởng Vân mang theo các loại lửa leo lên máy bay về nước...

Tưởng Vân hiện tại cảm thấy rước con cún kia về chẳng khác gì khiêng đá nện chân mình! Lúc bắt đầu Tưởng Vân chỉ muốn dung nó làm cớ, đầu tiên là mỗi ngày có thể điện thoại "Quấy rối", mượn danh nghĩa không yên lòng Vương Hiểu Giai chiếu cố chó. Sau đó liền đưa ra các loại lý do để Vương Hiểu Giai chủ động liên lạc mình, tỉ như cho xem ảnh chụp chó, hay là muốn nghe giọng chó, vân vân, nội dung còn lại thì phải vô pháp vô thiên biến đổi thành cuộc tán gẫu cùng Vương Hiểu Giai.

Ban đầu Vương Hiểu Giai chắc chắn bị động phối hợp, ai ngờ chỉ sau thời gian một tháng, Vương Hiểu Giai trái lại có thể dùng chuyện về chó khiến Tưởng Vân ức chế. Vừa nghĩ tới con chó đó làm hỏng chuyện tốt của mình, Tưởng Vân liền phiền muộn đến chết! Vương Hiểu Giai hiện tại thật trở nên khiến người ta nhìn không thấu! Tưởng Vân trong lòng rất thất vọng, đối với kết quả này rất không vui. Nhưng là lại không cách nào biểu lộ, bởi vì làm vậy chỉ tổ khiến Vương Hiểu Giai không để ý tới cô nữa!

"Chỉ còn nửa năm nữa là kết thúc khóa học, em tính sau này sẽ ra sao?"

Tưởng Vân hỏi.

"Còn đang cân nhắc."

"Có ý nào không? Chị có thể giúp cân nhắc"

"Tạm thời còn chưa nghĩ rõ ràng, chờ tôi nghĩ thông suốt rồi nói sau."

"Chị có thể nêu một yêu cầu không?"

"Cái gì?"

"Em có thể cân nhắc về chị được không?"

Trong điện thoại truyền đến tiếng Vương Hiểu Giai cười.

"Được hay không vậy?"

"Sau này hãy nói!"

"Gạt người!"

"Chị bên kia bận bịu thế nào? Chị xem trọng công ty Phong Đầu như vậy có nắm chắc phần thắng không?"

"Bốn ngày qua chị tận tâm, tận lực, đến lúc đó phó thác cho trời đi."

"Cái này cũng không giống như phong cách của chị a!"

"Đúng vậy, thế nhưng là có rất nhiều sự tình không phải mình mong muốn đơn phương thì liền có thể được. Nhiều khi không cố gắng không được, nhưng mà cố gắng cũng chưa chắc nhất định có thể thực hiện theo đúng mong muốn đó. Cho nên phải học cách chừa cho mình đường lui."

"Đây là suy nghĩ của một mình chị thôi."

"Cũng có khác biệt mà!"

"Bất đồng nơi nào?"

"Thời gian qua đi, khi lưu lại đường lui, không chỉ vì muốn giảm đi tổn thất đến mức thấp nhất, mà còn vì chuẩn bị một phương án khác hoàn hảo hơn. Dạng này kỳ thật rất mệt mỏi nha."

"Hiện tại thế nào?"

"Hiện tại, nếu quả như thật bỏ ra cố gắng, phần còn lại thì đành phó mặc cho thời gian và thượng đế quyết định."

"Ha ha, xem ra chị càng ngày càng thành kính mà!"

"Đây không phải học tập em à!"

"Tưởng Vân, nếu như có một ngày nào đó chị bỗng dưng phát hiện tôi chẳng còn là tôi của ngày xưa, nếu như tôi chỉ khiến chị càng ngày càng bất an thêm, chị sẽ làm sao?"

"Không phải hiện tại em đã càng ngày càng khiến chị bất an đó sao, thế nhưng chị đã nói đời này không phải em thì không được. Cho nên chị cho dù có phải cố tận trăm phần trăm, mà vẫn không thể cứu vãn nổi em, như vậy chị cũng tiếp nhận."

"Thật tiếp nhận?"

"Thật tiếp nhận."

Vương Hiểu Giai dừng một chút, cười nói:

"Tôi chẳng tin!"

"Hắc hắc, không tin là được rồi! Đổi lại sự tình khác chị có lẽ sẽ buông tay, nhưng nếu là em, chị không biết. Vương Hiểu Giai, em nhanh tước vũ khí đầu hàng đi! Ngoan ngoãn trở lại bên chị! Nơi này có một trái tim vĩnh viễn chỉ vì em mà rung động, cùng sẽ chỉ dành cái ôm ấm áp cho một mình em. Thế nào?"

"Dỗ ngon dỗ ngọt công phu không hề hoang phế! Xem ra cũng siêng năng luyện tập lắm đấy!"

"Đối với em thì phải dụng tâm luyện tập!"

"Thôi dùm đi!"
...

Đêm rất dài, lời của hai người tựa hồ còn có thật nhiều...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro