Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Tiểu Bảo, trên đời này đã không còn Lý Tương Di, từ nay về sau có Lý Liên Hoa vĩnh viễn ở bên ngươi, được chứ?
--------------------------------------------

- A?
Lý Liên Hoa vẫn còn muốn giả ngốc
- Nhớ cái gì a?
Phương Đa Bệnh quay đầu liếc y một cái, hiển nhiên là đã cực kỳ tức giận
- Không nói đúng không? Vậy ta lập tức trở về
Lý Liên Hoa sờ lên mũi, đau đầu cười khổ một chút, sau đó liền vội vàng đuổi theo
- Ai, ngươi đi đâu a?
- Về nhà! Thiên Cơ sơn trang!
Phương Đa Bệnh nói xong tức giận cười lạnh
- Không phải huynh mất trí nhớ sao? Vậy chắc chắn không nhớ rõ Thiên cơ sơn trang là cái gì, chúng ta cáo biệt từ đây, giang hồ không hẹn ngày tái kiến.
Lý Liên Hoa quay mặt qua chỗ khác âm thầm nở nụ cười, đoạn lại nhanh chóng kêu to
- Phương công tử, ngươi chậm một chút, chân khí ta bị phong, theo không kịp!
Phương Đa Bệnh tức giận mà không có chỗ phát tiết, dứt khoát xoay người chỉ Lý Liên Hoa hung hăng mắng
- Không giải được huyệt đúng không? Vậy bí thuật thất truyền giang hồ vài thập niên trước sao lại nhớ rõ như thế?
Kỳ thực hắn đã sớm có chút hoài nghi, nhưng Lý Liên Hoa giả bộ nghếch quá thật Cho đến bây giờ hắn mới phát hiện ra chính là Lý Liên Hoa dẫn hắn giải quyết hết thảy vụ án này, lại tận mắt nhìn thấy lão hồ ly kia ân cần khuyên nhủ Lâm Âm, còn dùng đến cả "Mỹ nam Kế", thế mà có thể khiến nữ nhân tội ác đày trời kia tự kết liễu. Nếu không phải Lý Liên Hoa hắn biết thì còn có thể là ai?
- Ai, được được, vậy ta nói. Hôm nay lúc mấy người họ nói Lâm lão bản chết, ta bỗng nhiên khôi phục lại ký ức...Ngươi cũng biết mà, người gặp chuyện chấn kinh sẽ có thể nhớ lại....
Phương Đa Bệnh cười lạnh một tiếng
- Chắc hẳn là không phải đi? Nếu huynh không sớm phát giác bọn họ có mưu đồ đối với huynh, tại sao lại ngày hôm đó lại muốn kéo ta lại?
Lý Liên Hoa xấu hổ cười một tiếng
- A, phải rồi, hôm đó ta mới khôi phục được kí ức...chỉ sớm hơn có hai ngày...không khác nhau mấy đi...
Phương Đa Bệnh thấy y chống đối qua loa, càng nghĩ càng không đúng. Lý Liên Hoa nhìn trương văn kiện thân phận của Lâm Tra còn không nheo mắt lấy một cái, hiển nhiên là thị lực đã khôi phục. Vậy thì sao có thể coi ớt là táo đỏ mà ném vào trong nồi.
- Lý Liên Hoa!!!
Phương Đa Bệnh bỗng nhiên xù lông
- Có phải ngay từ đầu huynh đã gạt ta hay không?!
Lý Liên Hoa ngượng ngùng hướng hắn cười cười khiến cơn tức giận của hắn hoàn toàn bùng nổ. Chẳng trách hôm đó hắn lập tức đoán được Lý Liên Hoa ở sau bếp. Nguyên lai là y trông thấy hắn tới dùng cơm, cố ý làm món rau xào giống như lần đầu gặp mặt, còn cố ý đổi táo đỏ thành ớt chờ hắn cắn câu.
Phương Đa Bệnh giận dữ không kìm nổi, hồi tưởng lại đủ mọi chuyện lừa gạt vô lý khiến hắn muốn đào lỗ mà chui. Cái gì mà hôn môi nhuận môi là phong tục quê quán, cái gì mà cắn mút ra vết hôn có thể chuẩn đoán hàn khí có nặng hay không, cái gì mà đã sớm kết làm phu thê, còn ân cần mang kẹo ra dỗ dành, sợ y ngủ trên mặt đất sẽ cảm lạnh, ôm y khóc ròng ròng, nói mình đã sớm yêu Lý Liên Hoa.
Mặt Phương Đa Bệnh đỏ bừng lên, xoay người rời đi, ai ngờ vừa bước chân liền bị Lý Liên Hoa kéo lại. Lão hồ ly này, vì muốn đuổi kịp hắn thế mà dùng Bà Sa Bộ, sao có thể nói là huyệt vị chưa được giải?!

- Tiểu Bảo, còn giận ta sao?
Lý Liên Hoa lôi kéo ống tay áo của hắn, mỉm cười nhìn qua. Không nói thì không sao, nhắc lại khiến Phương Đa Bệnh tức càng thêm tức
- Huynh! Vậy huynh lại chỉ vào Hồ Ly Tinh gọi Tiểu Bảo! Lý Liên Hoa, huynh?!
Lý Liên Hoa ngượng ngùng cười
- Chẳng lẽ ngươi không phải là cún con sao? Lúc vui vẻ thì chạy vòng quanh ta, không cao hứng liền mắng ta, còn cắn ta hai cái. Đừng giận ta nữa, có muốn cắn ta mấy cái cho hả giận không?
Lý Liên Hoa vén tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn để hắn cắn. Phương Đa Bệnh tức giận hất ra
- Ai muốn cắn cánh tay huynh!
Lý Liên Hoa ý cười càng đậm, đem cổ áo kéo lỏng ra, cần cổ dày đặc dấu hôn lớn nhỏ bị phơi bày
- Ta nhớ ra rồi, Phương tiểu cẩu chỉ cắn cổ thôi!
Phương Đa Bệnh nhìn thấy "hắc lịch sử" mình lưu lại, càng thấy xấu hổ giận dữ. Nhớ lại mấy ngày trước không biết xấu hổ ôm Lý Liên Hoa vừa hôn vừa cắn, bây giờ mới nhận ra Lý Liên Hoa khi đó giả ngốc xem kịch! Phương Đa Bệnh thực sự cảm thấy mình vô pháp nào làm người, dưới tình thế cấp bách kéo rách tay áo, tránh khỏi tay Lý Liên Hoa. Tiếp đó liền vội vàng dùng khinh công chạy trốn ra ngoài.
Lý Liên Hoa mỉm cười, cũng không đuổi theo, đem tay áo Phương Đa Bệnh bỏ lại tinh tế xếp gọn, nhét vào trong lồng ngực của mình, thong thả chậm rãi trở về.
Thẳng đến nửa đêm, Lý Liên Hoa mới dạo trở lại, nhìn thấy bên trong Liên Hoa Lâu đèn vẫn còn sáng.
Lý Liên Hoa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Phương Đa Bệnh nằm trên giường, đưa lưng về phía y, tuy nghe được động tĩnh nhưng vẫn không nhúc nhích.
Kỳ thật Phương Đa Bệnh ngồi bên trong đợi y cả buổi chiều, lỗ tai dựng thẳng, vừa rồi nghe được tiếng bước chân liền biết là Lý Liên Hoa trở về liền vội vàng chạy lên giường làm bộ tức giận.

-Tiểu Bảo, ngủ rồi sao?
Phương Đa Bệnh không để ý tới y. Lý Liên Hoa thấy một màn này, cười trừ nói
- Ta mua bánh cho ngươi này, có muốn ăn không?
Phương Đa Bệnh vẫn một mực không để ý tới, hắn nghe thấy Lý Liên Hoa thở dài, sau đó có tiếng cọt kẹt đóng cửa lại.
Phương Đa Bệnh vừa quay người lại trông thấy y còn đứng trong lâu, tiếng vừa rồi chỉ là y đứng từ trong đóng cửa. Tình thế như hiện tại, hắn muốn quay người giả ngủ cũng không thể, Lý Liên Hoa cười với hắn
- Ta biết ngươi không ngủ.
- Huynh đi đi , ta không muốn nói chuyện với huynh.
Phương Đa Bệnh cau mặt, tức giận nói
- Ngày mai ta sẽ trở về, huynh có thể ở lại đây một mình.
Lý Liên Hoa nhấc nắp nồi
- Chán ghét ta đến vậy còn cố ý làm cơm cho hai người?
Phương Đa Bệnh đỏ mặt, từ trên giường nhảy xuống đem nắp nồi đóng lại, hắn gằn từng chữ nói
- Cho chó ăn.
Lý Liên Hoa híp mắt cười, giữ chặt tay Phương Đa Bệnh kéo lại
- Ai, sớm biết như vậy, chẳng thà ta vẫn làm bộ không khôi phục ký ức. Hai ngày trước ngươi hỏi han ta ân cần, còn cho ta kẹo ăn, bây giờ lại lạnh nhạt mắng ta...Tâm của vi sư, tan nát rồi a..
- Huynh còn có mặt mũi xưng là sư phụ, nào có sư phụ giả ngây giả dại, lừa gạt đồ đệ, còn chê cười đồ đệ không?!
- Ta nào có chê cười.
Lý Liên Hoa khe khẽ thở dài
- Phương Tiểu Bảo, chỉ có ngươi nghĩ nhiều, ta chưa từng chê cười ngươi nha!
Phương Đa Bệnh nhìn Lý Liên Hoa, không rõ y có ý tứ gì. Lý Liên Hoa nhìn hắn ngơ ngác thì chậc một tiếng, kéo hắn tới trước mặt mình
- Đêm đó ngươi hỏi ta, có muốn cùng ngươi tiếp tục hay không. Vậy hôm nay ta cũng hỏi ngươi, ngươi còn muốn tiếp tục với ta  không?
Phương Đa Bệnh kinh ngạc nhìn Lý Liên Hoa. Trong mắt y phảng phất có hai đóa lửa, nhìn hắn chăm chăm. Phương Đa Bệnh khẽ cắn cánh môi đối phương, ôm người ném lên giường.
- Lý Liên Hoa, huynh đã sớm biết ta thích huynh, muốn huynh, đúng không?
Một ánh mắt giảo hoạt hướng về phía hắn, mi mắt cong cong. Lý Liên Hoa xoa xoa gò má Phương Đa Bệnh
- Ngươi nói xem? Ngươi a, cái gì cũng đều viết hết lên mặt.
Phương Đa Bệnh xấu hổ, thì ra lúc trước, ánh mắt nóng rực, đôi tay do dự của hắn đều bị Lý Liên Hoa nhìn thấu.
- Vậy tại sao huynh không nói, cũng không hỏi...
Lý Liên Hoa thở dài
- Ta trước đây bị quá nhiều chuyện cũ trói buộc, không muốn lại gây thêm phiền toái...Bây giờ, ngươi coi như trên đời này không có Lý Tương Di, chỉ có Lý Liên Hoa ở bên ngươi vĩnh viễn, có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro