Chương 46 - chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




^.^ Sorry các nàng :)) do máy tính của ta có vấn đề nên post chậm vài ngày
Ta đã quay lại, chăm chỉ tung hẳn 10 chương luôn :**

--------- Các nàng nhớ ủng hộ ta  nha ------------

Chương 46

Sức mạnh vượt qua cửu tinh sẽ tiến vào thiên địa huyền hoàng trong truyền thuyết.

Bình thường tới cửu tinh sẽ rất khó đột phá, mấy trăm năm qua chỉ có người dừng lại ở cửu tinh, không thể tiến thêm bước nữa.

Trăm ngàn năm qua, cũng mới chỉ nghe đến triệu hoán sư huyền cấp, bây giờ thái tử Chiến Dã là nhân tài có hi vọng đột phá cửu tinh lớn nhất!

Nhưng mà thiên cấp, thật sự là chưa được nhìn thấy!

Lão yêu quá này không phải là thổi phồng cho nàng nghe đấy chứ!"

Người lợi hại như vậy làm sao mà chết?"

Nghe được Hoàng Bắc Nguyệt hỏi như vậy, Yểm đột nhiên cười rộ lên một cách quái dị, nghe thấy tiếng cười kia khiến nàng nổi cả da gà!"

Hắn vì phong ấn ta mà chết .""Ngươi?"

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh,Vừa rồi trông thấy Yểm trong hắc thủy cấm lao, thấy hơi thở trên người hắn cùng Băng Linh Huyễn Điểu tương xứng, chỉ là tiếng cười lớn vừa rồi làm cho nàng cảm thấy áp lực rất lớn.

Chỉ là thực lực như vậy mà so với triệu hoán sư thiên cấp thì không bằng cả hạt vừng!Nó dám nói vị tiền bối giết chết ba trăm triệu hoán sư thiên cấp là vì phong ấn nó mà chết ?"

Hừ! Nếu không phải tại Tuyết di nương kia mỗi ngày hạ độc ngươi sao ta có thể yếu như vậy!"

Hoàng Bắc Nguyệt suýt nữa cười đến chết, Tuyết di nương kia đánh bậy đánh bạ mà lại làm được chuyện tốt.

"Tuy nhiên hiện tại ngươi muốn thoát khỏi phong ấn này hơi khó, bởi vì ta rất không thích tác phong của quái vật ngươi!"

Yểm lầm bầm nói:

Luyện dược sư siêu cấp?Điều kiện này thật mê người , luyện dược sư ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp là cỡ nào nổi tiếng đây!Nhưng mà... ."

Lão quái vật, ngươi nghĩ rằng ta mua về nhiều dược liệu như vậy chỉ để nhìn ?"

"Số dược liệu cấp thấp này, chẳng lẽ ngươi muốn... ."

"Ngươi biết không? Cô nãi nãi ta từ nhỏ đã mang danh hào thiên tài lớn lên, việc luyện thuốc của thời đại này với thời đại của ta có khác biệt, tuy nhiên với ta mà nói chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Nàng là muốn thử một chút nên mới mua dược liệu cấp thấp về thí nghiệm, mới đầu đương nhiên không thể mua ngay dược phẩm cao cấp được!

Yểm thở hổn hển, thấy vô cùng phẫn nộ.

Nữ nhân này sao lại biến thái như vậy, nghề nghiệp thần thánh trên đại lục này, nghe nàng nói ra thật đơn giản giống như bổ dưa thái rau!"

Vậy ngươi muốn trao đổi cái gì mới chịu giúp ta?"

Phong ấn thuật này quá mạnh mẽ, bốn mươi chín trụ đồng nặng nề cấm chế, vẫn cuồn cuộn không ngừng hút đi nguyên khí trên người Hoàng Bắc Nguyệt để gia cố, nếu cứ như vậy nó sẽ bị nhốt trong thủy lao này vĩnh viễn!Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra hắc ngọc, để dưới ánh trăng nhìn một chút, khóe môi xinh đẹp nhếch lên một độ cong quỷ dị.

"Ta muốn công pháp trong Vạn Thú Vô cương, ngươi nói cho biết sử dụng như thế nào, ta sẽ cân nhắc việc giúp ngươi."

"Việc này ta đâu có biết?"

"Vậy xấu hổi rồi, ngươi không nghĩ ra được biện pháp liền biến đi, chờ chờ thân thể ta dần dần hồi phục, năng lực hấp thu nguyên khí ngày càng mạnh, còn không giam cầm chết lão quái vật nhà ngươi sao!"

Chương 47

              
Hoàng Bắc Nguyệt hung ác nói, nếu một chút giá trị lợi dụng cũng không có, còn muốn trao đổi cái gì chứ ?

Tên quái vật này cũng không tốt lành gì, vừa vặn nàng cũng chẳng phải người thiện lương, khi có tác dụng thì lưu lại cái đã, nếu là vô dụng, nàng nên cân nhắc diệt cỏ tận gốc tên này thế nào đây.

Nếu không, để cho một tên quái vật bị phong ấn trong chính thân thể mình thế này, từng giây từng phút nàng đều cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi..."

"Nếu nói nữa, ta đây một cơ hội cũng không cho ngươi, trở về mà nghĩ biện pháp đi!"

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Nữ nhân này nói được thì làm được, mà đã nói là làm, hơn nữa tâm tư còn độc ác tàn nhẫn, nàng nói không để cho cơ hội, tuyệt đối không phải chỉ là dọa dẫm!

Trong lòng Yểm tức giận, nhưng vẫn chỉ có thể lén lút ẩn mình vào bóng đêm mà rời đi.

Đuổi được Yểm, Hoàng Bắc Nguyệt liền bắt đầu mang từng dược liệu mua được ra làm thí nghiệm.

Chế thuốc với luyện khí, nhớ đến kiếp trước, thầy của nàng là một cao nhân đã quy ẩn nhưng đăc biệt có tài, đối với một ít kỳ môn thuật pháp, mọi thứ người đều tinh thông.

Phương pháp thuần thú, chế thuốc, tất cả thầy đều dạy cho nàng.

Ở không gian đó của nàng, linh thú đã là cực kỳ hiếm thấy, tài liệu quý giá càng ít khỏi phải bàn, khó khăn hạn chế đủ mặt cũng làm hạn chế năng lực nàng phát huy.

Nhưng mà ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp này tài nguyên thì phong phú, con người cùng tồn tại, phía xa nơi ánh sáng len lỏi trong rừng rậm, cao giai linh thú thường xuyên qua lại, mà tài liệu thượng đẳng cũng không hề ít nữa.

Hằng năm đều có không ít lính đánh thuê đến đây, từng nhóm mạo hiểm tiến vào, nếu thật gặp may mắn, còn có thể đạt được những tài liệu giá trị vô cùng.

Mấy thứ dược liệu nàng mua hôm nay cũng chỉ thuộc loại cấp thấp thôi, chẳng cần mạo hiểm, bình thường tìm kiếm trong núi vài ngày, là có thể tới tay.

Lấy một cái lò luyện dược bằng bùn đất từ trong bọc vải ra, cái thứ đồ con nít này thế mà làm nàng mất đứt hơn năm mươi kim tệ.

Lò luyện này trên mình có năm lỗ, mỗi một lỗ - đều là những thông đạo khác nhau, chế thuốc thuật cùng luyện khí thuật tính ra cũng giống nhau, đem vài lọai tài liệu khác nhau thông qua sức nóng, nguyên khí, theo quy tắc mà dung hợp tất cả cùng một chỗ, sau đó quan trọng nhất là phải có kỹ thuật tôi luyện thượng thừa, tôi luyện khác nhau sẽ có được các loại linh dược với đẳng cấp khác nhau.

Luyện dược sư cần có cả tinh thần lẫn năng lực cảm nhận mạnh mẽ, đặc biệt là phải sở hữu nguồn nguyên khí tinh khiết, có như vậy mới có thể tùy lúc mà cảm nhận và khống chế quá trình luyện thuốc được.

Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, đem mấy gốc cây Tuyết Chị Thảo thuộc tính băng từ trên lò luyện quăng vào lỗ nhỏ tương ứng, sau đó lập tức hấp thu nguyên khí, vận chuyển trong lòng bàn tay, từ từ, trong lòng bàn tay, nguyên khí dần tụ lại thành một vòng xoáy.

Nàng dùng tốc độ sét đánh đem một loại dược liệu cấp thấp mà luyện dược sư dùng để đốt hỏa tinh thạch ném qua, lập tức, vòng xoáy tạo bởi nguyên khí bùng lên một ngọn lửa đỏ nhỏ bé.

Ngọn lửa hội tụ một nơi cùng với nguyên khí, sau đó theo thông đạo trên lò luyện, chậm rãi truyền vào.

Từng chút từng chút ánh lửa bắt đầu lóe lên phía trong lò thuốc, Tuyết Chi Thảo ở bên trong nhận được độ nóng ngọn lửa của luyện dược sư, bắt đầu chậm rãi hòa tan ...

Xem ra cổ đại hay hiện đại thì kỹ thuật chế thuốc cũng chả khác nhau là mấy, ít nhất quy tắc đêu giống nhau cả, phương pháp kỹ thuật nàng học được phối hợp với tài liệu nơi đây thật cũng thích hợp lắm chứ.

Đã là thiên tài, nhất định phải nổi danh.

Nhìn Tuyết Chi Thảo đã bị hòa tan, Hoàng Bắc Nguyệt đang muốn đem một gốc Lục Oánh Thảo thuộc tính phong bỏ vào, nhưng đúng lúc này, bên trên lò luyện đột nhiên xuất hiện một vết nứt!

Hoàng Bắc Nguyệt thầm nghĩ không tốt, lập tức thu hồi nguyên khí, nhảy vội lên giường, dùng chăn trùm kín đầu!

Bùng -------

Tiếng nổ không lớn không nhỏ vang lên, lò luyện thuốc bị nổ thành từng mảnh nhỏ văng đến khắp nơi, một mảnh còn mang theo bùn đất văng đến ngay đùi Hoàng Bắc Nguyệt, làm nàng đau đến nỗi ứa cả nước mắt.

Chương 48

                 
Trong phòng bốc lên mùi vị đã qua bị cháy của mấy loại thảo dược, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, có chút thừ người ra nhìn một loạt mảnh vỡ văng tứ tung.

Nửa ngày mới hét ầm lên:

"Ta...thèm vào...lũ gian thương khốn nạn! Trả lão tử năm mươi kim tệ đây !!!!!!!!!!!!

Lần đầu tiên chế thuốc, thất bại!

Hoàng Bắc Nguyệt tức giận đến tái hết cả mặt, phải biết rằng, vài cây Tuyết Chi Thảo này chính là giá trị nhất, trong cả cái bao dược liệu to đùng này cũng chỉ có Tuyết Chi Thảo là quý nhất, giá trị đến hơn hai ngàn lượng hoàng kim, giờ thì cứ như thế cháy thật sạch sẽ!

Đối với mức sống không thể nào dư dả của nàng, thế này chẳng khác nào cắt luôn một miếng thịt trên người nàng cả!

"Nguyên khí bản thể của ngươi quá mạnh, cái loại lò luyện  rách nát này làm sao chống đỡ được? Mua cái nào đẳng cấp tí đi."

Giọng nói của Yểm đột nhiên vang đến, còn mang theo mùi vị hả hê vui sướng khi người gặp họa.

Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh:

"Nói thì dễ dàng lắm, lò luyện cấp cao chả nhẽ cứ nhẹ nhàng mà gặp được thế sao?"

"Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh của An Quốc công phủ thật ra cũng không tồi, bảo vật trấn phủ đấy."

Yểm với vẻ không quan tâm nói.

"Tĩnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh ở đâu cơ?"

"An Quốc công phủ."

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, đột nhiên ha ha cười rộ lên:

"Không tồi, không tồi, mấy thứ của An Quốc công phủ, nhất định hợp khẩu vị ta lắm."

"Hoàng Bắc Nguyệt, đó chính là bảo vật trấn phủ của người ta đấy."

"Chính là bảo vật trấn phủ ta đây mới thích".

"Ngươi có thích thì cũng làm được gì, cho dù ngươi có năng lực của triệu hoán sư cửu tinh, An Quốc công cũng sẽ không mang Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh tặng cho ngươi đâu."

Hoàng Bắc Nguyệt được thể cười ha hả:

"Ai muốn để hắn tặng, hắn mà tặng ta còn chướng mắt đây! Ta nhìn trúng cái gì, sẽ chính mình đoạt lấy!"

Yểm hoàn toàn hết nói nổi với nữ nhân này rồi.

Coi trọng cái gì là cướp lấy, thật sự là tính tình quá bưu hãn đi !

************** Bắc Nguyệt Hoàng Triều*****************

Giữa trưa ngày hôm sau Hí Thiên đại nhân , triệu hoán sư cửu tinh trên người mặc áo choàng lớn đen tuyền hướng tới nơi đấu giá mà đi.

Còn chưa đưa ra kim bài của Lạc Lạc thiếu gia cho, những kẻ đó thấy nàng một thân ăn mặc quỷ dị khác thường, liền lập tức nhận ra, cung kính mà đem nàng mời vào.

"Hí Thiên đại nhận xin chờ một chút, Lạc Lạc thiếu gia rất nhanh sẽ tới."

Một thị nữ xinh đẹp dâng trà và điểm tâm lên, khóe mắt len lén đánh giá nàng, khuôn mặt tươi cười ửng đỏ.

"Cảm ơn."

Hoàng Bắc Nguyệt bưng chén trà thơm, nâng lên tay áo che phủ chén trà uống một ngụm.

Thân ảnh nhỏ bé mảnh khảnh nhưng lại có một loại cao quý tao nhã khó tả, thị nữ nhìn với vẻ mặt hâm mộ.

Nhận được tinh tức Lạc Lạc liền chạy đến rất nhanh.

"Ngại quá, để ngài phải đợi lâu."

Lạc Lạc xin lỗi nói, trên gương mặt anh tuấn hiện lên sắc hồng nhàn nhạt.

"Không sao."

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói:

"Người đến đấu giá có nhiều hay không?"

"Nhiều! Rất là nhiều!"

Nói đến việc này, Lạc Lạc càng thêm hưng phấn,

"Giám định sư ở nơi bán đấu giá của chúng ta đã đánh giá con nhện đỏ này là linh thú mười một cấp, tin tức này vừa được tung ra, giới thượng lưu quyền quý trong đế đô hầu như đều tới hết! Hiện tại trên phòng đấu giá đã chẳng còn thừa một chỗ nào đâu!"

Dưới lớp áo choàng Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm cao hứng, khẽ gật đầu, đứng lên,

"Có thể bắt đầu đấu giá hay chưa."

"Rất nhanh là bắt đầu rồi, chúng ta đến phòng khách quý trước đi."

Lạc Lạc dẫn Hoàng Bắc Nguyệt ra ngoài, phòng đấu giá cực kỳ rộng lớn, xung quanh ánh đèn rực rỡ, giờ phút này khắp các ghế đã ngồi đầy người, mỗi người cũng đặc biệt phấn khởi mà nói chuyện, xem ra đều là bộ dáng gió chiều nào xoay chiều ấy.

Một con linh thú mười một cấp, sở hữu được nó, thực lực ít nhất cũng có thể tăng đến bảy tám phần, nói không chừng một tên tam tinh triệu hoán sư, lập tức có thể nhảy vọt lên tứ tinh đấy!  

Chương 49

Thời điểm mà thiếu gia Lạc Lạc dẫn Hoàng Bắc Nguyệt đến gian phòng khách quý tại nơi bán đấu giá, ánh mắt sùng kính của mọi người từ chỗ ngồi đều hướng về phía triệu hoán sư thần bí kia.

Giống như nghi thức duyệt binh của quân đội, sắp xếp gọn gàng.

Lạc Lạc mười ba tuổi, Hoàng Bắc Nguyệt mười hai tuổi, hai người thân hình cũng không cao, nhưng một người là thiếu gia của gia tộc Bố Cát Nhĩ, một người là triệu hoán sư cửu tinh, danh tiếng của hai tiểu hài tử này còn hơn danh tiếng của bất cứ người đấu giá nào ngồi trong phòng này!

Kiếp trước Hoàng Bắc Nguyệt sớm đã có thói quen với tình cảnh bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm như thế này, bình tĩnh đi tới, khí thế lãnh ngạo cao quý, bất tri bất giác toát ra khí thế của cường giả!

Lúc đến gian phòng khách quý, một đám người đi theo một người đi tới.

"Đúng là thái tử điện hạ tới !"

Đoàn người ngồi trên ghế bắt đầu xao động.

Thái tử Chiến Dã ở trong lòng người dân Nam Dực quốc là tín ngưỡng cùng cao ngạo tuyệt đối.

Tương lai kế thừa ngôi vua, nhất định sẽ dẫn dắt người dân Nam Dực quốc đến một tương lai huy hoàng!

Gần như mỗi một người dân của Nam Dực quốc đều nghĩ như vậy.

"Ngay cả lục công chúa điện hạ cũng tới đây!"

"Có thật không? Nghe nói thực lực của công chúa điện hạ cũng đã tới tam tinh, không hổ là thân muội muội của thái tử điện hạ!"

Đương nhiệm tộc trưởng của Trại Tư của Bố Cát Nhĩ gia tộc tự mình dẫn đám người vào, đúng là thái tử Chiến Dã vẻ mặt lạnh lùng.

"Hoàng huynh, nơi này thật là lớn!"

Một thiếu nữ linh động tú lệ theo bên người Chiến Dã, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn phòng đấu giá.

"Để công chúa điện hạ chê cười rồi."

Trại Tư khiêm tốn nói, trên mặt mang theo nụ cười, gia tộc Bố Cát Nhĩ trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục cũng vô cùng được tôn kính, kể cả người trong hoàng tộc cũng sẽ không đối đãi với họ như người dân bình thường.

Nhưng vị công chúa Anh Dạ này đã có chút nhõng nhẽo, ngang ngược, nghe được lời của Trại Tư, hừ một tiếng, nũng nịu nói:

"Gia tộc Bố Cát Nhĩ phú khả địch quốc, bổn công chúa thật không dám chê cười, nghe nói các ngươi ngay cả hoàng tộc cũng không sợ."

Thái tử Chiến Dã nhíu mày, Trại Tư cười nói:

"Không dám, tại hạ chỉ là một thương nhân, hoàng tộc mỗi nước cho vài phần thể diện mà thôi."

Bị con ngươi lạnh lùng của Chiến Dã lướt qua, công chúa Anh Dạ công chúa cũng không tiếp tục nói về đề tài này, nhớ tới mục đích hôm nay đến nên mở miệng.

"Con nhện đỏ mười một cấp kia bản công chúa vô cùng thích, nhiều người như vậy đến đấu giá, chẳng phải là muốn bổn công chúa phải chịu thua thiệt hay sao?"

"Nhện đỏ là thuộc tính lôi, muội có cũng không tác dụng gì."

Chiến Dã thản nhiên mở miệng, khẩu khí đã có chút không hài lòng.

Muội muội điêu ngoa này được hoàng hậu sủng ái quá mức nên không biết trời cao đất rộng là gì.

"Muội thích thôi! Thứ muội thích chẳng lẽ còn không cho muội mua về chơi đùa sao?"

Công chúa Anh Dạ ngang ngạnh nói.

Tộc trưởng Trại Tư mang theo vẻ mặt mỉm cười, đối với một thiếu nữ mười bốn tuổi không cần phải so đo nhiều, huống chi nàng lại là công chúa.

Trại Tư hướng Chiến Dã nói:

"Hôm nay Hí Thiên đại nhân cũng tự mình đến, đã được an bài ở phòng khách quý thứ ba."

Trong lòng Chiến Dã khẽ động, trước mắt giống như lướt qua mái tóc đỏ như hỏa diễm, hắn gật đầu, khuôn mặt lãnh khốc không biểu hiện thần sắc gì, bước chân hướng đến phòng khác quý thứ ba.

"Phụ thân đại nhân!"

Lạc Lạc vẫn chưa tiến vào gian phòng khách quý nghe được thanh âm liền chủ động chào đón.

Phía sau hắn, Hoàng Bắc Nguyệt một thân hắc bào đang đứng, cũng không có ý định tiến lên hành lễ.

Công chúa Anh Dạ mày liễu dứng đứng, ngửa đầu, ngang ngạnh nói:

"Ngươi chính là triệu hoán sư cửu tinh mới tới, Hí Thiên?"

Chương 50

Đứng trước Chiến Dã, từng bước đến gần trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, một đôi mắt hạnh từ trên xuống dưới nhìn chiếc áo choàng màu đen chất liệu vô cùng bình thường.

Hiện tại chỗ ngồi trong phòng đấu giá đã có nhiều người , ánh mắt mọi người cũng nhìn đến bên này, không hẹn mà trên trán cùng nhau toát ra một tầng mồ hôi hột.

Công chúa Anh Dạ quả nhiên là được nuôi dưỡng ở thâm cung từ nhỏ nên không hiểu chuyện, đối với triệu hoán sư cửu tinh sao có thể nói như vậy đây.

Công chúa hoàng thất đối diện triệu hoán sư cửu tinh.

Giống như người đứng đầu!

Kẻ gian xảo như Trại Tư chỉ ôm tay đứng một bên, mỉm cười.

Nhưng Lạc Lạc trẻ tuổi đã lập tức nói: "Công chúa điện hạ, nhện đỏ hôm nay được bán đấu giá chính là Hí Thiên đại nhân thu phục."

"Đương nhiên ta biết là nàng thu phục!"

Công chúa ngang ngược hừ lạnh một tiếng,

"Ta rất thích con nhện đỏ này, chi bằng ngươi đừng đấu giá, trực tiếp bán cho ta, ta sẽ trả ngươi giá rất cao!"

Lấy tiền đè người, vị công chúa này thật thiếu lịch sự!

Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Lạc nhăn nhó, cao giọng nói:

"Con nhện đỏ này đã giao cho phòng đấu giá của Bố Cát Nhĩ chúng ta, công chúa điện hạ thích nó, xin dựa theo quy tắc mà đấu giá đi!"

Từ khi ở Nguyệt Lạc Cốc nói mấy câu cùng Hoàng Bắc Nguyệt, tận tay được sờ qua Băng Linh Huyễn Điểu của nàng, Lạc Lạc đối với vị cao thủ thần bí này tràn đầy kính ngưỡng cùng sùng bái, không cho bất cứ kẻ nào vũ nhục nàng dù chỉ một chút!

"Ta là công chúa, ta nói không được đấu giá thì không được đấu giá!"

Công chúa Anh Dạ ngang ngạnh nói, trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt:

"Thế nào? Ngươi có đáp ứng hay không?"

Dưới áo choàng đen không nói một tiếng, trầm mặc nhưng một thân hơi thở lãnh khốc.

"Này, bổn công chúa đang hỏi ngươi đấy!"

Không được đáp lại, công chúa Anh Dạ dứt khoát tiến lên một bước.

Chiến Dã từ phía sau từng bước tiến lên, bắt lấy bả vai của nàng, nghiêm túc nói:

"Đủ rồi!"

"Hoàng huynh, người này căn bản không đem ta để vào mắt!"

Công chúa Anh Dạ tức giận chỉ vào Hoàng Bắc Nguyệt, lần đầu tiên trong đời có người dám không thèm trả lời câu hỏi của nàng!

Ánh mắt quần chúng vững vàng tập trung vào bên này đột nhiên xao động một hồi!

Hí Thiên đại nhân di chuyển!

Hoàng Bắc Nguyệt lướt qua công chúa Anh Dạ, trực tiếp đi vào gian phòng khách quý thứ ba, giống như căn bản không nhìn thấy công chúa điện hạ tôn quý trước mắt.

Quả nhiên là không đem nàng để vào mắt a!

Lạc Lạc lộ ra sắc mặt vui mừng, rất suất! Hí Thiên đại nhân khí thế cao cao tại thượng, vừa ưu nhã, vừa khí phách, không có chút nào kém so với hậu duệ của quý tộc hoàng thất!

Công chúa Anh Dạ tức giận đến cái muốn lệch mũi, nếu không bị huynh trưởng lôi kéo, nàng thật muốn tìm người kia tranh luận một phen!

"Hí Thiên các hạ."

Lúc Hoàng Bắc Nguyệt tiến vào gian phòng khách quý, Chiến Dã rốt cuộc mở miệng.

"Anh Dạ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hy vọng các hạ không nên để ở trong lòng."

Đối với Anh Dạ từ nhỏ đã được sủng ái tận trời, ngay cả phụ hoàng cũng không biết làm thế nào.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lại, có chút nghiêng đầu, khẩu khí bình thản:

"Ta không so đo với hai loại người, một loại kẻ yếu, một loại là.. ."

Ánh mắt dưới áo choàng đen tựa hồ liếc một cái qua Anh Dạ,

"Kẻ ngốc."

Công chúa Anh Dạ ngây dại, ngay cả Lạc Lạc cùng Trại Tư cũng ngây dại.

Những người ở khoảng cách gần một chút đều nghe được những lời này của Hoàng Bắc Nguyệt, giống như bị hóa đá.

Chỉ có Chiến Dã sau khi ngẩn ra, khóe miệng lạnh lùng có chút nhếch lên.

Tên Hí Thiên này... bề ngoài thoạt nhìn lãnh khốc thần bí, không nghĩ tới lại còn có thể trị người, mà còn độc như vậy.

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Anh Dạ lần này mất hết mặt mũi, khẳng định sẽ nghĩ nhiều phương pháp để báo thù, sau này lại đau đầu đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro