CHƯƠNG 16 : Tức Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hoa Nguyệt mắt lạnh nhìn những chuyện diễn ra, bên môi hiện lên một mạt ý cười như có như không.
" Chi Vân Môn sao? Không nghĩ mạng của chúng ta lại đáng giá như vậy!"
" Nực cười! Đáng giá...mạng các ngươi sao? Các ngươi không xứng. Giao mẹ con Lâm Hoa Nguyệt ra đây, nói không chừng bổn tiểu thư cho các ngươi được toàn thây" Lạc Thuỷ mỉa mai nói.
" Nếu ta nói ta là Lâm Hoa Nguyệt đâu?"
" Ngươi...haha.... ngươi nghĩ bổn tiểu thư là con nít ba tuổi sao? Lâm Hoa Nguyệt dung mạo xấu xí, phế vật không thể tu luyện ai ai cũng biết. Giao người nhanh chút, bổn tiểu thư không rảnh chơi đùa với các ngươi, nếu không giao người ra đừng trách bổn tiểu thư không khách khí với ngươi" Lạc Thuỷ không kiên nhẫn quát.
" Nga? Không khách khí...vậy ta đây cũng muốn xem không khách khí của ngươi là như thế nào!"
Đối với loại người muốn giết nàng, nàng trước giờ chưa bao giờ nhân từ. Bên môi hiện ra nụ cười tà khí nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười nhìn người ngồi trên cây kia.
Trên cây, Lạc Thuỷ bị Lâm Hoa Nguyệt như vậy nhìn nàng, bên môi của Lâm Hoa Nguyệt ẩn chứa nụ cười lạnh lẽo. Nàng rõ ràng là đang cười nhưng giờ khắc này, Lạc Thuỷ lại cảm giác được lãnh ý vô tận đang vây quanh mình, giống như toàn bộ cơ thể rơi vào hầm băng. Lệ khí của Lâm Hoa Nguyệt là nàng ta có chút giật mình,theo bản năng lui về phía sau, lại phát hiện mình đang ngồi trên cây suýt nữa thì ngã xuống đất. Lạc Thuỷ được nuôi dưỡng trong gia tộc, loại người nào mà nàng không gặp qua, chuyện nào mà nàng chưa từng thấy qua nhưng những chuyện đó cũng chưa từng làm nàng thay đổi nét mặt, vậy mà lúc này lại bị khí thế của tiện nhân trước mặt làm cho hoảng loạn.
Đáy mắt của Lạc Thuỷ nảy lên vẻ tức giận. Từ khi nào thì tiện nhân cũng có thể cởi lên đầu nàng, nghĩ đến nàng đường đường là đại tiểu thư của Lạc gia, cũng là thiên tài số một số hai được nhị trưởng lão Chi Vân Môn coi trọng thu làm đệ tử, khi nào chịu nhục như vậy.
Nàng không cam lòng!!
" Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau giết tiện nhân này cho ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro