Chương 26 - chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

Tiêu thúc thúc nói đùa, Bắc Nguyệt quận chúa thân phận tôn quý, là Triệt nhi không xứng với nàng mới phải." Tiết Triệt đứng lên hành lễ, trong miệng tuy rằng nói lời khiêm tốn, nhưng ngữ khí lại tràn ngập ý trào phúng!

Thịt mỡ trên người An Quốc công run run theo mỗi lời nói: "Bắc Nguyệt quận chúa năm nay mới mười hai tuổi, mà Triệt nhi đã đến tuổi thành thân, hôn sự như vậy quả thật không ổn.

Nhưng mà lão An Quốc công đã cùng trưởng công chúa trao hôn ước, ta cũng không dám tự tiện huỷ bỏ, nếu Tiêu gia có nữ nhi vừa độ tuổi, phủ An Quốc công chúng ta cũng sẽ dùng đại kiệu tám người khiêng cưới vợ về."

Cầm di nương vội vàng cướp lời; "Linh nha đầu nhà chúng ta năm nay mười bảy, tương đương tuổi với Triệt thế tử vừa lúc xứng đôi!"

Khi nghe được An Quốc công nói như vậy, ánh mắt Tiết Triệt lớn mật nhìn về phía Tiêu Vận xinh đẹp đưa tình, mạnh dạn bày tỏ tình ý , thế nhưng nghe được Cầm di nương nói, lại ngẩn ra.

Đại tiểu thư Tiêu gia Tiêu Linh?
Trong tiền thính ánh mắt của mọi người đều hướng đến Tiên Linh bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt nhìn qua.

Tiêu Linh hôm nay trang phục cũng hết sức lộng lẫy, mi như trăng rằm, ánh mắt trầm ngưng, váy dài bằng gấm trắng thuần thêu lục yên, quấn chặt cái eo nhỏ nhắn, thanh nhã động lòng người.

Nàng từ đầu tới cuối cũng không nói chuyện, nghe được Cầm di nương nói mới ngẩng đầu lên, có chút khiếp đảm nhìn thoáng qua Tiêu Vận cùng Tuyết di nương, rồi nhanh chóng cúi đầu.

Nàng chỉ là do một di nương không được sủng ái sinh ra, nào dám tranh giành danh tiếng với Tiêu Vận?
Cầm di nương rõ ràng là sợ Tiêu Vận gả cho An Quốc công thế tử, mẫu bằng nữ quý, sợ cha đem Tuyết di nương làm chính thất, nên mới đem nàng đẩy ra!

Nếu việc này thật thành, Tuyết di nương cùng Tiêu Vận làm sao có thể bỏ qua cho nàng?

Có điều Cầm di nương nàng cũng không dám đắc tội, bây giời làm thế nào mới tốt?
Giữa lúc đang chần chừ do dự, thanh âm Hoàng Bắc Nguyệt non nớt vang lên:

"Triệt thế tử, ngươi muốn cùng ta giải trừ hôn ước, chính là bởi vì ta vô năng tương lai sẽ làm ngươi mất thể diện, ngươi muốn lấy một thê tử có thể tăng thể diện cho ngươi, ta thấy Nhị tỷ là sự lựa chọn không tồi."

Lời này vừa nói ra, An Quốc công cùng Tiêu Viễn Trình đồng loạt ngẩn ra, tâm tư hai người bọn họ lại đều bị phế vật này nói ra.

"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi nói bậy bạ gì đó?" Tiêu Vận nhìn về phía nàng, tức giận đến ngực không ngừng phập phồng.

Lời này nói xong thật giống như coi nàng là rau cải trắng trên chợ, có thể mặc cho người lựa chọn.

Tiết Triệt quả thực là thanh niên tài tuấn của Nam Dực quốc, nhưng Tiêu Vận nàng cũng là người người khen tài năng xuất chúng! Chỉ có nàng được quyền lựa chọn người khác, nào có chuyện người khác chọn nàng! ?

"Nhị tỷ tỷ, ta nói bậy sao? Ngươi xinh đẹp như hoa, Triệt thế tử anh tuấn tiêu sái, hai người các ngươi đúng là vừa vặn trời đất tạo nên một đôi a, ta theo không kịp đây!"

Hoàng Bắc Nguyệt nâng lên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, đôi mắt trong suốt hiện ra ánh sáng linh động, lời nói tự nhiên, làm cho người ta một chút tức giận cũng không có.
Tiêu Vận suy cho cùng tuổi còn nhỏ, nghe được nàng nói trắng ra như vậy , nhất thời xấu hổ mặt đỏ rần.

Cũng chỉ có đồ đần không hiểu mới nói ra những câu như vậy!
Tiết Triệt trái lại vô cùng vui mừng, điều Hoàng Bắc Nguyệt nói đúng là suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ là không tiện nói ra mà thôi.

Vui mừng nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt bằng ánh mắt cảm kích, nha đầu này mặc dù là phế vật, tuy nhiên phế vật ngẫu nhiên cũng là có một chút tác dụng!

Tiết Triệt hướng Tiêu Viễn Trình vừa chắp tay nói : "Tiêu thúc thúc, Vận nhi muội muội thiên tư thông tuệ, Triệt nhi ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, xin Tiêu thúc thúc thành toàn."

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, nàng cũng không nghĩ tới Tiết Triệt này lại to gan như vậy.
Tốt, Tiết Triệt ngươi, vị hôn thê trước của ngươi vẫn ngồi ở chỗ này, hôn ước cũng còn chưa chính thức giải trừ, ngươi lại có dũng khí trước mặt ta hướng nữ nhân khác cầu ái!

Chương 27

Nhưng thật ra trong lòng Tiêu Viễn Trình rất vui vẻ, nhìn thoáng qua Tuyết di nương, nói: "Nếu như Vận nhi thích, đương nhiên không thể tốt hơn ."

Tiêu Vận ngượng ngùng ngừng nghịch tóc, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tuyết di nương, Tuyết di nương nói : "Mặc cho lão gia phân phó."

"Không bằng như vậy, Vận nhi cùng thế tử Triệt đến Linh Ương Học Viện học tập, cũng có thể cùng nhau trao đổi luận bàn, chờ hai người thân quen, liền tính đến hôn sự."
Tiêu Viễn Trình nhìn về phía An Quốc công, "Quốc công gia ý người như thế nào?"

"Được! Đương nhiên tốt lắm! Triệt nhi có thể lấy được Tiêu Vận, là phúc khí của hắn a!" An Quốc công cười ha hả, cái bụng mập mạp rung động lên xuống.

"Đa tạ Tiêu thúc thúc, đa tạ phụ thân!" Tiết Triệt vui mừng khôn xiết, vội vàng cúi đầu với hai vị trưởng bối, lại xoay người cúi đầu với Tuyết di nương, sau đó nhìn về phía Tiêu Vận, "Đa tạ Vận nhi muội muội!"

Tiêu Vận hờn dỗi nhìn hắn một cái, trong lòng cũng có chút vui mừng rạo rực.
Giải trừ một hôn ước, lại kết thành một hôn ước khác , Tiêu gia trên dưới, trừ Cầm di nương ra, ai cũng khấp khởi vui mừng.

An Quốc công vẫy vẫy tay, một thủ vệ đứng bên ngoài liền cầm một cái hộp gấm đi vào, mở ra, đặt ở trên bàn.
Trong hộp gấm có một chỉ ngọc khóa, còn có một phong hưu thư!

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy giấy trắng mực đen, ánh mắt lạnh đi.
Nàng đúng là không cần hôn ước cùng Tiết Triệt này, nhưng không có nghĩa là, nàng bị hưu khí như vậy!

"Chỉ ngọc khóa này là tín vật lúc đầu khi lão An Quốc công cùng trưởng công chúa đính hôn , lão An Quốc công cũng cho Bắc Nguyệt quận chúa một miếng ngọc bội gia truyền, hôm nay giải trừ hôn ước nên đưa trả ngọc khóa, Bắc Nguyệt quận chúa có phải cũng nên đem ngọc bội trả về hay không."

An Quốc công nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt nhỏ yếu, bắt đầu lên mặt, cao cao tại thượng nói.

Một đứa mười hai tuổi phế vật, là quận chúa thì thế nào? Hiện tại ai còn che chở nàng?
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, một thân váy dài trắng thuần, thân thể gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, ánh mắt của nha hoàn, người hầu từ châm chọc cười lạnh biến thành thương hại.

Nàng cầm lấy hưu thư, dùng ngón trỏ cùng ngón cái,giơ lên trước mặt An Quốc công nói: "Hưu thư?"

"Bắc Nguyệt quận chúa chẳng lẽ không biết chữ? Không biết chữ thì nói, bảo Triệt nhi đọc cho ngươi nghe cũng được."

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, bên môi chậm rãi hé mở, lộ ra tươi cười: "Tiết Triệt có tư cách gì hưu khí bổn quận chúa?

An Quốc công, ngươi đừng quên, ta là Hoàng thượng thánh phong Bắc Nguyệt quận chúa, cùng ngươi giống nhau đều là nhị phẩm, con của ngươi Tiết Triệt chỉ là Đô úy ngũ phẩm, hắn thấy ta không quỳ hành lễ đã phạm trọng tội, vẫn dám can đảm đến hưu ta?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, cả tiền thính cũng im ắng một mảnh.

Những người mới vừa rồi còn cười nhạo Hoàng Bắc Nguyệt, giờ phút này cũng trợn to mắt nhìn nàng.

Tam tiểu thư này có phải hôm nay nhận được kích thích quá lớn, đầu óc hồ đồ hay không? Lại có dũng khí theo An Quốc công hỏi?

Thân phận quận chúa của nàng, hôm nay đã là hữu danh vô thực, nàng dám lấy ra đè người? Nếu An Quốc công tức giận, nàng chịu không nổi đâu!

"Bắc Nguyệt! Ngươi nói bậy bạ gì đó, không được vô lễ, còn không mau cút đi xuống!"
Tiêu Viễn Trình vỗ cái bàn đứng lên, lửa giận đầy người.

Hắn đối với nữ nhi này luôn không có cảm tình gì, mẫu thân của nàng trưởng công chúa Huệ Văn năm đó khiến cho hắn phải ở rể, nhận hết khuất nhục, hắn đối với mẹ con các nàng cũng hận thấu xương!

"Ta nói bậy sao? Ta nói chỗ nào không phải sự thật?" Thanh âm của thiếu nữ nói năng có khí phách, làm tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.

Chương 28

"Ngươi, ngươi khiến ta bị mất mặt còn chưa đủ sao?" Tiêu Viễn Trình nhảy dựng lên, nếu như không phải lo lắng thái hậu cùng Hi Hòa công chúa ở sau lưng, hắn đã sớm một chưởng đánh chết cái nha đầu không biết trời cao đất rộng này!

Hoàng Bắc Nguyệt cảm giác được trái tim băng giá một hồi, phụ thân thân sinh đã như vậy, cần gì cho hắn thể diện?

"Làm ngươi mất mặt là do chính ngươi, không phải ta! Lúc đầu muốn kết hôn với trưởng công chúa chính là ngươi, hiện tại hy vọng An Quốc công phủ hối hôn, tác hợp Tiết Triệt cùng Tiêu Vận cũng là ngươi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, tam tiểu thư này... điên rồi điên rồi, hoàn toàn điên rồi a!

Nhìn cặp mắt Hoàng Bắc Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững, Tiêu Viễn Trình chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng, "Xem ta hôm nay có đánh chết ngươi không!"

Đánh chết nàng? Nằm mơ đây?

Nàng đứng ở nơi đó động cũng không động, chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Viễn Trình, chờ hắn đến đây đánh chết nàng.

Đương nhiên Tiêu Viễn Trình không dám đến, nếu là hắn có lá gan đánh chết Hoàng Bắc Nguyệt, thì đã sớm đánh chết nàng từ tám trăm năm trước!

Nhìn nha đầu kia làm cho người ta phiền lòng, nhưng thân phận của nàng, không thể trêu vào a!

Vụng trộm bày mưu đặt kế, trả thù lớn nhất hắn có thể làm là không cho nàng sống một ngày tốt lành! Nếu như Hoàng Bắc Nguyệt chết thật rồi, vậy thái hậu cùng Hoàng thượng liệu có bỏ qua cho Tiêu gia sao?

Cho dù thế lực Tiêu gia có lớn đến đâu, cũng phải dựa vào hoàng thất.

"Lão gia, mau bớt giận, đừng để tiện nha đầu này chọc tức thân thể!" Tuyết di nương vội vàng bước lên phía trước, vỗ lưng Tiêu Viễn Trình cho hắn thuận khí, thấp giọng nói, "Người của phủ An Quốc công còn ở đây? Nha đầu kia điên rồi, đợi mọi người đi rồi từ từ trừng phạt nàng!"

Như vậy, quan trọng bây giờ là đám hỏi cùng phủ An Quốc công.

Tiêu Viễn Trình thở hổn hển vài hơi, chậm rãi bình tĩnh lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt một cái, xoay người hướng An Quốc công nói : "Quốc công gia, nha đầu kia không được giáo dục, khiến ngươi chê cười rồi."

An Quốc công cùng Tiết Triệt cũng bị tức giận đến sắc mặt xanh mét bởi vì mấy câu nói của Hoàng Bắc Nguyệt, nha đầu kia không coi ai ra gì, hắn nhất định sẽ làm cho nàng trả giá thật lớn!

Tuy nhiên, đương nhiên không thể công khai, nguyên nhân cũng có cố kỵ giống Tiêu Viễn Trình, chỗ dựa phía sau nha đầu kia là thái hậu cùng Hoàng thượng đấy!

Minh không thể tới, như vậy ám đến! (Công khai không được vậy thì ngấm ngầm hại)

"Không sao, đồng ngôn vô kỵ mà*." Vẻ cười giả dối của An Quốc công hiện trên khuôn mặt phì nị (phì: béo, mập; nị: chán ghét), "Thân phận quận chúa Bắc Nguyệt tôn quý chúng ta không thể trêu vào, tuy nhiên hôm nay chúng ta tới giải trừ hôn ước , chẳng lẽ quận chúa không đồng ý? Không nên nhờ vả phủ An Quốc công chúng ta?"

*Lời nói trẻ con không có kiêng kỵ gì, không cần để ý.

"Nhờ vả?" Hoàng Bắc Nguyệt cười châm chọc, "An Quốc công thật hài hước, ngươi cho rằng mỗi người đều giống ngươi, cho rằng con của ngươi là bảo bối? Ở trong mắt ta, hắn cái gì cũng không phải!"

"Vậy tại sao ngươi không chịu giao ra ngọc bội!"

An Quốc công dù tỉnh táo đến đâu cũng chịu không nổi bị làm trò trước nhiều người như vậy, bị một tiểu nữ oa mười hai tuổi làm nhục, tu dưỡng của hắn cho dù tốt cũng biến mất!

Hoàng Bắc Nguyệt xì một tiếng cười đi ra: "Ngọc bội? Không biết bị ta bỏ ở trong hiệu cầm đồ nhà ai! Căn cứ tập tục, bên nào đánh rơi đính hôn tín vật, chẳng khác nào chủ động buông tha cho hôn ước. Cho nên, là ta vứt bỏ Tiết Triệt!"

Thanh âm vừa rơi xuống, tờ hưu thư kia nặng nề đập ở trên bàn!

Lực đạo kia, thanh âm kia, khiến cả phòng toàn cao thủ tâm lý rung động đồng loạt nhảy một chút!

"Được, được một quận chúa Bắc Nguyệt a!"

An Quốc công ngẩn ra, sau đó hồng hộc thở phì phò, cười lạnh đứng lên.

"Nghĩ không ra, Tiêu gia còn có một nữ nhi kiêu ngạo như vậy, bản quốc công xem như mở rộng tầm mắt !"

Chương 29

"Quá khen." Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt mỉm cười, khí định thần nhàn.
Kiêu ngạo? Hắn còn không có chính thức trông thấy nàng kiêu ngạo? Hoàng Bắc Nguyệt nàng kiêu ngạo như vậy vì nàng có tư cách!

"Phò mã gia, nếu chuyện đã định, bản công xin cáo từ ." An Quốc công hướng về Tiêu Viễn Trình nói.

"Tiểu nữ không hiểu chuyện, mạo phạm. . . ." Tiêu Viễn Trình vội vàng tiễn An Quốc công đi ra ngoài.

Trước khi đi, Tiết Triệt nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, hạ giọng nói: "Bắc Nguyệt quận chúa, sự sỉ nhục ngày hôm nay, ta nhớ kỹ!"

Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tốt lắm, ta sẽ cho ngươi cả đời cũng không quên được!

Sau khi An Quốc công đi, Hoàng Bắc Nguyệt không để ý đến bất cứ người nào, mang theo Đông Lăng đi về phía Lưu Vân Các.

Trong phòng, Tiêu Vận nét mặt đầy vẻ giận dữ, oán hận nói: "Cái nha đầu kia hôm nay phát điên sao? Đột nhiên như thay đổi thành một người khác!"

Đúng lúc Cầm di nương đi ra nghe thấy được, cười quyến rũ nịnh hót nói: "Vận nha đầu, ngươi giành vị hôn phu của người ta, nàng có thể không nổi điên sao?"

"Chuyện này đâu liên quan tới ta? Nàng là loại người vô dụng, lại còn mắc bệnh ai muốn kết hôn? Xui xẻo cực độ mới có thể cùng nàng đính ước!" Tiêu Vận là do Tuyết di nương sinh ra, cùng Cầm di nương không hòa hợp, vừa nghe âm thanh của bà liền bực bội.

Cầm di nương hừ lạnh: "Được tiện nghi còn ra vẻ thông minh!"

Tuyết di nương vỗ vỗ tay Tiêu Vận tay, cười nói: "Vận nhi, rất nhanh ngươi cùng An Quốc công thế tử đính hôn, tương lai ngươi sẽ là An Quốc công phủ chính thất phu nhân!"

Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ 'chính thất phu nhân', làm cho Cầm di nương tức giận đến hai mắt bốc hỏa, bước chân rời đi.

Tiêu Vận kiêu ngạo mạn nói: "Bà ta cả đời chỉ có thể làm di nương!"

Tuyết di nương nói : "Vận nhi, dù sao ngươi cũng đừng ức hiếp ma ốm kia."

"Nàng chính là phế vật, hơn nữa hôm nay nương cũng thấy đấy, nàng căn bản cố ý khiến ta phải khó xử!" Tiêu Vận nhớ tới những lời hôm nay của Hoàng Bắc Nguyệt, liền phát cáu.

Tuyết di nương nhíu mày: "Nàng hôm nay có chút kỳ quái, nhưng mà có lẽ là phải chịu đả kích quá lớn. Ngươi còn không biết sao? Từ trước nàng đã vội vàng muốn gả vào Quốc công phủ để không còn bị ức hiếp, hiện tại mộng đẹp bị tan vỡ, nàng đương nhiên muốn điên rồi."

"Cũng đúng, đã là phế vật thì còn ảo tưởng gì chứ, thật buồn cười!" Tiêu Vận đắc ý cười rộ lên.

Tuyết di nương vỗ tay nàng nói: "Bây giờ còn phải từ từ lừa nàng một chút, tháng sau thái hậu hồi cung, nếu như có thể lừa được nàng tìm tới thái hậu góp lời, để cha ngươi cho ta làm chính thất, ngươi có thể trở thành tiểu thư dòng chính rồi!

Tiêu Vận nhãn tình sáng lên, tiểu thư dòng chính. . . Nàng nằm mơ cũng muốn trở thành tiểu thư dòng chính a!

Mặc dù nàng có danh hiệu thiên tài, nhưng ở trong Linh Ương Học Viện này trước mặt chân chính quý tộc các tiểu thư dòng chính, nàng chỉ là thứ xuất nên cảm thấy rất tự ti.
Bên ngoài thì không ai tỏ vẻ khinh thường nàng, nhưng trong thâm tâm, ai không biết nàng là di nương sinh đây?

Thân phận thứ xuất, khiến nàng so với người khác cũng hèn mọn, thấp kém hơn một bậc.

Nếu như mẫu thân có thể trở thành chính thất phu nhân, nàng biến thành tiểu thư dòng chính, có lẽ, có lẽ có thể nhìn thấy thái tử điện hạ. . . .

Tiêu Vận nghĩ trong bụng, đột nhiên thấy ánh sáng tràn ngập, trống ngực đập liên hồi, hai mắt tỏa ánh sáng.

"Ta biết rồi, nương, ta nhất định sẽ lừa nàng thật tốt!" Tiêu Vận kiên định nói.

*********** Bắc Nguyệt hoàng triều *************

"Tiểu thư, vừa rồi có phải xúc động quá hay không? An Quốc công kia, không giống người tốt."

Trở lại Lưu Vân Các, Đông Lăng rất lo lắng, thủ hạ của An Quốc công có rất nhiều cao thủ, nếu như hắn muốn gây bất lợi cho tiểu thư, tuyệt đối có thể giết chết tiểu thư một cách tàn nhẫn mà thần không biết quỷ không hay.

Chương 30

"Yên tâm, ta đã dám làm, ắt có thể ứng phó". Một An quốc công nhỏ bé, cao thủ dưới trướng lợi hại nhất cũng chỉ là một tên triệu hoán sư cửu tinh, hơn nữa còn chẳng có thần thú.

Phải biết rằng, triệu hoán sư cùng cấp bậc, có thần thú hay không thần thú, đó chính là khác một trời một vực.

Nàng trong tay có Băng Linh Huyễn Điểu, tính ra thực lực coi như cũng lớn hơn chút đỉnh, một tên An quốc công nhỏ bé, nàng làm sao có thể để vào mắt?

Sau khi an ủi Đông Lăng xong xuôi, Hoàng Bắc Nguyệt mới để ý đến Đông Lăng đang thêu thùa dưới ánh sáng của cây nến, liếc nhìn qua giỏ trúc bên cạnh, lại thấy đã đầy tràn giỏ.

Đông Lăng tính ra so với nàng lớn hơn một hai tuổi mà thôi, hẳn là đang tuổi ngây thơ chất phác mới phải, nhưng qua mấy năm này, đều là dựa vào Đông Lăng làm chút đồ này mang đi bán với cầm cố mấy thứ đồ lặt vặt mới dành dụm được ít tiền, cuộc sống của Hoàng Bắc Nguyệt từ đó mới được dễ chịu hơn chút.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng có phần chua xót.

"Tiểu thư, tuy nói đã cùng Tiết Triệt giải trừ hôn ước, nhưng mà tiểu thư còn trẻ như vậy, sau này còn có thể có càng nhiều cơ hội tốt."

Đông Lăng nghiêng đầu dưới ngọn nến, nghiêm túc nói.

"Tiểu thư sau này thành triệu hoán sư rồi, chẳng biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn đến nhà cầu hôn đây."

Nha đầu này, là đang lo lắng nàng bởi vì chuyện Tiết Triệt giải trừ hôn ước mà thương tâm sao?

Nàng làm sao có thể thương tâm? Tiết Triệt hủy hôn, đúng là nàng cầu còn không được đâu, nàng đây còn sợ sau này An Quốc công phủ giống như ruồi bọ dây dưa lấy nàng, đuổi cũng không đi ấy.

Cái tên Tiết Triệt kia vốn cũng chả phải tốt lành gì, ghép với Tiêu Vận thực ra lại cực xứng!

"Đông Lăng, chỗ chúng ta thật không có thứ đồ vật gì có giá trị chút ư?" Không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề hôn ước nữa, Hoàng Bắc Nguyệt vòng vo đánh trống lảng.

Đông Lăng ngẩn ra, ngẩng đầu lên, ánh nến phản chiếu khuôn mặt non nớt của nàng, có phần thành thục không hợp tuổi nàng chút nào.

"Còn có một cây ngọc tiêu do trưởng công chúa lưu lại, là vật trước kia trưởng công chúa cực kỳ yêu thích, cho nên nô tỳ không dám đem cầm."

Đông Lăng nói xong, liền đứng lên, đi tới ngăn tủ bên cạnh, đem một khối gạch trên tường kéo ra, mới từ bên trong lấy ra một cái hộp dài.

Còn có thể giấu ở chỗ này, đầu óc Đông Lăng coi như vẫn còn dùng được, nếu không chỉ sợ đã sớm bị lũ điêu nô trong phủ cướp đi luôn rồi.

Cái hộp được mở ra, bên trong là một cây ngọc tiêu toàn thân phủ một màu trắng như tuyết lẳng lặng mà nằm đó, chỉ nhìn thôi cũng thấy, ngọc này đúng là bạch ngọc thượng đẳng, trong suốt long lanh, óng ánh mà lại lộng lẫy rực rỡ, hệt như băng tuyết ngưng tụ thành vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt đã bị thu hút mải miết nhìn theo, "Thật là đẹp!"

Trong trí nhớ nàng, dường như có thể nhìn thấy trưởng công chúa Huệ Văn trong viện, thổi tiêu cùng trăng sáng, bóng dáng cô độc tiêu điều, chẳng ai hay biết, nàng rốt cuộc là thổi cho cố nhân phương nào.

Cầm trên tay ngọc tiêu, đối với âm luật kiếp trước nàng cũng hiểu biết chút ít, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng thổi một giai điệu đơn giản.

Ánh mắt Đông Lăng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: "Tiểu thư học thổi tiêu từ khi nào? Nô tỳ cũng không biết đâu!"

"Ừ, trước kia thỉnh thoảng mẫu thân cũng sẽ dạy ta, nhiều năm rồi không thổi, cũng chẳng còn quen thuộc nữa."

Đông Lăng hoảng hốt cùng hoài niệm một hồi: "Tiếng tiêu của trưởng công chúa điện hạ, nô tỳ suốt đời cũng không quên."

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vai nàng, nha đầu này, thật sự vô cùng trung thành.

"Đông Lăng, ta ra ngoài thử xem sao, chút nữa lập tức sẽ trở về."

"Tiểu thư, cũng đã muộn thế này rồi!" Đông Lăng lo lắng theo sát đi ra.

Hoàng Bắc Nguyệt cầm áo choàng mặc lên người, "Muộn mới tốt chứ!"

Nói xong liền nhảy ra từ đằng cửa sổ, thân hình chợt lóe, đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

Đông Lăng ngơ ngác nhìn, thật là lợi hại! Tiểu thư làm thế nào lại trở nên lợi hại như vậy ?

Chẳng nhẽ trở thành triệu hoán sư, đều lợi hại như vậy sao? Nàng trong lòng tràn đầy hâm mộ, nếu như nàng cũng có thể trở thành triệu hoán sư thì tốt rồi...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro