【Phương Hoa】Có ý gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡ Fic gốc: https://phototaxis316.lofter.com/post/1efe49aa_2b9d90a87?incantation=rzx0yxxgEEJP
Mình chỉ sở hữu bản dịch, không sở hữu tác phẩm gốc

──────────────

Sau này thời tiết lạnh dần, Liên Hoa Lâu từ một lầu nhỏ tiện lợi tao nhã cổ điển biến thành một cái đình di động hở bốn phía, thân thể Lý Liên Hoa còn chưa tốt hẳn, Phương Đa Bệnh không chấp nhận được việc y ở lại đây, ngày ngày nói hết lời khuyên y tìm chỗ ở qua mùa đông: Bách Xuyên Viện cũng được, chùa Phổ Độ tàm tạm, tốt nhất vẫn là sơn trang Thiên Cơ. Đáng tiếc Lý Liên Hoa dường như đều không hài lòng, mỗi lần đều kiếm cớ lừa gạt, cuối cùng có một hôm Phương Đa Bệnh bắt gặp y ho khan giữa đêm, líu lo suốt buổi mới khuyên được y tạm rời khỏi Liên Hoa Lâu. Hai người tranh luận xong, Phương Đa Bệnh chỉ muốn có thể tìm một chỗ ở tử tế, thế là chiều theo ý muốn của Lý Liên Hoa ────── trở lại núi Vân Ẩn.

Lần này cả hai trở về thật không đúng thời điểm, Cầm Bà đã ra ngoài dạo chơi thăm bằng hữu, trạch viện Vân Ẩn lớn như vậy chỉ còn hai người bọn họ và Hồ Ly Tinh. Ban đầu Phương Đa Bệnh còn thấy thanh tĩnh thú vị, dần dần cảm thấy nhàm chán, trong lúc rảnh rỗi ngoại trừ làm phiền Lý Liên Hoa thì ngồi xếp bằng luyện công. Lý Liên Hoa ngược lại có chút đắc ý, bắt đầu trồng hoa cỏ, hiển nhiên là đang sắm vai một vị ẩn sĩ. Nhưng như vậy cũng tốt, Phương Đa Bệnh yên tâm hơn nhiều, lâu dần hắn cảm thấy thời điểm nhàn nhã hài lòng nhất chính là lúc đẩy cửa ra thấy Lý Liên Hoa bận rộn trong vườn, sau đó tới bên cạnh giúp y một tay.

"Đi đi, đừng có làm phiền."

Lý Liên Hoa cầm gáo trúc đẩy hắn ra, Phương Đa Bệnh bĩu môi, vứt cành lá đang nắm trong tay.

"Hẹp hòi."

Lý Liên Hoa liếc mắt nhìn hắn, lại dùng gáo trúc lúc nãy múc một gáo nước cẩn thận tưới cây.

"Hoa này rất yếu ớt, năm sau nó mà không nở được là tại ngươi."

Phương Đa Bệnh chắp hai tay sau lưng, giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu nhìn thật kỹ thứ gầy yếu mảnh khảnh vừa mới mọc lá dài này, thản nhiên nói: "Huynh thích hoa này thì cứ nói, trong nhà ta đều là thợ trồng hoa giỏi, năm sau dẫn huynh đi ngắm hoa không phải tốt hơn sao, tội gì phải tự mình trồng."

Lý Liên Hoa không để ý tới hắn, chăm chú tưới xong gốc cuối cùng mới đem cất gáo nước vào thùng, đoạn ung dung hỏi.

"Phương thiếu gia lần này đi lâu như vậy không cần về thăm nhà chút sao?"

Phương Đa Bệnh chột dạ đứng thẳng người, cảnh giác. "Lâu chỗ nào? Ta cùng lắm mới rời nhà có một tháng, hơn nữa, lần này mẹ cũng biết là ta đi tìm huynh."

Lý Liên Hoa "Aizz" một tiếng. "Phương thiếu hiệp chính trực tự tại, cùng ta ở đây không phải đáng tiếc sao?"

Phương Đa Bệnh không biết y muốn ám chỉ cái gì, nhưng luôn cảm thấy lời y nói có chút kì quái, bực bội phản bác.

"Tiếc cái gì chứ, bản thiếu gia thích ở cùng huynh mà." 

Phương Đa Bệnh còn sợ y không tin, đưa tay kéo cánh tay y lại, Lý Liên Hoa bị giữ tay lập tức đổi thái độ, lên tiếng kêu đau, còn xoa xoa bả vai.

"Nhẹ chút nhẹ chút."

Phương Đa Bệnh biết y giả vờ, một bụng không vui nhưng vẫn vội vàng buông tay y ra. Lý Liên Hoa xoa cánh tay, cũng không biết là đau thật hay đau giả, làm cho Phương Đa Bệnh không thể không nhỏ giọng xuống.

"Nào có đau đến vậy. Ta còn không có dùng lực."

Lý Liên Hoa liếc hắn một cái, niệm tình hắn không biết lớn nhỏ, vẫy vẫy tay áo bất đắc dĩ chỉ điểm.

"Phương thiếu hiệp ở đây cả ngày cùng ta không thấy buồn chán sao?"

Phương Đa Bệnh nháy mắt im bặt, Lý Liên Hoa cũng không nói thêm gì, xắn tay áo đi xách thùng nước. Phương Đa Bệnh nhìn y đi vào nhà, nhịn không được tức giận, vội vàng đuổi theo.

"Huynh có phải chê ta phiền không?"

Lý Liên Hoa đặt thùng nước xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi động, sau đó coi như không có chuyện gì, cúi đầu xắn tay áo lên, không nói một lời.

Phương Đa Bệnh cố gắng không để ý đến vẻ ngẩng đầu đáng thương của Lý Liên Hoa, lại bày ra vẻ tức giận.

"Nếu huynh chê ta chướng mắt thì cứ nói thẳng, ngày mai ta trở về nhà."

Hắn càng nói càng giận, nói xong thậm chí không cho Lý Liên Hoa phản ứng, xoay người lao ra khỏi sân, chạy đến giữa rừng mới chịu dừng lại.

Phương Đa Bệnh đứng trong rừng một hồi, cơn giận lắng xuống mới bắt đầu ảo não. Hắn không nhìn thấy phản ứng của Lý Liên Hoa, mấu chốt là hắn căn bản cũng không muốn đi, nhưng lời cũng đã nói rồi, giờ trở lại không khác nào để Lý Liên Hoa cười vào mặt.

Quẫn bách nửa ngày, Phương Đa Bệnh ở bên ngoài đến tận khuya mới trở về. Lúc lấy hết can đảm bước vào phòng, Lý Liên Hoa đang ngồi trong phòng đọc sách, thấy hắn đi vào liền ngẩng đầu lên. Phương Đa Bệnh bị y nhìn tới mất tự nhiên, bó tay bó chân đi vào nhà, còn không quên tự biện hộ.

"Ta nói ngày mai mới đi, tối nay còn phải thu dọn đồ đạc."

"Ta không phải muốn đuổi ngươi đi, Tiểu Bảo. Ta thấy ngươi ngày ngày ở trong núi không có chuyện để làm, sợ ngươi cảm thấy nhàm chán. Ngươi nếu như muốn ở lại cùng ta qua mùa đông, ta đương nhiên rất vui."

Lý Liên Hoa nói chuyện vừa ôn hòa vừa dịu dàng, nói xong còn cười với hắn, Phương Đa Bệnh kinh ngạc đến mức không biết nói gì. Hắn đã chuẩn bị xong để cãi nhau một trận với Lý Liên Hoa, thậm chí nghĩ xong cả việc ngày mai mặt dày ở lại vì lí do chưa chuẩn bị, lại không nghĩ Lý Liên Hoa thẳng thắn với mình như vậy, thậm chí còn nói mình ở lại khiến y vui vẻ, thật sự là mặt trăng mọc giữa ban ngày.

Hắn sau khi hết ngạc nhiên thì chuyển qua kiêu ngạo, giận dỗi gì cũng lập tức tan, không quên ra vẻ, hai ba bước đã nhảy tới bên cạnh Lý Liên Hoa, không khỏi đắc ý nhìn mặt y.

"Huynh nói thật chứ?"

Lý Liên Hoa bất đắc dĩ cười khẽ.

"Thật."

Phương Đa Bệnh lúc này mới hài lòng.

"Cái này còn tạm được." Sau đó lại chuyển qua oán trách y. "Huynh nói vậy sớm có phải tốt không, ta ở ngoài cả một ngày suýt chết đói luôn rồi."

"Ai bảo ngươi không về sớm, phòng bếp chỉ còn cơm trắng thôi." Lý Liên Hoa liếc qua hắn, cầm cuốn sách trong tay lên. "Phương thiếu hiệp tự mình hâm nóng, ăn tạm đi."

Tâm tình Phương Đa Bệnh rất tốt, cũng không quan tâm là ăn gì, nhét no bụng rồi thấy có rượu liền lôi kéo Lý Liên Hoa uống hai chén. Lý Liên Hoa không chịu nổi hắn rủ rê, đành phải rót rượu.

Đêm nay ánh trăng rất trong, những cây cổ thụ nơi xa xa lại càng trở nên rõ ràng hơn. Nhìn thêm một chút Phương Đa Bệnh lại nghĩ tới Lý Tương Di múa kiếm lụa đỏ ngày đó mọi người đều đổ xô tới ngắm nhìn, thời gian đã lâu nhưng vẫn khiến người ta không khỏi kích động. Nhưng mà nhân vật chính vẫn bày ra vẻ lạnh nhạt, giống như thật sự không phải chuyện y đã làm.

Phương Đa Bệnh vốn muốn hỏi thêm, không biết sao lại lệch hướng, đột nhiên nghĩ đến Kiều cô nương. Năm đó Lý Tương Di múa kiếm lụa đỏ là để đổi lấy một nụ cười của Kiều nữ hiệp, đây chính là đôi thần tiên quyến lữ quen biết từ niên thiếu, không ai là không ghen tị. Nói là mười năm khiến người thay đổi, nhưng nay Kiều cô nương và Tiêu Tử Khâm đã từ hôn, mà Lý Tương Di───

Phương Đa Bệnh nhìn Lý Liên Hoa, trong lòng không hiểu sao quay cuồng khó chịu, khiến hắn nuốt không trôi rượu trong ly.

"Sao vậy?" Lý Liên Hoa thấy hắn dường như không thoải mái liền hỏi.

Phương Đa Bệnh đặt chén rượu xuống, muốn nói lại thôi.

"Lý Liên Hoa, huynh............... Huynh từng nghĩ tới việc tìm Kiều cô nương... nối lại duyên xưa chưa?"

Phương Đa Bệnh cẩn thận dò hỏi, nhưng cảm giác bất an kì lạ trong lòng chốc lát cũng không thể biến mất. Hắn quan sát phản ứng của Lý Liên Hoa, không ngờ đối phương chỉ cười, còn chê hắn ngốc, lại muốn biết mấy chuyện như này.

"Ta và A Vãn đã hết duyên phận. Tiêu Tử Khâm đã không phải duyên của nàng, vậy thì cứ theo ý nàng đi. Một người cũng tốt, hai người cũng được, miễn là nàng vui vẻ."

"Vậy huynh......... Huynh chẳng lẽ không muốn Kiều cô nương trở lại bên cạnh chăm sóc bầu bạn như trước sao?"

Lý Liên Hoa "Ôi chao" một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu oán trách hắn hôm nay mới uống hai chén đã hỏng đầu. Vốn y không muốn đáp lại, nhưng nhìn khuôn mặt đó quả thật đáng thương, đành phải tiếp tục nói.

"Ta cũng không phải không thể tự chăm sóc bản thân, còn cần phải có người bên cạnh?"

"Hơn nữa............." Lý Liên Hoa dừng lại một chút nhìn Phương Đa Bệnh, cao giọng hỏi lại hắn. "Không phải bên cạnh ta còn có ngươi sao? Phương Tiểu Bảo."

Phương Đa Bệnh kinh ngạc, không tin vào tai mình, chớp mắt liên tiếp mấy lần. Hắn thẳng người lên, miệng khẽ nhếch hồi lâu mới phát ra được âm thanh.

"Cái này sao có thể đánh đồng?"

Lý Liên Hoa thấy hắn như thế lại cảm thấy thú vị.

"Sao lại không thể?"

Phương Đa Bệnh nhìn ánh mắt của y, đột nhiên cảm giác choáng váng hoa mắt. Hai ly rượu hôm nay vậy mà khiến hắn say tới cả tay chân và trái tim đều tê dại. Hắn vội vàng ném chén rượu trong tay, hoảng hốt chạy đi, về phòng liền cứ vậy nằm trên giường, mở mắt đến sáng.

Sáng sớm hôm sau, Phương Đa Bệnh vừa nhìn thấy Lý Liên Hoa từ trong phòng đi ra, vội vàng đẩy cửa đi tới trước mặt y, không còn vẻ chật vật như hôm qua mà thẳng lưng, bình tĩnh hỏi y.

"Lý Liên Hoa, lời hôm qua huynh nói là có ý gì?"

"Chà, hôm qua ta nói cũng nhiều." Lý Liên Hoa giương mắt nhìn hắn, giống như chỉ đang xem kịch chứ chẳng để tâm. "Không biết Phương thiếu hiệp muốn chỉ câu nào?

"Chỉ câu nói đó thôi..." Lúc đầu vẫn bình tĩnh, không ngờ Lý Liên Hoa vừa nói ra một chữ liền khiến hắn nhảy dựng lên, Phương Đa Bệnh tóm lấy tay y. Nhìn mặt y cả hồi lâu vẫn không thể lặp lại câu nói đó, hắn lắc đầu xấu hổ, hất tay áo chỉ vào y.

"Huynh, trong lòng huynh biết rồi, đừng giả vờ hồ đồ với ta."

Lý Liên Hoa vẫn bình thản ung dung như cũ, vẻ mặt tự nhiên, cười yếu ớt lắc đầu.

"Thật sự không biết. "

"Huynh!"

Phương Đa Bệnh không còn cách nào đành phải buông y ra, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Lý Liên Hoa nhìn bóng lưng hắn, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Không được một lúc lại nghe được tiếng bước chân của Phương Đa Bệnh. Y còn chưa hết hứng thú, đang nghĩ xem nên chọc hắn như thế nào, ngẩng đầu liền thấy cây lá đầy bùn đất bị ném tới trước mặt.

Lý Liên Hoa sau khi nhìn rõ ràng, lập tức tức giận, đây không phải là một cọng lá, rõ ràng là một bông hoa y cẩn thận trồng đã lâu, vẫn chưa chớm nở.

"Phương Tiểu Bảo!"

Phương Đa Bệnh khoanh tay đứng trước cửa sổ, mặt đỏ bừng như say, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng vô tâm.

“Hai cây này đã chết, ta có lòng tốt giúp huynh xử lý.”

"Nếu không tại ngươi thì nó cũng không chết, ngươi nói xem ngươi thế này là có ý gì?"

Hai người đi tới đi lui quanh mấy cọng hoa đáng thương, cũng may cuối cùng Lý Liên Hoa giả vờ thật sự tức giận mới bảo vệ được vài cây. Hai người bọn họ giằng co đến mệt, ngồi nghỉ ở cái đình cạnh cây cầu nhỏ. Lý Liên Hoa nhận lấy ly nước từ tay Phương Đa Bệnh, lại nghĩ tới mấy bông hoa nhỏ nhắn đáng thương của mình, dứt khoát không thèm nhìn hắn. Cả hai im lặng hồi lâu, Phương Đa Bệnh mới gọi tên y, ngữ khí hoàn toàn không giống bình thường.

Lý Liên Hoa hít sâu một hơi, ngón tay hắn vân vê góc áo.

".............. Không biết huynh có thật sự quan tâm ta hay không, hay là cảm thấy ta dễ lừa gạt, lấy việc lừa ta làm thú vui."

Phương Đa Bệnh cố tình kéo dài thanh âm, cố giả bộ như không để ý, ánh mắt hết nhìn bên này lại nhìn qua Lý Liên Hoa, cuối cùng nhìn vào mắt y, ngón tay vươn tới giữ lấy bàn tay.

"Nhưng cho dù huynh gạt ta, ta cũng muốn bám lấy huynh."

.
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro