Chương 11 - chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Trong tử diễm vờn quanh, thiếu niên hắc bào lãnh khốc cũng nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, trong con ngươi màu đen sẫm lóe lên một tia sắc nhọn rất nhỏ.
"Thái tử điện hạ!"

Tiêu Trọng Kỳ đột nhiên giục ngựa tiến lên đi, hưng phấn phi thường, "Sau khi từ biệt tại phương bắc, rốt cuộc lại gặp được ngài !"
Tử diễm Hỏa Kỳ Lân uy lực rất mạnh mẽ, cho dù nó không phát uy, cũng không có người dám tới gần.
Hai tròng mắt đen nhánh của Chiến Dã mắt liếc qua Tiêu Trọng Kỳ, Tiêu Viễn Trình cưới Huệ Văn trưởng công chúa, bởi vậy Tiêu gia cũng được coi là hoàng thân quốc thích, Tiêu Trọng Kỳ này thực lực cũng không bình thường, lần trước ở phương bắc cùng Man tộc chiến đấu, hắn không giống đệ tử thế gia bình thường sợ đầu sợ đuôi, trên sa trường dũng cảm tiến tới, để lại cho hắn ấn tượng rất tốt.
"Tiêu công tử, đã lâu không gặp, các ngươi muốn đi Mê Vụ Sâm Lâm sao?"
"Nghe theo mệnh lệnh của gia phụ, đi Mê Vụ Sâm Lâm tìm bích linh quả!" lời nói đối với thái tử điện hạ có trọng lượng Tiêu Trọng Kỳ kích động mặt đỏ rần.
Phía sau là đội ngũ lính đánh thuê mới thành lập , mỗi người thân thủ cũng rất tốt, kiêu ngạo cuồng vọng, hắn mặc dù là Tiêu gia trưởng tử, nhưng trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục thực lực vi tôn, thân phận đúng là không thể khiến người khác khâm phục .
Nhưng là chỉ cần để cho bọn họ chứng kiến mình và thái tử điện hạ quan hệ không tồi, những người này nhất định sẽ phục hắn.
Hoàng Chiến Dã, Nam Dực quốc thái tử điện hạ, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp uy danh thiên tài triệu hoán sư lớn nhất, tên của hắn chính là tượng trưng cho kẻ mạnh!
Chút suy nghĩ trong lòng ấy của Tiêu Trọng Kỳ, Chiến Dã lẽ nào lại không nhìn rõ, thầm nghĩ khách sáo hai câu liền rời đi, mà lúc này, từ xa xa trong Mê Vụ Sâm Lâm, truyền đến một trận nổ.
Rống rống rống rống rống rống --! !
Thình lình xảy ra rít gào.
Bầu trời trong xanh trong nháy mắt mây đen ùn ùn kéo đến.
Tử diễm Hỏa Kỳ Lân đột nhiên xao động ngẩng đầu lên, cũng phát ra một chuỗi rít gào, thoạt nhìn cực độ luống cuống!
"Hình như đã xảy ra chuyện, thái tử điện hạ, ngài về cung trước với bệ hạ, thủ hạ đi tìm hiểu tình huống."
Nam nhân trung niên từ phía sau khống chế linh điêu đi tới, trên áo hắn lóe lên kim quang của sáu hoa văn hỏa diễm, đúng là triệu hoán sư lục tinh!
"Hồi cung còn sớm, chúng ta cũng đi xem một chút đi."
Hắn vừa mới nói, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy người khác bào vừa rồi trong đội ngũ lính đánh thuê hướng Mê Vụ Sâm Lâm chạy đi.
Mặt mày trầm xuống, không biết tại sao trong lòng lại có một tia cảm giác kỳ dị, hắn cũng lập tức điều khiển tử diễm Hỏa Kỳ Lân đuổi theo.
Mê Vụ Sâm bên ngoài đế đô, kích thước không lớn, nhưng bởi vì tiếp giáp với rừng rậm nơi ma thú hoành hành đi lại trên đại lục nên tính nguy hiểm cũng rất lớn.
Cao thủ bình thường, tuyệt đối không dám một mình xông vào.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt không sợ, kinh nghiệm tác chiến phong phú kiếp trước có thể cho nàng biết chính xác độ nguy hiểm trước mặt.
Huống chi, trong thế giới thú, nàng đúng là vương giả!
Vào rừng rậm trong chốc lát, cũng cảm giác từng đợt hơi lạnh thấu xương, phía trước Mê Vụ Sâm Lâm, đã bị đóng băng, hoàn toàn biến thành một thế giới hàn băng!
Ngựa dừng lại bên nơi hàn băng không dám tiến lên, Hoàng Bắc Nguyệt dứt khoát bỏ ngựa lại, đi bộ vào trong.
Toàn thân huyết mạch sôi trào, nàng có cảm giác được rằng phát ra tiếng rít gào kinh động thiên địa như vậy tuyệt đối là một con thần thú cấp bậc không thua kém tử diễm Hỏa Kỳ Lân!
Hồng hộc --
Thái tử Chiến Dã cưỡi tử diễm Hỏa Kỳ Lân đã đuổi theo đến đây.
"Lên đây đi." Chiến Dã đối với Hoàng Bắc Nguyệt đang đứng trong băng nguyên vươn tay.
Trong rừng rậm khắp nơi đều là hàn băng, hắn có tử diễm Hỏa Kỳ Lân hộ thể, cũng cảm giác được từng đợt hàn ý, thân thể này đơn bạc, chỉ sợ không chịu đựng được.

Chương 12

Hai tròng mắt dưới áo choàng đen ngước lên một chút, nhìn hắn một cái, thong dong xoay người đi tới, Hỏa Kỳ Lân phát ra một tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, Chiến Dã vỗ vỗ lưng nó trấn an.
"Không nên tới quá gần, khi nào ta bảo dừng lại thì dừng lại." Âm thanh khàn khàn từ dưới áo choàng đen truyền tới.

Chiến Dã nhíu mày, người này ở trước mặt hắn mà cũng dám cuồng vọng như vậy, tên này đúng là người đầu tiên
Trên bầu trời trong rừng rậm, từ những tầng mây dày bắt đầu rơi xuống những bông tuyết, gió lớn cuồn cuộn nổi lên, bay qua nơi hàn băng trong rừng rậm yên tĩnh.
Đại thụ nơi này toàn bộ bị đóng băng, những ma thú không kịp trốn chạy cũng bị đóng băng toàn bộ, mọi chuyện giống như chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Càng đi vào trong, tâm trạng càng có cảm giác bất an.
"Dừng." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Chiến Dã thật sự theo lời dừng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Hỏa Kỳ Lân nhảy xuống, thân ảnh nhỏ nhắn đứng trên tầng băng dày, trong gió lạnh thổi vù vù qua bóng lưng nhỏ nhắn của nàng có loại hơi thở lãnh ngạo cao quý lộ ra.
Nàng có dũng khí xông vào trong rừng rậm toàn hàn băng, xung quanh hơi thở còn khủng bố hơn Hỏa Kỳ Lân mà không thấy có chút e ngại nào, chẳng lẽ nàng cũng là triệu hoán sư? Nàng có mấy tinh (ngôi sao ý=.=). Có phải đã thành công cùng linh thú ký khế ước?
Tâm trạng lúc này của Chiến Dã đối với người thần bí mới gặp lần đầu này sinh ra hứng thú thật lớn.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi vài bước về hướng phía trước, đột nhiên trái tim nhảy mạnh, một cỗ lực tác động mãnh liệt chui vào trái tim, nàng lập tức thi triển bộ pháp, hướng phía trước chạy như điên.
"Này!" Chiến Dã hô một tiếng, nàng đã chạy không còn thấy bóng dáng!
Nơi giữa rừng rậm, cây cối bị đóng băng bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất, vì thế hình thành nên những đống băng to nhỏ.
Mảnh băng trong suốt, phản chiếu màu xanh của bầu trời, màu nước lóng lánh rực rỡ.
Giống như thế giới này trở nên rộng lớn vô hạn.
Cô gái mặc hắc bào cao ngáo đứng yên , áo choàng bay phần phật trong gió lớn, một đôi mắt thông thấu màu đen lộ ra, nàng nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt.
Cuồng phong! Bão tuyết!
"Tên của ta là Hoàng Bắc Nguyệt!"
Tiếng gió cũng không thể che đi âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo kiêu ngạo lãnh khốc không ai bì được.
Người cùng thú quyết đấu, Hoàng Bắc Nguyệt nàng chưa bao giờ thất bại!
Nàng đúng là vương giả trong thế giới thú, tất cả quy tắc chỉ cần gặp phải Hoàng Bắc Nguyệt nàng đều bị phá vỡ hoàn toàn!
Đáp lại thanh âm của nàng, băng loan điểu thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng.
Băng loan điểu mang theo bão tuyết, cánh chim như móng vuốt thật lớn từ băng, chậm rãi đáp xuống mảnh băng phía trước Hoàng Bắc Nguyệt, siêu cường uy áp thuộc về thần thú khiến cho mặt băng xuất hiện vết nứt.
Trong đó một vết nứt kéo dài tới chân Hoàng Bắc Nguyệt, cuối cùng ở chận của nàng dừng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không nhúc nhích như cũ, sắc mặt không thay đổi, nhãn quang trong suốt vắng lặng.
Đồng tử thật lớn trong mắt băng loan điểu nhìn chằm chằm nàng.
"Ta tên là Băng Linh Huyễn Điểu, tiểu nữ oa, ngươi muốn ký kết bổn mạng khế ước cùng ta sao?"
Theo Băng Linh Huyễn Điểu thanh âm, không khí xung quanh giống như cự tuyệt Hoàng Bắc Nguyệt nên nhanh chóng biến lạnh.
Áo choàng màu đen trên người, bị đóng băng vẫn duy trì hình dạng thổi bay .
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại bình yên vô sự, thậm chí sợi tóc vẫn tung bay, một chút cũng không bị không khí lạnh xung quanh xâm nhiễm.
Băng Linh Huyễn Điểu trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, thần thú cấp bậc linh thú  đã có được lối suy nghĩ cùng hiểu biết như loài người.
Băng Linh Huyễn Điểu này trong những linh thú nổi tiếng cao ngạo, từ xưa đến nay chưa từng nghe nói có người cùng nó ký kết khế ước!

Chương 13

Ngoại trừ cao ngạo, Băng Linh Huyễn Điểu còn là loài hung tàn nhất trong linh thú!
Trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng hiện ra thông tin về Băng Linh Huyễn Điểu.
Khóe miệng nhếch lên một chút, ở giữa bão tuyết đối mặt với thần thú mạnh mẽ!
Ký kết bổn mạng khế ước? Băng Linh Huyễn Điểu chưa bao giờ cùng loài người ký kết bổn mạng khế ước, chẳng lẽ nàng lại cùng thú ký kết bổn mạng khế ước sao?

"Phục tùng cho ta, Băng Linh Huyễn Điểu!"
Rống --
Một tiếng rít gào phẫn nộ, bốn phía từng mảng băng vỡ tan, từng vết nứt lớn trên băng xuyên qua rừng rậm.
Một tên loài người nhỏ bé lại dám làm càn như thế!
Băng Linh Huyễn Điểu phẫn nộ phóng ra uy áp mãnh liệt, khắp Mê Vụ Sâm Lâm đều bị bao phủ ở trong đó, tuyệt đối không dám có người tới gần.
Trong tiếng rít gào Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng lướt qua khe nứt trên mặt băng, hướng đến cánh chim băng chụp tới, nàng dùng tốc độ như ánh sáng từ trong khe hở giữa cánh chim xuyên thẳng qua, chạy nhanh về phía trung tâm Mê Vụ Sâm Lâm trung tâm -- Nguyệt Lạc Cốc!
"Muốn chạy trốn sao? Tiểu nữ oa!"  Băng Linh Huyễn Điểu rít gào xoay người đuổi theo.
Trốn?
Lát nữa xem người nào trốn còn không biết đâu?
Khóe môi Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên trước sau tự tin như một.
Càng tới gần Nguyệt Lạc Cốc, lực tác động trong lòng ngày càng mãnh liệt, đến gần, nàng phi thân từ trên vách núi đen nhảy xuống đi, hai tay mở ra, không có bất cứ công cụ gì phụ trợ, ở trong vách núi đen cao cao nhanh chóng rơi xuống!
Trên đỉnh đầu tiếng rít gào thật lớn, Băng Linh Huyễn Điểu đã đuổi theo, dùng sức vỗ cánh, vốn nghĩ một cánh chụp được nàng đập thành một bãi thịt nát
Như là đã sớm ngờ tới động tác của Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên duỗi tay ra bắt được dây treo trên vách núi, thân thể rung động, vững vàng giẫm trên vách đá, cước bộ như bay, bắt được dây trên vách đá theo góc độ thẳng đứng đi vài bước, từ trong khe hở tại vách đá lấy một đồ vật ra.
Sau đó, nàng buông dây ra, để cho bản thân chính mình rơi xuống!
Băng Linh Huyễn Điểu mạnh mẽ từ dưới xông tới đã đến chân của Hoàng Bắc Nguyệt, thân hình thật lớn làm cho nó không có cách nào tại nơi vách đá hẹp nhỏ xoay người bay lại.
Hoàng Bắc Nguyệt vững vàng rơi vào đỉnh đầu Băng Linh Huyễn Điểu, những việc này chỉ phát sinh trong nháy mắt!
Không khí dường như muốn đóng băng, một tay nàng đặt tại trên đầu Băng Linh Huyễn Điểu đang tỏa ra từng đợt khí lạnh.
"Mau nói đi, phục tùng cho ta, Băng Linh Huyễn Điểu!"
Vô số hắc khí từ trong lòng bàn tay tản ra, xuyên qua hàn băng cứng rắn chui vào trong đầu Băng Linh Huyễn Điểu.
Rống rống rống rống rống --
Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu lên, hướng phía bầu trời không ngừng rít gào , đồng tử màu ngọc bích nhanh chóng bị hắc khí nhuộm dần, sau đó tinh quang màu đen chợt lóe rồi nhanh chóng thối lui.
Băng Linh Huyễn Điểu đồng tử màu ngọc bích trong suốt đã biến thành màu xanh lá cây đậm đặc.
Nhìn thấy biến hóa này, Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra một cái tươi cười hài lòng.
Linh thú nàng coi trọng, bình thường chỉ có hai con đường.
Phục tùng cho nàng, hoặc là chết!
Rất rõ ràng là thần thú cấp bậc linh thú này lựa chọn vế trước, phục tùng!
Không giống với triệu hoán sư ở thời đại này, Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không dễ dàng cùng linh thú ký kết bổn mạng khế ước, bởi vì một khi khế ước thành lập, triệu hoán sư nàng cùng linh thú sự sống chết gắt gao liên hệ cùng nhau.
Nếu vận khí của linh thú không tốt gặp phải linh thú so với nó mạnh hơn để bị giết vậy triệu hoán sư cũng chỉ có một con đường chết.
Buôn bán nguy hiểm như vậy, Hoàng Bắc Nguyệ nàng chưa bao giờ làm!
Tay từ đỉnh đầu Băng Linh Huyễn Điểu chậm rãi bỏ ra, mở lòng bàn tay ra, từng mảng lớn dấu vết bị tổn thương do hàn khí gây ra, trong vết thương máu chảy đầm đìa một khối hắc ngọc tầm một tấc nằm gọn.

Chương 14

Vạn Thú Vô Cương!
Nếu như không phải cảm nhận được hơi thở của Vạn Thú Vô Cương, chắc nàng sẽ không mạo hiểm hàng phục thần thú mạnh như vậy.
Chỉ là thử một lần mới biết được uy lực của Vạn Thú Vô Cương mạnh đến đâu!

Ở thời đại của nàng bị phủ bụi lâu như vậy chắc linh hồn của khối hắc ngọc này cũng tịch mịch đi.
"Chủ nhân." Một khi linh thú quyết định phục tùng, sẽ cùng chủ nhân sinh ra tâm linh cảm ứng, bởi vậy trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt đã có thể nghe được thanh âm của Băng Linh Huyễn Điểu.
"Nếu như sớm biết rằng chủ nhân là triệu hoán sư mạnh mẽ như vậy, ta sẽ không phản kháng, xin chủ nhân tha thứ sự vô lễ vừa rồi của ta."
Băng Linh Huyễn Điểu thu liễm hơi thở cuồng ngạo, dưới chân Hoàng Bắc Nguyệt ngoan ngoãn nói.
Một khi linh thú đã thuần phục đối với loài người thì tuyệt đối sẽ không hai lòng.
Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ đầu của nó, nếu đã thu phục được thần thú này, thực lực bản thân nàng sẽ không dấu diếm nữa mà nói cho nó biết.
" Hiện tại thân thể ta rất suy yếu, hẳn là ngươi cũng cảm giác được, trong thân thể ta một chút nguyên khí cũng không có. Cho nên trước khi ta hoàn toàn khôi phục, ta muốn ngươi bảo vệ ta. | "
Băng Linh Huyễn Điểu đã cảm giác được cơ thể Hoàng Bắc Nguyệt trong trống rỗng, không có nguyên khí của triệu hoán sư thông thường, nó tưởng Hoàng Bắc Nguyệt tận lực che giấu thực lực, không nghĩ tới đúng thật là không có.
Biết được tin tức này Băng Linh Huyễn Điểu cũng không sinh ra cảm giác thất bại, thần phục đối với một người không có chút nguyên khí nào không phải là chuyện mất mặt, ngược lại đây là một chuyện rất khủng bố!
Nguyên khí của một triệu hoán sư căn bản không có biện pháp thúc dục ngự thú quyết, nói cách khác, thứ nàng dựa vào không phải là lực lượng mạnh mẽ làm cho nó thần phục
Mà là. . . . dùng ý chí vượt qua người bình thường.
Cao thủ mạnh mẽ cỡ nào mới có thể làm được? Không vận dụng nguyên khí có thể làm cho thần thú khuất phục, từ xưa đến nay chưa bao giờ nghe nói qua!
"Chủ nhân yên tâm, ta thề nhất định bảo vệ chủ nhân an toàn!"
Đối với chủ nhân cường đại như vậy, còn cần nói cái gì? Đương nhiên muốn thề đi theo !
Bởi vì nó cũng muốn biết, khi Hoàng Bắc Nguyệt khôi phục thực lực, đến tột cùng sẽ mạnh mẽ tới trình độ nào?
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đơn giản dặn dò: "Bình thường ngươi che giấu bản thân đi, đừng cho người khác phát hiện sự tồn tại của ngươi, chờ ta gọi thì ngươi xuất hiện."
Tại đại lục xa lạ này, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh nguy hiểm, nàng nhớ kỹ phải lưu lại cho mình một đường lui, không năng lực nghịch thiên mà đi thì tạm thời phải thu bớt tài năng.
"Vâng, chủ nhân."
"Chúng ta đi lên thôi!"
Cánh băng lay động bay lên, cuồng phong bị cuốn lại, gió tuyết đầy trời, Băng Linh Huyễn Điểu thật lớn xuất hiện tại trên bầu trời rừng rậm hàn băng.
Cánh sáng lấp lánh, lên như diều gặp gió!
Trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu có một thân ảnh nhỏ nhắn mặc áo choàng đen, gió thổi mở vành mũ của áo choàng, tóc dài như hỏa diễm phiêu tán ra.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, mới vừa rồi không phát hiện, từ sau khi lấy được Vạn Thú Vô Cương, tóc của nàng đột nhiên biến thành màu đỏ rực chói mắt!
Hơn nữa khuôn mặt cũng lặng lẽ thay đổi, càng ngày càng giống bộ dáng của nàng ở thế kỉ 21.
Biến hóa kiểu này đúng là có thể khống chế, chỉ cần cắt đứt liên lạc trên Vạn Thú Vô Cương truyền đến thì lại có thể khôi phục bộ dáng người bị bệnh.
Như vậy càng thêm tiện lợi !
"Điện hạ, đó là Băng Linh Huyễn Điểu một trong 'ngũ linh' sao?" Triệu hoán sư lục tinh Thẩm Viêm không dám tin ngẩng đầu nhìn băng loan điểu trên bầu trời

Chương 15

Linh điêu do hắn triệu hồi bị uy áp cường đại của Băng Linh Huyễn Điểu bức bách, đã trốn trong không gian của triệu hoán sư lánh nạn, lạnh run, không dám xuất hiện.
Linh thú ở phụ cận, ngoại trừ tử diễm Hỏa Kỳ Lân của Chiến Dã thì không một con nào dám lộ diện.
Quá mạnh mẽ! Siêu cấp thần thú đóng băng khắp Mê Vụ Sâm Lâm, lực lượng như vậy thật biến thái, còn ai dám ra đây chịu chết!

Hoàng Chiến Dã lãnh mâu híp lại, dùng tâm linh truyền âm với tử diễm Hỏa Kỳ Lân nói: "ngươi cùng nó so sánh với nhau, ai mạnh hơn?"
"Hừ!" Tử diễm Hỏa Kỳ Lân kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, "Trừ phi triệu hoán sư ký kết khế ước bổn mạng với nó mạnh hơn ngươi nếu không ta sẽ không thua."
Sau khi triệu hoán sư ký kết khế ước bổn mạng với linh thú, hai người không chỉ có sống chết liên hệ chặt chẽ là ngay cả năng lực cũng có mối quan hệ mật thiết
Nếu như triệu hoán sư tấn cấp, linh thú cũng sẽ tấn cấp tương ứng.
Điều này giải thích vì sao linh thú càng mạnh mẽ càng cao ngạo nhưng cũng lựa chọn triệu hoán sư ký kết bổn mạng khế ước, bởi vì điều này chẳng khác gì hai người cùng tu luyện, làm ít được nhiều, việc hấp dẫn như vậy ai không làm nên mới có chuyện linh thú cùng triệu hoán sư ký kết khế ước.
Nghe được tử diễm Hỏa Kỳ Lân nói, Hoàng Chiến Dã ngẩng đầu nhìn thiếu nữ tóc đỏ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, cho dù không thấy rõ dung mạo nhưng từ thân hình cũng có thể nhìn ra nhiều nhất nàng mới mười một, mười hai tuổi, tuổi nhỏ như vậy, có khả năng là triệu hoán sư cửu tinh sao?
Phải biết rằng, ở cả Tạp Nhĩ Tháp trên đại lục, số lượng triệu hoán sư cửu tinh cũng không nhiều.
Một người mười hai tuổi triệu hoán sư cửu tinh chính là cấp bậc biến thái?
"Hừ!" tâm tính cao ngạo giống hệt linh thú mà hắn triệu hồi, trong lòng thiếu niên lãnh khốc không biết bị cái gì nhẹ nhàng khuấy động.
Tóc đỏ, nhan sắc như hỏa, thật sự là chói mắt...
Thẩm Viêm quay đầu nói: "Điện hạ, Băng Linh thú đã xuất hiện, tin tức này nhất định phải mau chóng báo cho bệ hạ!"
Sau khi thái tử điện hạ ký kết bổn mạng khế ước với hỏa linh thú tử diễm Hỏa kỳ lân thành công, băng linh thú một trong 'ngũ linh' cũng xuất hiện tại Nam Dực quốc! Đây là một tốt thật lớn.
Chứng minh thiên thần đã chiếu cố Nam Dực quốc, nhất định phải nhanh chóng bẩm báo bệ hạ, xin bệ hạ vô luận như thế nào cũng phải giữ thiếu nữ tóc đỏ kia ở lại Nam Dực quốc.
Nàng chính là đã khế ước với Băng Linh Huyễn Điểu a!
Thẩm Viêm tâm tình nhảy nhót như muốn bay lên, nếu như sau hắn linh điêu không dám ra đấy thì hắn nhất định lập tức khống chế linh điêu bay về hoàng cung.
"Thẩm tiên sinh, kiến thức của ngài uyên bác có thể nhìn ra được cấp bậc của nàng không?" Chiến Dã thản nhiên hỏi.
Thẩm Viêm cau mày suy tư, vấn đề này vừa rồi hắn cũng đã nghĩ đến nhưng nhìn không ra, bởi vì thiếu nữ tóc đỏ kia giống như hải dương sâu không thấy đáy, căn bản là không cách nào làm cho kẻ khác nhìn thấu thực lực của nàng.
"Thực lực nhìn không thấu, tuy nhiên lục tinh triệu hoán sư có thể triệu hồi thần thú sơ cấp, Băng Linh Huyễn Điểu một trong 'ngũ linh', cùng tử diễm Hỏa Kỳ Lân của điện hạ đồng cấp, chỉ sợ nàng cũng không dưới cửu tinh."
Thẩm Viêm suy đoán coi như cẩn thận, không dám nói lớn, nếu hắn biết Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại ngay cả triệu hoán sư nhất tinh cũng không phải có lẽ muốn hộc máu mà chết.
Nhất tinh cũng không phải mà có thể cùng thần thú ký khế ước! Cả đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt làm được chuyện biến thái như vậy.
Khi đang nói chuyện, Băng Linh Huyễn Điểu đã đáp xuống trên băng nguyên tràn đầy khe nứt, nghiêng một bên cánh để Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi xuống.

❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️

Lảm nhảm: chào các nàng :)) ta up truyện chủ yếu để giải trí và chia sẻ cho vui, tại trên wattpad ít truyện Edit quá, mà ta lại lười đọc convert ^^
Mong các nàng ủng hộ ta bằng vote hay comment cũng được
Cảm ơn nhiều a ^.^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro