Chương 41 - chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41

Trong đêm khuya thanh tĩnh, thời điểm đang tập trung tinh thần mà nghe thấy thanh âm quỷ dị như vậy, đừng nói là người thường, cho dù thần tiên cũng bị dọa đến đau tim!

Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, con ngươi lạnh lùng quét qua: "Người nào!"
Không có ai, nàng không cảm giác được hơi thở của ai!

"Không cần tìm, ngươi nhìn thấy được ta đâu."

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Nàng rất không thích loại cảm giác bị nhìn trộm này, người đó có thể nhìn thấy nàng, hiểu biết nàng nhưng nàng lại hoàn toàn không biết gì về đối phương!

"Ngươi có thể gọi ta là Yểm."

"Lão tử không hỏi tên ngươi! Mau ra đây!"

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát, sát khí trên người tăng vọt!

Dường như Yểm giật mình, lập tức chậm rãi nói: "Nếu ta có thể đi ra thì đã tốt rồi."

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi híp lại, "Ngươi có ý gì?"

"À. . . Ngươi nhắm mắt lại, ta để ngươi thấy ta."

Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, nàng không có bất cứ băn khoăn sợ hãi gì , cho dù nhắm mắt lại, các giác quan của nàng vô cùng phát triển.

Hai tròng mắt nhắm lại, đột nhiên thân thể khuỵu xuống, nàng lập tức mở to mắt!
Một nơi cô độc, dường như chỉ có tối tăm vĩnh viễn kéo dài vô tận.

Chận của nàng dẫm trên một bãi nước nước, sóng nước lưu động, âm thanh rất nhỏ nhưng đúng là truyền tới từ một phương hướng nào đó.

Nàng nhìn bốn phía, trong lòng cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là vô cùng tò mò.
Yểm nói là cho nàng nhìn hắn mà chính là nơi này sao?

Nàng theo dòng nước chậm rãi đi về phía trước, đi ước chừng một phút, nơi này vẫn giống như cũ dương như đi thế nào cũng mãi không tới nơi.

Cuối cùng, trước mặt nàng xuất hiện một nhà lao rộng lớn!

Bốn mươi chín trụ đồng dựng đứng ở phía trước, mỗi một trụ đều phải bốn năm người ôm mới hết, mà phía trên trụ đồng, vô số bùa chú kỳ quái được vẽ bằng màu ánh kim.

Xung quanh nguyên khí chậm rãi lưu động, mà những phù chút này cũng dần hiện ra một ánh sáng chói mắt.

Nàng ngẩng đầu, nhìn không thấy những trụ đồng này cao bao nhiêu, dường như là kéo dài đến cả một thế giới khác.

Không gian này rộng lớn như vậy, tràn ngập hắc ám, sợ rằng trên đại lục cũng không thấy nhiều.

Hoàng Bắc Nguyệt tiến lên đây, duỗi tay đặt trên trụ đồng, xuất hiện một mảnh kim quang, một cỗ lực lượng lớn đẩy tay nàng ra.

Cùng lúc đó, xuất hiện hai tròng mắt to lớn đục ngầu sau trụ đồng quỷ dị nhìn nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, thân hình nhỏ nhắn không hề e ngại điều gì đứng thẳng , khuôn mặt thanh lệ, bình tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt từ trên xuống dưới hai tròng mắt thật lớn kia.

"Ngươi là vật quỷ gì?" Thanh âm kiêu ngạo, cuồng vọng.

Hai tròng mắt thật lớn chậm rãi sát lại đây, sau đó một mặt thú màu đó chậm rãi xuất hiện trước mặt nàng.

Đến gần bốn mươi chín trụ đồng một chút liền dừng lại không tiến thêm nữa.

"Ta chính là Yểm."

"Lão tử biết ngươi gọi Yểm, ta là hỏi, ngươi là con vật gì vậy?"

Đôi mắt thật lớn của Yểm lộ ra một tia kinh ngạc, thiếu nữ trước mắt này nhìn thấy nó mà không hề sợ hãi, ngược lại còn dùng thái độ kiêu ngạo như vậy nói chuyện với nó!

"Ha ha, không hổ là người mà ngươi kia chọn trúng."

Yểm ý vị thâm trường cười rộ lên, trong tiếng cười lại mang theo hận ý thấu xương!

Hoàng Bắc Nguyệt ôm hai tay, hừ lạnh một tiếng: "Ít nói nhảm, còn không nói ta đi trước!"

"Hoàng Bắc Nguyệt, chẳng lẽ ngươi đối với ta không có chút tò mò nào sao?"

Thiếu nữ lạnh nhạt này thật làm tổn thương lòng kiêu ngạo cùng tự trọng của Yểm.

Chương 42

"Nực cười, ngươi chỉ là một con thú mà thôi, ở trong mắt ta không có con thú nào là không thể thuần phục".

Yểm nặng nề hít thở một tiếng, trong bóng tối mặt nước đen cuồn cuộn không thôi, "Như vậy, ngươi không muốn biết hiện tại ngươi đang ở nơi nào sao?"

"Ta muốn biết tự nhiên sẽ biết, quái vật già nhà ngươi đừng giả bộ thần bí trước mặt ta!"

Đời trước của nàng ngay cả tàu chiến cũng đều đã chơi qua, quái vật đầu to này ở trước mặt nàng giả bộ cái gì!

Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay quay đi, Yểm nhìn bóng lưng của nàng, thấp giọng rít gào một tiếng, nói: "Hoàng Bắc Nguyệt, nơi này là hắc thủy cấm lao, ngươi không đi ra được!"

"Hừ, cứ cho là địa ngục ta cũng tạo đường để đi ra ngoài !"

Vừa nói, trong lòng bắt đầu triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu.

Nhưng, Yểm mở miệng cười ha ha nói: "Tạo một đường đi? Hoàng Bắc Nguyệt, đây là ngươi ở trong thân thể mà!"

Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại: "Ngươi nói cái gì?"

Thấy khuôn mặt bình tĩnh của nàng bắt đầu có kẽ nứt, Yểm khặc khặc cười rộ lên: "Ta bị phong ấn trong thân thể ngươi đã mười hai năm !"

"Hiện tại ngươi đã biết tại sao không thể ngưng tụ nguyên khí chưa?

Bởi vì khi ngươi ngưng tụ nguyên khí thì nó dùng để củng cố cấm chú trong hắc thủy cấm lao này !"

Âm thanh rít gào mang theo một sóng lớn, dưới chân nước đen bắt đầu giống như bị đun sôi, kêu lục bục nổi lên đầy bọt khí!

Trong không gian yên tĩnh hắc ám, đột nhiên nổi gió, thổi tóc Hoàng Bắc Nguyệt rối loạn, nhưng nơi này vẫn bất động như cũ.

"Ha ha ha, ha ha ha ha --"

tiếng cười điên cuồng quanh quẩn trong không gian hắc ám.

Hoàng Bắc Nguyệt trước mắt tối sầm, đến khi mở lại mắt đã trở lại trong phòng tại Lưu Vân Các.

Trên trán toát ra một tầng mồ hôi hột, sắc mặt vốn tái nhợt càng có vẻ trắng bệch.

"Yểm, đi ra!" Nàng trầm giọng phẫn nộ quát.

"Tam cô nương, phu nhân của chúng ta đến thăm ngài". Bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm gõ cửa, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, từ ngoài cửa sổ nhìn thấy mấy nha hoàn cầm theo đèn lồng, dẫn Tuyết di nương từ trong viện vào.

Cung yến kết thúc, người của Tiêu gia cũng đều đã trở về, trong viện phía trước bắt đầu truyền đến thanh âm ồn ào.

Tuyết di nương này nửa đêm không biết tới làm gì!

Hoàng Bắc Nguyệt hít thở một chút, lau khô mồ hôi trên trán, đứng lên đi mở cửa.
Tuyết di nương vừa nhìn thấy đi ra mở cửa lại là Hoàng Bắc Nguyệt, không khỏi kinh ngạc:

"Tam cô nương, nha đầu Đông Lăng kia đâu sao không mở cửa?"

"Đông Lăng bị bệnh ".

Hoàng Bắc Nguyệt vừa mở miệng, hoàn toàn không giống thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo trầm nộ vừa rồi mà trở nên suy yếu vô lực.

Tuyết di nương trong lòng cười lạnh một tiếng, nhìn ma ốm này ngày càng suy yếu rồi, mặt trắng giống như người chết vậy, sợ rằng là việc ngày hôm qua bị An Quốc công thế tử từ hôn đã khiến nàng chịu đả kích thật nặng đi!

Xem ra thời gian sống của nàng cũng chẳng được bao lâu nữa, trước cứ dụ dỗ nàng chắc không khó khăn lắm.

"Ai nha, Tam cô nương, ngươi làm sao thế? Có phải thân thể không khỏe hay không?"

Tuyết di nương đi vào trong phòng, nha hoàn tùy thân lập tức lấy ra đệm cẩm mềm mại, để trên ghế rồi đỡ nàng ngồi xuống.

"Thân thể này của ta, như cũ". Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói xong, còn làm như thật ho khan hai tiếng, trên mặt là vẻ u buồn sầu khổ.

Tuyết di nương cười nói: "Chuyện ngày hôm qua, ngươi đừng trách Nhị tỷ tỷ của ngươi, Tiết gia làm ra quyết định như vậy, chúng ta cũng không biết làm sao."

Nàng biết Hoàng Bắc Nguyệt tính cách đơn thuần, chỉ cần dùng lời mềm mỏng một chút là chuyện gì cũng tin tưởng.

Chương 43

Nhiều năm như vậy, ngẫu nhiên bố thí một chút mà nàng cảm động đến rơi nước mắt?
Quả nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong, lập tức nói:

"Ta như thế nào lại trách nhị tỷ tỷ? Nam Dực quốc người nào không biết, nhị tỷ tỷ là nhân tài kiệt suất trẻ tuổi, không chỉ có danh thiên tài, hơn nữa mặt như thiên tiên, thân phận của nàng, đối với hoàng tử cũng xứng đôi."

Tuyết di nương vừa nghe lời của nàng, trong nháy mắt hai tròng mắt sáng lên, chưa từng có khi nào cảm giác được, phế vật này lại nói chuyện êm tai như vậy!

Con gái của nàng, đương nhiên có thể xứng với hoàng tử, cho dù xứng với thái tử điện hạ cũng là có thể!

Chỉ là đáng tiếc, thân phận thứ nữ, làm cho Vận nhi mất đi bao nhiêu cơ hội tốt!

"Tam cô nương, ngươi nói được lời này hẳn là ngươi không phải không biết thân phận của tỷ tỷ ngươi, chỉ là một thứ nữ, sao có thể xứng với hoàng tử đây?"

Chẹp chẹp, thật chắc là không biết giả bộ, giả mù sa mưa khiêm nhường như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh trong lòng, trên mặt nhưng lại hiện một vẻ thật sự không biết:

"Tuyết di nương tại sao có thể nói như vậy? Dựa vào Tuyết di nương đoan trang hiền lương, hơn nữa nhị tỷ tỷ lại xinh đẹp như vậy, đáng lẽ phụ thân nên sớm đưa ngươi lên làm chính thật."

Tuyết di nương trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, phế vật này quả nhiên dễ bị lừa, nhiều năm như vậy cũng không cần nàng tốn tâm tư!

Nàng cực lực che dấu loại vui mừng khôn xiết này, ngoài miệng lại nói sợ hãi:

"Tam cô nương đừng đùa ta nữa, ta làm sao có thể tranh dành vị trí của trưởng công chúa đây?"

Hừ, vị trí của trưởng công chúa ngươi đương nhiên không thể dánh, tuy nhiên cho ngươi ảo tưởng một chút đúng là có thể!

"Mẫu thân đại nhân đi về cõi tiên đã nhiều năm, trong nhà này không thể không có chủ mẫu."

Nhiều năm như vậy, nha đầu kia cuối cùng đã buông lỏng!

Xem ra đúng là ngày hôm qua cái chịu đã kích quá lớn, làm cho ngay cả hi vọng cuối cùng của nàng cũng tan biến, không thể trông cậy vào việc gả cho An Quốc công phủ, cũng chỉ có thể đầu nhập vào bà!

Tuyết di nương vô cùng đắc ý, trong khoảng thời gian gần đây, thật là vận may đến liên tục!

Chờ nàng thành chủ mẫu đương gia, Vận nhi thành dòng chính của phủ trưởng công chúa, tên Tiết Triệt kia chưa chắc đã được bọn họ để ý đâu!

Trong lòng đắc ý, nhưng nét mặt lại sầu lo nói :

"Chỉ tiếc phụ thân ngươi thiên vị Cầm tiện nhân kia, hơn nữa nàng sinh trưởng tử, sợ rằng không lâu sau phụ thân ngươi sẽ nâng tiện nhân kia lên làm chính thất phu nhân".

Tuyết di nương vừa nói vừa bắt đầu bày ra bộ dáng sắp khóc đến nơi.

"Ta và nhị tỷ tỷ của ngươi thật ra không sao, chịu một chút uất ức cũng không có gì, chỉ là tam cô nương ngươi, lại không có mẫu thân để dựa vào, Cầm tiện nhân lại luôn ngược đãi ngươi, Tuyết di nhìn rất đau lòng, nếu nàng chưởng quản nhà này thì cuộc sống sau này của tam cô nương thế nào đây?"

Hoàng Bắc Nguyệt khóa nhíu chặt mày, u buồn suy tư một hồi, nói:

"Chuyện Cầm di nương quyến rũ phụ thân trong cung yến năm đó, thái hậu lão nhân gia hết sức bất mãn, đối với Cầm di nương lại càng không thích, nếu như phụ thân muốn nâng nàng lên chính thất, thái hậu sẽ không đồng ý".

"Thái hậu thật sự không thích tiện nhân đó sao?"

Tuyết di nương giống như bắt được cọng rơm cứu mạng nên vô cùng vui mừng!

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu:

"Năm đó phụ thân thu nàng vào nhà, thái hậu biết được khiến hoàng thượng phạt hắn một năm bổng lộc".

"Đúng, đúng vậy!"

Tuyết di nương vui mừng đến nỗi lông mày nhếch lên, năm đó chuyện này đã nổi lên một hồi ồn ào, chỉ là các nàng không dám nói ra mà thôi!

Cầm di nương là thứ nữ của phủ thừa tướng, không có địa vị, lần đó trên cung yến ngang nhiên quyến rũ phò mã gia, mới khiến cho phò mã gia thu nàng về nhà làm di nương.

Chỉ là hiện tại không có người nào dám nói đến chuyện này!

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dạng của bà ta vui mừng đến nỗi không kìm nén được, chỉ biết Tuyết di nương bắt đầu chậm rãi đến gần bẫy của nàng.

Chương 44

"Chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, không biết thái hậu lão nhân gia còn nhớ hay không, nếu thái hậu đã quên vậy sao có thể... ."

"Không thể để cho thái hậu quên!"

Trong mắt Tuyết di nương lóe ra ánh sáng cay nghiệt,

"Không chỉ có như thế, còn phải làm cho người trong cả đô thành này biết!"

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười, đúng, chính là phải như vậy!

"Nhưng mà..." Tuyết di nương đảo mắt lại có chút do dự, "Tiện nhân kia hai năm gần đây ở phủ thừa tướng cũng có chút địa vị, thừa tướng nâng đỡ ả, nếu khiến ả biết được việc ta làm, chẳng phải là...."

Nhà mẹ đẻ của Tuyết di nương chỉ là dân thường trong Mật Dương, năm đó đến bước đường cùng là trưởng công chúa Huệ Văn giúp cả nhà bà, cũng giữ bà lại bên người, vốn định dạy dỗ tốt rồi sẽ kiếm một nhà nào khá giả rồi gả bà đi, ai mà biết được lúc đó bà dám quyến rũ Tiêu Viễn Trình khi đó còn chưa trở thành phò mã gia.

Danh tiếng bị phá hủy, trưởng công chúa Huệ Văn trưởng chỉ có thể làm chủ, để bà cùng Tiêu Viễn Trình hoàn thành nghi lễ trở thành tiểu thiếp.

Tuyết di nương không có thân phận, không có bối cảnh, lúc đầu quả thật nàng cũng được sủng ái, khi Tiêu Viễn Trình cưới trưởng công chúa Huệ Văn sủng ái của nàng cũng có gì thay đổi, sau đó Cầm di nương vào phủ mới khiến địa vị của nàng bị dao động.

Hơn nữa Cầm di nương không chịu thua kém, rất nhanh sinh hạ trưởng tử cho Tiêu Viễn Trình, từ đó Tiêu Viễn Trình càng yêu thích nàng.

Sau đó Tiêu Viễn Trình có them mấy nha hoàn thông phòng, thị thiếp trước sau sinh được hài tử thì Tuyết di nương mới sinh ra Tiêu Vận, nếu không phải lúc năm tuổi Tiêu Vận thể hiện thiên phú triệu hoán sư, chỉ sợ hiện tại nàng cũng không có địa vị gì.

Dựa vào Tiêu Vận nhiều năm như vậy Tuyết di nương mới có được địa vị ngang với Cầm di nương, Nhưng nói về bối cảnh gia tộc thì Tuyết di nương không thể nào bằng được.

Cầm di nương là thứ nữ phủ thừa tướng, dù sao cũng có chỗ dựa lớn!

Cho nên Tuyết di nương mới cố kỵ thế lực nhà mẹ đẻ của Cầm di nương như vậy.

Nếu như thừa tướng biết nàng dở trò quỷ sau lưng, hai con gái của hắn thì nàng không lường được kết quả!

Điểm này, đương nhiên Hoàng Bắc Nguyệt cũng cân nhắc qua, nàng có can đảm bố trí cạm bẫy thì tuyệt đối sẽ để cho bà ta vô cùng vui mừng mà cam tâm tình nguyện đi vào!

Ho nhẹ hai tiếng, thanh âm nàng có chút yếu đuối nói:

"Tuyết di nương, bà ta có chỗ dựa là phủ thừa tướng thì ta có chỗ dựa là thái hậu, bà ta ngược đãi ta nhiều năm như vậy, ta cũng chịu đủ rồi, di nương tốt với ta, tất nhiên ta sẽ đứng về phía di nương, nếu chuyện đó xảy ra di nương cứ nói ta bày mưu đặt kế là được."

Tuyết di nương chút nữa không nhịn được thì cười lớn, bà chờ chính là những lời này!
Sau nhiều năm như vậy rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi!

"Tam cô nương, ngươi yên tâm, nếu ta làm chính thất rồi nhất định sẽ đối đãi với ngươi như con ruột"

. Tuyết di nương giả mù sa mưa lừa gạt .

"Nhiều năm như vậy được Tuyết di nương 'chiếu cố', ta vô cùng cảm kích."

Tuyết di trực tiếp lấy từ trong tay nha hoàn lọ thuốc, tự mình đổ vào trong chén, vui mừng nói:

"Hiện tại ta chỉ mong bệnh của ngươi mau chóng tốt lên, chúng ta cùng nhau diệt trừ Cầm di nương, ngươi cũng không cần chịu khổ nữa!"

Tuyết di nương này quả thật không phải là một người ngu ngốc, lúc này mà vẫn không quên cho nàng uống một chén độc dược, tâm tư tinh tế, cũng không phải nhân vật dễ chọc.

Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận chén thuốc, cảm thán nói:

"Nếu không phải mỗi ngày Tuyết di nương đa thuốc cho ta, sợ rằng thân thể ta đã sớm không chịu nổi ."

Nói xong, thật sự cầm chén thuốc lên uống.

Tuyết di nương trong việc này vô cùng khôn khéo, phải tận mắt nhìn thấy nàng uống mới yên tâm rời đi.

"Chắc chắn rồi, tam cô nương là người sau này nhất định có phúc khí."

Tuyết di nương hài lòng cười rộ lên.

Chương 45

Phúc khí của ngươi, đến địa ngục mà cùng hưởng với lão nương ma quỷ nhà ngươi đi!

"Uống hết bát thuốc này ta muốn ngủ một giấc, Tuyết di nương, ta không tiên di nương được rồi ."

"Được, ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta trở lại thăm ngươi."

Sau khi Tuyết di nương dẫn theo nha hoàn rời đi, trong ánh mắt mờ mịt của Hoàng Bắc đột nhiên lộ ra ánh sáng tinh nhuệ!

Đàn bà ngu xuẩn!

Nâng ngón tay lên, tại đầu ngón tay của nàng một giọt lại một giọt độc tố đen kịt bị đẩy ra ngoài, rơi vào trong bồn hoa.

"Ha ha, nhiều năm như vậy, ta đúng là xem thường tiểu nữ oa ngươi ."

Thanh âm quỷ dị của Yểm lại vang lên.

Hiện tại Hoàng Bắc Nguyệt đã biết là nó ở trong thân thể của mình, bởi vậy thanh âm này trừ nàng ra thì không ai nghe được, chính mình cũng không cần mở miệng có thể cùng hắn trao đổi trong lòng.

"Hừ, trai hạc phân tranh, ngư ông đắc lợi."

Đối phó với người đàn bà như vậy nàng chẳng muốn tự mình động tay.

"Tuổi còn nhỏ mà tâm tư độc ác như vậy cũng không tốt." Yểm cảm thán nói.

"Độc hơn , ngươi vẫn chưa được chứng kiến đâu, ta là người ân oán rõ ràng, người nào động đến ta, ta khiến cho tổ tông nhà hắn mười tám đời không được bình an!"

Nhãn quang lạnh lùng vừa chuyển,

"Đương nhiên cũng kể cả ngươi."

Trong lòng Yểm run lên, có phải hắn rời đi thế giời thực quá lâu rồi cho nên người ở đó cũng thay đổi, một nha đầu mười tuổi mà kiêu ngạo càn rỡ như vậy!

"Ta bị người khác phong ấn trong cơ thể ngươi ."

Trên mình kí chủ này hơi thở mạnh mẽ, hiện tại tình trạng của Yểm có chút không chịu được.

Nó ở trong hắc thủy cấm lao cũng lâu lắm rồi.

"Người đã phong ấn ngươi là ai?"

"Ta không thể nói ra tên của hắn, nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết, hắn cùng với khối hắc ngọc của ngươi có quan hệ rất lớn."

"Ngươi biết hắc ngọc của ta?"

Hoàng Bắc Nguyệt có chút kinh ngạc, khối hắc ngọc này tồn tại sợ rằng ngay cả Băng Linh Huyễn Điểu cũng không biết.

Vạn Thú Vô Cương mang nàng đến nơi này nàng biết trong khối hắc ngọc này nhất định cất giấu rất nhiều bí mật, hơn nữa còn có lực lượng vô hạn, có lẽ là bảo bối tốt nhất giúp nàng sống yên ổn trong cổ đại.

Cho nên nàng nhất định phải cẩn thận bảo vệ, không thể dễ dàng cho người khác biết.
Quái vật này làm thế nào mà biết được?

Yểm chậm rãi nói:

"Nếu như không phải nhờ khối hắc ngọc này, ta cũng sẽ không tỉnh lại từ trong phong ấn, ta cảm giác được lực lượng của người kia đến gần, ta tưởng hắn đã trở về lại không ngờ là ngươi."

"Vậy ngươi có biết khối hắc ngọc này dùng thế nào không?"

Nàng thầm nghĩ phải mau chóng tìm hiểu phương pháp của khối hắc ngọc này.

Yểm suy tư trong chốc lát, sau đó nói:

"Hăn đem tu vi suốt đời của mình phong ấn trong khối hắc ngọc này, tiểu nữ oa ngươi nếu có thể mở ra thì sẽ trở nên giống hắn."

"Phong ấn?"

Loại thuật pháp mà từ trước nay sư phụ rất ít khi nhắc đến.

Phong ấn thuật một loại trong thuật phù chú, cái gọi là phù chú, chính là đưa nguyên khí tiến vào phù thể, thông qua chú văn cùng quy tắc thiên địa sinh ra cộng hưởng, thành lập phép tắc, thực hiện các loại thuật pháp.

Nhưng loại thuật pháp này, trăm ngàn năm qua cũng chưa từng nghe nói đến.

"Người đó, đúng là người duy nhất có thể thực hiện thuật phù chú, hắn đã từng ngạo thị thiên hạ, năm đó Tu La thành cùng Quang Diệu điện hợp lực bao vây diệt trừ hắn, hơn ba trăm vị triệu hoán sư thiên cấp đều chết oan uổng trong tay hắn! Đó là một cuộc chiến trước nay chưa từng có!"

Yểm nói rất kích động, Hoàng Bắc Nguyệt nghe mà có chút mơ hồ.

Triệu hoán sư thiên cấp? Nói đùa gì vậy, cả Tạp Nhĩ Tháp đã lục cũng chưa nghe nói có triệu hoán sư thiên cấp!

Cấp bậc của triệu hoán sư từ nhất tinh đến cửu tinh, trong mỗi một tinh lại phân ra sơ cấp, trung cấp, cao cấp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro