Chương 61 - Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

Tiêu Viễn Trình thấy phía đối diện vị khách quý công chúa Anh Dạ dường như không có ý muốn tranh giành cây băng vũ này, uể oải ngồi một chỗ, không hề ra giá.

Nếu công chúa đã không muốn đoạt, vậy hắn có thể đánh bạo đấu giá!

Tiêu Vận là nữ nhi hắn yêu thương nhất, là niềm kiêu ngạo của Tiêu gia bọn hắn, cũng là hy vọng lớn nhất, nhờ có thiên phú của Vận nhi, lão thái gia mới đối với hắn coi trọng phần nào.

Cho nên chỉ cần là Tiêu Vận muốn có, hắn đều sẽ tận lực thỏa mãn!

"Được! Mặc kệ là giá cao bao nhiêu, phụ thân đều mua cho con!" Tiêu Viễn Trình hào phóng nói.

Tiêu Vận lập tức vui vẻ tiếp tục đi ganh đua giá cả, ra tay hoang phí, làm cho người ta trố mắt đứng nhìn.

Cầm di nương mất hứng hừ lạnh một tiếng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhĩ lực khác thường, bởi vì sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, động tĩnh xung quanh dù là nhỏ nhất cũng rất khó tránh được tai mắt của nàng, cho nên động tĩnh ở cách vách, phải nói là nàng nhất thanh nhị sở.

Trong lòng không nhịn được cười lạnh, cùng là con gái ruột thịt, thái độ xử sự thế nhưng một trên trời, một dưới đất.

Hoàng Bắc Nguyệt lớn như vậy, trừ trong mấy năm Trưởng công chúa vẫn còn, Tiêu Viễn Trình sẽ ngại cấp bậc lễ nghĩa nên còn làm bộ làm tịch được.

Chờ đến sau khi Trưởng công chúa qua đời, thái độ của Tiêu Viễn Trình có thể nói là so với kẻ qua đường còn thờ ơ gấp bội, ngay cả đến thiết tệ cũng chưa từng cho nàng!

Mà Tiêu Vận thì sao? Được nâng niu trong lòng bàn tay, cao cao tại thượng, muốn cái gì là có cái đó.

Hừ, Tiêu Viễn Trình, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi vì những hành động sở tác sở vi này mà trả giá đại giới!

"Năm nghìn vạn kim tệ!"

Tiêu Vận mạnh mẽ khí phách tung ra cái giá đắt đỏ, lập tức liền đem toàn trường chấn động.

Nàng kiêu ngạo như vậy – chẳng khác một vị công chúa là mấy, đứng ở cửa sổ, có nhiều tiểu thư thiếu gia quý tộc nhìn nàng như vậy, nàng cũng hiểu được giờ khắc này chính mình là vạn người chú ý.

Sự tự ti mang đến bởi thân phận thứ nữ cứ như vậy dần rời khỏi nàng rồi.

Trong phòng đấu giá mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Băng vũ của Băng Linh Huyễn Điểu mặc dù vô cùng trân quý, nhưng tính ra đối với người có bản thể nguyên khí không phải thuộc tính băng, thì thực tế chẳng có tác dụng gì.

Đơi với triệu hoán sư cấp cao mà nói, tác dụng lại không lớn như vậy, dưới triệu hoán sư lục tinh hẳn là mới càng phát huy được uy lực.

Mọi người tranh đoạt, chẳng qua bởi vì Băng Linh Huyễn Điểu là một trong 'ngũ linh' cũng đủ hiếm có trân quý lắm rồi, một cái lông chim đặt ở trong nhà, có coi là đồ gia truyền cũng không ngoa.

Nhưng là ra giá đến năm nghìn vạn kim tệ, chả nhẽ đầu óc lại ngập nước đến thế.

Tiêu Vận này đúng là thiên tài có thiên phú nhất Tiêu gia cả trăm năm qua, trùng hợp nguyên khí bản thể cũng là thuộc băng, có băng vũ của Băng Linh Huyễn Điểu đúng là tăng cường được không ít thực lực, cho nên bỏ vốn thế này thật quá lớn đi!

Sau khi cái giá năm nghìn vạn kim tệ được ra, không còn ai tiếp tục ra giá.

Tiêu Vận dương dương tự đắc nhìn Lôi Lệ Á gõ chùy định âm, vậy băng vũ của Băng Linh Huyễn Điểu này sẽ thuộc về nàng !

"Chúc mừng Tiêu Vận tiểu thư có được băng vũ."

Lôi Lệ Á cười khanh khách nói.

Đấu giá chấm dứt, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đứng lên, đến phòng nghỉ ngay phía sau phòng đấu giá giúp Tiết Triệt cùng nhện đỏ ký kết bổn mạng khế ước.

Nơi phòng nghỉ, cha con An Quốc công đã chờ sẵn nơi này với vẻ mặt mong chờ, bên cạnh là tộc trưởng Trại Tư của tộc Bố Cát Nhĩ, còn có mỹ nữ đấu giá sư ban nãy Lôi Lệ Á, cùng với Thái tử Chiến Dã và công chúa Anh Dạ.

Nhện đỏ bị nhốt trong lồng sắt, trên mình ẩn hiện hồng quang, tràn ngập sát khí, một đôi con mắt trợn lên đầy nộ khí, căm thù mà nhìn những người xung quanh.

Tám cái chân bén nhọn của nó cứ cật lực giương nanh múa vuốt mà vùng vẫy, từng đạo lôi quang từ thân mình bắn ra xung quanh hình thành một khu vực phòng hộ!

Chỉ cần nhìn như vậy, là thấy ngay thực lực con nhện đỏ này là mạnh mẽ đến mức nào!

Chương 62

Tiết Triệt khuôn mặt mang thần sắc vô cùng kích động.
Mạnh, quá là mạnh mẽ!

Hắn đã có thể tưởng tượng, không cần bao lâu, con nhện đỏ này sẽ phải hoàn toàn khuất phục dưới chân mình, mặc hắn sử dụng! Chuyện này so với việc cùng linh thú cao cấp kí kết khế ước còn kiêu ngạo hơn nhiều!

Bởi vì cùng linh thú ký kết khế ước, là lợi dụng lẫn nhau, triệu hoán sư có đôi khi còn phải đối linh thú kiêng kị vài phần.

Nhưng còn con nhện đỏ này đã được Hí Thiên đại nhận hàng phục, chờ nó cùng mình ký kết khế ước, không phải là giúp đỡ lẫn nhau, mà là nhện đỏ với hắn phải cúi đầu xưng thần!

Nhện đỏ dường như biết nó sắp phải làm thân nô dịch cho tên Tiết Triệt này, cả người lôi quang lóng lánh, cặp mắt đột ngột sáng rỡ, đằng đằng sát khí, hung hăng mà trừng lên với hắn!

Hai chân phía trước càng không ngừng đập vào lồng sắt, giống như muốn lao tới đem Tiết Triệt xé nát nuốt vào!

Khi mà linh thú cấp mười một đã tức giận, cũng không phải là có thể đừa giỡn, Tiết Triệt nuốt một ngụm nước miếng kìm lại, trong lòng có chút rùng mình.

Lúc này, Lạc Lạc thiếu gia đẩy cửa ra, phía sau là người thần bí áo choàng đi tới, một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Thân hình nhỏ nhắn, nhưng là hơi thở ưu nhã lãnh khốc của kẻ mạnh lại hoàn toàn bày ra không bỏ sót, nàng vừa tiến vào, con nhện đỏ liều lĩnh kia lập tức an tĩnh lại, hình như là trong thoáng chốc, con mắt hướng phía Hoàng Bắc Nguyệt vòng vo chuyển động, sau đó lập tức hết sức kiêng kị lùi về phía sau.

Lôi quang chớp động càng thêm dày đặc, tám chân nhanh chóng bày ra bộ dáng tự bảo vệ mình, che chở bản thân, hiển nhiên với người này mười phần e ngại.

Từ không coi ai ra gì đến vâng vâng dạ dạ, đơn giản là một người xuất hiện mà thôi!

Chiến Dã không khỏi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt thêm vài lần, trong lòng thầm nghĩ: Hí Thiên này quả nhiên rất lợi hại, cũng chỉ có linh thú đã bị nàng hàng phục mới biết được thực lực của nàng đến tột cùng đáng sợ đến cỡ nào!

"Hí Thiên đại nhân!" Tiết Triệt ánh mắt nhìn đến nàng, tức thì kích động đi qua, đối nàng hành một lễ, "Vô cùng cảm tạ ngài!"

Hoàng Bắc Nguyệt chỉ thản nhiên gật đầu, trong phòng nghỉ nhiều đại nhân vật như vậy, nàng ai cũng không để ý tới, cao ngạo lãnh khốc như thế, nhưng lại không hề làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Cao ngạo của bậc cường giả, cũng nhận được sự tôn kính của mọi người!

Nàng trực tiếp đi tới trước lồng sắt, thanh âm nhàn nhạt nói: "Bắt đầu đi."

Nói xong, liền đem nguyên khí cao cấp phòng hộ của lồng sắt mở ra, hành động của nàng, nhất thời làm cho mọi người trong phòng giật mình hoảng sợ.

Công chúa Anh Dạ lớn tiếng nói:

"Ấy! Cẩn thận lôi quang của nó đả thương người!"

Trải qua chuyện vừa rồi trên hội đấu giá, nếu đánh giá Anh Dạ công chúa cùng Tiêu Vận, Hoàng Bắc Nguyệt đối vị công chúa này ấn tượng thật không đến nỗi nào, huống chi, công chúa Anh Dạ một tiếng hô to mặc dù có phần hơi vô lễ, nhưng là bởi vì sợ nàng bị lôi quang của con nhện đả thương thôi.

"Không có việc gì đâu."

Nàng thản nhiên nói, ngữ khí so với khi nãy trước mặt khách quý bên ngoài nói công chúa Anh Dạ là kẻ ngu không biết nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.

Anh Dạ công chúa mắt chớp chớp, khép miệng lại, trong lòng lại suy nghĩ: người này thật là kỳ quái, làm sao mà giọng điệu thoáng cái thay đổi tốt lên thế?

Lồng sắt mở ra, nhện đỏ vì bởi vì sợ hãi uy lực trên người Hoàng Bắc Nguyệt, nào dám có động tác nào, chỉ cần nhớ tới lực lượng hùng mạnh ngày hôm qua, con nhện này tuyệt đối không dám lần nữa khiêu chiến đến sức mạnh đó!

Nàng vươn tay, đặt trên lưng con nhện, che khuất dưới màu đen của áo choàng, chỉ hơi lộ ra một đốt ngón tay xinh xắn trắng ngần, tiếp xúc ánh hồng quang đỏ rực, hết sức nổi bật.

Chiến Dã ánh mắt không ý thức bị hấp dẫn bởi ngón tay nàng để lộ.

Nàng quả nhiên là một vị nữ tử, hơn nữa tuổi vẫn rất nhỏ.

Nàng rốt cuộc là từ đâu tới? Tuổi nhỏ như vậy, thực lực nhưng lại mạnh mẽ đến thế.            

Chương 63

Không có bối cảnh là đại gia tộc để dựa vào, hơn nữa không có cao nhân chỉ đạo, gần như rất khó để tu luyện đến cảnh giới này.

"Lại đây đi." Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Tiết Triệt.

Trong lòng Tiết Triệt run lên, lực sát thương của nhện đỏ cấp mười một rất lớn, nếu như đến quá gần, chỉ hơi không cẩn thận chút làm nhện đỏ tức giận, hắn sợ rằng sẽ bị giết đến ngay cả cặn bã cũng không thừa lại.

Nhưng là lúc này nếu biểu hiện ra sự nhu nhược, sợ rằng Hí Thiên đại nhân sẽ đối với hắn rất thất vọng, có lẽ tiền đồ quang minh của hắn từ nay về sau sẽ bị phá hủy.

Tiết Triệt khẽ cắn môi, vẫn đánh bạo đi đến.

"Bắt đầu ký khế ước đi."

Tiết Triệt nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu, chậm rãi vươn tay ra, cẩn thận đặt tại trên lưng nhện đỏ, để yên trong chốc lát, xác định không có việc gì, mới bắt đầu niệm chú khế ước, cùng nhện đỏ ký kết bổn mạng khế ước.

Một chút kim quang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay Tiết Triệt tỏa ra, ánh sáng tách ra, liền lặng lẽ thu liễm lại, cùng lúc đó, con nhện đỏ này cũng rốt cuộc chân chính dịu ngoan lại.

Không có ai nhìn thấy, lúc kim quang thoáng hiện ở trong lòng bàn tay Tiết Triệt, trong lòng bàn tay Hoàng Bắc Nguyệt cũng có một chút nhàn nhạt màu đen di chuyển vào thân thể  nhện đỏ.

Cùng ta đấu, xem ta âm bất tử ngươi*!
(*ý nói hại chết một cách âm thầm)

"Thành công !" Trong lòng Tiết Triệt đã có thể cảm nhận được hơi thở nhện đỏ, thử kêu gọi một tiếng, cũng được nhện đỏ đáp lại!

Hắn trở thành chủ nhân một con linh thú mười một cấp! Một bước được đứng vào hàng ngũ cao thủ ở Nam Dực quốc!

Trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, Tiết Triệt lập tức đối với Hoàng Bắc Nguyệt tiến hành đại lễ cúi một góc chín mươi độ:

"Đa tạ Hí Thiên đại nhân!"

"Không cần cám ơn, chúc mừng Tiết công tử ."

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, tính cách nàng trời sinh đã lạnh lẽo, không thích nhiều người náo nhiệt, bởi vậy gật gật đầu, liền đi ra ngoài.

Vẫn cao ngạo như lúc tới.

"Hí Thiên đại nhân!" Lạc Lạc đuổi theo ra ngoài, đem một trương tạp (giống thẻ ngân hàng hiện nay, nhưng mình thấy để nguyên có vẻ hay hơn) có vẽ dấu hiệu của gia tộc Bố Cát Nhĩ giao cho nàng,

"Đây là số tiền đấu giá ngày hôm nay, không có lấy tiền hoa hồng, tổng cộng là ba triệu vạn kim tệ!."

Hoàng Bắc Nguyệt nắm giữ trương tạp, trong lòng ngầm cảm thấy sảng khoái, đây chính là ba triệu vạn kim tệ, trong một ngày đã buôn bán lời ba triệu vạn kim tệ, làm cho nàng nháy mắt thoát khỏi khốn cùng .

Mà hết thảy, đều là công lao của thiếu niên này, nếu không có hắn đề nghị nàng, giúp nàng đấu giá, sợ rằng nàng có một đoạn dài cuộc sống rầu rĩ vì tiền tài đây!

Nghĩ tới, Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay, vỗ vỗ Lạc Lạc bả vai: "Đa tạ !"

Khuôn mặt tuấn tú Lạc Lạc, lập tức đỏ bừng giống như tôm luộc, nhỏ giọng nói: "Không cần cám ơn, ta thật vui mừng khi được cống hiến sức lực vì ngươi."

Hoàng Bắc Nguyệt còn không nói gì, thanh âm thái tử Chiến Dã đã từ phía sau truyền đến: "Hí Thiên các hạ, cung yến đêm nay, mong rằng ngươi hạ cố đến dự."

"Ta sẽ đến, đa tạ thái tử điện hạ đã thịnh tình mời."

Đối với vị thái tử lãnh khốc này, Hoàng Bắc Nguyệt thật ra không có ác cảm gì, thực lực người này cường đại, nhưng cũng không có kiêu ngạo cuồng vọng.

Như mấy người Tiết Triệt, Tiêu Vận, thực lực đã thấp kém, nhưng lại thích rêu rao kiêu ngạo, đều là loại hình nàng ghét nhất.

"Hí Thiên các hạ, lúc ngươi tham gia cung yến, cũng không thể mặc toàn thân màu đen như vậy."

Công chúa Anh Dạ nhìn thoáng qua áo choàng màu đen của Hoàng Bắc Nguyệt.

Thật nghĩ không rõ, một cường giả triệu hoán sư thực lực cửu tinh, tại sao sẽ mặc một chiếc áo choàng không phù hợp như vậy?

Nghe được lời công chúa Anh Dạ, Hoàng Bắc Nguyệt quả thật có vài phần xấu hổ, tham gia cung yến là trường hợp chính thức, cho dù nàng cuồng vọng như thế nào, cũng nên tỏ vẻ tôn trọng một chút đối với chủ nhân.

Ít nhất, quần áo là nhất định cần phải tinh xảo .

Chương 64

Nàng thản nhiên gật đầu, có chút lãnh khốc xoay người đi ra ngoài.

Lạc Lạc có chút không vui nói: "Hí Thiên đại nhân mặc như vậy nhìn cũng rất tốt! Có cái gì mà bắt bẻ ?"

"Ta không thèm nói chuyện với ngươi!" Công chúa Anh Dạ trừng mắt một cái với thiếu niên này, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

Tức giận khiến khuôn mặt tuấn tú của Lạc Lạc đỏ lên.

"Lạc Lạc." Thanh âm uy nghiêm ở sau người hắn vang lên, tộc trưởng của gia tộc Bố Cát Nhĩ Trại Tư tiến lên đây, vỗ vỗ bả vai Lạc Lạc, "lần này con làm rất tốt."

Lạc Lạc mặt mày hớn hở ngay lập tức, nhân cơ hội nói điều kiện: "Vậy phụ thân cho con trở thành một lính đánh thuê đi!"

Tộc trưởng Trại Tư lắc đầu, thực lực của Lạc Lạc có bao nhiêu ông rõ ràng nhất, thiếu niên xúc động, tràn ngập tinh thần mạo hiểm, một lòng muốn biểu hiện mà nếu thật sự gặp nguy hiểm tùy thời đều có thể đánh mất tính mạng .

Cuộc sống trôi qua hàng ngày của lính đánh thuê đều là đầu thương mũi đao, hắn hiện tại tuổi còn nhỏ nên không biết, chờ khi trưởng thành mới có thể lĩnh hội khổ tâm của người làm phụ thân như ông.

"Chuyện làm lính đánh thuê sau này nói đi, hiện tại phụ thân giao cho con một nhiệm vụ."

Nghe được nửa câu đầu, khuôn mặt tươi cười của Lạc Lạc lập tức trở nên ủ rũ, nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, lập tức mở to hai mắt: "Nhiệm vụ gì?"

"Vị Hí Thiên đại nhân kia thực lực mạnh mẽ, phụ thân hy vọng con có thể cùng nàng tiếp xúc nhiều một chút, nếu như có thể mượn sức nàng, đó là không có gì tốt hơn."

"Cùng nàng tiếp xúc... ."

Tựa hồ là nghĩ tới điều gì, trên mặt Lạc Lạc đỏ lên có chút mất tự nhiên.

"Làm sao vậy?"

"A, không có gì?" Lạc Lạc vội vàng lắc đầu,

"Yên tâm, con nhất định sẽ cùng Hí Thiên đại nhân trở thành bằng hữu tốt !"

Trở thành bằng hữu? Trong lòng Trại Tư cười khổ, một triệu hoán sư cửu tinh thực lực mạnh mẽ như vậy sao có thể cùng một tiểu tử ngay cả triệu hoán sư cũng không phải trở thành bằng hữu đây?

Đứa con trai này của ông, mọi thứ đều tốt chỉ là suy nghĩ quá ngây thơ rồi!

Hoàng Bắc Nguyệt từ trong chợ Bố Cát Nhĩ đi ra ngoài, đang suy nghĩ xem đi đến nơi nào mua mấy bộ quần áo nhìn được chút, đột nhiên một chiếc xe ngựa dừng lại bên người nàng.

Trên xe một vóc người yểu điệu nhảy xuống, thiếu nữ có khuôn mặt diễm lệ đúng là Tiêu Vận.

"Hí Thiên đại nhân, ngài đang ở nơi nào, để ta đưa ngài trở về được không."

Tiêu Vận vô cùng ân cần nói.

Ta ở tại phủ trưởng công chúa, ngươi có dám đưa hay không?

Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, dùng tiếng nói vô cùng khàn khàn thản nhiên:

"Không cần ."

"Hí Thiên đại nhân, hôm nay Vận nhi đạt được băng vũ của ngài, chúng ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, muốn mời ngài ăn một bữa cơm nhạt, không biết đại nhân có chịu nể mặt hay không?"

Trong xe ngựa, Tuyết di nương cũng đi xuống, vạn phần nhiệt tình yêu cầu nàng.

"Ta có việc."

Lạnh lùng ném ra ba chữ, Hoàng Bắc Nguyệt vượt qua một bên bọn họ.

Nể mặt mũi của ngươi? Mặt mũi của ngươi đáng giá mấy đồng tiền?

Tiêu Vận nhìn bóng lưng nàng, nàng đi xa, bên người vẫn còn lưu lại hơi thở của cao thủ cường thế, làm cho người ta không dám đến gần.

Trên mặt Tiêu Vận vừa hâm mộ vừa ghen ghét nói:

"Nương, ta khi nào thì mới có thể trở thành triệu hoán sư cửu tinh đây?"

Chỉ cần nàng trở thành triệu hoán sư cửu tinh, cho dù chỉ là thứ nữ, cũng sẽ làm cho mọi người phải ngước nhìn nàng!

"Yên tâm, nương sẽ thực hiện hi vọng của ngươi ." Tuyết di nương thấp giọng nói, "Hôm nay Tiêu Dao vương cũng tới, nương đã phái người chuẩn bị một phần đại lễ đưa cho hắn, xin hắn luyện chế cho ngươi một viên Tẩy Tủy đan."

"Tẩy Tủy đan! ?"

Tiêu Vận vừa mừng vừa sợ, "Nương, điều ngươi nói là thật sao?"

Tẩy Tủy đan, là một trong những loại đan dược vô cùng trân quý, luyện chế rất khó, coi như một luyện dược sư lục phẩm thì tỷ lệ luyện thành công đan dược này cũng chỉ có 30%.

Chương 65

Bởi vì loại đan này không chỉ cần dược liệu vô cùng trân quý tạo thành mà phải luyện chế tại thời khắc vật đổi sao dời, nhật nguyệt luân phiên, là lúc linh khí của thiên địa hưng thịnh nhất.

Có thể nói, một năm chỉ có cơ hội luyện chế đan dược này một lần, mặc dù đối với luyện dược sư không có gì tổn hại, nhưng bởi vì quá trình quá mức rườm rà, hơn nữa tỷ lệ thành công quá nhỏ, cho nên nhiều năm như vậy cũng chỉ có hai ba lần ngẫu nhiên thành công.

Nhưng một khi thành công, chính là chỗ tốt không tưởng tượng được!

Tẩy Tủy đan có thể đền bù thiên phú bẩm sinh thiếu thốm, thay đổi da thịt, người vốn có thiên phú bình thường sau khi dùng Tẩy Tủy đan cũng có thể được xếp vào hàng ngũ thiên tài.

Lấy thiên phú hiện tại của Tiêu Vận, nếu như có thể có Tẩy Tủy đan trợ giúp, trong mười năm nhất định có thể đạt được cảnh giới triệu hoán sư cửu tinh!

Đến lúc đó, nàng chính là nữ triệu hoán sư cửu tinh đầu tiên của Nam Dực quốc!

"Tuy nhiên Vận nhi, Tiêu Dao vương sẽ không dễ dàng luyện đan cho chúng ta như vậy, cho dù hoàng thượng đi cầu, hắn cũng không nhất định đáp ứng."

"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Tiêu Vận nhất thời nóng nảy.

Tuyết di nương lộ ra vẻ mặt gian xảo tươi cười:

"Không có nắm chắc, nương làm sao dám làm cho người ta đi tặng lễ?"

Tiêu Vận vui vẻ: "Nương, ngươi có biện pháp nào?"

Tuyết di nương nhìn thấy chỗ này nhiều người, sợ người khác nghe được bọn họ nói chuyện, liền đem Tiêu Vận kéo lên trên xe ngựa, hạ giọng nói chuyện.

"Khi trưởng công chúa còn tại thế, từng có ân đối với Tiêu Dao vương, Tiêu Dao vương đã nói, chỉ cần trưởng công chúa mở miệng, núi đao biển lửa, hắn cũng nhảy xuống."
Tiêu Vận trừng to mắt:

"Nương, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?"

Tuyết di nương âm lãnh cười:

"Hừ, ngày đó ta đi theo tiện nhân Huệ Văn nhiều năm như vậy, nàng có rất nhiều chuyện cũng không dấu diếm ta."

"Nhưng là, hiện nay trưởng công chúa đã chết!"

"Nàng chết đi, còn có nữ nhi của nàng! Tiêu Dao vương lại là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng, hắn nhất định sẽ đáp ứng."

"Lại muốn để cho ta đi tìm cái phế vật kia, nhìn thấy nàng là bực! Rõ ràng là một phế vật, vẫn cứ chiếm thân phận nữ nhi dòng chính, đáng hận!"

Tiêu Vận nhớ tới thân phận Hoàng Bắc Nguyệt, hận ý liền nảy sinh.

Tuyết di nương vỗ vỗ bả vai của nàng, an ủi:

"Vận nhi, nhất thời chịu nhẫn nại sẽ đạt được việc lớn."

Tiêu Vận hừ một tiếng.

Tuyết di nương nói :

"Chờ nương hỏi thăm hành tung của Tiêu Dao vương một chút, chờ thời gian thích hợp ngươi mang phế vật đó ra ngoài gặp gỡ Tiêu Dao vương, ngươi nên để hắn lưu lại ấn tượng tốt với ngươi... ."

"Nương, Tiêu Dao vương có tiền có thế, thân phận luyện dược sư lừng lẫy như thế, so với tên Tiết Triệt kia tốt hơn nhiều đi?"

Tiêu Vận đột nhiên vẻ mặt ngượng ngùng nói.

Tuyết di nương nhìn nàng chớp mắt một cái, sau đó cười nhéo khuôn mặt xinh đẹp  của nàng một chút: "Bảo bối tâm can của nương a!"

"Nương! Ngươi chê cười ta!" Tiêu Vận hờn dỗi.

Tuyết di nương vui mừng sủng ái cười:

"Nương như thế nào lại chê cười ngươi, ngươi có tâm tư này, nương vui mừng còn không kịp ấy! Nếu như ngươi có thể gả cho Tiêu Dao vương, nương cũng không cần ở Tiêu gia nhìn sắc mặt người khác! Bên tai của cha ngươi mềm hay để Cầm tiện nhân nói vài câu dễ nghe lọt vào tai hắn, nhiều năm như vậy nương cũng đối với phụ thân ngươi cảm thấy thất vọng rồi, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào ngươi ."

"Nương, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho Tiêu Dao vương thích ta!" Tiêu Vận hứa hẹn nói.

Có Tiêu Dao vương làm chỗ dựa, ngay cả phụ thân đều phải xem sắc mặt của bọn họ!
Tuyết di nương vui vẻ nói : "Tuy nhiên, ngươi tạm thời đừng buông tha Tiết Triệt, dù sao thế lực của phủ An Quốc công cũng rất lớn."

"Nương, ta biết rồi! Bằng vào mị lực của nữ nhi, nhất định sẽ làm cho Tiết Triệt khăng khăng một mực, Tiêu Dao vương cũng không phải ta không cưới!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro