Chương 40: Bí mật kinh thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Thương buông chiếc đũa theo, thanh âm trầm thấp nghe trầm ổn không kinh hãi "Năm đó chư vị hoàng tử tranh trữ, Phượng gia là hậu thuẫn đắc lực nhất của đương kim hoàng thượng, nhưng tiên hoàng sở dĩ lựa chọn đương kim hoàng thượng, trừ việc bởi vì người sau lưng có thái hậu cùng Phượng gia ủng hộ, quan trọng hơn là bởi vì Qúy gia dâng lên năm trăm vạn lượng bạc trắng lấp đầy quốc khố." Vân Tử Thù không nói chuyện, chuyện năm đó phụ hoàng tranh trữ cô không biết, hiện giwof tin tức này hẳn là cũng không ai dám nhắc. "Khi đó quốc khố trống rỗng, kẻ thù bên ngoài xâm lấn, cần gấp lương thảo và trang bị quân nhu, Hoàng Thượng vâng theo ý thái hậu cưới tiểu thư Qúy gia, Qúy gia vì biểu thị trung thành, trong thời khắc nguy cấp dùng năm trăm vạn lượng bạc trắng hóa giải nguy cấp của Đại Ung." Tư Thương lời ít mà ý nhiều, trần thuật ngọn nguồn câu chuyện, "Tiên đế lập Hoàng Thượng làm trữ, cũng hạ chỉ Quý thị làm thái tử phi, cuộc đời này không được hưu thê, sau khi đăng cơ không được phế hậu, chỉ cần Hoàng Thượng tại vị một ngày, nhất định phải cam đoan Quý thị là hoàng hậu." Vân Tử Thù hơi trầm mặc, như có chút đăm chiêu gật đầu "Thì ra là thế." Có tiên đế ý chỉ ở đó, chỉ cần phụ hoàng tại vị một ngày, Quý thị phải là hoàng hậu, cho nên phụ hoàng không có lý do gì phế hậu lập lại. Nếu muốn vị trí hoàng hậu đổi thành người khác, thì mẫu hậu phải chết. Tư Thương trầm mặc một lát, ném một câu như sấm sét trên mặt đất bằng phằng "Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, trong lúc vô tình biết được mình không phải là con trai thân sinh của thái hậu." Cái gì? Vân Tử Thù sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Tư Thương "Phụ hoàng không phải con trai thái hậu thân sinh?" Tư Thương chậm rãi gật đầu. Vân Tử Thù hơi chấn động "Sao có thể?" "Lời Ty chức nói, từng câu là thật." Vân Tử Thù không biết nên nói cái gì cho phải, nhất thời trầm mặc không nói, chỉ là đáy mắt khó nén vẻ khiếp sợ. Thật lâu sau, trong lòng có chút bình tĩnh trở lại, dần dần bình thường trở lại. Thảo nào. Thảo nào phụ hoàng sinh ra địch ý với Phượng gia, trừ kiêng kị binh quyền Phượng gia ra, hóa ra còn bởi vì Phượng gia căn bản không phải cửu cửu ruột của người? Bí mật này quả thực là cô không đoán trước được, Vân Tử Thù kiếp trước đến khi chết cũng không biết, phụ hoàng nàng vậy mà không phải con trai thân sinh của thái hậu. Nếu bí mật Tư Thương nắm giữ chính là cái này, như vậy phụ hoàng cô quả thật không dám giết hắn, bởi vì ai cũng không biết Tư Thương chuẩn bị cái gì ở phía sau. Lỡ may hắn chết oan uổng, liệu có người đem thân thế hoàng đế tung ra ngoài? "Câu chuyện nói ra rất dài, nhưng đơn giản bốn chữ, mẹ quý nhờ con." Tư Thương thanh âm luôn bình tĩnh, "Năm đó thái hậu cần gấp một đứa con trai để củng cố địa vị của mình, nhưng bà sinh ra con gái, năm đó Phượng gia thế lực lớn, cơ hồ thủ đoạn thông thiên, hơn nữa thái hậu mua chuộc được bà đỡ bên ngoài và nhũ mẫu trong cung, tạo ra một màn "ly miêu hoán thái tử", đem công chúa mà bà sinh ra đánh tráo đưa ra cung, đổi một người con trai về." Vân Tử Thù thần sắc khẽ biến. Trong cung tần phi tranh sủng, con quý nhờ mẹ, mẹ quý nhờ con, đều là cách nói cửa miệng từ trước mọi người thường nói, cung phi địa vị thấp có thể dựa vào sinh hoàng tử mà được thăng cấp, hoàng tử hoàng nữ cũng sẽ bởi vì cấp độ mẫu thân, phẩm chất cao thấp mà có tôn ti khác biệt. Trong Hậu cung vì ích lợi, các loại thủ đoạn tranh sủng nhiều vô kể, chỉ có thủ đoạn người bên ngoài không thể tưởng được, không có thủ đoạn các nàng không làm được. Cho dù là đường đường cửu ngũ chí tôn, cũng không có cách nào hoàn toàn biết được nhóm hậu phi của mình làm những cái gì. Bị tin đồn khắp nơi làm cho mơ hồ. Nhưng đến khi chính tai nghe được, Vân Tử Thù mới hiểu được, hậu cung tranh sủng có bao nhiêu hiểm ác vô tình, ngay cả thân sinh cốt nhục của chính mình cũng có thể không cần, nói đổi liền đổi, thậm chí mua được bà đỡ, nhũ mẫu cùng những người ngoài cung cần tham dự vào "Kế hoạch đổi con". Nói là một tay che trời quả thật không đủ. Bởi vậy có thể thấy được, thế lực Phượng gia quả thực lớn đến nỗi làm cho người ta không thể không kiêng kị. Vân Tử Thù trầm mặc giây lát, một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, vừa ăn cơm vừa tiêu hóa bí mật kinh thiên mà Tư Thương nói cho nàng. Với bất luận kẻ nào mà nói, nghe thấy đương kim hoàng đế không phải huyết mạch hoàng tộc, chỉ là một hoàng đế giả thân phận lẫn lộn, đều sẽ cảm thấy hết hồn, huống chi người này còn là phụ thân thân sinh của mình. Nói Vân Tử Thù không khiếp sợ là không thể nào. Nhưng nàng khiếp sợ chỉ trong thời gian rất ngắn, im lặng sau khi cùng Tư Thương dùng xong bữa trưa, cô cho lui người hầu, chỉ để Tư Thương ở trong điện nói chuyện. "Cho nên phụ hoàng biết người không phải con trai thân sinh của thái hậu?" Ngồi ở phía trước cửa sổ, Vân Tử Thù tay cầm chén trà, như thế hỏi. Tư Thương gật đầu"Ừm." "Phượng lão quốc cữu trước kia là cửu cửu của phụ hoàng, người ngay cả trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn có vài phần kiên kỵ, hiện giờ xác định mình cùng Phượng gia không có quan hệ huyết thống, đương nhiên liền không hề kiêng kỵ mà muốn diệt trừ Phượng gia ." Vân Tử Thù nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Thời điểm năm đó Thái hậu làm ra chuyện này, không biết có từng nghĩ đến cục diện hôm nay." Tư Thương trầm mặc không nói. Năm đó thái hậu nghĩ như thế nào, hắn không biết, cũng không có hứng thú biết, nhưng hiện giờ cục diện đã như thế, lại nghĩ nhiều là vô nghĩa. Vân Tử Thù nói "Công chúa năm đó sau khi bị đổi ra ngoài thì sao? Thái hậu không từng nghĩ muốn tìm cô trở về?" Dù sao cũng là con gái mình thân sinh, sinh ra chính là kim chi ngọc diệp, lý phải được hưởng thụ vinh hoa phú quý, đáng tiếc hết thảy đều hủy ở trong tay mẫu thân thân sinh của mình. "Tăm tích công chúa kia vẫn luôn ở trong khống chế của thái hậu." Tư Thương khóe môi nhấp nhẹ, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, chần chờ một hồi lâu, "Điện hạ không muốn biết thân thế thực sự của Hoàng Thượng?" Vân Tử Thù ánh mắt khẽ nâng, hiếm khi nhìn trên mặt hắn vẻ muốn nói lại thôi, trong lòng mơ hồ không thể không suy nghĩ, "Người. . . . . ." "Người là con của Qúy gia." Vân Tử Thù ngây người, tất cả chân tướng như vậy đã rõ ràng. Hoàng đế là con trai Qúy gia, vậy người đương nhiên không thể lại lấy con gái Qúy gia, cho nên năm đó hoàng hậu Quý thị gả cho thái tử, thật ra cũng không phải thật sự là con gái của Qúy gia. Theo ý của thái hậu cưới tiểu thư Qúy gia . . . . . . Là thái hậu làm chủ hôn sự này, có phải chứng minh thái hậu biết con gái Qúy gia không phải Qúy gia thân sinh? Vân Tử Thù cuối cùng đã hiểu "Cho nên mẫu hậu của bản cung mới là huyết mạch hoàng tộc, là con gái thái hậu thân sinh?" Tư Thương gật đầu. Vân Tử Thù trầm mặc xuống, mặt mày chậm rãi chùm lên một lớp ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Bảo sao phụ hoàng phi cứ muốn cô phải chết. Bởi vì thời khắc nàng tồn tại nhắc nhở hắn, hắn không phải huyết mạch hoàng tộc chân chính, chỉ cần cô còn một ngày, phụ hoàng sẽ nhớ rõ mẫu hậu của nàng mới là con nối dòng chân chính của hoàng tộc. Ông ta lo lắng thân thế của mình bại lộ, cho nên Phượng gia phải chết, cô con gái này cũng phải chết,nhưng chết ở Tiêu gia, mới có thể làm cho ông ta thoát khỏi tội danh tự mình giết chết con gái, còn có thể nắm được nhược điểm Tiêu gia trong tay. Quả nhiên là . . . . . Đế vương lòng sâu giống như biển a. Vân Tử Thù bỗng nhiên mỏi mệt, rất nhiều nỗi băn khoăn đã được giải đáp một cách hợp tình hợp lý, cô lại bỗng nhiên có loại cảm giác trống rổng chợt ập đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro