Chương 29: Ngươi quả thực bướng bỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời vừa nói ra, quận chúa vừa nói sắc mặt trắng xanh, tay bưng chén trà đều nhịn không được có chút run rẩy.Trưởng công chúa Tấn Trữ sắc mặt đại biến."Vân Tử Thù, những lời này về sau đừng nói nữa!" Cô xanh mặt mở miệng, "Hoàng Thượng đăng cơ là vâng theo thiên mệnh, không dựa vào kẻ nào trợ giúp, lời này nếu là rơi vào tai Hoàng Thượng--""Rơi vào tai phụ hoàng cũng là sự thật." Vân Tử Thù cũng không sợ cô, "Sự thật chẳng lẽ không thể nói?"Trưởng công chúa biểu tình cứng đờ, thần sắc dần dần chuyển sang tức giận "Vân Tử Thù, ngươi rốt cuộc có hiểu quy củ hay không?""Cửu công chúa sao có thể nào ăn nói hồ đồ như thế?" Vân Bảo Châu đứng lên, không dám tin nhìn cô, "Hoàng thúc đăng cơ chính là thiên mệnh, cho dù không có hoàng hậu, hoàng thúc vẫn như cũ là quân vương theo thiên mệnh, chẳng qua là cảm động và nhớ nhung một mảnh tình cảm phu thê lúc trẻ, mới phong mẫu thân cô làm hậu, cô nói như vậy quả thực.. Quả thực chính là đại nghịch bất đạo! Uổng là con gái hoàng đế!"Vân Tử Thù thảnh thơi thu mắt uống trà."Cửu công chúa lời này này ra quả thật không ổn." cháu gái nhà Thái phó Ngô Tĩnh Nghi nhíu mi, nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ mở miệng, "Thân là con gái, sao có thể nói phụ hoàng của mình như thế?"Ngô Thái phó là người của thái tử, Ngô Tĩnh Nghi giúp Tiêu gia nói chuyện cũng là bình thường.Vân Tử Thù tiếp tục trầm mặc không nói.Những người này có ý chống lại cô, bởi vì bọn họ đều biết phụ hoàng không thích cô, cho nên đối địch với cô, trước mặt mọi người làm khó dễ cô, có thể lấy lòng trưởng công chúa, lấy lòng Tiêu Vân Vụ, càng lấy lòng hoàng đế.Hôm nay sau khi yến hội chấm dứt, nhất định sẽ có người đem những lời này chuyển đạt đến trước mặt hoàng đế, cũng thêm mắm thêm muối chỉ trích cô là đứa con phản nghịch trong mắt vô quân vô phụ, làm cho tất cả mọi người rời xa cô, công khai lên án cô, mọi người liên hợp lại ép cô tới tuyệt vọng, làm cho cô sinh ra cảm giác tuyệt vọng tứ cố vô thân, như vậy, sẽ chủ động lựa chọn trở lại Tiêu gia, như vậy mới phù hợp với tâm ý hoàng đế.Nhưng mà bọn họ đều nghĩ sai rồi.Cô chính là muốn nhắc nhở phụ hoàng, mẫu hậu năm đó giúp đỡ ông ta là không thể chối bỏ, để cho ông ta duy trì một chút tình thương của cha, làm thật tốt một hoàng đế có tình có nghĩa, phu quân tốt, cùng với.. các tần phi. Hậu cung này, trong thời gian ngắn ai cũng đừng nghĩ đến việc ngồi lên vị trí hoàng hậu.Đương nhiên, phụ hoàng khẳng định sẽ càng chán ghét cô, thậm chí là hận cô.Nhưng thế thì sao?"Trong phủ bản cung có y nữ." Trưởng công chúa ép bản thân tự tức giận, ôn hòa mở miệng, "Ngươi mang về, chăm sóc tỉ mỉ cho Tiêu Vân Hành.""Không cần." Vân Tử Thù bình tĩnh cự tuyệt, cô sẽ không để cho gì bất kỳ người nào không quen thuộc vào phủ, "Tiêu Vân Hành là Phò mã của ta, chuyện của hắn không cần cô cô quan tâm, ta sẽ chăm sóc tốt hắn."Dừng một chút, "Cho dù ta khe khắt hắn, chỉ qua cũng là hồi báo những việc trước kia hắn làm với ta, các vị không cần cảm thấy kỳ lạ quá.""Vân Tử Thù." Trưởng công chúa lửa giận lại khởi, "Những lời tốt đẹp đều nói hết rồi, ngươi vẫn có thái độ như thế?"Tiêu Vân Vụ hốc mắt ửng đỏ, như là đột nhiên chịu hết ủy khuất "Cửu công chúa điện hạ bụng dạ hẹp hòi như vậy? Tốt xấu gì cũng là phu thê, không thể tha cho người ta? Mẫu thân ta cũng quỳ xuống với cô rồi, đại ca cũng nhận sai, cô còn muốn thế nào?"Trong tiệc một quý nữ gật đầu "Đúng vậy, Tiêu phu nhân cùng tiêu thiếu tướng quân đều biết sai lầm của mình rồi, công chúa điện hạ vẫn nên đại nhân có đại lượng, dù sao Tiêu phu nhân là mẹ chồng, thiếu tướng quân là vị hôn phu của cô, người một nhà tính toán chi li như vậy làm gì?"Vân Tử Thù thái độ lạnh lùng, căn bản không muốn đáp lại.Gương mặt Tiêu Vân Vụ này ra vẻ còn chưa bằng Lê Tuyết đâu, Lê trắc phu nhân kia mới thật sự là cao thủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hốc mắt đỏ lên, Tiêu phu nhân cùng Tiêu Vân Hành hận không thể đem ánh trăng trên bầu trời hái xuống cho cô."Đang rảnh hay là sớm bàn chuyện chuyển về đi, nếu đã gả vào Tiêu gia, về sau chính là người của Tiêu gia." Trưởng công chúa ngữ khí lạnh lẽo, mang theo một loại chỉ điểm từ trên cao nhìn xuống, "Tục ngữ nói lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó--""Mỗi lúc mỗi khác." Vân Tử Thù nâng mắt, thái độ luôn bướng bỉnh, "Bản cung là chủ một phủ, hiện giờ Tiêu Vân Hành đã vào ở phủ đệ cả ta, đây là ta đã nhượng bộ. Nếu Tiêu gia cảm thấy chịu ủy khuất, lúc nào cũng có thể đem Tiêu Vân Hành đi, từ nay về sau bản cung và bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, không còn liên quan.""Ngươi quả thực bướng bỉnh!" Trưởng công chúa ngữ khí lạnh như băng, "Bản cung nói cho ngươi --""Không nghe nổi nửa câu." Vân Tử Thù đứng lên, không hề muốn nghe bà ta bày ra dáng vẻ của trưởng bối, "Ta còn có việc, cáo từ trước."Người Ở đây trơ mắt nhìn cô rời đi, nhưng lại không có một người ngăn cản.Trưởng công chúa tức giận đến run cả người, bà vốn tưởng rằng Vân Tử Thù cho dù có thành kiến đối với Tiêu Vân Vụ, cũng sẽ không trước mặt mọi người hạ thấp mặt mũi trưởng công chúa là bà, bà là trưởng bối, là trưởng bối có thân phận, có địa vị trong hoàng tộc, nên kính trọng vẫn cần kính trọngKhông nghĩ tới cô phản ứng lại như thế, quả thực chính là làm cho người ta giáo huấn cô nghiêm khắc một chút.Trưởng công chúa thần sắc âm u lãnh đạm, qua một hồi lâu, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi "Bản cung tiến cung một chuyến."Vân Tử Thù đi ra phủ Trưởng công chúa, lên xe ngựa của mình.Lãnh Sương quay đầu nhìn liếc mắt một cái động tĩnh phía sau, đi đến trước xe ngựa, nắm dây cương mở miệng "Điện hạ, trưởng công chúa như là muốn vào cung cáo trạng."Trong dự liệu Vân Tử Thù "Chính là muốn làm cho bà ta tiến cung nói cho Hoàng Thượng."Phụ hoàng ở trước măt cô duy trì phụ tử tình thâm, nhưng trong lòng đến tột cùng có bao nhiêu chán ghét cô, bọn họ đều hiểu rõ.Vân Tử Thù không ngại làm cho sự chán ghét này sâu đậm một chút.Lãnh Nguyệt lo lắng "Lúc này chọc giận Hoàng Thượng, đối với công chúa có lợi sao?"Có lợi?Vân Tử Thù trầm mặc một lát, "Có lẽ là có lợi đó."Cô phải ép ra một vài người ngồi im xem biến.Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Sương không nói cái gì nữa, rất nhanh thúc xe ngựa rời đi.."Tiêu Vân Hành vào ở phủ đệ của đích công chúa, này ý gì?" Phượng lão quốc cữu trầm giọng hỏi.Phượng Từ dáng cao đứng thẳng như ngọc, thanh âm ôn nhuận như nước suối "Có thể có hai khả năng, một là kế tạm thời, cửu công chúa rốt cuộc cũng là một thân yếu đuối, không thể trực diện chống lại Hoàng Thượng, chỉ có thể trước tiên lui một bước, tạm thời lại quả thực không muốn quay về Tiêu gia, vì thế chỉ có thể cho Tiêu Vân Hành vào ở phủ công chúa hai là đem Tiêu Vân Hành nắm trong tay mình, cứ như vậy, Tiêu gia sợ ném chuột vỡ đồ, về sau liền không thể gây sóng gió."Phượng lão quốc cữu ngẩng đầu nhìn y "Nắm trong tay mình? Người có thể làm được ư?""Có Tư Thơng ở đó, hẳn là không thành vấn đề." Phượng Từ gật đầu, "Về phần dự định của Hoàng Thượng.. Khẳng định là hy vọng thuận tiện, làm cho Tiêu Vân Hành có cơ hội dỗ công chúa quay về."Phượng lão quốc cữu nghe vậy, lâm vào trầm tư "Các ngươi cảm thấy Tiêu Vân Hành có thể dỗ người trở về không?""Hẳn là không thể." Phụ tá ngữ khí bình tĩnh, mang theo vài phần ý tứ hàm xúc chắc chắc, "Cửu công chúa lần này thái độ kiên quyết, làm cho người ta kinh ngạc, hiển nhiên cũng không tính quay lại Tiêu gia."Phượng lão quốc cữu tiếp tục hỏi "Phượng Từ, con thấy sao?"Phượng Từ nói "Tôn nhi cho rằng đích công chúa điện hạ quả thật không có khả năng hồi tâm chuyển ý."Phượng lão quốc cữu gật gật đầu "Một khi đã như vậy, ngươi đi thử ý của người xem."Ư"Vâng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro