Cô Đăng Hàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 精本植物

// Kịch bản nhân thiết / Phương Hoa hai người tiến cung diện thánh/ Hoàng quyền đấu đá/ Không phải HE//

BGM:《 Vô tình ca 》—— Tiểu Thì cô nương

Sạ kiến phiên nghi mộng, tương bi các vấn niên.*
Liếc thấy lật nghi mộng, tương buồn các hỏi năm.*

______________________________

Ngày đó, Thiện Cô Đao bại trận, Nghiệp Hỏa cũng bị hủy đi, đám người của Vạn Thánh Đạo không chết thì trốn, tan tác như chim muông.

Mọi người đều nói trận hỗn loạn này đã bình, ngày tháng thiên hạ thái bình rốt cuộc cũng tới.

Duy chỉ có Lý Liên Hoa biểu tình rất đỗi bình thản, tựa hồ như chuyện này không quá mức đặc biệt. Mọi người đều vây quanh Lý Liên Hoa. Y nhìn có người mặt mũi tràn đầy kích động gọi mình"Lý môn chủ", cũng có người vẫn xưng một tiếng"Lý Tương Di". Âm thanh hỗn loạn ồn ào nghe không rõ. Nhưng Lý Liên Hoa chỉ bất động thanh sắc, ánh mắt khẽ đảo. Y lang thang qua lại trong đám đông, cuối cùng mới tìm thấy được thân ảnh mình chờ mong ở phía đằng xa kia.

Tiểu tử kia ngày thường đều gào to đến mức muốn mạng, hiện tại lại vô cùng yên tĩnh.

Vẫn nên trở về Liên Hoa Lâu, Lý Liên Hoa nghĩ. Y đảo mắt một vòng, Tứ Cố Môn, Bách Xuyên Viện, thậm chí là cả hoàng thành, từng chuyện từng chuyện đều đang chờ y giải quyết. Lý Liên Hoa giương mắt muốn xem mặt trời treo cao ngày đó. Ánh nắng chói mắt, nhất thời y cũng không phân rõ là do bản thân vốn nhìn không thấu luồng sáng kia hay là do hai mắt y đã không còn tốt.
Bộ dạng của Phương Đa Bệnh lại là đang cực kì tức giận, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng cuối cùng vẫn đi theo y một đường trở về Liên Hoa Lâu. Lý Liên Hoa tạm thời cũng không nghĩ ra được biện pháp để tiểu tử này có thể nghĩ thoáng một chút. Bất quá may mắn có Địch Phi Thanh võ công cao cường, đem hoa Vong Xuyên nhét vào miệng của y mới có thể khiến sắc mặt Phương Đa Bệnh hơi thả lỏng chút.

Lý Liên Hoa mặc dù thấy khá thú vị, nhưng cũng không dám nói quá nhiều, tránh để Phương Đa Bệnh lại mây đen đầy mặt. Tuy nhiên yên ổn không qua mấy ngày, Hà Hiểu Huệ gửi thư cho Phương Đa Bệnh gọi hắn về nhà. Tiểu tử này bây giờ cũng trầm ổn lên không ít, không nói hai lời liền cứng rắn kéo Lý Liên Hoa một đường trở về Thiên Cơ sơn trang. Gặp được Hà Hiểu Huệ mới biết Phương Thượng thư đã bị truyền vào cung hầu bệnh cho thánh giá.
- Hầu bệnh gì chứ?! Ta thấy đây rõ ràng là bắt người để uy hiếp...
Phương Đa Bệnh nhỏ giọng lầu bầu. Lý Liên Hoa nhìn thiếu niên kia không rõ tự lúc nào đã nhiễm lên sầu tư, không còn vẻ sáng sủa như dương quang tựa lần đầu gặp gỡ.

Bọn họ cũng đều biết Phương Thượng thư bị giữ trong cung là vì nguyên do gì nên không nhiều lời nữa. Cuối cùng vẫn là Lý Liên Hoa đưa tay vỗ vỗ bả vai Phương Đa Bệnh. Y không nói chớ có lo lắng, cũng không nói kiên nhẫn chờ thêm một chút, y chỉ nói trời sáng sẽ ngay lập tức lên đường vào hoàng thành. 
Vậy nên Phương Đa Bệnh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại trong chốc lát.

Đời này Lý Liên Hoa vốn không nên có quan hệ với chốn hoàng quyền vương thất.

Thái giám quản sự thay y đẩy cửa điện. Cung điện kia bốn phía tĩnh lặng, duy chỉ có ánh nến bị gió nhẹ quét qua, bóng đổ trên đất lắc lư mấy phần. Lý Liên Hoa sờ hộp gấm mình đang ôm trong ngực, nhẹ xoay người qua ôm quyền nói lời cảm tạ. Lý Liên Hoa dù sao cũng một giới bạch thân. Dù cho năm đó còn là Lý Tương Di cũng không hiểu rõ ràng lắm quy củ trong cung là gì. May mắn thay thái giám cũng tinh ý nhạy bén, hiểu y không rõ quy củ liền nói mời công tử chờ một lát, bệ hạ đàm luận xong quốc sự sẽ đến đây, sau đó liền lui ra ngoài.

Thế là bên trong tòa đại điện này chỉ còn lại một mình y. Đứng lâu tại chỗ có chút choáng váng, Lý Liên Hoa nghĩ đời này mình cũng chỉ có một cơ hội được ngự tiền yết kiến, dù sao mệnh số đã định, thả ý một chút cũng không sao. Nghĩ như vậy, Lý Liên Hoa liền đi lại trong triều sảnh vài bước, chỉ thấy ngọn nến chập chờn mờ mịt, mấy tấm bài vị nhìn không rõ chữ đứng thẳng trên đại điện.
Chắc hẳn nơi đây là điện phụng sự hương đèn cho hoàng thất quá cố. Lý Liên Hoa bất chợt nhớ tới Nghiệp Hỏa kia bị y dùng máu giết chết, hóa ra mấy tấm bài vị, mấy bức tranh treo này đều là các vị tổ tông của y. Chỉ nực cười là y từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, nửa điểm khí chất hoàng thất cũng không có. Nếu như bây giờ ân trên muốn nhận y về hoàng cung tựa lồng giam này, Lý Liên Hoa cũng nhất định không muốn.
- Ngươi ngược lại rất ung dung tự do.
Sau lưng đột ngột truyền đến tiếng người, xen lẫn vài tiếng ho khan, nghe như bệnh nặng khí hư tích tụ lại, quả thật có mấy phần giống như trúng độc.

Lý Liên Hoa quay người lại, chưa kịp ngẩng đầu liền nhìn thấy trên gạch xanh phản chiếu một mảng vàng sáng. Y vén vạt áo quỳ xuống, chỉ nghe trong đại điện vang "bịch" một tiếng. Y cũng không ngẩng đầu, chỉ ôm hộp gấm quỳ gối tại chỗ, bộ dáng nhu thuận. Tựa như người mới đại náo hoàng cung không lâu trước đó không phải Lý Liên Hoa y. Hoàng thượng ngồi trước mặt Lý Liên Hoa, hơi thở nặng nề, miễn cưỡng gắng gượng hỏi y
- Ngươi biết vì sao trẫm truyền ngươi đến chứ?
- Tất nhiên thảo dân rõ, bất quá chỉ miễn cưỡng coi là huyết mạch của Phương cơ công chúa mà thôi , không phải là chuyện lớn gì.
- Không phải chuyện lớn? Vậy ngươi nói trẫm nghe, cái gì mới là chuyện lớn?
Tâm tình Hoàng thượng không tốt, gắng sức nói hai câu liền chật vật ho khan.
Lý Liên Hoa vẻ mặt thản nhiên, hào phóng nói
- Theo thảo dân, thiên hạ phân tranh mới an ổn, nhân sự tứ phương đều cần Bệ hạ định đoạt, đường núi đường sông, ruộng thang mạch cốc, an dân trị quốc mới là đại sự. Ta bất quá chỉ là cỏ rác, sao có thể cùng thiên hạ này đối sánh.
- Ngươi rất thông minh, mang thiên hạ giang sơn này chắn miệng trẫm.
- Thảo dân không dám, dù sao mạng này không đáng tiền, cũng không đáng bệ hạ phí công lo lắng. Huống chi chuyện huyết mạch cũng là tin mật của hoàng thất, thời gian còn lại của ta dài lắm chỉ còn một tháng. Sau khi ta chết, bí mật này cũng một đường theo ta xuống mồ, bệ hạ có thể yên tâm.
Lúc Lý Liên Hoa nói lời này thậm chí còn nhàn nhạt cười, quả thực là một bộ dáng không màng sinh tử. Y đem hộp gấm giơ lên cao, thành tâm thực ý hạ thấp vai cùng cổ, hiến cho người đang ngồi trên cao kia
- Thảo dân hôm nay đến đây, cũng không phải vì chính mình, bất quá chỉ là muốn cầu một ân điển.
- Ngươi muốn nói Phương Đa Bệnh?
Lý Liên Hoa kì thật có chút kinh ngạc, nhưng nghiễm nhiên Hoàng thượng là chủ nhân thiên hạ này, nên tất nhiên sẽ nhìn thấu trăm sự vạn ý. Lý Liên Hoa liền thẳng thắn nói trong cái hộp này chính là hoa thần giúp giải độc kéo dài tính mạng, bây giờ y muốn dâng cho bệ hạ, đổi lại được một tấm bảo mệnh phù cho Phương gia. Lý Liên Hoa không nói hoa Vong Xuyên này hái được từ nơi nào, vì sao có trong tay y. Y chỉ nói nhành hoa này trên thế gian hiếm có khó tìm, chỉ có một nhành này mà thôi. Lý Liên Hoa đánh cược thế gian này không ai có thể coi nhẹ sinh tử ngoại trừ mình, huống chi cho dù là Thiên Hoàng quý tộc, nhất định cũng không muốn dứt bỏ lưu luyến phàm trần tục thế.
- Đáng tiếc, ngươi đến chậm một bước. Hoàng thượng nghiêng người dựa lên ghế, khí lực chống đỡ đã hết nổi. Lý Liên Hoa nghe được lời này bỗng nhiên ngẩng đầu. Hiện tại y mới thấy bệ hạ bọng mắt bầm đen, củng mạc trắng toát
- Trẫm xác thực là động tâm với hoa Vong Xuyên, chỉ tiếc có người đã đến trước thay ngươi đổi một mạng.
Không cần phải chỉ đích danh, Lý Liên Hoa cũng biết là ai. Phương thượng thư bây giờ bị giam trong cung lấy cớ hầu bệnh, trừ y ra, chỉ có đồ ngốc Phương Đa Bệnh. Tiểu tử kia mặc dù là cốt nhục của Thiện Cô Đao, nhưng lại được Phương gia nuôi dạy rất tốt. Hắn trẻ tuổi, nhiệt huyết, lại ngay thẳng chính nghĩa, nếu không bị kìm chân, đáng lẽ nên là một nhân vật lớn trong thiên hạ. Nhưng rất không khéo, hắn mới hành tẩu giang hồ đã gặp được Lý Liên Hoa, sớm muộn gì cũng sẽ bị chút chuyện cũ trước kia quấn lên.

Bất quá Lý Liên Hoa vốn tưởng rằng Phương Đa Bệnh sớm nên cách xa y ra mới phải. Dù sao từ khi bắt đầu đã bị mình lừa gạt mấy lần, Phương Đa Bệnh cũng rất tức giận, nhưng hắn lại luôn luôn tha thứ, một mặt mắng Lý Liên Hoa không biết hối cải, một mặt lại mang trân bảo đi đổi dược liệu cho y. Lý Liên Hoa vốn cho rằng lần lừa gạt cuối cùng này có thể đẩy tiểu tử ngốc kia ra xa, lại không nghĩ Phương Đa Bệnh không buông tha, quay đầu đỏ mắt sai người đi tìm hoa Vong Xuyên.
Nghĩ như vậy mới rõ, kiếp nạn lớn nhất đời này của Lý Liên Hoa chính là Phương Đa Bệnh.

Lý Liên Hoa im lặng cười khổ. Bích trà cũng đã tiến nhập phế phủ, lực đạo không đủ, hai tay giơ cao một lát đã ê ẩm sưng nhức không thôi. Dù sao vị ngồi trên cao kia cũng không có tinh thần, không có khí lực quản chuyện quy củ, Lý Liên Hoa liền dứt khoát thu hộp gấm lại, hạ cánh tay xuống để nó nghỉ ngơi. Y nhìn ngắm mảng gạch xanh trong tòa đại điện này, nháy mắt đã không thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy tiểu tử ngốc kia làm việc lỗ mãng chọc y tức giận đến mức độc cũ lại tái phát, đại não u ám, hơi thở gấp gáp khó thông.
Nhưng Hoàng thượng vẫn không chịu thả y đi, dựa vào ghế nói chuyện liên miên.
- Ta xác thực đã động tâm với một đôi hoa Vong Xuyên
Người kia thở dài một tiếng, dường như khí huyết phế phủ dần dần khô kiệt, khó khăn mà nói tiếp
- Nhưng Phương Đa Bệnh hôm qua tiến cung, ở trước điện quỳ hai canh giờ, cầu trẫm dùng mệnh của hắn đổi lấy một mạng của ngươi. Ta đã đáp ứng hắn nên không thể làm người bất tín, hoa này ngươi mang về tự mình giải độc, kéo dài tính mạng đi.

Lý Liên Hoa nghĩ cũng nên như thế, nhưng y lại hoảng sợ, chỉ cảm thấy tâm cơ người kia khó thấu. Trong nhất thời khí huyết quay cuồng, độc cũ khắc chế không nổi, một ngụm máu lại phun ra
Lý Liên Hoa rốt cục nợ Phương Đa Bệnh quá nhiều. Y bỏ lỡ ước nguyện sau này cùng nhau sóng vai, vẻn vẹn chỉ có Dương Châu Mạn cùng Tương Di thái kiếm cũng bù không nổi.
- Ta đồng ý cho hắn gặp lại ngươi một lần cuối. Hiện tại ngươi nên xuất cung đi thôi, hắn đang ở Liên Hoa Lâu của Lý thần y chờ ngươi.
- Đời này cũng đừng quay lại kinh thành, nếu không thể biệt tăm vô danh, cũng đừng để trẫm nghe được nửa phần tin tức của ngươi.
Người kia dứt lời, không chờ Lý Liên Hoa  đáp lại liền một bước rời đi. Đến lúc y ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy thái giám tổng quản khom người đỡ thân thể khô kiệt của chủ nhân thiên hạ, trong nhất thời cũng không phân biệt được là ai mới khốn khổ hơn ai.

Lý Liên Hoa ôm hộp vào trong ngực gấp gáp hơn mấy phần, ráng chống đỡ thân thể hướng về cửa điện đóng chặt bước đi. Cứ một bước tiếp lấy một bước, mỗi bước đi qua một viên gạch xanh, cơn đau tận xương tủy lại thống khổ thêm một phần. Những cổ trùng ăn xương muốn thuận theo kinh mạch một đường ngoi lên, thẳng theo hướng về tạng phủ mà gặm cắn. Lý Liên Hoa nghĩ thầm, độc này quả thực so với Bích trà còn hung ác hơn mấy lần. Một thân một mình, làm thế nào chống lại hoàng quyền thiên hạ được đâu? Tất thảy ý nghĩ lại hóa hư không, Phương Đa Bệnh nhất quyết muốn lưu lại cho y một mạng là hận y không có bận tâm liền lấy chính bản thân hắn làm nguyên do, ràng buộc y ở lại phàm trần thế tục này.
Cửa điện kia phảng phất càng lúc lại càng xa, Lý Liên Hoa lảo đảo, cuối cùng thoát lực quỳ rạp xuống đại môn. Y quá mệt mỏi, toàn thân đều đau nhức, tàn độc phát tác càng trầm trọng hơn,từng bước xâm chiếm lấy chút sinh mệnh còn thừa. Lý Liên Hoa muốn đưa tay đẩy mở cánh cửa nặng nề, đầu ngón tay sát qua đinh cửa mạ vàng, nhưng chỉ lưu lại cảm giác lạnh thấu. Lý Liên Hoa nghĩ, ngoài điện chắc hẳn có nắng ấm nhàn nhạt, nếu bây giờ gấp rút chạy về Liên Hoa Lâu, không chừng có thể còn kịp ở lại bên Phương Đa Bệnh một đêm.

Nhưng hết thảy suy tính trong khoảng khắc cửa điện sắp mở ra liền im bặt. Lý Liên Hoa sức cùng lực kiệt, khí huyết khó lưu, trước mắt dần dần tối xuống, cảnh vật trước mắt chìm vào bóng đêm không vết tích.

------------------------------------------

Lúc tỉnh lại từ trong trầm hải, trời đã sáng choang, chung quanh lắc lư qua lại, bên ngoài truyền vào vài tiếng chim hót.
- Lý Liên Hoa? Lý Liên Hoa, tỉnh lại đi!
Sương khói mơ hồ trước mắt dần dần tản ra. Thứ đầu tiên y trông thấy lại là gương mặt của Phương Đa Bệnh. Thần sắc tiểu tử này thập phần lo lắng, thậm chí còn đưa khăn tay thay y lau đi mồ hôi bên thái dương
- Ta thấy huynh giống như vừa gặp ác mộng.
- Đa tạ
Lý Liên Hoa chống đỡ thân thể mới nhớ tới bọn họ đang ngồi xe ngựa. Y nhẹ xốc lên màn che cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài đều là thúy trúc, dường như không phải đường đi tới đô thành. Lý Liên Hoa biết mấy chuyện lúc trước kia bất quá chỉ là mộng hoang đường, nhưng Phương Đa Bệnh chắc chắn làm ra được loại sự tình như vậy.

Lý Liên Hoa cho tới bây giờ đều hiểu rõ ràng, lại không thể nói toạc ra điểm trọng yếu ở trong đó..

Mỗi người đơn độc đến với nhân thế phù du này cũng nên một mình yên tĩnh rời đi. Chỉ là Phương Đa Bệnh....
Lý Liên Hoa đem ánh mắt nhẹ nhàng rơi lên lọn tóc đầu vai của thiếu niên, suy nghĩ miên man, cuối cùng lại chỉ thở dài một tiếng.
- Sao vậy?
Phương Đa Bệnh tất nhiên cũng nghe thấy thanh âm này, hắn tiến lại gần hỏi y.
- Không có gì, hơi mệt chút.
- Chuyện này dễ thôi a, chờ gặp được cha ta rồi, ta liền bồi huynh trở về Liên Hoa Lâu
Phương Đa Bệnh không nghĩ đến khổ lao nữa, trên môi đậm thêm vài phần ý cười
- Đến lúc đó ta phải nhìn chăm chăm xem huynh ăn hoa Vong Xuyên vào. Huynh không ăn ta liền để Hồ Ly Tinh cắn huynh.

Nếu đã chỉ là mộng, đối với người khác bao dung một chút cũng không có hại gì, y giơ tay xoa xoa chóp mũi, quay mặt đi.

Lý Liên Hoa bất động thanh sắc sờ lên hoa Vong Xuyên giấu ở trong túi, âm thầm tính toán trong lòng phải tiến cung trước một bước, gặp mặt hoàng thượng. Nhưng cuối cùng Lý Liên Hoa vẫn ở bên cạnh bồi tiếp Phương Đa Bệnh, nhàn nhạt cười lên:

- Được.

Theo lời của tác giả thì trong đoản cả Bảo và Hoa đều chết, nên tác giả cho đây cũng là một dạng HE.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro