Chương 36 - chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36

Mọi người đều biết, linh thú thuộc tính băng là loài cao ngạo nhất trong các linh thú, cũng là loài thú triệu hồi khó ký khế ước với người nhất, cho nên triệu hoán sư có được linh thú thuộc tính băng, bình thường vô cùng có mặt mũi.

Nhưng Băng Linh Huyễn Điểu đối với Hoàng Bắc Nguyệt rất nghe lời , đặc biệt sau khi chứng kiến thực lực của nàng, trong lòng càng thêm cảm giác được là chủ nhân của mình vô cùng không tồi, đi theo nàng tuyệt đối không phải chịu thiệt.

Cho nên Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay một cái, nó liền cúi đầu, mặc dù không mấy thích nhưng thỏa mãn nguyện vọng của chủ nhân là trách nhiệm của nó.

Thiếu niên không dám tin nhìn Băng Linh Huyễn Điểu lại đối với mình cúi đầu, phấn khích đến nỗi hai mắt trợn tròn.

Một đám lính đánh thuê xung quanh giống như thấy quỷ!

Không tin được! Hí Thiên đại nhân kia thật sự rất biến thái lại đối vơi Băng Linh Huyễn Điểu một trong 'ngũ linh' tùy tiện vẫy tay cho nó cúi đầu!

Tên tiểu quỷ kia đúng là vớ được vận cứt chó? Có thể sờ đầu Băng Linh Huyễn Điểu, không chừng cái tay kia cắt xuống cũng có thể bán lấy tiền ấy chứ!

"Đa tạ!" Thiếu niên nhanh chóng sờ đầu Băng Linh Huyễn Điểu một chút.

Có mệnh lệnh của Hoàng Bắc Nguyệt, Băng Linh Huyễn Điểu thu lại khí lạnh như hàn băng trên người để tay thiếu niên kia không bị tổn thương do giá lạnh, tuy nhiên cái đầu cao quý của chính mình bị một tiểu tử thối sờ soạng, Băng Linh Huyễn Điểu vẫn là từ lỗ mũi hừ một tiếng.

"Chủ nhân, tiểu tử này da thịt non mịn, nhất định ăn rất ngon." Băng Linh Huyễn Điểu trong lòng đối với Hoàng Bắc Nguyệt nói.

Nàng thấp giọng bật cười, trong lòng nói, "Ngươi đừng xằng bậy, tiểu tử này sợ rằng lai lịch không nhỏ."

"Hí Thiên đại nhân, xin hỏi ngài con nhện đỏ này muốn xử lý thế nào?"  Thiếu niên hưng phấn cầm tay đã được sờ Băng Linh Huyễn Điểu hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua con nhện đỏ, nàng vốn dự tính vứt đi nhưng nghe thiếu niên hỏi thế có vẻ như nó còn có chỗ hữu dụng.

"Ngươi có đề nghị gì không?"

"Dạ!" Thiếu niên mãnh liệt gật đầu, "Con nhện đỏ này vẫn còn sống, đã được ngài đánh bại thì có thể thu phục, mang linh thú này đi đấu giá, sẽ được giá rất cao.

"A?" Vừa nghe còn có thể bán lấy tiền, Hoàng Bắc Nguyệt đã cảm thấy rất hứng thú:

"Cao bao nhiêu?"

"Bởi vì càng là linh thú đẳng cấp cao thì càng khó có thể thuần phục, nếu triệu hoán sư muốn nâng cao thực lực thì nhất định phải cùng linh thú cấp độ cao hơn so với mình khế ước, ví dụ như một triệu hóa sư tam tinh sơ cấp nếu như có được một linh thú ngũ giai, thực lực có thể tăng lên tới tam tinh cao cấp hoặc là tứ tinh!"

"Nhưng mà linh cao giai sẽ không tìm đến những triệu hoán sư cấp bậc thấp, có một số tình huống ngoại trừ đó là linh thú bị đánh bại khuất phục đối với loài người, nếu như triệu hoán sư đánh bại nó không muốn ký kết khế ước thì có thể mang nó nhượng lại, người khác cũng có thể cùng nó ký kết khế ước bổn mạng!"

Thiếu niên thao thao bất tuyệt nói, càng nói càng hưng phấn, "Một con nhện đỏ thập giai trở lên, dù có tiền cũng không mua được đâu!"

Hóa ra còn thể mang đi đấu giá, hơn nữa xem ra giá tiền cũng không thấp.

Chẳng qua nàng không biết người nào bán đấu giá, không có cửa sau bình thường đều có thể bị hãm hại .

"Hí Thiên đại nhân, nếu như ngài không chê, thì đến nhà của ta đấu giá đi! Ta sẽ không lấy tiền hoa hồng của ngài!"

Thiếu niên chờ mong nhìn vị Hí Thiên đại nhân thần bí này, nàng có thể mang thập gia linh thú tiến hành đấu giá, phụ thân đại nhân tuyệt đối sẽ vui mừng cười không khép miệng được!

Hóa ra trong nhà thiếu niên này đúng là mở nơi đấu giá, trách không được hiểu rõ như vậy.

Có môn lộ là tốt rồi, nhu cầu cấp bách hiện tại của nàng là cần tiền.

"Khi nào thì có thể tiến hành đấu giá?"

Chương 37

Ngài đương nhiên có thể tới bất cứ lúc nào, tuy nhiên để có được giá cao, ta đề nghị ngày mai đấu giá đi, hôm nay chúng ta đem tin tức truyền ra trước, số người có tiền trong đô thành muốn mua được linh thú sẽ rất nhiều đây!"

"Không thành vấn đề!" Tiền càng nhiều càng tốt, nàng không chê nhiều tiền!

Thiếu niên từ trong bọc lấy ra một tấm phiếu kim quang lưu chuyển, giao cho nàng:

"Ngày mai ngươi tới nơi đấu giá, xuất ra tấm phiếu thông hành này, sẽ có người báo cho ta biết."

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn, trên tấm phiếu có vài chữ 'Bố Cát Nhĩ đấu giá - thông hành', mặt sau có ấn kí huy hiệu thập tự tinh của Bố Cát Nhĩ gia tộc.

Bố Cát Nhĩ là gia tộc nổi danh nhất trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục về sự giàu có, có thể nói ở bất cứ một quốc gia nào, bọn họ đều có danh vọng cùng địa vị vô cùng cao.

Được xưng là 'quý tộc trong quý tộc'.

Thiếu niên này người của Bố Cát Nhĩ gia tộc?

"Lạc Lạc thiếu gia, hóa ra ngài ở chỗ này!"

Từ trong đội ngũ lính đánh thuê, đột nhiên đi ra vài người, vẻ mặt vô cùng lo lắng, nhìn thấy thiếu niên này đứng đây nên lập tức chạy tới.

Thần thái của thiếu niên này vốn đang phấn chấn trong nháy mắt liều trở nên uể oải, rũ vai xuống: "Bị tìm được rồi. . ."

Không cần tiếp tục nhìn, đại khái Hoàng Bắc Nguyệt có thể đoán được thân phận của thiếu niên này.

Thiếu gia trong đại gia tộc lặng lẽ chạy trốn, ra ngoài theo đội ngũ lính đánh thuê rèn luyện, loại chuyện này ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp rất nhiều.

Bởi vì ở thời đại này, trở thành cường giả là giấc mộng của hầu hết tất cả mọi người!
"Con nhện đỏ này các ngươi giữ đi, ngày mai ta sẽ đến nơi bán đấu giá."

Không muốn tiếp tục cùng gia tộc Bố Cát Nhĩ dây dưa, Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, rời đi rất nhanh.

Thiếu niên trong mắt mong mỏi nhìn Băng Linh Huyễn Điểu càng bay càng xa kia, cảm thấy như đang nằm mơ sờ bàn tay phải của mình.

Thật không thể tin được, vừa rồi không phải hắn nằm mơ chứ!

"Lạc Lạc thiếu gia!" Mấy người kia chạy tới, mỗi một người đều không kém chiến sĩ cao cấp.

"Ngài làm cho chúng ta lo lắng gần chết! Lão gia biết ngài biến mất, hiện đang rất giận dữ, ngài mau cùng chúng ta trở về đi".

Bố  Cát Nhĩ Lạc Lạc nâng lên khuôn mặt tuấn tú, đột nhiên cười rộ lên: "Lần này phụ thân đại nhân khẳng định sẽ khen ngợi ta!"

Mấy người võ sĩ kia đưa mắt nhìn nhau, đến khi nhìn thấy nhện đỏ trên mặt đất thì lộ ra thần sắc khiếp sợ.

"Lạc Lạc thiếu gia, đây là. . ."

"Đây là linh thú vị Hí Thiên đại nhân trong truyền kia lưu lại, chuẩn bị ở nơi chúng ta tiến hành đấu giá!" Lạc Lạc kiêu ngạo nói.

Vị Hí Thiên đại nhân kia. . .

Các võ sĩ lập tức lộ ra thần sắc sùng kính, nói: "Thiếu gia, ngài thật sự tài giỏi!"

"Không hổ là thiên tài đứng đầu gia tộc Bố Cát Nhĩ của chúng ta!"

"Ha ha ha ha -- "

*************** Bắc Nguyệt hoàng triều ***************

Ở nơi giao nhiệm vụ của công hội lính đánh thuê, nhận một trăm vạn kim tệ.

Ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, tiền tệ lưu thông có kim tệ, tiền bạc, tiền đồng, thiết tệ.
1000 thiết tệ =100 tiền đồng =10 tiền bạc =1 kim tệ.

Nếu số lượng tiền quá nhiều, có thể lựa chọn dùng 10 kim tệ tạo một lan mỗ tạp (nơi đựng tiền), đem tiền cất vào đó, muốn lúc có đều thể trực tiếp lấy ra.

Lan mỗ tạp công dụng so với không gian riêng không khác biệt nhiều, tuy nhiên lan mỗ tạp chỉ có thể chứa tiền, giá cả cũng rẻ hơn chút, lệ phí để tạo một lan mỗ tạp là 10 kim tệ.

Mà không gian riêng thì giá cả không phải chỉ có ít như vậy, hiện tại tiền không phải là nhiều, Hoàng Bắc Nguyệt không lập tức đi mua không gian riêng, mà ở trong chợ Bố Cát Nhĩ dạo một vòng, tìm hiểu một chút về dược liệu của thế giới này.

Chương 38

"Hí Thiên đại nhân!"

Người phía sau chạy đến, thở hồng hộc, trịnh trọng đưa lên một tờ thiếp vàng.

"Rốt cuộc cũng tìm được ngài, đây là thái tử điện hạ bảo ta giao cho ngài , điện hạ đi Phù Quang Sâm Lâm, không thể tự mình đến đây, vô cùng có lỗi."

Đó là văn kiện của hoàng tộc! Mạ vàng trên thiếp mời, mơ hồ còn có thể cảm nhận được nguyên khí dao động.

"Cung yến sao?" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, trong trí nhớ, khi trưởng công chúa Huệ Văn chưa qua đời, Hoàng Bắc Nguyệt cũng thường tiến cung đi lại, nhưng bởi tính tình nhát gan, nhu nhược nên hoàng hậu không thích nàng.

Lần này cung yến đó là hoàng hậu bố trí , tuy nói chỉ là yến hội bình thường nhưng dùng kiểu thiếp mời này thì hiển nhiên trong đô thành có rất nhiều đại nhân vật tham dự.

Phủ trưởng công chúa nhất định cũng nhận được thiếp mời, tuy nhiên thái hậu không ở trong cung, Hoàng Bắc Nguyệt cáo ốm không tham gia như những năm trước.

"Đúng là hoàng hậu nương nương tổ chức cung yến, đại nhân ngài chính là khách quý!"

"Đa tạ ngươi ." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, cất đi thiếp mời, gật đầu liền rời đi.

Nàng cố ý đi đường mà tối qua đã cùng Băng Linh Huyễn Điểu theo tiếng đàn đến nơi này, ở đây ít người hơn, nhưng trước tòa nhà này lại có không ít thủ vệ canh giữ .

Đội ngũ tuần tra đi đi lại lại, không lơi lỏng chút nào.

Nhìn thấy nơi rách nát như thế này, sao lại có nhiều thủ vệ như vậy?

Hoàng Bắc Nguyệt đến gần một chút, lập tức có binh lính tuần tra phát hiện, nhưng nhìn thấy nàng một thân hắc bào quỷ dị, tuy thân hình yếu ớt nhưng trên người lại có laoij hơi thở thần bí ưu nhã, làm cho người ta không dám khinh thường.

"Nơi này là cấm địa, không được bước vào, xin mời các hạ rời đi!" Một võ sĩ bước đi lại đây, có chút khách khí nói.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua cửa gỗ cổ xưa, cũng không muốn có xích mích, xoay người đang muốn đi, đột nhiên trên đường phố trước mắt xuất hiện một cỗ xe ngựa, phía trước phía sau có rất nhiều võ sĩ đi theo.

Thoạt nhìn không giống bảo vệ mà giống như giám thị!

Hơi nheo lại ánh mắt, Hoàng Bắc Nguyệt dứt khoát lui vào trong ngõ im lặng quan sát.
Cỗ xe ngựa kia dừng lại trước cửa, võ sĩ mới vừa rồi nói chuyện với nàng đi qua, vẻ mặt cương trực công chính.

"Vương tử đã trở về, mời xuống xe kiểm tra!"

Về nhà cũng bị kiểm tra? Thế giới này thật nhiều chuyện hiếm gặp !

Vị võ sị kia vừa nói xong, màn xe bị xốc lên, một gương mặt tức giận lộ ra.

"Điện hạ đang bị bệnh, có cái gì mà kiểm tra ? Chúng ta có giấu đồ vật gì bao giờ sao?"

"Đây là lệnh của hoàng thượng, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, xin Vũ Văn đại
nhân thứ lỗi ."

"Địch, bỏ đi". Thanh âm suy yếu từ trong xe ngựa truyền ra, mờ ảo trầm thấp, giống như gió thổi qua sẽ tản mất.

Sau đó một bàn tay tái nhợt từ trong xe ngựa vươn ra, "Đỡ ta xuống xe đi."

Nghe được thanh âm này, khuôn mặt của võ sĩ vừa rồi còn lạnh lùng, cứng rắn cũng có chút dịu đi, thoáng mang theo vài phần tôn trọng.

"Dực vương tử, đã đắc tội nhiều."

"Không sao, là Địch quá thất lễ." Ngữ khí ôn hòa như thế, thản nhiên , có loại lực lượng vô hình làm cho trong lòng người ta cảm thấy rất thoải mái.

Dực vương tử? Hoàng Bắc Nguyệt tìm tòi trí nhớ, vương tử trong mỗi nước. . . .

Đúng rồi, chẳng lẽ là trong cuộc chiến của Bắc Diệu quốc cùng Nam Dực quốc mười năm trước, sau đó hòa giải, hai bên trao đổi con tin.

Bắc diệu quốc đưa tới cửu vương tử Phong Liên Dực năm đó sáu tuổi, nhớ lại một năm kia, là trưởng công chúa Huệ Văn tự mình dẫn người ra khỏi thành đón cửu vương tử nhỏ tuổi này.

(Anh Dực chính thức xuất hiện *tung hoa*)

Chương 39

Mười năm đã qua, ấu tử năm đó hôm nay vẫn vậy.

Đáng tiếc, vẫn trôi qua kiếp sống là con tin như cũ, Bắc Diệu quốc dường như không để tâm đến việc đón vị Cửu vương tử này trở về, tự nhiên Nam Dực quốc cũng không có tâm tư đưa vương tử này về Bắc Diệu quốc.

Từ xưa đến nay, con nối dõi của hoàng đế rất nhiều, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, bị đưa sang địch quốc làm con tin thì bình thường đều không có cơ hội trở về nước, không phải hậm hực mà chết thì cũng là không chịu được thân phận thấp kém, nhỏ bé so với địch quốc mà tự sát, hoặc là chiến tranh bộc phát, bị địch quốc ngược đãi đến chết.

Vị Dực vương tử này, sẽ phải chịu loại kết cục nào đây?

Nam nhân trẻ tuổi gọi là Vũ Văn Địch kia xoay người xốc lại màn xe, thật cẩn thận dìu Dực vương tử ở bên trong xuống.

Vạt áo tuyết trắng chiếu vào tầm mắt, ngay sau đó là mái tóc đen dài tựa mặc ngọc, cúi đầu đi xuống xe ngựa, bên mặt hoàn mỹ kia làm cho hô hấp của người khác không khỏi run lên.

Thân ảnh gầy gó có vài phần đơn bạc, hắn đi xuống xe ngựa, liền cởi áo choàng trên người, giơ tay lên, thanh âm có chút khàn: "Kiểm tra đi."

Gió nhẹ quất vào mặt, xuân hoa thu nguyệt cũng không đoạt đi được khí chất thanh nhã.

Bởi vì đưa lưng về phía nàng, cho nên nàng như thế nào cũng không nhìn được bộ dáng của hắn, con mắt híp lại, lạnh lùng nhìn thân hình gầy gò kia, hơi thở ôn hòa, như thanh phong minh nguyệt, bóng lưng nam tử tựa trích tiên.

Võ sĩ kia kiểm tra cho có cổ tay áo của hắn, rồi phất tay cho phép đi qua.

"Đa tạ". Bộ dáng quý công tử văn nhã, nói tạ ơn rồi được Vũ Văn Địch đỡ vào, bước chân giống như không có sức chẫm rãi đi.

Đóng cửa lại, bên ngoài phủ của con tin lại khôi phục yên tĩnh, binh lính tuần tra đi đi lại lại, cẩn thận tỉ mỉ.

Không còn gì có thể nhìn, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ có thể xoay người rời đi, mặc dù đối với người đánh đàn tối hôm qua tò mò, tuy nhiên vị con tin này ở Nam Dực quốc cũng không được đối đãi tốt, vẫn là không nên mang them phiền toái cho hắn.

Tối hôm qua cầm tiêu hợp tấu, suốt đời nàng cũng không quên được, tiếng đàn mờ ảo uyển chuyển như vậy, cất giấu một trái tim cao ngạo.

Nếu có cơ hội, nàng mong sẽ có lần nữa cùng hắn hợp tấu một khúc.

Đóng cửa lại trong phủ con tin, Phong Liên Dực đi về phía trước vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người, nhìn thoáng qua cánh cửa giam giữ hắn.

Mới vừa rồi đôi mắt còn ôn hòa nội liễm, giờ phút này lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, như mặt sóng lại lộ ra vài phần yêu tà sắc bén.

"Điện hạ, làm sao vậy?"

Vũ Văn Địch không giống bộ dáng dễ dàng nổi giận như lúc nãy ở trước mặt võ sĩ, trầm ổn tao nhã, phong độ của một đại tướng!

"Không có việc gì." Phong Liên Dực lắc đầu, khóe miệng lại có chút nhếch lênlộ ra tươi cười có chút ôn nhu.

Trong lòng Vũ Văn Địch ngẩn ra, khi không có ai điện sẽ không bao giờ cười, dù cười cũng không ôn nhu như vậy, thật làm cho lòng hắn sinh ra vài phần lạnh lẽo.

Phong Liên Dực thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi lên phía trước.

Vũ Văn Địch nói : "Ngày mai trong cung thiết yến, theo thường lệ thiếp mời cũng được đưa tới, điện hạ có muốn đi hay không?"

Mặc dù thân là con tin, nhưng ở Nam Dực quốc yến hội dù to hay nhỏ vẫn sẽ đem thiếp mời đến đây, mấy vị quyền quý Nam Dực quốc đối với nhân phẩm cùng tài học của Dực điện hạ rất là ngưỡng mộ, bởi vậy làm con tin mười năm, điện hạ cũng kết bạn được với không ít người.

Trong cung hoặc là một ít yến hội của quý tộc, ngẫu nhiên điện hạ sẽ đi một chút.

Chỉ là hai ngày nay điện hạ bị phong hàn, thân thể không thoải mái, đại khái sẽ từ chối đi.

"Nghe nói Nam Dực quốc xuất hiện một vị thực lực cùng thái tử Chiến Dã tương đương là triệu hoán sư cửu tinh, thú triệu hồi là một trong 'ngũ linh' Băng Linh Huyễn Điểu, cao thủ như thế, ta cũng muốn gặp mặt."

Chương 40

Nhắc tới chuyện của vị triệu hoán sư tóc đỏ kia, Vũ Văn Địch liền nhịn không được hừ lạnh:

"Không biết Nam Dực quốc gặp được cái vận khỉ gì, triệu hoán sư cửu tinh cứ hết người này lại có kẻ khác!"

Trước kia là Thái tử Chiến Dã, bây giờ lại một ma nữ tóc đỏ thần bí gì đó!

Hơn nữa hai người còn đều có được linh thú siêu cấp!

Trong 'Ngũ linh', Nam Dực quốc đã xuất hiện tới hai người, thực lực như vậy, không khỏi làm người ta giận sôi!

"Địch, thiên ngoại hữu thiên, ngươi đã quên rồi sao?"

Phong Liên Dực lắc đầu, bình thường giả bộ hình tượng kiêu căng xốc nổi ở bên ngoài, Vũ Văn Địch này tính cách thật đúng là càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.

Vũ Văn Địch cười, nói:

"Điện hạ nói rất đúng, có là cửu tinh triệu hoán sư lợi hại đến đâu, ở trước mặt Tu La thành, còn chẳng đáng nhắc tới đâu."

Phong Liên Dực cười mà không nói, trong đôi mắt nổi lên sắc tím nhàn nhạt.

"Cung yến lần này, chắc chắn là muốn thuận tiện mượn sức vị triệu hoán sư cửu tinh đó đi." Vũ Văn Địch nói, "Một vị triệu hoán sư thần bí có lai lịch không rõ ràng, điện hạ, hay là để thuộc hạ đi điều tra một chút?"

"Không cần, cứ thuận theo tự nhiên đi, chúng ta chỉ cần yên vị mà theo dõi biến động là được."

************* Bắc Nguyệt Hoàng Triều**************

Buổi tối

Hoàng Bắc Nguyệt đang ở trong phòng nghiên cứu thảo dược.

Trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, trừ bỏ triệu hoán sư được người người hâm mộ, còn có một chức nghiệp càng thêm thần thánh, đó chính là luyện dược sư cùng luyện khí sư!

Nói đại khái ra, người biết chế thuốc cùng luyện khí, vậy phải đúng là thiên tài hiếm thấy, ngoại trừ cần huyết thống truyền thừa, quan trọng nhất còn cần đến chính là tài liệu!

Ở các quốc gia, nắm giữ tài liệu đều là những thế lực lớn, những đại gia tộc, bởi vậy nếu không có bối cảnh hùng hậu mà muốn trở thành một bậc thầy chế thuốc là vô cùng khó khăn gian khổ, trừ phi là có được kỳ ngộ.

Cũng bởi vì điều này, chế thuốc cùng luyện khí, giờ đây đã trở thành 'năng lực chuyên chức của quý tộc'!

Hôm nay ở bên ngoài chỉ mua có một bao dược liệu cấp thấp, mà thậm chí đã tiêu xài mất mấy ngàn lượng hoàng kim, Hoàng Bắc Nguyệt xem như đã rõ ràng tại vì sao mà loại chức nghiệp quý tộc này lại thưa thớt như vậy.

Không có tiền thật sự nghĩ đến tu luyện cũng chẳng luyện nên!

Trở thành một luyện dược sư, là cực kỳ quan trọng để nâng cấp thực lực của chính mình, nàng hiện giờ không thể ngưng tụ nguyên khí, thân thể lại quá yếu ớt, nhất định cần phải điều dưỡng tốt lên, nếu không tất cả cũng chỉ là nói suông mà thôi.

Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng tỏ, Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở bên cửa sổ, thử từ trong trời đất hấp thụ một tia nguyên khí tiến vào thân thể, sau đó chậm rãi truyền đến hắc ngọc.

Nguyên khí nhỏ bé lưu chuyển ở giữa hắc ngọc, chỉ một khối hắc ngọc nho nhỏ, mà bên trong lại chứa một không gian cực kỳ rộng lớn vô hạn, nhưng lại tối như mực, cái gì cũng nhìn không thấy.

Thông qua cảm giác với nguyên khí, vẫn chưa nắm được mấu chốt, đây cũng coi như một loại năng lực hắc ám.

Nguyên khí không thể ngưng tụ lại bên trong thân thể, bởi vậy chảy vào hắc ngọc, rất nhanh liền tan biến.

Không tin được!

Hoàng Bắc Nguyệt tức giận vỗ thật mạnh xuống bàn, trò gì thế này, rốt cuộc là tại sao lại không thể ngưng tụ được nguyên khí chứ?

Thân thể rõ ràng tốt lành rồi, mà cho dù có suy yếu, cũng chẳng đến nỗi đem nguyên khí đều mất hút luôn chứ!

Chờ đã, hút đi? !

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng ngời, nàng lập tức lại thử hấp thu một ít nguyên khí, sau đó làm cho nguyên khí từ từ chìm vào trong thân thể.

Từ từ, từ từ......

Nguyên khí theo kinh mạch lưu chuyển ngay lập tức thong thả mà bị lực lượng nào đó hút đi, không phải là tiêu tán, mà là hút đi !

Trên mặt ngạc nhiên mà vui vẻ, phát hiện này nháy mắt phủ định hết nghi ngờ nhiều năm nay.

Thì ra nàng căn bản không phải không thể ngưng tụ nguyên khí, nàng có thể!

"Ha ha ha, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng để ta phát hiện bí mật này rồi."

Một thanh âm quỷ dị bỗng nhiên vang lên.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cảm ơn các nàng đã ủng hộ truyện của ta thời gian qua ❤️❤️❤️
Mong cả nhà sẽ tạo thêm động lực để em up truyện đều hơn bằng cách vote hay comment nhé :))
^.^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro