Chương 66 - Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

😂😂😂 Truyện ta up cuối cùng cũng đạt mốc 2k lượt đọc nha *tung bông* 🎉
Đa tạ các nàng đã ủng hộ ta trong suốt thời gian qua 😍😍😍😍😍😍😍😍
Ta tự hứa sẽ không lười và up đều hơn ^^
Cầu sao và comment nhaa 😘😘
-------------------------------------------------------------------------------------

Chương 66

Tiêu Vận đối với bề ngoài của mình vô cùng có tự tin, nàng mới mười sáu tuổi, ở thành Lâm Hoài đã là mỹ nữ số một số hai, hơn nữa còn có thực lực triệu hoán sư tam tinh nên không biết bao nhiêu nam nhân khuynh đảo vì nàng.

Tiêu Dao vương thoạt nhìn phong lưu nho nhã như vậy, cũng không khó đến gần, thái tử Chiến Dã mới là chân chính lãnh khốc, để cho nàng đến gần, nàng cũng không dám.

Tuyết di nương cùng Tiêu Vận đều không biết, lời nói cảu bọn họ, dù một chữ cũng bị Hoàng Bắc Nguyệt nghe thấy hết.

Băng vũ của Băng Linh Huyễn Điểu ở chỗ của Tiêu Vận, thông qua cảm ứng linh hồn, Băng Linh Huyễn Điểu có thể biết hết thảy những thứ xung quanh băng vũ, đây là một trong những năng lực của linh thú siêu cấp —— phân hồn thuật!

Bên trong cây băng vũ này có nguyên khí lưu động của nó, có thể cùng nó trao đổi, nhưng mà chỉ có nó có thể làm chủ được phần tin tức này, thông qua băng vũ thì không thể cảm thấy thông tin gì của nó!

Lòng của nữ nhân đúng là đáng sợ nhất, mới có hai ngày, Hoàng Bắc Nguyệt đã biết, đem so sánh ác nhân mọi chuyện đều biểu lộ trên mặt như Cầm di nương lại không đáng sợ, đáng sợ chính là Tuyết di nương nham hiểm như vậy!

Nàng mặc dù tính tình cao ngạo lãnh khốc, nhưng là chưa bao giờ xem nhẹ địch nhân của mình, chuyện lật thuyền trên sông nàng cũng đã thấy nhiều.

Nữ nhân đúng là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này, chính nàng cũng là người đáng sợ cho nên đối với Tuyết di nương đồng dạng tâm cơ thâm trầm, nàng cần phải dùng một chút thủ đoạn nhỏ mới được.

Một cây băng vũ, đổi lấy năm nghìn vạn kim tệ, còn có thể tùy thời tùy chỗ giám thị động tĩnh của hai mẹ con này, nàng cảm giác được rất giá trị!

"Nữ nhân ngu xuẩn, muốn lợi dụng ta, xem ta có đùa giỡn chết ngươi hay không!"

Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt đi vào một nhà bán quần áo.

Áo choàng đúng là trang bị không thể thiếu của nàng, thiếu áo choàng sao có thể giả bộ thần bí? Cho nên nàng cố ý chọn hai chiếc vừa rộng lại vừa lớn, có thể đem thân hình hoàn toàn che dấu bên trong hắc áo choàng!

Lại cầm hai bộ trường bào màu đen tinh xảo, quần áo của thời đại này vẫn có chênh lệch nhất định đối với thẩm mỹ của nàng , linh cơ vừa động, nàng gọi lão bản tới.

Người cả đô thành cũng biết gần đây xuất hiện triệu hoán sư cửu tinh mạnh phi thường, mặc một thân áo choàng màu đen, toàn thân che thật nghiêm nghiêm mật mật.

Từ khi Hoàng Bắc Nguyệt vừa tiến vào, lão bản cùng tiểu nhị mà bắt đầu đứng ngồi không yên, trong cửa hàng các khách nhân khác cũng không dám lên tiếng, thở cũng không dám thở mạnh, từng ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào nàng.

Nghe được Hoàng Bắc Nguyệt gọi mình, lão bản lập tức chạy tới, thật cẩn thận hỏi:

"Đại nhân, có cái gì phân phó sao?"

"Trong cửa hàng của các ngươi, có may quần áo dựa theo bản vẽ không?"

"Có thể, đương nhiên có thể!"

Cho dù không thể, vị đại nhân này muốn làm, cũng phải làm ra cho nàng!

"Tốt lắm, ta vẽ ra hai bản, các ngươi nhìn rồi mau chóng giúp ta may ra."

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới quầy bên, cầm lấy bút ở trên tờ giấy trắng xoát xoát vẽ ra hai tờ rồi đưa cho lão bản, thuận tiện thả một túi kim tệ ở trên quầy.

Lão bản hai tay đang cầm bản vẽ, hai tròng mắt cũng nhìn thẳng , đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại y phục quái dị như vậy.

"Bao lâu có thể hoàn thành?"

"Hai ngày, hai ngày có thể."

Bình thường chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành nhưng dù sao cũng là vị đại nhân này yêu cầu mà y phục trên bản vẽ này chắc chắn bọn họ chưa gặp qua, bởi vậy muốn thêm một ngày để nghiên cứu.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, hai ngày đã tính là tốc đọ vô cùng nhanh, nàng cũng không vội.

"Đa tạ ." Hướng lão bản nói tạ ơn, Hoàng Bắc Nguyệt cầm quần áo đã mua rồi rời đi.
Sau đó nàng lại đi dạo đến chợ Bố Cát Nhĩ, mua một không gian riêng, chẳng qua chỉ là phẩm cấp thấp mà cũng hơn một nghìn vạn kim tệ!

Chương 67

Không gian riêng càng cao cấp lại càng đắt đến không tưởng tượng nổi, nàng đột nhiên cảm giác thấy cho dù trong lòng chính mình ôm ba triệu vạn kim tệ vẫn là người nghèo như thường.

Nàng mua được không ít đồ vật linh tinh, toàn bộ đều bỏ vào trong không gian riêng, lúc này mới trở về phủ trưởng công chúa.

Lặng lẽ ẩn vào Lưu Vân các, không có bất cứ kẻ nào phát hiện, từ hậu viện đi bộ tiến vào tiền viện liền nhìn thấy Đông Lăng đang lo lắng đi tới đi lui trong sân.

Vừa lúc, nàng cũng mua một chút đồ vật cho Đông Lăng, thừa dịp còn cách thời gian bắt đầu cung yến một khoảng thời gian, trước đưa cho nàng xem một chút.

"Đông Lăng, ta có này. . . ."

"Tiểu thư!"

Đông Lăng vừa quay đầu nhìn thấy nàng, lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh trở về,

"Tiểu thư đã trở về rồi!"

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ thứ nhất chính là lại có người đến Lưu Vân các tìm Đông Lăng gây phiền toái .

Nàng đã lén nói qua với Bội Hương, để ả khiến cho bọn hạ nhân trong phủ đừng tới Lưu Vân các gây sự, chẳng lẽ chỉ chút năng lực làm chuyện nhỏ ấy mà Bội Hương cũng không có?

Nếu ai ức hiếp nàng còn có thể, muốn ức hiếp Đông Lăng thì tuyệt đối không thể!

"Là ai để ức hiếp ngươi? Ta đi giáo huấn kẻ đó!"

Lấy thực lực của nàng, muốn thần không biết quỷ không hay giết chết một người, so với bóp chết con kiến còn đơn giản hơn!

Đông Lăng ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:

"Không có người nào ức hiếp ta, hai ngày nay cũng không người nào dám đến, người trong phủ cũng không giống với trước kia khắp nơi nhằm vào ta ."

"Vậy là chuyện gì xảy ra?"

Không có ai đến gây phiền toái là tốt rồi.

Nàng thường xuyên đi ra ngoài, không thể lúc nào cũng chú ý đến Đông Lăng, tiểu nha đầu này đáy lòng thiện lương, đối nàng lại trung tâm, nhiều năm như vậy không rời không bỏ, cho dù một chút nàng cũng không chịu được nếu thấy Đông Lăng chịu khổ .

Đông Lăng lôi kéo nàng đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói:

"Mới vừa rồi bên nhị tiểu thư kia phái người đến, đưa tới mấy thứ này."

Hoàng Bắc Nguyệt nghi hoặc, Tiêu Vận kia sẽ mang đồ tặng cho nàng?

Không phải là mặt trời mọc đằng tây rồi chứ!

Trên giường trong phòng, bày ngay ngắn hai bộ quần áo mới, còn có mấy thứ trang sức phẩm chất không tồi.

Thật đúng là tặng đồ . . .

Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy một bộ đồ đưa lên xem, chất liệu quần áo đúng là không tồi, đều là tơ lụa Vân La, tiểu thư nhà giàu mới có thể mặc được .

Trong lòng liền nghĩ đến Tiêu Vận muốn đánh chủ ý gì, thật sự là đến lấy lòng nàng chuẩn bị đi gặp Tiêu Dao vương?

Đông Lăng sắc mặt lo lắng nói:

"Nhị tiểu thư muốn tiểu thư ăn mặc tốt một chút, buổi tối muốn người vào cung tham gia cung yến!"

"Cái gì?"

Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn,

"Bọn họ không phải nói ta thân nhiễm trọng bệnh, sẽ bị lây bệnh cho nên không cho ta xuất môn sao?"

"Ta cũng đáp lời như vậy, nhưng nhị tiểu thư nói mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định ngươi phải tham gia cung yến!"

Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ thầm lần này lại có chút khó xử, cho dù nàng cường đại nhưng lại không biết thuật phân thân!

Muốn lấy thân phận Hoàng Bắc Nguyệt đi theo Tuyết di nương tiến cung, còn phải lấy thân phận Hí Thiên cũng tiến cung, thoạt nhìn, hai bên cũng đều tránh không thoát được.

Nếu nói với Tiên Vận là không đi thì vị tiểu thư kiêu ngạo, ngang ngạnh nhất định sẽ không đồng ý.

Có thể tốt tâm như vậy đưa đến quần áo cho nàng, dẫn theo nàng đi cung yến, Hoàng Bắc Nguyệt biết bọn họ nhất định là có dụng ý khác , có đi hay không, làm gì có chỗ cho nàng quyết định?

Nếu như vào lúc này cùng Tiêu Vận ầm ĩ khiến nàng bị lộ ra sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch, nếu như không tốt ầm ĩ lớn lên thì rất có thể thân phận Hí Thiên nàng cũng phải bày ra.

Không được, thân phận bị bại lộ, giết Tiêu Vận cùng Tuyết di nương, quá tiện nghi cho bọn họ!

Trước kia bọn họ hịa Hoàng Bắc Nguyệt như thế nào, còn có thù của trưởng công chúa, nàng đều bắt bọn họ trả lại gấp bội!


Chương 68

Trong lòng chậm rãi so đo, Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra những đồ linh tinh hôm nay đã mua được trong không gian riêng, Đông Lăng nhìn mà hai tròng mắt cũng trợn tròn.

"Tiểu thư, đó là không gian riêng sao?" Đông Lăng nhiều lần xoa nhẹ hai tròng mắt, không thể tin được thứ nhìn thấy trước mắt.

Giá trị của một không gian riêng, nàng rất rõ ràng!
Tình trạng kinh tế của bọn họ, nàng cũng rất rõ ràng!

"Chỉ là không gian riêng phẩm cấp thấp mà thôi, Đông Lăng, chuyện cho tới bây giờ ta cũng không có gì cần dấu diếm ngươi, hôm nay ta sẽ tham gia cung yến nhưng ngươi cũng phải đi cùng ta!"

Đông Lăng gật đầu:

"Đông Lăng sẽ đi theo hầu hạ tiểu thư, tuyệt không để cho tiểu thư mất thể diện."

Tiến cung tham gia cung yến, khẳng định sẽ gặp được rất nhiều tiểu thư thiếu gia quý tộc, các tiểu thư từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng nên các tỳ nữ bên cạnh cũng thành đàn, nếu tiểu thư là nữ nhi dòng chính của phủ trưởng công chúa, đường đường là Bắc Nguyệt quận chúa lại không có một nha hoàn đi theo, như vậy rất mất thể diện.

Từ nhỏ trường công chúa điện hạ đã dạy nàng học tập lễ nghi cung quy, lại học một chút vu thuật phòng thân, có nàng ở đó nhất định sẽ không để cho người khác ức hiếp tiểu thư!

Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy một bộ trường bào màu đen vừa mua hôm nay, quay đầu nhìn Đông Lăng cười: "Không phải muốn ngươi đi theo hầu hạ ta."

"A? Vậy muốn nô tỳ làm gì bây giờ?" Đông Lăng không hiểu, nàng chính là nha hoàn, không đi theo hầu hạ tiểu thư thì còn có thế làm gì?

"Cái này từ từ rồi nói, trước tiên ngươi thử xem bộ quần áo này có hợp với ngươi không."

Đông Lăng so với nàng lớn hơn tuổi, nhưng mà hai năm nay đi theo nàng chịu nhiều khổ cực, lại là nha đầu chịu ẩn nhẫn, có thứ gì ngon đều để dành hết cho Hoàng Bắc Nguyệt, chính mình ăn những thứ không ra gì, thời gian lâu nên dinh dưỡng kém, lại đang trong thời gian phát triển nhưng phát dục không tốt nên thoạt nhìn cùng nàng không lớn hơn mấy.

Là tiểu thư phân phó, Đông Lăng chưa bao giờ có dũng khí hỏi nhiều, cầm quần áo thay, cau mày nhìn, "Tiểu thư, đây là nam trang sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đúng là nam trang, nữ trang cũng đủ mọi màu sắc , nàng trời sinh không thích màu sắc sặc sỡ, người trong thế giới hắc ám, đối với những thứ xinh đẹp cũng chỉ có né xa.

Nàng thích màu đen, màu sắc giống như đêm tối, thoạt nhìn lãnh khốc, không có hi vọng.

"Như thế này vẫn thích hợp hơn ."

Lớn nhỏ vừa vặn, Đông Lăng một thân nam trang màu đen thoạt nhìn còn có chút anh khí, không hổ là lúc bé học qua một chút võ thuật.

Hoàng Bắc Nguyệt lại cầm lên tấm áo choàng vừa mua, phủ lên cho nàng, đem vành nón kéo thấp che khuất mặt, từ chỗ gần nhìn một chút, đi xa nhìn một chút, tốt, rất giống!

Chính là thiếu một chút sát khí.

"Tiểu thư, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Đông Lăng hoàn toàn cảm thấy mơ hồ, mặc một thân quần áo kỳ quái như vậy, nếu làm cho người ta thấy được, còn tưởng rằng nàng điên rồi đây!

"Ta muốn ngươi mặc bộ quần áo này đi tham gia cung yến!"

"Làm sao có thể!"

Đông Lăng xốc lên vành nón của áo choàng, có chút thở hổn hển , "Tiểu thư ngươi đừng đùa như vậy, người trong cung làm sao có thể để cho ta mặc một thân trang phục này đi vào!"

Hôm nay nhất định tiểu thư lại suy nghĩ điều gì linh tinh rồi, trưởng công chúa đã nói qua, thế giới bên ngoài lộn xộn, không nên cho tiểu thư ra ngoài khiến nàng hồ đồ, kết quả hai ngày nay nàng không chú ý đến tiểu thư, để cho tiểu thư thường xuyên đi ra ngoài chơi đùa, khi trở về lại thay đổi thành bộ dáng này!

Con ngươi đen trong suốt của Hoàng Bắc Nguyệt ngước lên, nhìn Đông Lăng thật sâu, liếc mắt một cái, khóe môi tràn ra tươi cười tự tin.

"Có thứ này, chắc chắn nhất định có thể đi vào!"

Từ dười cái gối, nàng lấy ra thiếp vàng mà ngày hôm qua thái tử Chiến Dã cho người đưa tới.

Thiếp mời phát ra ánh vàng rực rỡ, nhất thời khiến cho trong gian phòng đơn sơ của bọn họ có cảm giác như tỏa ra loại ánh sáng ngọc rực rỡ.

Chương 69

Đông Lăng mở to hai mắt nhìn, từ nhỏ đến lớn ở trong phủ trưởng công chúa nàng cũng có chút kiến thức!

Màu sắc quy cách thiếp mời kiểu này, đúng là chỉ có trong cung mới sử dụng!
Đây là thiếp mời cung yến!

"Tiểu thư, ngươi làm thế nào mà có cái này? Là thái hậu cho người ta đưa tới? Hay là Hi Hòa công chúa đưa tới?"

Đông Lăng thật cẩn thận cầm lấy thiếp mời, từ lúc trưởng công chúa qua đời, thật nhiều năm rồi nàng chưa từng thấy loại thiếp mời này, hai tay sờ lên, có loại cảm giác rất thần thánh.

Trong lúc đó phảng phất như khi trưởng công chúa còn chưa qua đời, phủ đệ của bọn họ vẫn là nơi huy hoàng nhất của thành Lâm Hoài!

"Thái hậu cùng Hi Hòa công chúa không ở đế đô, sao có thể đưa thiếp mời đến cho ta?"

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.

"Cũng đúng." Đông Lăng hai tay cẩn thận mở ra thiếp mời, khi nhìn thấy trên thiếp mời có tên là 'Hí Thiên các hạ', nàng cho rằng mình đã bị hoa mắt.

Hí Thiên các hạ?

Tên này có chút quen tai, nhưng lại rất xa lạ, nàng không hề biết người này.

Nhìn thấy tên không phải là bốn chữ 'Bắc Nguyệt quận chúa', trong lòng Đông Lăng đột nhiên có chút nặng trĩu, ánh sáng hy vọng trong mắt biến mất.

Dù vẻ mặt nàng biến hóa rất nhỏ nhưng Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên nhìn thấy rất rõ ràng, lắc đầu nói

: "Đông Lăng, thiếp mời này không phải ta nhặt cũng không phải ta trộm, người được mời chính là ta!"

"Nhưng mà tên. . . ." Rõ ràng không phải của tiểu thư!

"Hí Thiên là ta, Đông Lăng, thiếp mời này đúng là dành cho ta, không ai biết Hí Thiên là Bắc Nguyệt quận chúa, hiểu chưa?"

Đông Lăng gật đầu: "Đây là tên giả tiểu thư dùng ở bên ngoài."

"Đúng." Hoàng Bắc Nguyệt trịnh trọng gật đầu,

"Ta muốn đi theo Tiêu Vận tiến cung, ngươi lấy thân phận Hí Thiên tiến cung, nhớ kỹ, mặc kệ thế nào, không thể để áo choáng bị lộ ra, đừng để cho người khác nhìn thấy bộ dáng của ngươi, cũng đừng cùng người khác nói chuyện."

Đông Lăng nghe, trong lỏng nhảy dựng, mạo danh thay thế người được tiến cung, nếu hoàng thượng biết chỉ sợ phải chịu tội mất đầu!

"Tiểu thư, trong cung là nơi nghiêm ngặt như vậy, không có khả năng không đem áo choàng bỏ xuống đến."

"Tin tưởng ta, ngươi chỉ cần cầm thiếp mời này vào, không ai dám cản trở ngươi."

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bả vai của nàng, làm cho nàng yên tâm.

Đông Lăng lo lắng nắm chặt tay, thân ảnh nho nhỏ có chút run rẩy.

Con ngươi đen của Hoàng Bắc Nguyệt trầm xuống, Nắm chặt tay của Đông Lăng, ánh sáng sắc bén khiếp người trong mắt nàng bắn ra.

"Đông Lăng, ngươi mặc một thân quần áo này vào, không cho phép sợ hãi!"

Đông Lăng run lên, vẻ mặt cầu xin nói:

"Tiểu thư, hay là thôi đi, ngay cả Hí Thiên là ai ta cũng không biết, sao có thể giả trang hắn tiến cung, vạn nhất bị phát hiện . . ."

"Có ta ở đây ngươi sợ cái gì?"

Hoàng Bắc Nguyệt có chút bất đắc dĩ, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có biện pháp làm cho Đông Lăng thay đổi ý nghĩ 'chúng ta là kẻ yếu'.

Nhiều năm vâng vâng dạ dạ như vậy, khó khăn sinh tồn, đột nhiên nói cho nàng, tiểu thư nhà ngươi hiện tại có thể là người cực mạnh trong cả đế đô, có lẽ nàng sẽ lập tức ngất xỉu.

Nhưng mà thời gian không có nhiều lắm, sau khi hôn mê phải tỉnh lại!

Nhìn bộ dáng do dự lo lắng của Đông Lăng, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên thấp giọng nói: "Băng, đi ra!"

"Băng, băng là ai?" Đông Lăng nhìn xung quanh một chút, rõ ràng không có ai, tiểu thư gọi người nào?

Song giây tiếp theo, ánh mắt của nàng trừng lên so với chuông đồng còn lớn hơn!

Bởi vì trong phòng của bọn họ, đột nhiên xuất hiện một thân hình khổng lồ của băng loan điểu, hơi thở trên người lạnh như băng thoáng hiện!

Là linh thú! Linh thú thuộc tính băng!

Chương 70

Toàn thân đều là băng tuyết, đây là linh thú đẳng cấp cao a!

Nghe nói ngay cả linh thú thuộc tính băng mười một cấp cũng không được trạng thái toàn thân đều là băng tuyết.

Này, này rốt cuộc là một con linh thú mạnh mẽ cỡ nào?

"Tiểu thư mau đi!" Đông Lăng hoảng sợ hô to một tiếng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là bảo vệ tiểu thư!

Nhất định là ngày hôm qua đắc tội An Quốc công, cho nên hắn phái cao thủ đến muốn mệnh của tiểu thư!

Bị Đông Lăng giang hai tay cánh tay bảo vệ ở phía sau, thúc dục Hoàng Bắc Nguyệt chạy nhanh lên, nàng cùng Băng Linh Huyễn Điểu nhìn nhau một cái, đều có một loại cảm giác không nói được gì.

Loại cấp bậc linh thú của Băng Linh Huyễn Điểu, có thể tùy ý khống chế kích thước của chính mình, bình thường nhìn nó to lớn giống như một tòa cung điện, hiện tại thu nhỏ lại ở trong phòng, nhìn thoáng qua, lần đầu tiên Hoàng Bắc Nguyệt phát hiện Băng Linh Huyễn Điểu lớn lên nhìn được như vậy!

Trước kia rất lớn, nhìn thấy chỉ là một phần, cảm giác như vật lớn thô kệch, đầu lớn như vậy, mặt lớn như vậy, trước đây nàng đối với khuôn mặt của Băng Linh Huyễn Điểu không có ấn tượng cụ thể.

Chỉ biết đúng là khuôn mặt thật lớn a!

Nhưng mà hiện tại vừa nhìn, toàn thân trong suốt tuyết trắng như vậy, lóe lên băng lam óng ánh, mỗi một lông vũ đều là băng tuyết ngưng tụ thành, tinh khiết không tì vết, trừ ra cặp mắt có đồng tử lục sắc toàn thân không có màu gì khác!

Nó lớn lên giống như phượng hoàng trong Trung Quốc cổ đại, lông đuôi thon dài hoa lệ, tư thế cao ngạo lười biếng, trên trán có ba cái băng vũ vểnh lênh, xinh đẹp làm cho người sợ hãi than.

Giờ phút này Băng Linh Huyễn Điểu phi thường kiêu ngạo mà ngước đầu, uể oải nhìn thoáng qua Đông Lăng, có loại khí phách quân lâm thiên hạ!

"Đông Lăng, hắn gọi băng, là linh thú của ta."

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, trong ánh mắt hoảng sợ của Đông Lăng đi tới bên người Băng Linh Huyễn Điểu, vỗ đôi cánh băng xinh đẹp của nó.

Đông Lăng hung hăng nuốti nước miếng một cá, đặt mông ngồi ở trên giường, miệng mở lớn, nửa ngày cũng nói không ra lời.

"Chủ nhân, hình như ta đã hù dọa nàng."

Băng Linh Huyễn Điểu rất kiêu ngạo khi mình mang đến rung động lớn như vậy cho một con người.

"Không có việc gì, không có việc gì, lập tức tốt lắm."

Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một hơi, nhìn thấy Đông Lăng vẫn còn ngơ ngác, trước hết chính mình đi thay quần áo.

Quần áo Tiêu Vận đưa tới mặc dù chất liệu quý giá, nhưng là kiểu dáng bình thường, màu sắc vô cùng nặng nề, dù là dạng mỹ nữ gì mắc vào cũng sẽ buồn bã thất sắc.

Tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, mặc vào rẻ rách cũng sẽ có cảm giác đoan trang tú lệ.

Hôm nay nàng không muốn quá gây chú ý, tự nhiên cũng không thể mặc đồ xanh đồ đỏ, từ sau khi trưởng công chúa qua đời, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không có mặc qua quần áo sáng màu.

Lúc này đây tiến cung và khi bình thường ở nhà khác biệt, cũng không thể mặc một thân trắng thuần, cho nên nàng cũng tùy ý lấy quần áo Tiêu Vận đưa đến mặc vào.

Ngồi ở trước gương, nhìn thiếu nữ trong gương đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết động lòng người không chút son phấn, mặt mày không giấu được thanh tú linh động, tóc dài đen nhánh buông xuống ở hai bên má, đôi mắt đen to sáng ngời, đôi môi căng mọng hồng nhuận, có loại thanh lệ thoát tục nói không nên lời .

Khuôn mặt này vẫn còn nhỏ tuổi, tuy mới mười hai tuổi nhưng mà mặt mày như họa, trong đó có thể nhìn thấy bóng dáng kiếp trước của nàng.

Vuốt tóc, Hoàng Bắc Nguyệt có chút bất đắc dĩ, quần áo nàng đã mặc, lại không biết tóc nên làm thế nào, hai ngày này ra ngoài nàng đều tùy ý buộc tóc lên, dù sao khoác áo choàng, ai cũng nhìn không ra.

Nhưng là trong chốc lát phải vào cung, nói cái gì cũng phải trang điểm cho đẹp một chút.

Chính là trong lúc khổ não, một đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo tiếp nhận cái lược trong tay nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro