Chương 2 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2
Nàng lấy ra khẩu súng, đẩy người ngăn cản ra, đi về phía trước.
"Đẩy cái gì đẩy? Có biết hay không... . A! Có súng!"
Một người bị nàng đẩy ra một cách kiêu ngạo, nhìn thấy vật trong tay nàng thì đột nhiên hét ầm lên.
Trên đài đấu giá sư đúng là từng trải qua huấn luyện , động tác phi thường nhanh, nghe được thanh âm lập tức như che chở hắc ngọc nhanh chóng rời đi.

Nhưng là, nàng dù có nhanh, cũng không nhanh được bằng súng trong tay Hoàng Bắc Nguyệt?
Tay nâng khẩu súng, một viên đạn xuyên qua đám người, thẳng tắp bắn vào giữa trán đấu giá sư xinh đẹp, ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp lập tức bị mất mạng.
Đưa tay lên, chuẩn xác cầm hắc ngọc, trong con người màu đen sẫm lộ ra lãnh ngạo sắc sảo.
Những việc này phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Khi nhân viên bảo vệ được huấn luyện kịp phản ứng thì Hoàng Bắc Nguyệt đã ngạo mạn xoay người đi ra ngoài .
Những con kiến hôi, nàng khinh thường động thủ.
"Hoàng Bắc Nguyệt, vạn thú vô cương quả nhiên đem ngươi đưa tới !" Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng ở sau lưng vang lên.
Đuôi lông mày Bắc Nguyệt nhíu lại một chút, thanh âm này, không cần xoay người nhìn nàng cũng biết là ai.
Lam Tư, đối thủ một mất một còn của nàng, từ Nam Mỹ vẫn đuổi giết nàng đến nơi đây, suốt năm năm.
Chẳng lẽ hắn còn không rõ ràng, hắn cùng nàng rất chênh lệch sao?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng không có biểu cảm gì, Hoàng Bắc Nguyệt đem khối ngọc "vạn thú vô cương" cất vào trong túi.
"Hoàng Bắc Nguyệt, bó tay chịu trói đi, hơn hai trăm quốc gia đã phát lệnh truy sát đối với ngươi, ngươi trốn không thoát đâu ."
Lam tư nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Hoàng Bắc Nguyệt, giọng nói lạnh như băng, có một tia không đành lòng thật nhỏ
"Sau khi bó tay chịu trói, các quốc gia của ngươi đối xử như thế nào với ta?" Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng xoay người, trong ánh mắt mang theo khinh thường cùng lạnh như băng.
"Với thiên phú dị năng của ngươi, quốc gia sẽ trọng dụng của ngươi!" Lam Tư nhân cơ hội nói.
Nếu như có thể đem người phụ nữ tuyệt sắc lại vừa kiêu ngạo này lưu lại dùng, đó là không còn gì tốt hơn !
"Chê cười." Đáp lại hắn chỉ là hai chữ lạnh như băng.
Nhìn Hoàng Bắc Nguyệt trong mắt toát ra châm chọc, Lam Tư không khỏi thở dài.
"Chuyện năm đó..."
"Câm miệng!"
Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt đen nhánh lạnh như băng nhiều thêm vài phần hận ý.
Năm đó cha mẹ nàng đối với tổ chức trung thành và tận tâm, vào sinh ra tử,cuối cùng thế nào? Nhưng lại đành phải chịu một kết cục là bị gạt bỏ!
Sau khi chết trên lưng còn đeo tội danh "phản đồ"!
Những chuyện máu chảy đầm đìa,ngày đêm đều hành hạ nàng, nửa đêm nằm mơ, đều bừng tỉnh bởi hận ý của chính mình!
"Hừ! Muốn ta bán mạng cho quốc gia của các ngươi? Nhiều năm như vậy, người của các ngươi bị ta giết còn chưa đủ nhiều? Một khi ta quy thuận, còn đường sống sao?"
Lạnh mắt nhìn Lam Tư, nam nhân anh tuấn xinh đẹp Bắc Âu, mới gặp gỡ thì hắn ôn nhu nho nhã, thấy hắn như một trận gió xuân.
Đáng tiếc chính là, bọn họ bị vây trong lập trường đối địch.
"Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta nhất định sẽ giúp cho ngươi!"
"Ta không muốn."
Lãnh ngạo ngẩng đầu, đại sảnh đấu giá đã được bộ đội đặc chủng vây quanh ,, vô số nòng súng đen như mực hướng vào nàng.
Không sợ hãi.
Dưới mái tóc đỏ, dung nhan khuynh thế, tuyệt sắc vô song, cho dù lạnh như băng, cũng có lực lượng kinh diễm lòng người.
Thản nhiên cười, trong phút chốc có bao nhiêu người thất thần.
"Cẩn thận!"
Lam Tư hét lớn một tiếng, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt tươi cười thì hắn cũng thất thần trong nháy mắt, nhưng rồi rất nhanh tỉnh táo lại.
Nhưng vẫn là chậm một bước!
Hoàng Bắc Nguyệt đã bẻ gãy cổ một vị bộ đội đặc chủng, dễ dàng đi tới bong tàu du thuyền.

Chương 3

"Lam tư, muốn bắt ta, ngươi hãy chờ một trăm năm nữa đi!"
Nàng chính là sát thủ xuất sắc nhất trên thế giới này, lật tay là có thể gọi mây úp tay có thể làm mưa không gì làm không được, trừ bỏ người kia, chỉ sợ không ai có thể xứng làm kẻ địch của nàng!
Tay vừa nhấc, trong màn đêm một con chim ưng thật lớn bay đến, đôi mắt ưng sắc bén tựa chuông đồng, khiến cho người ta nhìn một cái đã cảm thấy sợ hãi!
Ưng trảo sắc nhọn bắt lấy cánh tay Hoàng Bắc Nguyệt, cánh chim thật lớn mở ra, lập tức dẫn theo nàng bay về phía chân trời!
Tóc đỏ như lửa trong màn đêm kiêu ngạo bay lên!
Cùng lúc đó, trên du thuyền vô số họng súng hạng nặng hướng về phía nàng điên cuồng bắn phá.
Lam Tư đi đến boong tàu, nhìn lên thân ảnh nhỏ nhắn ngày càng xa, đối với bên cạnh nói: "Đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Chỉ huy, tất cả đã ổn thỏa! Cấp trên đã quyết định lấy hy sinh một tòa thành thị lớn để truy sát hoàng bắc nguyệt!"
Lam Tư ngẩng đầu, nhìn về phía trời cao xa xôi, có chút buồn bã nói: "Ta đã sớm nói, một ngày nào đó, ngươi sẽ vì sự cuồng ngạo lãnh huyết của mình mà phải trả giá thật lớn!"
Trên ngực xẹt qua đau đớn kịch liệt, Bắc Nguyệt, nhiều năm đuổi giết ngươi như vậy, kỳ thật mỗi lần ta đều không nỡ hạ thủ.
Chính là lúc này đây, thật sự vĩnh biệt . . . . . .
Sau vài phút đồng hồ, một tòa thành thị ở biên cảnh Giang Tô bỗng nhiên xảy ra một vụ nổ lớn, một đám mây thật lớn bay ra chiếu sáng một mảnh chân trời!
May mà dân cư trong tòa thành thị kia đã được di tản, bởi vậy nên không có ai bị thương.
Chính lúc nổ mạnh, giữa đám mây có hung quang quỷ dị phát ra, hình dạng của nó chính là một con hắc long thật lớn giữa chân trời phía đông.
  ********* Bắc Nguyệt hoàng triều *********
Nam Dực quốc
Đêm khuya, giữa đô thành, ai cũng không nhìn thấy một đạo sát khí màu đen giống như vạn thú dũng mãnh lao nhanh vào giữa từ đường phủ trưởng công chúa.
Trong ánh sáng u ám của ngọn nến, đôi con người tối đen lạnh lùng chậm rãi mở ra.
Nhìn thấy ánh lửa kia chớp lên, con ngươi lãnh khốc nữa ngày không có động tĩnh, sau hồi lâu Hoàng Bắc Nguyệt mới chẫm rãi tiêu hóa phần trí nhớ mới thêm vào trong đầu.
Vô lực rên rỉ một tiếng, nàng không thể không chập nhận chuyện-- nàng. . . . . . Xuyên qua !
Hoàng Bắc Nguyệt, con gái của trưởng công chúa Huệ Văn là biểu tỷ của đương kim hoàng thương, thân phận lừng lẫy như thế nhưng cũng chính là sự chê cười của cả Nam Dực quốc.
Yếu đuối, không thể tập võ, trời sinh chính là ma ốm.
Ngự y đều nói nàng không thể sống quá mười tám tuổi.
Không chỉ có như thế, nàng không hơn không kém một kẻ ngốc, thân là con gái duy nhất của trưởng công chúa lại khiến cho đám huynh đệ, tỷ muội bắt nạt không bằng cả một nô tài.
Di nương ương ngạnh kiêu ngạo, phụ thân đối với nàng lạnh lùng chán ghét, từ bốn năm trước sau khi Huệ Văn trưởng công chúa đi về cõi tiên, địa vị trong nhà của nàng xuống dốc không phanh.
Lần này vì lỡ lời đắc tội với Cầm di nương mà phụ thân sủng ái nhất, nàng liền bị phạt quỳ trong từ đường một ngày môt đêm, chưa được giọt nước hay hạt gạo nào vào bụng.
Thân thể này từ nhỏ đã suy yếu nhiều bệnh, quỳ như vậy chính là muốn tính mạng của nàng.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, dưới cơ duyên xảo hợp , Hoàng Bắc Nguyệt ở hiện đại được xưng là "chung cực vũ khí" lại xuyên vào thân thể mười tuổi này.
Từ trên mặt đất lạnh như băng chậm rãi đứng lên, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua linh vị của Huệ Văn công chúa được thờ phụng giữa từ đường, không biết có phải dưới tác dụng của ngọn đèn mà nàng cảm thấy trên bài vị có một đạo ánh sáng mỏng manh lóe lên
Giống như một ánh mắt ấm áp nhìn về phía nàng.

Chương 4

Bắc Nguyệt nhè nhẹ thở dài một hơi, nói: "Yên tâm đi, nếu chiếm thân thể con gái ngươi, ta sẽ không khiến nàng uổng mạng không công như vậy."
Nàng vừa nói xong, ánh sáng trên bài vị dần tản đi.
Sửa sang lại làn váy trắng thuần, Hoàng Bắc Nguyệt trong từ đường chậm rãi đi ra ngoài.

"Chán ghét, không nên ở chỗ này, trong từ đường còn có người mà ~ "
Giọng nữ mềm mại từ một góc tối trong sân vang lên.
"Sợ cái gì? Ma ốm bên trong đó thì có thể làm gì? Không phải ngươi nói nàng là một kẻ ngốc sao? So với nô tài còn kém!"
Ma ốm? Kẻ ngốc? So với nô tài còn kém, quả nhiên Hoàng Bắc Nguyệt trước kia quá yếu.
"Nhưng mà người ta thẹn thùng a ~~~ "
"Thẹn thùng cái gì? Bảo bối, nhanh một chút, ta chịu không được ~~ "
Tất tất tác tác thanh âm cởi quần áo, sau đó là một trận tiếng thở dốc dồn dập cùng với tiếng va chạm không hề êm tai
Gần nhất lại gặp phải loại chuyện này, thật xui xẻo!
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, ánh trăng chậm rãi dời đến, chiếu vào trên mặt nàng.
Sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn, hốc mắt bởi vì hàng năm ốm yếu uống thuốc mà có vẻ hãm sâu, quỳ một ngày một đêm, lại càng tiều tụy, tóc bừa bộn, quần áo màu trắng nhẹ nhàng đung đưa .
Trong góc, một nam nhân rắn chắc đem một cô gái mười bảy mười tám tuổi đặt ở trên tường, hưng phấn mà làm động tác, hoàn toàn không biết nguy hiểm trí mạng đang tới gần!
Cô gái kia cũng bắt đầu thỏa mãn, rầm rì ngâm khẽ , hai cái chân tuyết trắng chân gắt gao quấn lấy thắt lưng nam nhân.
Tại nơi từ đường an tĩnh, thanh âm này có vẻ càng thêm chói tai.
Linh vị của trưởng công chúa còn ở bên trong, hai người kia lại ở chỗ này không biết xấu hổ làm ra loại chuyện này, không biết tôn trọng vong linh chút nào.
Bởi vì con gái trưởng công chúa là một ma ốm, cho nên bọn họ vô pháp vô thiên sao?
Hoàng Bắc Nguyệt hé ra khuôn mặt lạnh lùng nhỏ nhắn, từng bước đi qua, vừa lúc cô gái kia ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thấy bạch y nhẹ bay, sợ đến một giật mình.
"Quỷ, quỷ. . . ."
"Nào có quỷ? Mà quỷ bên trong nhưng thật ra có, nhanh, nhanh, bảo bối. . . Ách. . ."
Trong cổ họng chỉ còn kịp phát ra một thanh âm mơ hồ, rắc một tiếng, cổ của nam nhân đã bị bẻ gãy!
"A --" cô gái kia trừng lớn hai mắt kêu sợ hãi.
"Muốn chết cứ việc gọi." Một tay ném thi thể nam nhân kia xuống đất, Hoàng Bắc Nguyệt kéo áo cô gái kia lau tay.
Cái tên nam nhân đê tiện ghê tởm, giết hắn cũng cảm giác thấy ghê tởm, nếu không phải hắn dám vũ nhục trưởng công chúa Huệ Văn đã qua đời, nàng mới khinh thường giết hắn.
Ô uế tay của mình!
Ả nghe vậy, quả nhiên chặt ngậm chặt miệng lại, cả người run rẩy.
Ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt này, không phải tam tiểu thư quỳ trong từ đường sao? Tại sao, nàng có phải là quỷ hồn tam tiểu thư đến đòi mạng ?
"Ta không phải quỷ hồn." Lau khô sạch sẽ tay, khóe môi Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên ý cười lạnh như băng, "Ngươi nhìn xem, nếu dám tiết lộ một chữ với người ngoài, kết quả sẽ giống hắn, đừng nghĩ đi cáo trạng với Cầm di nương, ta không còn là Hoàng Bắc Nguyệt trước kia."
Không ai có dũng khí đem mạng nhỏ của chính mình làm trò đùa, đặc biệt tận mắt thấy nàng không lưu tình chút nào bẻ gãy cổ một người!
Trong lòng Bội Hương trong giờ phút này chỉ có một ý nghĩ : vị Tam tiểu thư này, tuyệt đối là bị quỷ nhập!
Nàng mới vừa rồi, quả thực tựa giống như Tu La chuyển thế, sự tàn nhẫn cùng lạnh như băng kia, làm cho lông tơ ả cũng dựng thẳng đứng lên! --

Chương 5

Thân thể gầy yếu không còn yếu đuối như trước kia, mong manh, gió có thể thổi bay, tam tiểu thư hiện tại toàn thân tản mát ra một loại hơi thở quý tộc ưu nhã, cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, giống người trước mặt nàng hẳn là phải quỳ xuống cúi đầu xưng thần.

Ả không có nhìn lầm đi, đây mới thật sự là cái người phế vật, ma ốm, vô tích sự, hèn nhát?
Mặc kệ thế nào, ả đã cảm giác được tam tiểu thư hiện tại ả đắc tội không nổi .
"Tam, tam tiểu thư, trước kia nô tỳ sai lầm rồi, cầu tiểu thư tha cho cái mạng nhỏ của nô tỳ, sau này nô tỳ không dám nữa ."
Nghĩ đến trước kia tình cảnh ả và những người khác cùng nhau ức hiếp tam tiểu thư, Bội Hương chỉ cảm thấy trên cổ từng đợt lạnh cả người.
Ả chỉ là một nha hoàn, lớn lên có vài phần tư sắc, nhưng là sinh ra nhỏ bé, thấp kém, bình thường phi thường ghen ghét tiểu thư quý tộc chân chính, đối với người mềm yếu vô năng như Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng lại là thân phận con gái trưởng công chúa khiến ả vừa hâm mộ ghen ghét! Bởi vậy ức hiếp nàng gấp bội!
Ả đã nghĩ chứng minh, tiểu thư thì thế nào? Tiểu thư ả cũng có thể tùy ý đánh chửi! Địa vị của ả còn ở trên tiểu thư!
Nhưng là hiện tại, cho dù cho ả mượn mười cái lá gan, ả cũng không dám ức hiếp tam tiểu thư !
"Muốn ta giữ lại mạng nhỏ cho ngươi, như vậy còn phải xem cái miệng của ngươi có nghe lời hay không "
Vốn là vừa rồi ả nha hoàn này cũng nên giết, bởi vì ở trong trí nhớ của Hoàng Bắc Nguyệt, trước kia bị nha hoàn này ức hiếp cũng không ít.
Chỉ là nghĩ đến giữ lại ả vẫn có một chút tác dụng, tạm thời để lại cái mạng nhỏ cho ả đi.
"Nô tỳ nhất định nghe lời, nhất định nghe lời!"
"Đem thi thể xử lý ." Thản nhiên phân phó một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi khỏi nơi từ đường yên tĩnh này.
"Hóa ra phế vật phủ trưởng công chúa trong lời đồn lại bá đạo như vậy."
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như là một trận gió, đột nhiên vang lên.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cả kinh, là ai? Có thể lặng yên như vậy không một tiếng động ẩn núp ở xung quanh, mà nàng một chút cũng không phát giác!
Thanh âm vừa ra, tự nhiên nàng có thể chuẩn xác đoán được phương vị, ngẩng đầu, nhìn một gốc cây trong từ đường, trên cây lá rậm rạp, một bộ bạch y tinh khiết hạ xuống, theo gió mà động.
Tóc dài tán loạn đen như mặc ngọc rơi trên bạch y, trong khoảng thời gian ngắn ánh trăng có chút mê ly.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi chút cau mày.
Dung nhan tinh sảo khiến người phải ngừng hô hấp, mau da trắng nõn cùng bộ bạch y trên người dưới ánh trăng rực rỡ vô hạn, mày kiếm thâm thúy, đôi mắt màu tím nhạt ở trong bóng đêm nhiều thêm một phần mênh mông dao động, giống như ma không phải ma, giống như thần không phải thần.
Dưới cái mũi cao thẳng, đôi môi lãnh đạm hồng nhạt giống ác ma làm cho người ta hoa mắt choáng váng.
Trận trận gió nhẹ lướt qua, vài sợi tóc đen khẽ vuốt qua hai gò má, ngũ quan như vậy thấy thế nào cũng vô cùng hoàn mỹ, không có bất cứ tỳ vết nào, đoạt hết tuyết nguyệt phong hoa trong cuộc sống, cũng không có vẻ âm nhu nữ khí, trên mặt khí sắc bén sát phạt hoàn toàn bày ra khí phách của hắn.
Hắn dựa vào một nhánh cây, đôi mắt màu tím bởi vì ánh trăng tiêm nhiễm mà hiện ra vài phần tà khí như yêu tinh.
Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay, nhìn hắn.
Người này không tồn tại trong trí nhớ của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn không phải người trong phủ trưởng công chúa, hơn nữa cũng tuyệt đối không phải người Nam Dực quốc!
Có thể vô thanh vô tức như vậy hiện ra ở xung quanh nàng, người này tuyệt đối không đơn giản!
Tuy nhiên, mặc kệ hắn là ai, cũng không liên quan đến chuyện của nàng.
"Bớt lo chuyện người khác, mạng mới có thể dài."
Thu hồi ánh mắt, Hoàng Bắc Nguyệt không quay đầu lại đi.
Thật là một tiểu gia hỏa lãnh khốc cao ngạo đây.
Phong Liên Dực ảm đạm cười, hai loại ác ma cùng thiên thần hỗn hợp hoàn toàn bất đồng khí chất dung nhan, làm cho linh hồn người lâm vào say mê liễm diễm.

Chương 6

Hoàng Bắc Nguyệt. . . . Nghĩ không ra đến phủ trưởng công chúa một chuyến vậy mà có thu hoạch ngoài dự liệu như vậy
Thời điểm cần nhẫn tâm thì tuyệt không nương tay, cần lạnh lùng cũng tuyệt không quay đầu lại, hắn đối với tiểu gia hỏa kia đột nhiên cảm thấy rất hứng thú .
"Điện hạ. . ." Trong bóng tối truyền đến một tiếng gọi thấp.
Vung tay lên, tay áo màu trắng tung bay, thân ảnh quỷ mị nháy mắt biến mất ở trong bóng đêm.
************ Bắc Nguyệt hoàng triều *************

Lưu Vân Các
Đây là viện hẻo lánh nhất trong phủ trưởng công chúa, cỏ hoang mọc thành bụi, bóng cây lắc lư, buổi tối một mình ở đây thật sự sẽ bị những tán cây lung lay lắc lắc tựa như quỷ ảnh dọa đến nhảy dựng.
Sau khi Huệ Văn trưởng công chúa đi về cõi tiên không lâu thì có đại phu nói nàng thân mắc trọng bệnh sợ rằng sẽ lây cho người khác khiến cho nàng phải chuyển đến nơi hoang phế đã lâu này.
Trước kia nàng ở Bích Thủy Viện, bây giờ là Tuyết di nương cùng nhị tiểu thư Tiêu Vận ở.
Nhị tiểu thư Tiêu Vận, mười lăm tuổi triệu hồi sư tam tinh, trong những cô gái trẻ trong Nam Dực quốc xem như thiên tài hiếm thấy.
Ngoại trừ đương triều thái tử, thì danh tiếng của Tiêu Vận lớn nhất .
Bởi vậy ở trong nhà Tiêu Vận có hàng vạn hàng nghìn sủng ái, ngay cả Cầm di nương sinh trưởng tử Tiêu Trọng Kì cũng không dám dễ dàng trêu trọc nàng.
Tiêu Vận cùng mẫu thân là Tuyết di nương giống nhau đối với Hoàng Bắc Nguyệt không quá hà khắc, không như Cầm di nương trong trí nhớ tàn nhẫn ngược đãi nàng, chỉ là Tiêu Vận cao ngạo chưa từng đem muội muội phế vật này để vào mắt.
Hoàng Bắc Nguyệt bệnh nặng quấn thân, cũng là Tuyết di nương đưa thuốc và đồ ăn cho nàng.
Không đúng, đưa thuốc!
Hoàng Bắc Nguyệt đẩy cửa Lưu Vân Các ra, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cực nhanh liếc qua căn phòng tối đen, thắp ngọn nến, cầm lấy ấm sắc thuốc bình thường Tuyết di nương đưa tới ngửi một chút.
Nhanh chóng nhăn lại mày, quả nhiên có cổ quái!
Trong thuốc này có một lượng nhỏ độc dược, một lần dùng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dùng trong thời gian dài, thân thể sẽ ngày càng trở nên suy yếu, cuối cùng toàn thân tê liệt, không chết cũng chỉ có thể nằm trên giường cả đời
Thật độc a, trách không được thân thể Hoàng Bắc Nguyệt lại kém như vậy, mà ngay cả khi trưởng công chúa khi còn tại thế, mời bao nhiêu danh y đến cũng bó tay không có biện pháp.
Lượng độc dược rất nhỏ này rất khó làm cho người ta phát giác, cũng chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt ở hiện đại tiếp xúc qua các loại độc này, dùng người thử nghiệm mới có thể vừa ngửi liền biết.
Được lắm Tuyết di nương, trưởng công chúa đối với ngươi cũng không bạc, không có trưởng công chúa, ngươi hiện tại cũng chỉ là một ngoại thất không có danh phận, ngươi không biết ơn, ngược lại còn dùng thủ đoạn độc ác như vậy hại con gái của nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, chậm rãi điều khí, hiện tại không vội, những người này, nàng sẽ trừng trị từng người một.
Chết, quá thuận tiện cho bọn họ!
Trời đã sắp sáng, Hoàng Bắc Nguyệt chưa có ý định gì, thử ngồi xuống trên giường nhỏ, vận khí trong chốc lát, kỳ quái chính là mỗi một lần nguyên khí đi vào trong đan điền, sẽ lập tức biến mất sạch sẽ.
"KAO! Thật đúng là một phế vật!"
Ốm yếu coi như xong, ngay cả nguyên khí đều không thể ngưng tụ.
Ở đây - thời đại thượng võ, cường quốc san sát, chiến tranh không ngừng, thực lực chính là tiêu chuẩn duy nhất quyết định địa vị một người, trách không được thân là con gái trưởng công chúa, sắc phong Bắc Nguyệt quận chúa Hoàng Bắc Nguyệt, thân phận lẫy lừng như vậy ở Nam Dực quốc lại biến thành trò cười .
Người yếu, không có ai cùng đồng cảm!
Chỉ có cường giả mới có thể được người tôn kính!
Trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh hiện ra tư liện trong thế giới này.
Tạp Nhĩ Tháp đại lục, trải qua thời kỳ hỗn loạn giằng co hơn một trăm năm, bởi vì rối ren, văn phong suy bại, võ đạo thịnh vượng, chiến tranh là cơ hội làm cho võ giả ở thời đại này được tôn trọng.
Chỉ cần đủ mạnh mẽ, ngươi có thể hoành hành ngang ngược ở bất cứ một quốc gia nào.

Chương 7

Chinh chiến, hỗn loạn, chuyển đổi ra rất nhiều nghề nghiệp, trong đó người tu hành võ đạo là nhiều nhất trong đại lục, chiếm chiếm đại khái bốn phần năm tổng số người tu hành.
Các nghề nghiệp còn lại, như triệu hoán sư, luyện dược sư, ảo thuật sư ..., đối với huyết thống cùng thiên phú yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, bởi vậy nhân số ít, nhưng mà chính vì ít nên mới quý, cho nên những nghề nghiệp này trên cơ bản chỉ có một chút chút thành tựu, ở trên đại lục đều là khó có thể tồn tại.

Tiêu gia, cũng chính là nhà của phụ thân Hoàng Bắc Nguyệt, nhà của phu quân trưởng công chúa, ở Nam Dực quốc chính là một đại gia tộc truyền thừa võ đạo, tại Nam Dực quốc thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ), trong gia tộc sản sinh ra không ít người có thành tựu trong võ đạo, hiện giờ lãi gia tử là một triệu hoán sư thất tinh đức cao vọng trọng, có được linh thú Liệt Hỏa Báo!
Chỉ là phò mã Tiêu Viễn Trình cưới trưởng công chúa lại không có gì đặc biệt, võ đạo thật ra rất giòi, chỉ là vẫn không thể đi vào hàng ngũ triệu hoán sư.
Ngược lại nhị tiểu thư Tiêu Vận được di truyền huyết thống của lão gia tử, từ nhỏ đã hiện rõ thiên phú triệu hoán sư, hôm nay ở Nam Dực quốc tiếng tăm đã lừng lẫy .
Loại nghề nghiệp triệu hoán sư này nhưng thật ra cùng Hoàng Bắc Nguyệt trước kia phi thường tương tự, chỉ là thời đại này, triệu hoán sư là cùng triệu hoán thú ký kết khế ước, cùng tồn tại với nhau, đúng là một loại hình thức cộng sinh.
Mà nàng trước kia, đúng là hàng phục linh thú, làm cho chúng cam tâm tình nguyện nghe lệnh với chính mình.
Mặc dù đều là cùng thú hợp tác, nhưng là hai loại cao thấp trong đó, lập tức có thể thấy được.
Nếu cái nghề nghiệp này nổi tiếng như vậy, tạm thời không cần lo lắng về thân thể ốm yếu không thể ngưng khí của Hoàng Bắc Nguyệt, nàng chính là tổ tông của thứ thuần thú này!
Ánh nắng ban mai hơi lộ ra
Hoàng Bắc Nguyệt duỗi cái lưng mệt mỏi, đứng lên lấy một chén trà lạnh để uống.
Đột nhiên cửa phòng bị ' bịch ' mở ra, một thân ảnh máu chảy đầm đìa té ngã vào.
"Tiểu thư..."
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đặt chén trà xuống đi qua, nâng người trên mặt đất dậy, vén tóc trên trán của nàng ra, là nha hoàn Đông Lăng lớn lên từ nhỏ cùng Hoàng Bắc Nguyệt.
Ở nơi ngày ngày lục đục với nhau, khắp nơi đấu đá trong phủ trưởng công chúa, chỉ có Đông Lăng vẫn bên cạnh nàng không rời không bỏ, hai cô gái ở trong phủ sống nương tựa lẫn nhau, trong trí nhớ hiện ra cuộc sống gian nan.
"Đông Lăng, sao lại thế này?"
Đông Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy nàng không có việc gì, ghé vào trong lòng nàng khóc lớn, "Tiểu thư, ngươi không có việc gì là tốt rồi, nô tỳ sợ ngươi gặp chuyện không may, đi cầu Cầm di nương, ai biết... ."
Nhìn đầy những vết roi trên người nàng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết chuyện gì xảy ra.
Cầm di nương kia kiêu ngạo ngang ngược, ỷ vào sự sủng ái của Tiêu Viễn Trình, cùng với có trưởng tử Tiêu Trọng Kỳ, vẫn tự cho mình là chủ mẫu đương gia.
Hoàng Bắc Nguyệt đã bị bà ta ức hiếp nhiều năm như vậy, cuối cùng bất lực chết đi trong từ đường lạnh như băng.
Bàn tay nắm thật chặt lại, cừu hận hôm nay, ngày khác nhất định xin trả thập bội
Ôm Đông Lăng đặt lên trên giường, Đông Lăng sửng sốt một chút, quái dị nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Sao đột nhiên tiểu thư lại có sức lực lớn như vậy? Trước kia ngay cả thùng nước cũng không xách nổi ... . Hơn nữa, nàng tựa hồ cảm giác được, tiểu thư hôm nay cùng trước kia cũng khác nhau .
Ánh sáng cao quý ở trong mắt nàng thoáng hiện, giống như toàn thân đều tỏa ra ngạo khí, đủ để bễ nghễ thiên hạ, đúng là như vậy thì thật là tốt!
Đông Lăng ngơ ngác nhìn nàng, là ảo giác sao? Hay là nàng đang nằm mơ?
"Tiểu thư?" Đây mới thật sự là tam tiểu thư mà nàng hầu hạ từ nhỏ sao?
"Ngươi nghỉ ngơi trước, đừng nói chuyện, ta đi ra ngoài tìm cho ngươi chút dược liệu." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, nàng thấy được ánh mắt tò mò của Đông Lăng, tuy nhiên hiện tại không phải là lúc giải thích.

Chương 8

Nàng tìm trong ngăn tủ một cái áo choàng đen khoác lên người, vành mũ kéo rất thấp khiến mặt bị che gần hết, mở cửa đi ra ngoài.
Lưu Vân Các là hậu viện hẻo lánh nhất trong phủ trưởng công chúa, bình thường nếu như không phải đến ức hiếp Hoàng Bắc Nguyệt thì cơ bản sẽ không có người đến đây.

Tường cao hai, ba thước nhưng nàng vẫn dễ dàng nhảy qua, mặc dù không có nội lực tuy nhiên những gì học được ở hiện đại nàng không quên.
Cho dù ở thời đại này, nàng cũng được coi là một cao thủ ngoại công!
Đô thành Hoài Lâm của Nam Dực quốc là một nơi có lịch sử từ rất lâu, dân cư đông đúc, các ngành các nghề cũng tương đối phát triển.
Đi ở trên đường cái, hai bên kiến trúc rộng lớn đồ sộ, rngã tư đường rộng rãi có thể chứa mười cỗ xe ngựa song song mà đi, hai bên cửa hàng san sát, phồn hoa náo nhiệt.
Trên đường có rất nhiều các tiểu thương đến từ các quốc gia khác, quần áo quái dị không ít bởi vậy việc Hoàng Bắc Nguyệt khoác một chiếc áo choàng đen lớn không đặc biệt gây chú ý.
Chợ Bố Cát Nhĩ đông thành là chợ giao dịch lớn nhất tại Nam Dực quốc, ở bên trong không chỉ có các loại dược liệu, tinh thạch, bảo vật giao dịch, còn có công hội lính đánh thuê cũng ở chỗ này, mỗi ngày đều có hàng trăm nghìn lính đánh thuê tới nơi này nhận nhiệm vụ hoặc là đến bán vật liệu mình đã kiếm được.
Trước kia Hoàng Bắc Nguyệt chưa từng tới chợ Bố Cát Nhĩ, dựa vào trí nhớ mới đi tới cửa, bên trong truyền đến tiếng người ồn ào, rất nhiều lính đánh thuê thân thể cường tráng ra ra vào vào.
Mấy tên lính đánh thuê cao lớn thô kệch, da tay ngăm đen, cơ thể rắn chắc đi qua trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, thân thể của nàng lại chỉ cao đến eo của mấy tên lính đánh thuê kia!
"Ha ha ha! Tiểu oa oa (trẻ con ý), đừng tới nơi này chơi đùa!" Một tên lính đánh thuê lớn tiếng nói.
Lính đánh thuê tính tình hào sảng, tùy tiện, Hoàng Bắc Nguyệt ở hiện đại tiếp xúc qua không ít, bởi vậy không có bị hù dọa.
Hướng phía bọn họ gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt linh hoạt từ trong đám người chui vào.
Giữa chợ quầy hàng to nhỏ vô số, Hoàng Bắc Nguyệt chủ yếu nhìn đến những cửa hàng dược liệu, nàng cần dược liệu cho Đông Lăng trị thương, cũng cần một ít dược liệu đặc thù điều trị thân thể Hoàng Bắc Nguyệt hàng năm suy yếu, cùng với bị trúng độc.
Tại thời điểm nàng chưa hoàn toàn biến thành cường giả, nàng còn không nghĩ đến chuyện bị bại lộ trong phủ trưởng công chúa.
Không đạt được một kích tất sát, nàng sẽ không dễ dàng ra tay!
Chỉ là, sau khi hỏi giá tiền một chút, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ đành líu lưỡi.
Bị người trong phủ ức hiếp nhiều năm như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt trên cơ bản không có tiền, những đồ mà trưởng công chúa lưu lại cũng bị bọn họ cướp hết, căn bản không còn lại cái gì.
Nàng xem như rõ ràng, tiền bạc mặc kệ ở đâu - thời đại nào đều là vô cùng quan trọng!
Hiện tại việc cấp bách nhất chính là kiếm tiền.
Nghĩ tới, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đến phía công hội lính đánh thuê.
Tìm mười tiền đồng chính thức đăng ký làm một lính đánh thuê, Hoàng Bắc Nguyệt cảm giác rất xót của bởi vì túi trong chỉ còn lại có hơn hai mươi tiền đồng cùng một ít thiết tệ rải rác .
Kiếm tiền, kiếm tiền, nhất định phải kiếm tiền!
Đi tới bảng bố cáo nhiệm vụ công hội, một khối màu trắng thật lớn trên mặt thạch bích dán đầy các loại nhiệm vụ lính đánh thuê, nhiệm vụ cấp bậc không giống nhau, số lượng thù lao cũng không giống nhau.
Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp bỏ qua nhiệm vụ cấp một cấp hai, trực tiếp chạy đến bảng bố cáo nhiệm vụ cao cấp nhiệm vụ xem.
Trước bảng bố cáo nhiệm vụ cao cấp không có nhiều người, những người dám đứng đây đều phải có chút ít thực lực, đột nhiên nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt thân thể thấp bé gầy yếu nên thần sắc lộ ra chút kinh ngạc.

Chương 9

"Đây là nhiệm vụ mà đại thiếu gia của Tiêu gia công bố, đoàn lính đánh thuê của chúng ta thiếu một người dùng đoản kiếm cận chiến, các vị có hứng thú không ngại đến thử xem! Thù lao rất cao!"
Tại bảng nhiệm vụ cao cấp, một nam nhân dán tờ giấy ghi nhiệm vụ lên trên, đúng là đến Mê Vụ Sâm Lâm nổi tiếng bên ngoài thành đi tìm bích linh quả tăng lên thực lực.

Bích linh quả đúng là một loại dược liệu củng cố nguyên khí, lúc tu luyện có nó phụ trợ, có thể đạt được công hiệu gấp rưỡi, nhưng là ba năm mới kết một lần quả, bởi vậy cũng rất trân quý.
Dùng đoản kiếm cận chiến, khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên, nàng là cao thủ cái này từ khi mười tuổi. Có mấy người qua báo danh, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chen đi qua, vóc dáng thấp bé của nàng lập tức khiến mấy tên lính đánh thuê cao to cười rộ lên.
"Tiểu hài tử, đừng đến phá rối, các ca ca đang có chuyện phải làm đây!" Một lính đánh thuê sang sảng cười ha hả.
Nhãn quang Hoàng Bắc Nguyệt dưới áo choàng chợt lóe, thân hình lắc một cái, tên lính đánh thuê kia chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, trên lưng đoản kiếm đã rút ra, chỉ vào trên ngực hắn.
Nếu như không phải đoản kiếm quá ngắn, một kiếm này sẽ gác trên cổ hắn!
Ai, thân thể nhỏ gầy mới mười hai tuổi thật bất tiện. . .
Tên lính đánh thuê kia sắc mặt trắng nhợt, người chung quanh cũng đồng thời đưa ánh mắt chuyển lại đây, khiếp sợ nhìn một màn này.
Tiểu gia hỏa nhỏ gầy này lại có được động tác cùng tốc độ này, thực lực chỉ sợ là chiến sĩ cao cấp!
Ở thế giới này, cường giả vi tôn, Hoàng Bắc Nguyệt mới biểu diễn chút thực lực mà những ánh mắt vừa rồi chẳng thèm ngó đến nàng giờ tràn ngập kính ý.
Nàng đem trả lại đoản kiếm cho tên lính đánh thuê kia, tận lực làm cho thanh âm nghe có chút khàn khàn: "Đắc tội ."
"Không, là ta không đúng, tôn kính võ sĩ tiên sinh, xin tha thứ ta lúc trước vô lễ." Tên lính đánh thuê đã đánh mất mặt mũi lại không hề tức giận, ngược lại khom lưng thật sâu,tạ lỗi đối với Hoàng Bắc Nguyệt.
Tính tình y hào sảng như vậy, làm cho thái độ của nàng đối với lính đánh thuê ở thế giới này tốt lên vài phần.
"Thật là lợi hại, võ sĩ tiên sinh, xin hỏi ngài có nguyện ý gia nhập nhiệm vụ lần này của ta không?"
Nam nhân mới vừa rồi dán nhiệm vụ chân thành lại đây mời, là mời mà không phải nói nàng phù hợp với yêu cầu của bọn họ, có thể thấy được thời đại này, quả thật đối với cường giả rất tôn trọng.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đương nhiên gia nhập, chỉ cần thù lao cao, làm cái gì cũng không sao cả.
"Xin hỏi võ sĩ tiên sinh, tên của ngài là . . ."
"Hí Thiên."
Lúc đăng kí lính đánh thuê, nàng cũng dùng tên này.
Đội ngũ lính đánh thuê mới thành lập này, Tiêu gia Đại thiếu gia đúng là đội trưởng.
Lúc trước cứ tưởng chỉ cùng đội với họ mà thôi, nhưng khi nhìn thấy người Hoàng Bắc Nguyệt mới cảm giác được thế giới thật là nhỏ!
Đại thiếu gia Tiêu gia này lại chính là Tiêu Trọng Kì, đại ca cùng cha khác mẹ với Hoàng Bắc Nguyệt!
Tiêu Trọng Kỳ này thực lực không tồi, mười tám tuổi là bạch ngân chiến sĩ của đế quốc, lập nhiều chiến công, người lớn lên cũng anh tuấn tiêu sái, là tình trong mộng của bao nhiêu cô gái.
Lúc tuổi còn nhỏ thích nhất trêu cợt Hoàng Bắc Nguyệt, trưởng thành cũng luôn tìm nàng gây phiền toái, trước kia Hoàng Bắc Nguyệt đối với đại ca này rất e ngại, vừa nhìn thấy hắn sẽ khóc.
Tên du côn cắc ké này hôm nay lọt vào tay nàng, lát nữa nhất định phải cho hắn nếm thử mùi đau khổ.
"Tiêu Phàm, đây là chiến sĩ cao cấp mà người tìm được?"
Tiêu Trọng Kỳ cưỡi trên một con ngựa đen cao lớn, một thân chiến khải bạch ngân, cúi đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt thấp bé.
Nam nhân tên Tiêu Phàm chính là người đến công hội lính đánh thuê mời người , thấy được ngữ khí Tiêu Trọng Kỳ có chút khinh thường cùng hoài nghi liền bước lên trước thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.

Chương 10

Tiêu Trọng Kỳ gật đầu, đối với Hoàng Bắc Nguyệt ôm quyền chắp tay nói: "Tại hạ Tiêu Trọng Kỳ, thất lễ ."
Tiêu gia ở Nam Dực quốc coi như là đại gia tộc có thực lực không tồi, bình thường khi báo tên đối phương sẽ kinh ngạc một chút, nhưng tên tiểu tử Hí Thiên này một chút phản ứng cũng không có, sau đó thản nhiên gật đầu, đi tìm ngựa tốt cho chính mình.

Một thân lãnh khốc như vậy, làm cho Tiêu Trọng Kỳ sinh ra vài phần tán thưởng.
Cao thủ hẳn là nên cuồng ngạo nhưng tên tiểu tử này chưa thấy thực lực của hắn, lát nữa hắn động thủ sẽ làm cho tên tiểu tử này kinh ngạc.
Đội ngũ hai mươi mấy người lính đánh thuê hướng Mê Vụ Sâm Lâm phía ngoài thành xuất phát.
Đi tới nửa đường, đột nhiên có một đội ngũ rất khí thế từ sau tiến tới, bên trong đội ngũ, ít nhất có vài triệu hoán sư vô danh!
Nơi bọn họ đi qua đều là một mảng hỏa diễm nóng cháy cùng đỉnh băng rét lạnh hỗn tạp .
Trừ những người đó ra còn có hai triệu hoán sư có được linh thú phi hành, một trước một sau đi theo đằng sau.
Trên người linh thú của người đi phía trước, hỏa diễm màu tím xoay tròn bay múa, hồng quang ẩn hiện trên thân thể khổng lồ, hồng quang cùng tử diễm quấn lấy xoay quanh, khí thế như hồng, cả thiên địa cũng vì hồng quang và tử diễm mà lờ mờ thất sắc.
"Đúng là 'tử diễm Hỏa Kỳ Lân'!"
" 'tử diễm Hỏa Kỳ lân' của thái tử điện hạ! một trong  'ngũ linh' , quá cường hãn !"
Đội lính đánh thuê lập tức dừng lại quan sát, nét mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc kinh diễm cùng sùng bái.
Triệu hoán sư a! Đó là nghề nghiệp được người khác hâm mộ nhất, có thể trở thành một triệu hoán sư, không biết là giấc mộng tha thiết của bao nhiêu người!
Triệu hoán sư có thể triệu hồi ra linh thú đã mạnh mẽ vô cùng , ở trên đại lục này tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ!
Mà bọn họ nghe nói thái tử năm mười sau tuổi đã là triệu hoán sư cửu tinh trung cấp, không chỉ có như thế, thú mà hắn triệu hổi là 'tử diễm Hỏa Kỳ Lân' một trong  'ngũ linh'!
Hắn là triệu hoán sư tài năng nhất trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp trong gần trăm năm qua!
Người Nam Dực quốc chỉ cần nhắc đến danh tiếng của thái tử, đều là kích động sùng kính, thái tử điện hạ đúng là niềm kiêu hãnh của cả Nam Dực Quốc!
Cách xa một khoảng cách, Hoàng Bắc Nguyệt cũng có thể cảm nhận hơi thở phát ra từ trên người tử diễm Hỏa Kỳ Lân, nó đúng là thuộc tính hỏa chí tôn trong linh thú, bởi vậy phá lệ kiêu ngạo.
Phía lưng nó, tử diễm cùng hồng quang đan xen có thiếu niên tuấn mỹ một thân hắc y ngồi ở trên.
Từ trong thân phát ra hơi thở cao quý khiến mọi người đối với thiếu niên này sinh lòng kính ngưỡng.
Mười sáu tuổi, triệu hoán sư cửu tinh trung cấp, triệu hồi ra tử diễm Hỏa Kỳ Lân một trong 'ngũ linh' . . .
Từng tin tức này hiện ra trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt, đây mới chân chính là thiên tài.
Sao quanh trăng sáng, con cưng của trời!
Hào quang của Tiêu gia nhị tiểu thư cùng so sánh với hắn quả thực chênh lệch như bụi trước mắt cùng minh nguyệt, không rõ Tiêu Vận như thế nào mà được xưng là thiên tài?
Đội ngũ hoa lệ như vậy rất nhanh đến trước mặt, một trận hơi thở hỏa diễm cuồng liệt mà đến, hơn hai mươi lính đánh thuê đều phải duỗi tay ra cản lại, đồng loạt lui về phía sau từng bước, người nào cũng không ngăn cản được khí thế phát ra từ tử diễm Hỏa Kỳ Lân một trong 'ngũ linh', đó là thần thú trong truyền thuyết!
Giữa mọi người chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt một thân lãnh khốc, áo choàng màu đen tung bay, mà nàng trấn định như thường.
Mọi người trong đội ngũ nhất loạt chú ý tới thân hình nhỏ bé khoác áo choàng, chỉ là một kẻ đi theo đội ngũ lính đánh thuê tạm thời mới thành lập mà lại có định lực mạnh mẽ như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro