12. Cứu tế nạn dân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường có một đội quân đang đi tới, ước chừng ba mươi xe ngựa đang chở vật tư. Triệu Viễn Tu từ giữa đoàn quân cưỡi ngựa đến bên Tần tướng quân.

"Tần đại ca! Còn bao lâu nữa mới đến Biện Lương?"

Tần Hoài: "Nhanh nhất một canh giờ nữa là đến."

Cách đây không lâu, bệ hạ phong cho hắn chức quan thất phẩm, bởi vì thường đến doanh trại của Tần tướng quân rèn luyện nên khi được phong quan cũng lưu lại nơi này. Hiện hắn đã là một cái tiểu đội trưởng trông coi một tiểu đội rồi.

Tần Hoài nhận lệnh vận chuyển lương thực đến thành Biện Lương cho nạn dân. Không phải Biện Lương nghèo khó cần cứu tế, mà vì mùa đông vừa rồi phía bắc thất thu, Biện Lương lại là một trong năm tòa thành chủ yếu làm nông, huyện lệnh mở kho lương giúp đỡ. Dân nghèo khó khắp nơi hay tin tụ tập đến, thời gian dài lương thực không đủ tiếp tế chỉ có thể hướng kinh thành cầu cứu.

Có cơ hội rời khỏi kinh thành, hắn liền xung phong mang theo tiểu đội của chính mình đi theo.

"Tần đại ca, chúng ta dừng lại nghỉ một chút đi. Chờ đến Biện Lương rồi, mọi người bận rộn chưa chắc đã có thời gian nghỉ ngơi."

"Ừm, đệ nói đúng."

Tần Hoài giơ tay ra hiệu dừng lại: "Tất cả nghỉ chân đi." Quay sang Triệu Viễn Tu "Ta nhớ phía trước có con sông, đệ lấy giúp ta chút nước đi."

"Hảo!"

Triệu Viễn Tu đi về phía sông cố ý thả chậm bước chân, cảm giác có người đến gần lập tức xoay người một quyền đánh ra.

Người kia tránh đi, trước khi hắn ra quyền thứ hai vội kêu lên: "Viễn Tu! Là ta!"

Nắm tay dừng giữa không trung, Triệu Viễn Tu tròn mắt nhìn người trước mặt: "Chính Thiên! Ngươi...làm sao ngươi lại ở đây?"

"Ta làm sao có thể để mình ngươi tiêu dao ở bên ngoài được chứ. Tất nhiên là phải đi cùng rồi."

Triệu Viễn Tu dùng tay đỡ trán: "Ngươi ở đây vậy ai phụ trách phê duyệt tấu chương mỗi ngày a?"

"Không phải còn có thái sư sao?"

"Đành vậy."

Vì lẫn vào đoàn quân mà Tiêu Chính Thiên bỏ đi bạch y thường mặc thay vào quân phục vải thô như những binh lính khác.

Tần Hoài hoảng hốt: "Thái...Thái t..."

Triệu Viễn Tu vội che miệng hắn: "Tần đại ca, huynh đừng nói lớn."

"Đúng đấy, Tần tướng quân. Ta trộm đi theo vẫn là ít người biết mới tốt."

"Này..." Hắn còn có thể làm gì. "Ít nhất cũng nên có một thân phận mới được, không nên là binh lính a."

Triệu Viễn Tu vui sướng đập tay một cái: "Đúng a! Vậy để Chính Thiên làm biểu đệ của ta đi. Theo mẫu gia ta họ Cố, gọi Cố Tiểu Thiên. Thế nào?"

Tiêu Chính Thiên cùng Tần Hoài nhìn nhau đầu đầy hắc tuyến. 'Ngươi đều quyết định rồi còn hỏi gì nữa?'

Không bao lâu Tiêu Chính Thiên à nhầm Cố Tiểu Thiên liền cùng các binh lính quen thuộc, mọi người đều biết Triệu Viễn Tu có cái biểu đệ. Chính là người nào đó mở miệng ngậm miệng đều là 'Tiểu Thiên biểu đệ' làm hắn hận nghiến răng.

Đến Biện Lương cùng huyện lệnh chào hỏi rồi vận lương vào Kim Tuyền thôn, nạn dân đều ở đây. Bá tánh Biện Lương giúp dựng những túp lều đơn sơ để ở tạm. Trong khi lương thực được đưa đi nấu, huyện lệnh đưa Tần Hoài, Triệu Viễn Tu cùng Tiêu Chính Thiên đi xem xét xung quanh. Phần lớn nạn dân đều là lão nhân cùng hài tử, còn có số ít nữ nhân.

Bây giờ mới vào xuân muốn thu hoạch lương thực nhanh nhất cũng phải bốn đến năm tháng, tình hình hiện tại không thể đợi được. Bọn họ bàn bạc dùng mảnh đất hoang ở ngoài thành trồng ít rau củ thu hoạch nhanh, hiện tại có quân đội ở cũng có nhân lực trợ giúp xây nhà để nạn dân có nơi an cư.

Mọi người bận rộn phát cháo cùng màn thầu, ngay cả mấy tên thổ phỉ cũng hỗ trợ. Nói đến thổ phỉ, còn gần trăm dặm liền đến Biện Lương bọn họ gặp vài đại hán tự nhận thổ phỉ muốn cướp của. Thổ phỉ này có chút lạ: người cầm gậy gộc, người cầm rìu, người cầm dao chặt thịt. Bọn họ đi cướp đoàn người gần hai trăm binh lính. Kết quả là bị bắt lại còn bị Tần Hoài mắng té tát rồi đi theo đến đây. Bọn họ nhìn to con thô thiển nhưng không xấu, chỉ là hoàn cảnh bức bách mà thôi.

Nhìn Triệu Viễn Tu cùng đám hài tử chơi đùa, Tiêu Chính Thiên cảm thấy Triệu Viễn Tu quả nhiên rất được hài tử yêu thích.

Một nam hài lôi kéo Triệu Viễn Tu: "Hồng y ca ca, các thúc thúc nói muốn ra sông bắt cá, chúng ta cũng đi xem đi."

"Bọn đệ/muội cũng muốn đi!"

"Hảo a!"

Một nữ hài chạy đến bên Tiêu Chính Thiên: "Thái tử ca ca cùng đi đi!"

Tiêu Chính Thiên ngẩn ra: "Sao muội biết ta là thái tử?"

"Muội trộm nghe tướng quân thúc thúc nói."

Thở dài: "Có thể đừng gọi ta là thái tử ca ca sao?"

"Hảo, thái tử ca ca!"

Triệu Viễn Tu nhún vai tỏ vẻ bất lực. Hắn cũng thử qua nhưng đám nhóc này cứ thích gọi như vậy.

Các đại hán xuống sông bắt cá, trên bờ Triệu Viễn Tu cùng đám hài tử chơi đùa.

Tiêu Chính Thiên nhìn tay một nam nhân thô kệch. Hôm trước hắn nhìn thấy quả phụ Tú Nương bện dây đỏ hiện tại lại ở trên tay người này.

Bên kia Triệu Viễn Tu nhặt một cành cây: "Ta sẽ múa kiếm cho các đệ xem đảm bảo các đệ xem ngây người luôn."

Nhìn động tác nước chảy mây trôi của hắn, Tiêu Chính Thiên nghĩ đến vườn hoa trong phủ. Ta hoa a. Nó có tội gì?

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, ngàn vạn cánh hoa từ bốn phía bay lên không trung xoay quanh. Bọn trẻ lẫn đại nhân đều tròn mắt xem cảnh tượng xinh đẹp này. Triệu Viễn Tu dừng lại những cánh hoa tản ra rơi rụng xuống đất.

Bọn trẻ ồ lên.

"Thật lợi hại!"

"Xinh đẹp quá!"

Một đại hán gọi to: "Bọn nhỏ, trở về thôi. Hôm nay có thêm canh cá."

"Oa a..."

"Canh cá"

"Muốn ăn canh"

Nhìn người đi hết, Tiêu Chính Thiên đến gần véo tai Triệu Viễn Tu: "Hảo a. Vì chiêu kiếm hống trẻ con này ngươi liền tai họa hoa trong phủ ta."

"Khụ. Cái gì hống trẻ con chứ? Vừa rồi ta chỉ dùng nửa chiêu a."

"Vậy cho ta xem nửa chiêu còn lại đi."

Tiêu Chính Thiên hai tay vận lực đánh vào mặt nước, nước sông bắn lên hình thành một con giao long: "Đi!" Một chưởng ra, giao long há miệng bay phía Triệu Viễn Tu.

Triệu Viễn Tu tay nâng lên, những cánh hoa từ trên đất bay lên vây quanh hắn: "Chiêu này là... Hoa Lãng Phi Thiên!"

Phất tay, những cánh hoa bay về phía giao long, nửa đường hóa thành ngàn vạn ngọn lửa đánh vào người đem giao long đánh tan. Cả thủy lẫn hoa tan biến trong không khí.

'Chiêu thức thuộc tính hỏa rất thích hợp Viễn Tu.' Tiêu Chính Thiên nghĩ.

Thời gian nhanh một tháng, vì Tiêu Chính Thiên, Tần Hoài phải sớm rời đi. Ngày đi, nạn dân đứng bên đường đưa tiễn. Đám hài tử cầm vòng hoa chạy đến.

"Hồng y ca ca! Thái tử ca ca!"

Một tiếng thái tử gây xôn xao. Mọi người không nghĩ đến thời gian qua bạch y công tử giúp phát thức ăn, cùng xây nhà, trồng rau thế nhưng là thái tử. Các binh lính thấy tướng quân nhà mình không có phản ứng cũng không dám lộn xộn. Huyện lệnh định quỳ hành lễ thì bị Tiêu Chính Thiên ngăn lại.

Nhìn hài tử đưa đến vòng hoa, hắn hỏi: "Cho ta sao?"

"Ân."

"Đa tạ."

"Cùng hai vị ca ca chơi rất vui."

"Chúng ta thật thích hồng y ca ca cùng thái tử ca ca!"

Triệu Viễn Tu: "Kia các đệ có muốn gặp lại chúng ta hay không?"

"Muốn!!!"

"Vậy các đệ phải học cho giỏi, lớn lên đến kinh thành tìm chúng ta a. Khi đó ta chắc chắn đã là cái đại tướng quân rồi. Không khó tìm."

"Đã biết, hồng y tướng quân ca ca!"

"Phốc!"

Không biết là ai bật cười nhưng Tiêu Chính Thiên, Tần Hoài cùng không ít binh lính đang cố nhịn cười.

Triệu Viễn Tu đỡ trán.

Đám người lên ngựa thẳng hướng kinh thành mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro