Chương 30: Đêm khuya khách không mời mà đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm đen gió lớn, ngoài bờ tường cao cao của hộ quốc đích công chúa, một hắc y nhân bịt mặt dáng người nhẹ nhàng nhảy, lưu loát trèo tường mà qua, xông thẳng vào tây viện phủ công chúa, nhưng mà hai chân vừa chạm đất, đã bị vài bóng đen âm thầm xông ra đẩy vào góc tường.Ánh sáng lạnh lẽo hiện ra, mấy vị Hắc y nhân như ma quỷ tới gần, lập tức sẽ đổ máu tại chỗ, người bịt mặt bỗng nhiên mở miệng "Xin truyền đạt công chúa điện hạ, cháu ruột Phượng gia Phượng Từ cầu kiến."Ánh sáng lạnh lẽo ngừng lại trước mặt y hai tấc.Mấy Hắc y nhân liếc nhau, lập tức một người cấp tốc xoay người mà đi, mấy người khác ánh mắt vẫn tràn ngập đề phòng nhìn y, ánh sáng lạnh lẽo dày đặc, khí thế xơ xác tiêu điều.Phượng Từ che mặt mà đến im lặng đứng ở góc tường, kinh hãi về phòng thủ nghiêm ngặt như thế trong phủ công chúa, âm thầm đoán hẳn là cao thủ Tư Thương an bài, nếu không một công chúa không được sủng ái, không có khả năng có nhiều cao thủ hộ vệ như vậy bên người.Ám vệ xoay người đi đem việc này chuyển đạt cho Lãnh Sương, Lãnh Sương rất nhanh bẩm báo tới trước mặt Vân Tử Thù."Phượng Từ?" Vân Tử Thù nằm nghiêng ở đầu giường đọc sách, nghe được bẩm báo, đuôi lông mày hơi nhướn lên, "cháu ruột Phượng gia đêm khuya đến thăm, lá gan không nhỏ.. Cho hắn lại đây đi.""Rõ"Vân Tử Thù đứng dậy choàng áo khoác, đi đến phía trước cửa sổ ngồi xuống "Pha trà.""Vâng"Lãnh Sương đem mệnh lệnh truyền xuống, không bao lâu sau, Phượng Từ đến điện Thê Phượng.Phong thần tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, khí chất cao quý, đoan chính lịch sự tao nhã.Một thân hắc y cũng không che được tao nhã trên người Phượng Từ.Đây là ấn tượng của Vân Tử Thù sau khi gặp mặt lúc hắn đánh giá, mà cô kỳ thật cũng biết, cháu ruột Phượng gia Phượng Từ đáng được đánh giá như vậy."Tham kiến công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế." Thiếu niên quỳ một gối xuống, cung kính bái kiến hành lễ, "Mạo muội quấy rầy công chúa, mong công chúa điện hạ thứ tội.""Miễn lễ." Vân Tử Thù ngồi nghiêng ở trên sạp gấm, thanh âm không hờ hững như ban ngày, mà là mang theo vài phần chây lười, "Phượng công tử đêm khuya tới đây, là vì chuyện gì?"Phượng Từ đứng lên, mặt mày buông xuống "Phụng mệnh tổ phụ, đặc biệt đến đây tìm hiểu công chúa điện hạ."Vân Tử Thù cong môi, như là cảm thấy thú vị "Tìm hiểu như thế nào?"Phượng Từ đi thẳng vào vấn đề "Về chuyện với Tiêu gia Vân Hành, không biết công chúa điện hạ hiện tại có thái độ gì?""Sao?" Vân Tử Thù nghiền ngẫm, "Phượng quốc cữu thế mà cũng quan tâm chuyện bản cung với Tiêu gia chuyện?""Nếu có chỗ mạo phạm, mong công chúa điện hạ thứ tội." Phượng Từ khom người, ngữ khí khiêm tốn ôn hòa, "Tổ phụ có lý do không thể không quan tâm."Vân Tử Thù trầm mặc chớp mắt một cái, nói nhẹ "Giữa bản cung và Tiêu Vân Hành đã không có gì tình nghĩa đáng nói, dù trước mắt Bổn công chúa ra quyết định gì, đều là vì đạt được kết quả cuối cùng -- hắn chết, ta sống."Phượng Từ hơi giật mình.Hắn nghĩ đến Vân Tử Thù chỉ là phải đoạn tuyệt với Tiêu gia, từ nay về sau cả hai không còn liên quan gì, không nghĩ tới cô vậy mà muốn trực tiếp đẩy Tiêu gia vào chỗ chết."Tại sao?" Phượng Từ khó hiểu.Vân Tử Thù nâng chén trà lên, từ từ uống một ngụm "Bởi vì Bổn công chúa hận Tiêu gia không đội trời chung."Phượng Từ có chút bất ngờ quá mức, trầm mặc một hồi lâu, mới nói "Công chúa điện hạ sau khi kết thúc với Tiêu gia, có hôn phu như ý không?""Không có.""Vậy.."Vân Tử Thù nói "Bản cung không tính tái hôn."Phượng Từ lần thứ hai khom người "Thần có hơi đường đột.""Không sao."Phượng Từ trầm ngâm một lát, nói "Thái tử điện hạ hình như có chút bất mãn với công chúa.""Quả thật bất mãn." Vân Tử Thù uống ngụm trà, ngữ khí dần dần tản mạn, "Nhưng mà thế thì sao? Hắn bất mãn của hắn, Bổn công chúa cũng không nhìn mặt hắn mà sống."Phượng Từ nói "Thái tử điện hạ về sau sẽ đăng cơ là đế.""Hắn hiện tại không phải còn chưa đăng cơ hay sao?" Vân Tử Thù mỉm cười, mang theo chút đùa cợt, "Về sau có thể thuận lợi đăng cơ hay không, hay là không biết, một ngày hắn chưa ngồi trên vị trí kia, thì có nghĩa biến cố tùy lúc đều có thể phát sinh."Phượng Từ trong lòng hơi kinh ngạc."Có chuyện cứ nói, nếu không có gì muốn nói, ngươi có thể đi rồi." Vân Tử Thù nói, "Về sau không cần tiến vào như vậy, Bổn công chúa trong phủ ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều, lỡ may thất thủ làm ngươi bị thương, chỉ sợ phượng quốc cữu cùng Phượng Thủ phủ đều thương tâm muốn chết."Phượng Từ không để ý lời của nàng, ngược lại hỏi một vấn đề "Công chúa điện hạ cảm thấy hoàng tử trong triều ai có tư cách làm hoàng đế nhất?"Vân Tử Thù nâng mắt "Ngươi là muốn cùng ta thảo luận phế trữ lập người khác?""Thần không dám."Vân Tử Thù ngữ khí đạm mạc, nghe không gợn sóng sợ hãi "Quyền lực chỉ có nắm ở trong tay mình mới là an toàn nhất, dựa vào ai cũng không như dựa vào chính mình."Phượng Từ trong lòng chấn động."Sắc trời không còn sớm, trở về đi." Vân Tử Thù mệnh lệnh, "Lãnh Sương, tiễn khách.""Vâng"Phượng Từ khom người cáo lui, lễ nghi đoan chính, không có chút vô lễ.Dọc đường đi hắn đều ở cân nhắc lời nói Vân Tử Thù, càng cân nhắc càng kinh hãi, vị công chúa điện hạ này không sợ hãi không nóng nảy, ngữ khí bình tĩnh không có gợn sóng, thậm chí làm cho người ta nghe không ra quá nhiều cảm xúc.Nhưng ý tứ trong lời nói của cô rõ ràng rồi lại như vậy thâm trầm hữu lực, căn bản không nên là thái độ của một nữ tử sẽ có.. Cô muốn làm gì?Quyền lực chỉ có nắm ở trong tay mình mới là an toàn nhất, dựa vào ai cũng không như dựa vào chính mình?Phượng Từ che khăn che mặt lại, rất nhanh biến mất ở trong màn đêm nặng nề.Vân Tử Thù xuyên qua cửa sổ nhìn theo hắn rời đi, vừa muốn đứng dậy đi ngủ, trong phủ lại tới một vị khách không mời mà đến.Lãnh Sương đứng bên ngoài điện bẩm báo "Điện hạ, thống lĩnh đại nhân tới."Vân Tử Thù bước chân hơi dừng, động tác cởi áo dừng lại như vậy, không nhanh không chậm mà đem áo khoác khoác trở lại, xoay người một lần nữa ngồi lại trên sạp gấm "Cho hắn vào.""Vâng"Tư Thương đạp bóng đêm mà đến, một thân hắc bào âm trầm nghiêm túc lạnh lùng, quanh thân như bọc một tầng sương lạnh, chỉ khi nhìn thấy nữ tử mong nhớ ngày đêm, tầng sương lạnh kia mới dần dần rút đi, thay lãnh đạm lại mang theo ánh mắt vài phần ôn nhuĐi vào trong điện, ánh mắt hắn dừng ở trên người Vân Tử Thù, rất nhanh chớp mắt hành lễ, vấn an."Không cần đa lễ." Vân Tử Thù đạm hỏi, "Muộn như vậy tới đây, có chuyện gì không?"Tư Thương mím môi, hắn có thể nói bản thân chỉ là muốn gặp cô không?Mới vừa nghe được tin tức Phượng Từ nửa đêm vào phủ, hắn nhất thời có chút không kiềm chế được, dù sao cháu ruột Phượng gia là quý công tử trời quang trăng sáng, trên phố nhiều người tán dương, khen hắn người trong long phượng, bản tính cao thượng.Nữ tử tầm thường thấy hắn, rất khó không bị hắn hấp dẫn."Làm sao vậy?" Vân Tử Thù thấy hắn trầm mặc, khó hiểu mở miệng, "Chuyện gì khó mở miệng?"

]Tư Thương lắc đầu, ra vẻ bình tĩnh hỏi han "Mới vừa rồi Phượng Từ đã tới?"

Vân Tử Thù nói "Tin tức của ngươi khá nhanh đấy."Tư Thương nói "Hắn nói cái gì rồi?"Vân Tử Thù đem nội dung hai người nói chuyện với nhau đơn giản trần thuật lại một lần, thanh âm mang theo vài phần lười nhác "Hẳn là Phượng gia đến thử thái độ của ta."Tư Thương nghe giọng nói của nàng như thường, vẫn chưa có cảm xúc khác thường quá mức, trái tim treo lên thoáng trầm tĩnh lại, "Điện hạ cảm thấy tác phong làm việc Phượng gia như thế nào?""Rất tốt." Vân Tử Thù không chút để ý nói, "Tay giữ binh quyền, còn có một thủ phụ quyền cao chức trọng, trước mắt chỉ cần không cho quân vương nắm được nhược điểm, bọn họ có thể sống thật tốt, ai cũng không làm gì được bọn họ."So với đám ngu trung thành có bè phái kia, cho rằng cam tâm tình nguyện giao ra binh quyền có thể đổi lấy tín nhiệm của quân vương, kì thực một khi giao ra binh quyền, nháy mắt liền biến thành tình cảnh người người xâu xé.Quân vương nếu muốn giết bọn họ, bọn họ ngay cả sức phản kháng cũng không có."Điện hạ có ấn tượng ra sao với Phượng Từ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro