11. Sứ giả Đại Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Phủ thái tử_

Tiêu Chính Thiên đặt xuống quyển tấu chương cuối cùng của hôm nay, thở hắt ra: "Đã phê duyệt xong."

Rời khỏi thư phòng, hắn đi hướng vườn hoa, mấy ngày trước hắn cho người dọn thêm mấy chậu mẫu đơn cùng đỗ quyên.

"Xuân về hoa nở luôn có thể làm lòng người vui... vẻ." =_=

Nhìn trên đất rơi rụng đầy hoa với lá, lại nhìn mấy chậu cây xơ xác, trên đầu hắn chậm rãi hiện lên mấy cái tĩnh tự.

"Triệu Viễn Tu!!!"

Triệu Viễn Tu đang nhàn nhã nằm trên cây bị tiếng rống làm giật mình ngã xuống.

Vỗ vỗ ngực 'May mà hắn kịp phản ứng không thì mặt chấm đất rất khó coi.'

Cười khổ hắn quên mất gọi người dọn dẹp mớ hỗn độn hắn gây ra. Chính Thiên đang sinh khí vẫn là đừng xuất hiện trước mặt hắn thì hơn. Trực tiếp vận khinh công bay qua tường đi mất.

"Người đâu! Đến tướng phủ 'thỉnh' Triệu công tử cho ta."

" Vâng thưa điện hạ!"

Nhưng thái giám lại một người trở về: "Hồi điện hạ, Triệu quản gia nói Triệu công tử đã đi doanh trại của Tần tướng quân để rèn luyện rồi."

"Hừ! Chạy thật nhanh!"

Mấy ngày nữa đoàn sứ giả Đại Hạ sẽ đến, hắn nên may mắn tên hỗn đản kia còn biết chừng mực mà buông tha Ngự hoa viên sao.

Ngày sứ giả đến. Đại Hạ cùng Bắc Ly vẫn luôn giao hảo. Có một điều lệ đặt ra, mỗi năm năm hai nước sẽ thay phiên cử sứ đoàn đến để thắt chặt tình ban giao. Năm năm trước, Bắc Ly cử Định Quốc tướng quân đến Đại Hạ. Năm nay nghe nói công chúa được sủng ái nhất Đại Hạ sẽ đến. Hắn cảm thấy không đơn giản như vậy.

Ở Chính điện, đoàn sứ giả làm đúng lễ nghi với hoàng đế.

Thiếu nữ váy xanh yêu kiều lại không mất sự quý phái của hoàng tộc: "Đại Hạ sứ giả Ngọc Sương công chúa gặp quá bệ hạ. Chúc bệ hạ vĩnh phúc an khang, quốc gia hưng thịnh."

Tiêu Phục: "Hảo! Hảo! Trẫm nhận này cát ngôn."

Tiêu Chính Thiên: "Công chúa đường xa vất vả. Ta đã chuẩn bị yến tiệc tiếp đãi các vị."

"Truyền thiện!"

Yến tiệc theo đúng quy trình thì thế nào cũng có sứ giả tặng lễ, lại chiêm ngưỡng một hồi vũ khúc. Sau khi dùng bữa xong, hoàng đế mệt mỏi trước trở về nghỉ ngơi, thân là thái tử Tiêu Chính Thiên đảm nhiệm tiếp đãi sứ giả.

Hai người đi dạo ở Ngự hoa viên, nhìn trăm hoa đua nở, Tiêu Chính Thiên lại một lần may mắn Triệu Viễn Tu không tai họa nơi này.

"Ta không nghĩ đến, Đại Hạ lần này lại để một vị công chúa như người đến."

"Điện hạ đây là xem thường ta thân là nữ tử sao?"

"Ta không có ý đó!"

Ngọc Sương cười khẽ: "Ta chỉ đùa thôi! Không dám giấu điện hạ. Lần này ta đến việc chính là thực hiện giao ước của hai nước, còn phụ là muốn cùng điện hạ liên hôn để chúng ta thân càng thêm thân."

Hắn biết ngay mà. Đây là nhằm vào hắn.

"E là công chúa đi một chuyến vô ích."

Ngọc Sương nghi hoặc nhìn hắn.

"Sơn hữu mộc hề,mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề, quân bất tri."

"Là ta quá đường đột rồi. Nhưng không có việc gì. Ta đã nói rồi, tình nghĩa mới là quan trọng. Việc liên hôn chỉ là giúp hai nước càng thêm gắn kết mà thôi. Điện hạ không cần để trong lòng."

"Đa tạ công chúa hiểu cho."

Tuy là đại công chúa thế nhưng nàng cũng mới mười tám mà thôi. Lại thông minh, ngôn từ khéo léo, hiểu đại cục, khó trách sẽ là sứ giả lần này.

"Tuy không thể cùng điện hạ hỉ kết liên lý nhưng giao cái bằng hữu không quá đáng đi."

"Cầu mà không được. Kia, công chúa cũng không cần lão gọi ta điện hạ mãi như vậy."

"Hảo a!"

"Còn có,..."

???

"Thật ra, ta còn chưa ngỏ lời thế nên..."

"Hi hi... Đã hiểu. Ta sẽ giữ bí mật."

"Đa tạ."

"Có thể nói một chút về 'người đó' sao?"

Bằng hữu hai người tổ trò chuyện chán liền từng người trở về. Trên đường, Ngọc Sương gặp hai huynh muội Tiêu Minh An.

Trong yến tiệc đã gặp qua, Tiêu Minh An cũng không thất lễ mà chào hỏi: "Gặp qua công chúa."

"Thế tử, ngài hảo!"

"Ca ca, tỷ tỷ này thật xinh đẹp!"

Ngọc Sương cúi người xoa nắn gương mặt bánh bao của Tiêu Nghiêng Hi: "Tiểu quận chúa miệng hảo ngọt a!"

"Ca ca, ta muốn cùng xinh đẹp tỷ tỷ cùng chơi."

"Không được! Muội đừng nháo!"

"Không mà! Không mà!"

"Chúng ta về phủ, đừng quấy rầy công chúa."

"Không sao. Không bằng thế tử cùng quận chúa theo ta cùng chơi."

Tiêu Minh An trên trán chảy xuống hắc tuyến: "Chơi? Công chúa nói đùa. Ta lại không phải tiểu hài tử giống Tiểu Hi."

Ngọc Sương trong lòng cười thầm: 'Xem ra là cái tiểu đại nhân a.'

"Thế tử yên tâm. Ta có không ít đệ đệ cùng muội muội nên rất có kiên nhẫn."

"Ta không có ý đó. Ta..."

Tiêu Nghiêng Hi kéo tay áo hắn: "Ca ca, đi mà. Cùng nhau chơi đi."

Tiêu Minh An thở dài: "Hảo đi!"

"Hảo, cùng trở về đi. Tiểu muội muội cùng 'tiểu đệ đệ' muốn cùng ta chơi cái gì mới hảo đâu?"

"Cái..."

Nhìn thấy Ngọc Sương cười trộm, hắn vẻ mặt hết nói. Cố ý, này tuyệt đối là cố ý. Vị Đại Hạ công chúa này sao lại như vậy chứ? Không khác gì Viễn Tu ca. Chẳng lẽ trên mặt hắn có viết 'ta rất hảo đùa, mau tới trêu chọc ta' hay sao? Ai cũng thích đùa cợt hắn. Thật quá đáng mà.

"Ca ca, nhanh lên. Cùng đi chơi đi!"

"Đến đây."

Thấy Ngọc Sương nhìn hắn, hắn có chút không vui nghiêng mặt đi.

Ngọc Sương cười khẽ: 'Vị thế tử này có điểm khả ái."

Lại quá mười năm, Tiêu Nghiêng Hi trở thành Vĩnh Hi công chúa đến Đại Hạ thay huynh trưởng cầu thân, lúc này Ngọc Sương mới không thể không thừa nhận vị tiểu thế tử năm nào ở nơi nàng không nhìn thấy đã trưởng thành từ lâu.

Tiêu Nghiêng Hi thật sự có công lớn khi tác hợp hai người họ, mà Ngọc Sương cũng rất sủng cô em chồng này. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro