Chương 31 - chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Mang theo Băng Linh Huyễn Điểu đến Mê Vụ Sâm Lâm, bay một vòng bên ngoài, phát hiện gần như một nửa rừng rậm trong tình trạng bị đóng băng.

"Băng, ngươi như thế nào lại tới đây? Tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy?"

Khoanh chân ngồi ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ vỗ về ngọc tiêu, trong lòng cùng nói chuyện với Băng Linh Huyễn Điểu.

"Ta nghe được thanh âm triệu hồi".  Đôi cánh thật lớn mỗi lần rung động đều mang theo một trận gió.

Mặc dù bốn phía không gió an tĩnh mà y phục của nàng vẫn tung bay, dưới áo choàng lộ ra vài lọn tóc đỏ, trong bóng đêm tươi đẹp lóa mắt.

Triệu hồ, đại khái là Vạn Thú Vô Cương triệu hồi đi, nàng cũng là bởi vì bị chịu ảnh hưởng nên mới tới đây .

"Chủ nhân, người trong phủ trưởng công chúa đối với ngài như vậy, không bằng ta đem bọn họ. . ."

"Không cần, tự ta có quyết định, ngươi chỉ cần yên lặng ở xung quanh là tốt rồi."
"Vâng "

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nâng ngọc tiêu lên, nhẹ nhàng thổi.

Như một luồng gió từ thời xa xưa thổi vào không trung, như bị trùng trủng điệp điệp tầng băng lóng lánh cách trở.

Như một sợi tơ nhện phiêu bạt không nơi tựa vào, ở dưới bầu trời đêm yên tĩnh khắp nơi lay động như điệu múa mềm mại bất định.

Như một trận gió hiu hiu có thể thổi tắt ánh nến, như tiếng cười êm ái mà linh hoạt.
Quanh quẩn lưu luyến, trăm ngàn quanh co luân chuyển.

Đã bay qua Mê Vụ Sâm Lâm, chậm rãi bay tới hướng thành Lâm Hoài.

Đột nhiên tiếng đàn vang lên, uyển chuyển truyền đến.

Giống như những cánh hạnh hoa rơi, lưu chuyển bay theo gió, âm thanh như hòa cùng tiếng tiêu, triền miên mờ ảo, như lệ như tố.

Giống như sương khói mờ ảo trong hồ, như liễu xanh lưu luyến trong gió nhé, như tiếng chim hoàng oanh khi nức nở vượt qua núi xa nước sâu, đau khổ kiếm tìm.

Cầm tiêu một khúc, gió mạnh đột nhiên nổi lên.

Người như xuân liễu, âm như gió thu.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, trong lòng ngầm ra lệnh cho Băng Linh Huyễn Điểu tìm nơi phát ra tiếng đàn, trong bóng đêm thân ảnh thật lớn biến mất trên không, phàm nhân không cách nào nhìn thấy.

Im hơi lặng tiếng vào đô thành, tiếng đàn loáng thoáng ở phía trước .

Sau đó, tiếng đàn đột nhiên thay đổi, một âm điệu cất cao, âm thanh nhỏ dần rồi im bặt.

Sao lại thế này? Tiếng tiêu của nàng còn chưa dừng lại, người cùng nàng hợp tấu tại sao đột nhiên dừng lại?

Trong khoảng thời gian ngắn có cảm giác cô đơn tiến vào trong lòng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng buông ngọc tiêu, trong lòng đối với Băng Linh Huyễn Điểu nói: "Có thể cảm giác được ở nơi nào không?"

Băng Linh Huyễn Điểu vỗ cánh lớn một cái, bay vào một nơi có chút hoang vắng trong thành, sau đó ở một tòa nhà có chút rách nát xoay mấy vòng.

"Hẳn chính là nơi này."

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh đen kịt , giống như trong nhà không có người nào.

Tiếng đàn mờ ảo mới vừa rồi thật sự là từ nơi này truyền ra sao?

Sắc trời đã quá muộn , căn bản nhìn không ra đây là nơi nào, tuy nhiên phương hướng nàng nhớ kỹ, đối với bố cục của thành Lâm Hoài nàng không biết rõ ràng, hay là ngày mai hỏi một chút người khác vậy.

Một hồi tiếng đàn tiếng đàn như vậy, giống như trích tiên xuất trần, có loại di thế độc lập cao ngạo, song lại có vẻ mang theo chút bất lực.

Như mộng như thực.

Rốt cuộc là ai có thể đánh ra tiếng đàn như vậy?

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt tràn ngập tò mò, tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng như nàng mà lại không có lý do đối với một người chưa gặp mặt bao giờ tràn ngập hứng thú.

Nàng nhất định sẽ tìm được người này, mặc kệ là ai, nàng thích tiếng đàn như vậy, thích tình cảm trong tiếng đàn này.

Trở lại Lưu Vân Các, sau khi để cho Băng Linh Huyễn Điểu ẩn đi, Hoàng Bắc Nguyệt lại ngoài ý muốn biết được trong phủ có một người đang ẩn nấp!

Kiếp trước của nàng là sát thủ thiên tài, loại nghề ẩn dấu hành tung nàng là cao thủ trong cao thủ!

Chương 32

Trong bóng tối, cũng có thể lập tức cảm giác được hơi thở của người kia, hơn nữa liếc mắt một cái đã biết được vị trí của hắn!

Hôm nay cho phụ tử An Quốc công chịu nhục như vậy, bọn họ không nhịn được muốn động thủ với nàng nhanh như vậy sao?

Dám đến, khiến cho ngươi có đến mà không có về!

Thân ảnh như quỷ mị lặng yên không một tiếng động bí mật đi qua, áo choàng màu đen dung nhập trong bóng đêm, giống như Tu La tìm đến.

Hắc y nhân ẩn nấp ở ngoài cửa phòng Hoàng Bắc Nguyệt, cầm lấy ống trúc rồi đâm thủng giấy trên cửa, hướng vào bên trong thổi khói mê, trong ánh mắt lộ ra ý cười hèn mọn.

An Quốc công lần này cho hắn một phần thưởng thật to!

Tiểu thư phủ trưởng công chúa Hoàng Bắc Nguyệt giống trưởng công chúa Huệ Văn năm đó đều xinh đẹp tuyệt thế.

Mặc dù tuổi còn nhỏ, tuy non nớt nhưng hắn thích!

Màu trắng sương khói từ chỗ giấy của cửa sổ thổi vào trong, hắc y nhân cười hai tiếng, xoa xoa tay, chuẩn bị nhảy cửa sổ đi vào, hồn nhiên không biết phía sau có một người im hơi lặng tiếng đứng đó.

Nếu như hắn quay đầu lại phía sau, nhìn thấy một thân áo choàng màu đen như vậy, lạnh lùng quỷ dị kinh người, nhất định sẽ tưởng rằng nửa đêm nhìn thấy quỷ!

Hoàng Bắc Nguyệt kéo xuống vành mũ của áo choàng, lộ ra dung nhan non nớt thanh lệ vô song, sau đó vươn tay, vỗ nhẹ lên bả vai của hắc y nhân.

Hắc y nhân bị hù dọa, quay đầu lại, rồi đột nhiên nhìn thấy thiếu nữ đáng lẽ phải ở trong phòng hôn mê xuất hiện trước mặt, nhất thời sợ đến lui về phía sau từng bước.

Không cần sợ hãi!

Đây chỉ là tiểu nha đầu mười hai tuổi mà thôi!

Cho dù không có bị trúng thuốc mê, lấy thân thủ chiến sĩ chung cực của hắn cũng có thể dễ dàng bắt nàng lại!

Nghĩ tới đây, hắc y nhân kia sửa sang áo, lên tiếng nói : "Bắc Nguyệt quận chúa, ngoan ngoãn nghe theo lời nói của đại gia, nói không chừng đại gia có thể tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!"

Ánh mắt đen nhánh trong bóng đêm lóe lên hàn quang, Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Người có biết hôm nay thành Lâm Hoài xuất hiện một ma nữ tóc đỏ, thực lực triệu hoán sư cửu tinh, có được Băng Linh Huyễn Điểu hay không?"

Hắc y nhân ngẩn ra, không biết lời nói của tiểu nha đầu này là có ý gì, tuy nhiên ngày mà xuất hiện đại danh của vị triệu hoán sư tóc đỏ kia, đã ở thành Lâm Hoài truyền khắp nơi, chắc hẳn không lâu sau sẽ truyền khắp cả Nam Dực quốc!

"Đương nhiên nghe qua!"

Hắn vừa dứt lời, thiếu nữ trước mắt đột nhiên nhếch môi cười một tiếng quỷ dị, một đầu tóc đen nhánh chậm rãi biến thành màu đỏ như lửa!

Hắc y nhân trừng mắt to, cảm giác hoảng sợ trong nháy mắt lan từ bàn chân đến đỉnh đầu!

"Ngươi, ngươi... ."
"Để cho ngươi nhìn rõ ràng, là bởi vì sợ lúc ngươi đến địa ngục cũng không biết bị giết bởi tay ai!"

"Tha, tha mạng a -- "

Hắc y nhân chỉ có thể phát ra thanh âm run rẩy yếu ớt trong cổ họng, lúc này hắn không bị hù dọa đến ngất đi cũng xem như có định lực tốt!

Chọc đến một vị triệu hoán sư cửu tinh, đúng là xui xẻo tám đời của hắn!

Hơi lạnh thấu xương đột nhiên từ bốn phương tám hướng tràn ra, trong bóng đêm không có ánh sáng, một con băng loan điểu thật lớn xuất hiện tại trước mắt, hé ra cái miệng lớn đem cả người hắn nuốt vào!

Trước khi chết một khắc, hắc y nhân kia chỉ có thể hô to trong lòng -- ông trời a! phế vật của phủ trưởng công chúa lại là triệu hoán sư cửu tinh!

Hoàng Bắc Nguyệt, nàng là ma nữ tóc đỏ! Người cùng Băng Linh Huyễn Điểu khế ước!
Tuy nhiên những lời này, hắn vĩnh viễn cũng không nói được .

"Mùi vị như thế nào?"

Băng Linh Huyễn Điểu nhai một hồi, giống như nhai nến, trong lòng vang lên thanh âm Băng Linh Huyễn Điểu: "Không thể ăn."

Chương 33

"Yên tâm, đi theo ta, sau này sẽ có rất nhiều thịt ăn."

Dám chọc đến nàng? Hoàng Bắc Nguyệt này sẽ ăn tươi nuốt sống!

Trong phòng, Đông Lăng bị khói mê ảnh hưởng, Hoàng Bắc Nguyệt bắt thử mạch đạp của nàng, chỉ là khói mê bình thường, không có gì trở ngại.

Để Đông Lăng nằm trên giường, chính mình cũng nằm xuống đến nghỉ ngơi.

Trong tay nắm khối Vạn Thú Vô Cương, nàng biết có vật này, nhất định chính mình sẽ ngày càng mạnh, nhưng mà khối hắc ngọc này rất thần bí, hiện tại nàng một chút kỹ thuật cũng không nắm giữ được, trong lòng vô cùng lo lắng.

Triệu hoán sư cửu tinh, ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp đã xem là cao thủ, nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong đại lục Tạp Nhĩ Tháp mà thôi.

Ngày hôm sau là ngày sinh của vương phi Tĩnh An vương, Tiêu Viễn Trình cùng Cầm di nương, Tuyết di nương dẫn theo các tiểu thư thiếu gia trong phủ đi dự tiệc, chỉ lưu lại Hoàng Bắc Nguyệt, đứa con gái của chính thất.

Trước kia có đại phu nói nàng thân nhiễm bệnh nặng, sẽ lây bệnh, cho nên Tiêu Viễn Trình hạ lệnh, không được để nàng ra khỏi cửa.

Như vậy cũng tốt, bớt đi rất nhiều phiền toái.

Ăn một chút điểm tâm đơn giản, Hoàng Bắc Nguyệt khoác lên áo choàng màu đen ra ngoài.

Chợ Bố Cát Nhĩ, công hội lính đánh thuê.

Qua ngày hôm qua, triệu hoán sư cửu tinh tóc đỏ Hí Thiên danh tiếng đã truyền khắp thành Hoài Lâm, cho nên nàng vừa đi vào chợ Bố Cát Nhĩ thì có rất nhiều người dừng chân, nín thở vây xem.

"Người kia chính là Hí Thiên đại nhân a! Oa! Người cùng băng linh thú khế ước a!"

"Màu tóc đỏ kia thật suất ! Hí Thiên đại nhân thật suất !"

Hoàng Bắc Nguyệt vóc người nhỏ nhắn, bởi vì không thấy rõ diện mạo, nên có rất nhiều người đoán nàng là một lão nhân thấp bé, tuy nhiên ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp thực lực vi tôn, cho dù chỉ là một lão nhân, chỉ cần đủ mạnh mẽ, đều sẽ được tôn kính!

Hoàng Bắc Nguyệt đi vào công hội lính đánh thuê, bên trong lập tức đã có đi ra nghênh đón: "Hí Thiên đại nhân, ngài đã tới, muốn cống hiến sức lực vào việc gì sao?"

"Ta muốn kiếm tiền." Hoàng Bắc Nguyệt không giấu diếm chút nào nói.

Người nọ sửng sốt, kiếm tiền? Một triệu hoán sư cửu tinh, đó không chỉ tượng trưng cho thực lực, địa vị, mà còn có tiền tài!

"Ta rất thiếu tiền, có nhiệm vụ gì kiếm được tiền, cũng giao cho ta đi."

"Được, xin đại nhân chờ." Người nọ không dám chậm trễ, lập tức phải đi chuẩn bị.

Dù sao một vị triệu hoán sư cửu tinh làm việc gì đều có lý do, tiểu nhân vật như bọn họ sao có thể hiểu?

Tốt nhất không nên lắm miệng, chuyên tâm làm việc là được rồi.

Rất nhanh gã sai vặt kia mang một sách nhiệm vụ cao cấp ra: "Trung tâm Nguyệt Lạc cốc có một con nhện đỏ thuộc tính 'lôi' bảo vệ một quả thủy tinh. Nếu như có thể lấy được quả thủy tinh này thì có phần thưởng là một trăm vạn kim tệ."

Hoàng Bắc Nguyệt hai tròng mắt nháy một cái, một trăm vạn kim tệ a!

"Ta sẽ trở về rất nhanh." Cầm sách nhiệm vụ, lập tức đi ra ngoài, một trăm vạn kim tệ một trăm vạn kim tệ, nếu chậm sẽ bị người khác đoạt mất!

Từ công hội lính đánh thuê ra ngoài, nàng lập tức triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, thân hình mạnh mẽ nhảy lên, dáng người tiêu sái lưu loát, không biết mê hoặc ánh mắt của bao người!

Nguyệt Lạc Cốc ở trung tâm Mê Vụ Sâm Lâm, từ trên sườn núi bay xuống, phía dưới một mảnh rộng lớn, thực vật cao lớn, các loại thú lộng hành, quả thực là một rừng rậm sương mù!

Phần thưởng một trăm vạn kim tệ rất hấp dẫn người, cho nên không chỉ có một mình Hoàng Bắc Nguyệt đến tranh đoạt, ngoài ra còn có các đội ngũ lính đánh thuê thực lực không tồi ẩn núp khắp nơi.

Vị trí của nhện đỏ là nơi lõm xuống thấp, xung quanh một ngọn cỏ cũng không thể sống, trên đất bị cháy sạch mơ hồ biến thành màu đỏ, tỏa ra khói đen.

Chương 34

Ở xung quanh thoáng hiện lên từng đạo, từng đạo lôi quang, lôi quang chạm tới nơi nào, toàn bộ đều bị đốt cháy thành đống đổ nát!

Con nhện đỏ ở giữa những đạo lôi quang đó, kết ra một tấm lại một tấm mạng nhện, trên mạng treo đầy các loại thi thể linh thú, trên cơ bản những linh thú tới gần đều thành bữa ăn trong bụng nó!

Nhìn thấy tình cảnh này, rất nhiều lính đánh thuê cũng nuốt nước miếng.

"Quá mạnh mẽ ! Mẹ nó, nhện đỏ là linh thú cấp bao nhiêu a?"

Linh thú cùng triệu hoán sư giống nhau, cũng sẽ phân chia cấp bậc, từ cấp một đến cấp mười hai, đương nhiên, linh thú giống như Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cùng Băng Linh Huyễn Điểu không nằm trong những giai cấp này.

'Ngũ linh' là đại biểu cho linh thú cực mạnh trên đại lục, là chí tôn trong năm thuộc tính này, tiềm lực phát triển quá lớn, mỗi đoạn thời gian khác nhau đều có biến hóa khác nhau, biến hóa kiểu này linh thú bình thường đúng là theo không kịp , cho nên bình thường không đem 'ngũ linh' phân cấp bậc.

"Ít nhất là từ mười cấp trở lên, trên mạng nhện còn có thi thể một con lam biên bức (dơi xanh) cấp mười a!"

"Không tin được! Chiến đấu cùng linh thú hơn mười cấp, muốn chết a!"

"Không có biện pháp, một trăm vạn kim tệ a! Ta chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi!"

"A! Mau nhìn! Đó là cái gì?" Một người lính đánh thuê đột nhiên chỉ vào một bóng dáng tuyết trắng trên bầu trời.

Càng ngày càng gần, ánh sáng chói mắt như mũi nhọn hiện lên, một mảnh băng tuyết đẹp ánh vào trong mắt, cánh chim thật lớn trải ra ở dưới bầu trời!

"Băng Linh Huyễn Điểu! Hí Thiên đại nhân cũng tới sao!"

Theo tiếng kinh hô, cái bóng thật lớn cũng từ từ hạ xuống, uy áp thuộc về linh thú siêu cấp nhất thời khiến cho một trận điên cuồng, cả Nguyệt Lạc Cốc cũng cuốn vào trong cuồng phòng!

Trong nháy mắt khi Băng Linh Huyễn Điểu hạ xuống, con nhện đỏ cũng lập tức ngẩng đầu, linh thú trên mười cấp cũng không phải dễ chọc, hơn nữa cũng đã phát triển ý thức riêng!

Toàn thân màu đỏ lòe lòe sáng lên, nhện đỏ vừa há mồm, một đoàn lôi quang từ trong miệng phun ra, lóng lánh thẳng hướng Băng Linh Huyễn Điểu.

Trên lưng chim, Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, vài lọn tóc màu đỏ từ trong vành nón hạ xuống, theo gió bay lên!

Nàng giơ lên tay phải, hắc khí dày đặc ở trong lòng bàn tay xoay tròn, chậm rãi từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu rút một cây băng vũ (lông chim bằng băng) xuống, lấy băng vũ làm kiếm, giơ lên, phóng xuống!

Hai động tác đơn giản, nhưng lại sinh ra hiệu quả kinh thiên động địa (long trời lở đất)!

Hắc khí theo băng vũ chi kiếm tự nhiên hiện ra, hình thành một sợi dây quay cuồng, chui vào trong lôi quang mà nhện đỏ phun ra.

Chỉ một thoáng, lôi quang nổ tung, nhưng hắc khí càng như chẻ tre, thẳng tắp chui vào trong miệng nhện đỏ, mới vừa rồi nhện đỏ còn kiêu ngạo cuồng vọng, trong nháy mắt không thể động đậy.

Nhện đỏ bất động, lôi quang ở xung quanh bốn phía cũng chậm rãi tản đi .

Đợi lôi quang chậm rãi tản đi, liền lộ ra ở dưới tầng tầng lớp lớp mạng nhện một quả toàn thân trong suốt, lóe ra óng ánh lộng lẫy, sinh trưởng ở giữa một đám cành lá xanh nhạt.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nhảy xuống, đi về hướng quả kia.

Phía sau, lính đánh thuê trốn ở xung quanh mới dần dần kịp phản ứng.

Chỉ dùng một chiêu.

Linh thú nhện đỏ trên mười cấp, chỉ một chiêu đã bị giết trong nháy mắt! ?

Bốn phía yên lặng thật đáng sợ, hơn trăm ánh mắt dõi theo thân ảnh nhỏ nhắn ở dưới áo choàng màu đen của Hoàng Bắc Nguyệt.

Không tin được a! Thực lực phi thường như vậy, đúng là cố ý muốn khiến cho người khác đố kỵ mà chết! ! !

Nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cước đá văng ra nhện đỏ vẫn không nhúc nhích, trực tiếp vươn tay đi hái vậy quả kia, đột nhiên một thanh âm vang lên.

Chương 35

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, quay đầu nhìn thấy một thiếu niên môi hồng răng trắng, lớn lên thanh tú đáng yêu đang lo lắng nhìn nàng.

Thiếu niên này mặc một thân quần áo điển hình của lính đánh thuê, trên lưng vây quanh da tuyết hồ trân quý, trên chân đi giày da lộc, một thanh đoản đao màu đen nắm ở trong tay, thanh đao kia vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường, hẳn là chế tạo từ huyền thiết trân quý.

Hơn nữa tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn căn bản không giống lính đánh thuê sống trên đầu thương mũi đao, mà là một thiếu gia quý tộc đi ra săn thú.

Nhìn thấy thiếu niên này kích động chạy đến, lính đánh thuê khác nấp từ một nơi bí mật gần đó đều không khỏi lộ ra một cái xem thường.

Tiểu tử từ nơi nào chạy đến, cao thủ người ta đang làm việc tự có đạo lý của cao thủ, cần ngươi xen miệng vào làm gì?

Bọn họ cũng tưởng rằng một vị triệu hoán sư cửu tinh, dùng tay trực tiếp đi hái thủy tinh quả nhất định có dụng ý của nàng, dù sao mới vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy thực lực của nàng.

Một chiêu liền giết chết linh thú trên mười cấp a!

Thiếu niên kia chạy tới vài bước, chỉ vào thủy tinh quả, trên gương mặt thanh tú hiện lên một chút đỏ ửng, nhìn thấy vậy khiến đám lính đánh thuê kia nghĩ cười to.

"Kia, không thể dùng tay chạm vào . . ." Thiếu niên khẩn trương nói, hai tròng mắt lớn mà trong suốt dù thế nào cũng không dám nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Kỳ thật Hoàng Bắc Nguyệt thật đúng là không biết thủy tinh quả không thể trực tiếp lấy tay hái, nàng chỉ là vươn tay theo bản năng, nghe được thiếu niên nói, liền đem tay lui về.

Thiếu niên chạy chậm qua, từ trong bọc vải sau thắt lưng xé ra một khối lụa thượng đẳng, đưa cho nàng.

"Thủy tinh quả đụng tới nhân khí sẽ hòa tan". Thiếu niên nhỏ giọng nói.

Hoàng Bắc Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, vừa mới rồi kém chút nữa không cẩn thận đem một trăm vạn kim tệ làm hỏng a!

Ít nhiều nhờ vị thiếu niên này, nàng tiếp nhận lụa, đối thiếu niên nói một tiếng: "Cám ơn."

Thiếu niên nghe được nàng nói cảm ơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện lên một chút ửng đỏ, tâm tình kích động không biết nên làm gì bây giờ!

Nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt dùng lụa bao lấy thủy tinh quả, nhẹ nhàng mà hái xuống, thiếu niên còn nói: "Hí Thiên đại nhân, ngài thật sự sẽ ở lại Nam Dực quốc sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, thiếu niên này ở thời điểm mấu chốt nhắc nhở chính mình, tránh cho nàng tổn thất một trăm vạn kim tệ, cho nên trong lòng nàng đối với hắn vẫn có vài phần hảo cảm.

"Ngươi giúp ta, quả thủy tinh này chẳng khác nào chúng ta cùng nhau hái được , chờ cầm tiền thù lao, chúng ta cùng nhau phân đi."

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, con người nàng luôn luôn không thích thiếu ai cái gì.

'chúng ta cùng nhau' bốn chữ này đột nhiên tiến vào trong đầu thiếu niên, hắn nhất thời có chút choáng váng , phân không rõ ràng lắm Đông Nam Tây Bắc .

Cùng nhau, Hí Thiên đại nhân lại còn nói cùng hắn hái được thủy tinh quả! !

"Thật là chúng ta cùng nhau hái sao? Thật tốt quá, đây là lần đầu trong cuộc đời ta hoàn thành nhiệm vụ lính đánh thuê a!" Thiếu niên cao hứng sôi nổi nói.

Nhìn hắn bộ dáng ngây thơ, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy trong lòng có chút thoải mái.

"Hí Thiên đại nhân, ta không muốn kim tệ, ta, ta nghĩ. . ." Mặt thiếu niên đỏ hồng nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Băng Linh Huyễn Điểu lớn như một tòa cung điện vậy.

"Ta có thể sờ nó không?" Hắn biết linh thú là vô cùng kiêu ngạo, đặc biệt là linh thú siêu cấp linh như Băng Linh Huyễn Điểu này, có linh thú, ngay cả triệu hoán sư đều phải e ngại ba phần.

Có lẽ yêu cầu này của hắn có chút quá phận . . .

Hoàng Bắc Nguyệt nhãn quang chợt lóe, sờ vuốt một chút mà thôi, một trăm vạn kim tệ hoàn toàn là của chính mình , sao lại không làm chứ?

"Không thành vấn đề." Nàng vui sướng đáp ứng, vẫy vẫy tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro