CHƯƠNG 22 : Ám Diệt Tru Hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Băng Lam, Tư Hạ ôm mẫu thân lui ra"
Âm thanh hàn băng phiêu diêu trong gió.
" vâng, chủ tử"
Sát khí nồng đậm ngưng tụ lại, tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được sát khí cường hãn kia đạt đến trình độ làm người ta kinh hãi.

Một khắc hơi thở của Lâm Hoa Nguyệt trong nháy mắt tăng lên, hắc khí bao vây nàng càng ngày càng nhiều.

Lâm Hoa Nguyệt lơ lửng ở giữa không trung. Tóc đen tung bay trong gió,dưới ánh trăng lờ mờ dung nhan tái nhợt, đôi huyết sắc con ngươi loé sáng cùng hắc khí dày đặc vay quanh trông thập phần quỷ dị. Nhìn nàng người ta liền liên tưởng Ác quỷ tu la đến từ địa ngục.
"Ám Diệt Tru Hồn, Thiên Địa Vĩnh Thế"
Giọng nói của Lâm Hoa Nguyệt lạnh như băng phảng phất ẩn chứa hơi thở cường đại, cùng lúc đó tay nàng kết ấn một loại cổ xưa thần bí ấn kí.

Ám Diệt Tru Hồn : là cấm thuật, nàng tìm được ở Diêm La Điện của lão Diêm Vương. Vì lực sát thương lớn đồng thời cấm thuật này cũng làm tổn hại rất nặng đến người thi triển, cho nên cấm thuật này bị phong ấn trong "hộp trấn thuật" được đặt ở Diêm La Điện.

Hắc khí từ từ ngưng tụ lại hoá thành những ngọn hắc liệt xuất hiện bên người nàng. Thiên nữ-- thiên địa nữ chủ khí thế cùng uy áp tại đây một khắc đều phóng thích mà ra. Sát khí sắc bén hoà lẫn cùng hắc liệt.
Ảo trận đoàn cùng Lạc Thuỷ cả kinh nhanh chóng lui về phía sau. Tuy vậy tốc độ của họ lại không bằng tốc độ điều khiển hắc liệt của Lâm Hoa Nguyệt.

Mà lúc này những cường giả liều mạng chạy đến muốn lại gần nhưng có một cổ hơi thở uy áp cường đại mà họ không thể chống đỡ được, không dám lại gần, chỉ có thể đứng xa xa nhìn, bởi vậy bọn họ liền thấy được một màn chấn động mà cuộc đời này khó quên được.
Lâm Hoa Nguyệt bị hắc khí bao phủ thân thể. Ở một khắc hắc liệt gào thét, người ta căn bản không thấy thân ảnh của nàng tồn tại. Nhưng thiên địa nữ chủ uy áp cùng thượng cổ hơi thở tràn ngập phiến đại lục này...làm cho bọn họ hô hấp bắt đầu khó khăn.

Hắc liệt nhanh như chớp xuất hiện tại đỉnh đầu Ảo trận đoàn cùng Lạc Thuỷ. Chỉ trong nháy mắt, cả người bọn họ như bị đè nặng, sắc mặt tái nhợt, hô hấp khó khăn, trong cơ thể huyết khí bạo phát, từng ngụm máu tươi phun ra.
" phốc"
"Phốc"
"Phốc"...
"Phanh"
Máu tươi phun ra đồng thời cơ thể của bọn họ giống như bị một lực đạo nào đó ấn mạnh ngã quỵ trên mặt đất, lực đạo to lớn, cơ hồ làm cho từng khớp xương cốt đều bị chặt thành từng đoạn, nghiêm trọng hơn là lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát giống nhau.
Tuyệt vọng nằm trên mặt đất rên thảm, không cho họ thời gian tuyệt vọng quá lâu, hắc liệt tựa như một con hổ nuốt chửng bọn họ.
" A"
"Aaaa"
Trong ngọn lửa màu đen đó truyền ra từng âm thanh kêu la thảm thiết hỗn loạn. Không ai có thể biết được bên trong ngọn lửa đó là cái gì mà lại truyền ra âm thanh thảm thiết như vậy nhưng dựa vào âm thanh đó có thể thấy được ngọn hắc liệt đó đáng sợ ra sao.
" Tiện nhân! Tiện nhân, ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi....Aaa"
Âm thanh thảm thiết mắng chửi vang lên trong hỗn loạn, lại lúc sau âm thanh đó suy yếu khàn khàn cầu xin.
" Ngươi giết ta đi! Cầu xin...cầu ngươi hãy giết ta...Aaaaa"

" Muốn ta giết ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách. Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu ngươi phạm ta, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm lần. Yên tâm, gia tộc cùng môn phái của ngươi, một người ta cũng không bỏ sót"
Thanh âm lạnh như băng tràn ngập lệ khí vang lên.
Nhóm cường giả xa xa nghe thấy một màn này liền rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thầm nói may mắn là họ chỉ đứng xa xa nhìn, không lại gần.

Lạc Thuỷ run rẩy đau đớn tuyệt vọng, khoé mắt từng giọt nước mắt trào ra. Giờ khắc này, nàng rốt cuộc minh bạch người trước mắt này đáng sợ ra sao, cũng minh bạch việc đối đầu cùng nàng là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào, nhiên, hết thảy đều chậm....
"A"
Âm thanh thê lương vang vọng cả vùng trời. Những linh hồn bị hắc liệt chậm rãi cắn nuốt, dần dần phiêu tán trong không khí, thân thể hoá thành dũng nước thấm sâu vào lòng đất, không lưu lại một chút dấu vết....

Hắc khí tán đi.
" Phốc"
Phun một ngụm mâu tươi. Thân ảnh của Lâm Hoa Nguyệt từ trên không rơi xuống, người lung lay sắp ngã, linh lực hơi thở biến mất vô tung.
"Chủ tử!"
"Chủ tử!"
Băng Lam cùng Tư Hạ biến sắc, vộ vàng xông lên muốn đỡ nàng. Nhưng là chưa kịp chạm tới nàng thì có một đạo ảnh trắng xẹt qua.
" Vũ nguyệt"
Lâm Hoa Nguyệt chấn động ngẩng đầu, trong đầu xuất hiện một cái tên, nàng mơ hồ lẩm bẩm:
" Bạch Trạch !?"
Trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống. Người được gọi là Bạch Trạch tiến lên đỡ nàng vào lòng, nói một câu mơ hồ không rõ.
" Nha đầu, ngươi chơi trờ mất tích lâu như vậy, bây giờ đột nhiên xuất hiện cả người chật vật nan kham, ngươi nói ta phải làm sao mới tốt đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro