Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện ở Dương Châu rốt cuộc cũng xong, Phương Đa Bệnh vốn định kéo Lý Liên Hoa dạo chơi Giang Nam, nhưng nghe nói sư nương vẫn còn phải dưỡng thương trong núi, vậy nên liền vội phải cùng Lý Liên Hoa quay trở về Vân Cư Các hỏi thăm.
- Thăm hỏi sư nương là một phần, lần này quay lại còn bởi một lý do khác nữa. Độc Bích Trà trong người ta lúc trước chỉ có ba phần hi vọng giải được. Hiện tại sư nương vẫn chưa biết chuyện ta còn sống.
Lý Liên Hoa giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt của Phương Đa Bệnh líc này, đoạn y lại tiếp tục nói
- Trước kia không nói cho ngươi biết là vì sợ ngươi sẽ quá lo lắng.
Phương Đa Bệnh mới chỉ nghĩ thôi mà đã đau lòng muốn chết. Nguyên lai Lý Liên Hoa chỉ dựa vào 3 phần hi vọng đó mà cố sức gắng gượng mới nhặt về được một cái mạng. Ngộ nhỡ không may mắn, há chẳng phải hắn đi khắp thiên hạ rộng lớn, đến cuối cùng cũng không có duyên gặp lại sao.
- Nhưng sau này, huynh tuyệt đối....
- Ân, về sau, vô luận có là chuyện gì, chắc chắn ta sẽ nói với ngươi.
Lý Liên Hoa ngoan ngoãn hứa hẹn
- Ta giống như loại tiểu nhân ngủ xong liền chạy sao?
Rõ ràng là đã ngủ cùng Phương Đa Bệnh hắn, bây giờ lại nói như thể chưa hề có chuyện gì. Phương Đa Bệnh khẽ nhếch miệng, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ vì có tư cách được biết mọi chuyện của Lý Liên Hoa. Xem xem, hắn là người duy nhất có đặc quyền này đấy.
Phương Đa Bệnh đánh xe đi suốt nửa ngày. Hắn lo lắng thân thể Lý Liên Hoa không chịu nổi liền dừng ở một tiểu trấn ven đường để nghỉ ngơi. Linh tính của Phương Đa Bệnh rất nhạy bén, hắn nghi hoặc nhìm về phía đoạn đường đã đi qua, nhíu mày nói với y.
- Liên Hoa, có phải là ta nghi thần nghi quỷ hay không, vì sao ta luôn cảm thấy có người đi theo chúng ta.
Lý Liên Hoa đang chuyên tâm ăn cơm, nghe thấy vậy thì giật giật lỗ tai, khẽ cười nói.
- Tha hương ngộ cố tri, cũng có thể xem là một chuyện tốt.
- Thứ cho ta nói thẳng, cố nhân của huynh đều không có gì tốt.
Phương Đa Bệnh hầm hừ nói, bỗng nhiên nhìn thấy tiểu nhị bưng lên hai cái đùi gà.
- Chúng ta gọi đùi gà sao?
Phương Đa Bệnh thấy kỳ quái hỏi. Lý Liên Hoa ở đối diện cũng làm động tác ý chỉ muốn hắn đặt đũa xuống. Quả nhiên lời còn chưa dứt, liền nghe được âm thanh của một người.
- Ngươi không ăn, hai cái đùi gà kia tất nhiên phải thuộc về ta.
Lý Liên Hoa cười lên. Phương Đa Bệnh cũng quay đầu lại nhìn, người vừa đến cư nhiên lại chính là Địch Phi Thanh.
- Ngươi sao lại đến đây?!
Phương Đa Bệnh vừa mừng vừa lo, sau đó một đũa kẹp lấy đùi gà
- Với lại ai nói ta không ăn?!
Địch Phi Thanh cũng mỉm cười, đi đến bên cạnh hai người họ, hướng Lý Liên Hoa chậm rãi nói
- Ta biết ngươi nhất định sẽ không chết.
- Nhưng ngươi làm sao tìm được tới nơi này?
Phương Đa Bệnh có chút không vui. Hắn tìm hơn nửa năm mới thấy được Lý Liên  Hoa. Bây giờ lại bị Địch Phi Thanh dễ dàng tìm được, cảm giác giống như hắn đang bị lợi dụng thì phải.
Địch Phi Thanh đầy ẩn ý liếc hắn một cái
- Thủ hạ báo ngươi sai người đem Liên Hoa Lâu từ Thiên Cơ sơn trang đến. Ta nghĩ ngươi nhất định là đã tìm được người nên một đường đi theo.
Phương Đa Bệnh chợt nhớ tới đêm thứ hai hắn đến Dương Châu, trước khi gặp được Lý Liên Hoa đến tìm hắn đòi kẹo ăn, quả thực là có nhìn thấy một bóng đen lén lút. Thì ra đúng là thủ hạ của Địch Phi Thanh.
Phương Đa Bệnh sợ Địch Phi Thanh tìm Lý Liên Hoa để luận võ, hắn ngay lập tức kéo y về phía sau, trừng mắt với gã một cái
- A Phi, Lý Liên Hoa mặc dù còn sống, nhưng y mất trí nhớ rồi. Ngươi đến không đúng lúc rồi a.
Lý Liên Hoa nhận được ánh mắt dò xét của Địch Phi Thanh, cảm giác được Phương Đa Bệnh ở dưới bàn đạp y một cái liền ngoan ngoãn gật đầu nói
- Đúng vậy a, vị này là..........
Địch Phi Thanh không am hiểu thế sự cũng nhìn ra được hai người bọn họ diễn trò lừa gạt mình. Chỉ là gã thấy trong mắt Lý Liên Hoa có một tia bất đắc dĩ liền hiểu ra bảy tám phần, đành phải nín cười nói
- A, ta là bằng hữu tốt, quen nhau đã lâu của ngươi. Bất quá không quan tâm ngươi được nhiều như vị công tử ở bên cạnh đây. Thật sự thấy hổ thẹn.
Phương Đa Bệnh cười đắc ý. Lý Liên Hoa cũng nín cười, giả bộ mở tay áo ra kêu lên
- Ai nha, Tiểu Bảo, thuốc của ta hình như để ở trong lâu, ngươi mau giúp ta tìm xem.
Phương Đa Bệnh đem một nửa cái đùi gà buông xuống, vội vàng đứng dậy đi tìm thuốc. Thấy hắn khuất bóng, Địch Phi Thanh lúc này mới phụt cười
- Lý môn chủ sống rất tiêu dao khoái hoạt, từ bao giờ đã biết giả ngây giả dại như thế này?
Lý Liên Hoa cũng không chút ngượng ngùng, rất thản nhiên nói
- Địch minh chủ, nếu ngươi có một thê tử ngang ngược kém ngươi mười tuổi, tất nhiên mọi chuyện cũng đều phải thuận ý hắn.
Địch Phi Thanh cảm thấy buồn cười
- Ta dù không gần nữ sắc, cũng không thích nam sắc, nhưng ta lại không phải kẻ ngốc như tiểu tử kia. Hắn tìm mọi cách để bảo vệ ngươi, công phu chênh lệch nhiều như thế cũng dám vì ngươi mà liều mạng. Hiện tại còn lẽo đẽo theo ngươi chăm sóc, sợ ta tìm ngươi luận võ. Ta đoán kiều thê xem chừng không phải là hắn đâu.
Lý Liên Hoa bị vạch trần cũng không chút xấu hổ, chỉ cười nhạt một tiếng
- Ngươi biết cái gì, ta chỉ canh lúc không có hắn mới dám nói thôi...
- Vậy có ta thì nói thế nào a, chết Liên Hoa?
Phương Đa Bệnh không biết từ lúc nào đi tới sau lưng y. Tất nhiên là hắn không tìm thấy thuốc, đó chỉ là cái cớ để Lý Liên Hoa tạm đẩy người ra, sau đó cùng Địch Phi Thanh thì thầm to nhỏ
- Ách...
Lý Liên Hoa sặc một cái, đổi giọng nói nhẹ
- Lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời Phương đại hiệp a...
Trước mặt thiên hạ đệ nhất cùng đệ nhị, bị gọi là "Phương đại hiệp" tất nhiên thấy có chút mất mặt, nhưng một câu "ngoan ngoãn nghe lời" lập tức xoa dịu tâm tình của hắn. Phương Đa Bệnh "Hừ" một tiếng, không tính toán với y.
Địch Phi Thanh thấy Lý Liên Hoa không có ý muốn cùng hắn so kiếm liền chuyên tâm ăn cơm uống rượu. Sau đó nghe nói hai người bọn họ muốn đi núi Vân Ẩn thăm hỏi sư nương liền quyết định cáo từ.

- Nếu có một ngày ngươi suy nghĩ thông suốt rồi, lúc nào cũng có  thể tới tìm ta so kiếm.
Phương Đa Bệnh giật giật khóe miệng, âm thầm phỉ nhổ "Lý Liên Hoa nghĩ quẩn mới đi tìm ngươi so tài."
Lý Liên Hoa cũng mỉm cười đáp lễ
- Địch huynh thiên hạ đệ nhất cao thủ võ công, nên tự mình bảo trọng. Thiên hạ còn vô số danh xưng đệ nhất, ta tùy tiện lấy một cái cũng được.
- Ngoại trừ võ công, còn có cái gì xứng danh đệ nhất?
Phương Đa Bệnh nhìn gã nói nhiều thêm vài câu đã bắt đầu ăn dấm. Hắn dậm chân muốn kéo Lý Liên Hoa. Y thấy hắn sốt ruột như vậy liền cười nói
- Có a, ta coi như là thiên hạ đệ nhất sợ vợ đi.
Địch Phi Thanh cười lớn, cố ý không nói thêm khiến Phương Đa Bệnh tưởng gã thật sự hiểu lầm mình là "lão bà". Hắn một bên chặn ngang Lý Liên Hoa vác lên vai, một bên hướng về phía Địch Phi Thanh hô lớn
- Lý Liên Hoa là nương tử của ta!!!!!
Người xung quanh nhao nhao hướng bên này nhìn xem. Lý Liên Hoa thấy vậy ngượng ngùng đem mặt chôn vào bả vai Phương Đa Bệnh nhỏ giọng nói
- Hắn biết rồi, mau đi đi...
Phương Đa Bệnh lại tức giận thở phì phì, một đường đem người lên núi, lúc đến nơi cũng đã là gần nửa đêm. Lý Liên Hoa được Cầm sư nương cho chìa khóa, nhanh chóng cùng Phương Đa Bệnh tiến vào trong. Cầm sư nương cũng biết được có người lên núi, ngoại trừ Lý Liên Hoa ra thì không ai có thể phá được cơ quan liền mừng rỡ ra đến tận đại môn đón người
- Tương Di! Con...
Cầm bà ở trên núi giải độc cho Lý Liên Hoa nửa năm, nhưng khi ấy Bích Trà đã xâm nhập đến tận thần trí. Nếu ngoan cố ép độc ra, về sau Lý Liên Hoa chắc chắn sẽ điên điên ngốc ngốc, khả năng hồi phục trở lại cũng chỉ có hai phần. Sư nương bất lực, không có cách nào ngăn cản được, đành phải tùy ý để Lý Liên Hoa xuống núi. Không nghĩ tới Lý Liên Hoa may mắn không chết, bây giờ còn lành lặn đứng trước mặt mình.

- Ta biết con nhất định có thể chịu nổi...
Sư nương dù nói như thế, nhưng lúc trước đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với chuyện xấu nhất. Hiện tại nhìn thấy Lý Liên Hoa khỏe mạnh trước mắt liền vui mừng đến phát khóc. Y tiến lên ôm lấy sư nương, nghẹn ngào nói không ra lời.
- Thân thể sư nương có khôi phục tốt không a?
- Đã khôi phục tốt, dù nội lực không bằng trước, nhưng ta là một lão thái bà không tranh không đoạt, vậy nên cũng không có người tới làm phiền ta.
Sư nương nói xong liền nhìn qua Phương Đa Bệnh, nhận ra hắn là thiếu hiệp trước kia đã từng đến đây liền không khỏi vui vẻ ra mặt
- Phương thiếu hiệp, chắc chắn là ngươi tìm được Tương Di. Ta đã nói mà, nếu là thế gian này còn có một người không tin Tương Di đã chết, đó nhất định là ngươi.
Phương Đa Bệnh bị sư nương kéo lại, sau đó bà dẫn hai người bọn họ tiến vào nhà.
Sư nương bắt mạch cho Lý Liên Hoa, một lúc sau bà nhẹ nhàng thở một hơi1
- Tính mệnh không còn phải lo lắng, chỉ là nội tức còn hơi hỗn loạn. Chi bằng con ở lại trên núi ở thêm mấy ngày, đến ôn tuyền ở sau núi điều dưỡng thêm đi.
Lý Liên Hoa vốn không để ý những chuyện này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kích động của Phương Đa Bệnh khi nghe được có ôn tuyền liền đáp ứng.
Dùng bữa xong xuôi, hai người liền đi về sau núi. Phòng ốc ở đây đã lâu không tu sửa, bỏ bê quét dọn. Vậy nên Phương Đa Bệnh phải dọn dẹp mất một canh giờ mới xong.
- Lý Liên Hoa, mệt chết ta rồi...Buổi tối hôm nay hai chúng ta ngủ chung một gian phòng đi.
Phương Đa Bệnh nửa thật nửa giả phàn nàn, kỳ thật vẫn là muốn ngủ cùng Lý Liên Hoa. Chỉ thấy y mỉm cười mà nói
- Ngươi còn muốn phân phòng ngủ với ta sao?
Phương Đa Bệnh kinh ngạc đứng lên, không nghĩ tới Lý Liên Hoa thế mà chủ động đáp ứng. Hắn hắc hắc cười ngây ngô một tiếng, chạy tới ôn tuyền ở phía sau ngâm mình.

Ôn tuyền phía sau núi bị một mảnh rừng trúc bao quanh, vị trí này quả thực hiếm lạ. Ở đó còn có mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, đúng là ôn tuyền thượng hạng trời ban. Phương Đa Bệnh ngâm mình ở bên trong thở hắt ra, cảm giác được mệt mỏi cả một ngày nháy mắt bị tiêu tán hết. Một lát sau, nghe được tiếng bước chân, hắn biết là Lý Liên Hoa đến. Tiếng bước chân dừng ở bên cạnh, do dự một chút muốn bước tiếp liền bị lời nói của Phương Đa Bệnh đánh gãy
- Chết Tiểu Hoa, huynh không xuống ngâm cùng ta mà lại muốn đi nơi nào?
Lý Liên Hoa bất đắc dĩ cười cười, đành phải đi tới
- Ngươi nghe sư nương nói rồi, ta cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Phương Đa Bệnh hơi đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm
- Chẳng lẽ định lực của ta kém như vậy sao? Trước kia người đưa tới cửa ta cũng không loạn. Bây giờ chỉ là ngâm nước nóng, ta nhất định sẽ không làm chuyện kia mà ảnh hưởng tới huynh.
Lý Liên Hoa cũng đành phải đi tới. Phương Đa Bệnh nhìn y chỉ mặc một kiện y phục bằng sa mỏng màu trắng, tóc tản xuống hai vai, đi chân trần. Quả nhiên rất nhanh liền ngồi không yên, quay đầu ho khan vài tiếng, phàn nàn
- Tìm từ đâu ra dạng y phục khinh bạc này,  thật không biết xấu hổ.
Lý Liên Hoa cũng không để ý tới hắn, xuyên y phục bằng sa mỏng chậm rãi bước xuống ôn tuyền. Nước không quá nóng, so với nhiệt độ cơ thể chỉ hơi cao một chút, nhưng hàn chứng của Lý Liên Hoa vẫn chưa khỏi hẳn. Y  so với người thường sẽ cảm thấy lạnh hơn một chút. Vậy nên lúc ngâm mình xuống nước liền không nhịn được kêu nhẹ một tiếng.
Phương Đa Bệnh trộm nhìn sang, chỉ thấy y phục của Lý Liên Hoa đã bị nước tẩm ướt đẫm, vốn y phục đang như ẩn như hiện, bây giờ chuyển sang trong suốt, áp sát vào người Lý Liên Hoa, phác hoạ ra thân thể thon gầy của y.
Mà lúc này đối phương lại đứng lên, hướng hắn bước qua, quần áo ướt dán lên hông, đường cong xinh đẹp đặc biệt rõ ràng. Phương Đa Bệnh nhịn không được nuốt một ngụm khí, đưa tay ôm lấy eo nhỏ.
- Tiểu Bảo, ngươi lại đang nghĩ cái gì thế?
Lý Liên Hoa vịn lên cánh tay của hắn, ở trong ngực Phương Đa Bệnh xoay một vòng, đưa lưng về phía tiểu tử kia
- Ngươi truyền nội lực cho ta đi.
Phương Đa Bệnh đỏ mặt "A" một tiếng, hai tay đặt lên lưng Lý Liên Hoa, vận chuyển nội lực. Ôn tuyền ở đây quả nhiên có tác dụng kì diệu, nội lực Dương Châu Mạn nhanh chóng tản ra, bao lấy thân thể Lý Liệ Hoa, trợ giúp y điều tức, lưu thông khí huyết.
Qua một nén hương, Phương Đa Bệnh cảm giác được khí tức của Lý Liên Hoa vững vàng lên không ít liền đem nội lực đánh xuống nước. Ôn tuyền nháy mắt gợn sóng, đánh lên người Lý Liên Hoa khiến y ngã vào ngực Phương Đa Bệnh.
- Hô....
Lý Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt bởi vì được truyền nội lực cùng nước nóng mà nhiễm một tầng phấn hồng, giương mắt nhìn Phương Đa Bệnh
- Tiểu Bảo, thật thoải mái a.
Lời nói này mang ý tứ mập mờ không rõ, trong lòng Phương Đa Bệnh vốn đã đại loạn, nghe thấy vậy lập tức có phản ứng, vật kia nhanh chóng áp vào lưng Lý Liên Hoa. Y mỉm cười nói
- Ai nói ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn?
Phương Đa Bệnh xảo biện cắn xuống hõm vai Lý Liên Hoa một cái
- Nghĩ đến Liễu Hạ Huệ năm đó, người trong ngực cũng không câu dẫn đến như vậy.
Lý Liên Hoa khẽ cười
- Ta chỉ là dựa vào ngươi một chút thôi...
Lời nói thì như thế, nhưng Lý Liên Hoa xuyên sa mỏng, toàn thân ướt đẫm, tóc đen tản mát ướt đẫm rũ xuống trước ngực, mặt ngậm xuân sắc, mắt mang hoa đào. Sao có thể trách Phương Đa Bệnh nhịn không được.
Lý Liên Hoa biết Phương Đa Bệnh đã rất khó chịu. Y xoay người lại, hay tay nhẹ dán lên ngực Phương Đa Bệnh, liếm môi nói
- Tiểu Bảo, mau đứng lên, ta giúp ngươi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro