Nguyệt Dực: (3)Vào nhầm ổ cướp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóc nàng được búi lên đơn giản bằng một cây trâm, khuôn mặt nhỏ tú lệ thanh tuyệt, như là búp bê sứ được thợ sư tốt nhất tỉ mỉ chế tạo ra tới, chạm vào nhẹ nhàng một lần liền sẽ nát.
Đôi mắt nàng thanh triệt giống như một dòng nước trong, làm người khác không nhịn được muốn đem bóng dáng mình vào đó, làm nàng nhìn thấy.
Cảm giác này, mẹ nó thật làm cho lòng người ngứa ngáy a!
Tên râu xồm vuốt bộ râu xồm của hắn, cả người đều ngứa lên!
Hắn nâng tay, vung lên với các huynh đệ phía sau, nói: "Các huynh đệ! Đoạt lấy hai mỹ nhân này!"
Phía sau một trận hoan hô--
Ba phút sau, Phong Liên Dực cùng Hoàng Bắc Nguyệt bị một đám thổ phỉ vây quanh.
Ánh mắt thanh lãnh nhìn lướt qua đám thổ phỉ, loại nhân vật này nàng chưa từng để vào mắt, chẳng qua, dưới tình huống không thể sử dụng nguyên khí ra tay, nàng chọn cách đem mọi thứ giao cho phu quân của mình ứng phó.
Dù gì đi nữa, vào thời khắc nguy cấp, đều là để cho nam nhân ra tay a!
Phong Liên Dực quả nhiên không phụ mong đợi của nàng, giục ngựa đi lên phía trước một bước, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, làm cho đám thổ phỉ bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc.
Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường, tên này thật đúng là nam nữ đều chết mê chết mệt!
"Các vị, tại hạ mang theo thê tử đi qua nơi đây, không biết đường này cây này đều là của các vị anh hùng, đã quên giao phí qua đường, thật sự xin lỗi."

Vừa nói, hắn liền từ ống tay áo, lấy ra hai đồng vàng, vứt cho tên thổ phỉ cách hắn gần nhất.
Tên thổ phỉ kia vừa cúi đầu xuống thấy, đôi mắt đều tròn, vội nói: "Lão đại! Là đồng vàng!"
"Đồng vàng!" Tên râu xồm giục ngựa chạy như điên đến, đôi mắt sáng ngời, "Ha ha ha! Xem ra vận khí hôm nay không tệ, không những có cô nương xinh đẹp, còn có đồng vàng! Các huynh đệ, hai mỹ nhân này tuyệt đối không thể thả chạy!"
"Vâng!" Chúng ðồng loạt hô lên, sau đó, giơ lên vũ khí sáng bóng nhắm vào hai ngýời.

Phong Liên Dực kinh ngạc, cho tiền rồi mà còn không chịu nhường đường?!
Này, này là đạo lý gì a!
Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi lắc đầu cười lạnh, ngu ngốc, đưa tiền cho thổ phỉ, không giống lấy bánh bao thịt đánh chó sao?
Đám thổ phỉ này tên nào trên đao đều dính máu, thấy tiền liền sáng mắt, thấy bọn họ mềm yếu liền khinh thường, lại còn mang theo đồng vàng trên người, sao có thể ngoan ngoãn nhường đường thả bọn họ?
Đối với những người này, lấy tiền phân rõ phải trái đều là không có tác dụng, cách tốt nhất, chính là dùng nắm tay bàn luận!
Nhưng mà, nàng đang còn đánh cuộc với Phong Liên Dực, nàng sẽ không ngây ngốc đi tiêu diệt thổ phỉ đâu.
Bị ðám binh khí uy hiếp, nàng không có nửa điểm phản kháng, ngoan ngoãn xuống ngựa, trong miệng nói: "Ta là từ Cố thôn cách đây mười dặm chạy ra, nơi đó đã xảy ra ôn dịch, người đều chết sạch, còn may trên đường gặp được vị thương nhân tốt bụng này nguyện ý đưa ta vào thành, cầu xin các ngươi đừng thương tổn hắn!"
Sau khi hai chữ ôn dịch, đám thổ phỉ kia tên nào cũng tránh đi giống như thấy quỷ, che lại miệng mũi, giống như hít vào một ngụm không khí đều sẽ bị lây bệnh.
"Lão đại! Ôn dịch a! Ôn dịch ở Cố thôn, ta nghe nói tất cả người trong thôn đều đã chết! Nha đầu này lớn lên đẹp, chính là không chạm vào được a!"
Tên râu xồm kia cũng tránh ra xa, một đôi mắt trừng lên như chuông đồng, thật là đáng tiếc cô nương xinh đẹp này a!
Nhưng mà, vừa nãy hắn nghe nàng nói gì? Nam nhân lớn lên như nữ nhân kia là thương nhân?
Thương nhân a, he he he he......
Một đôi mắt nhý trộm của tên râu xồm nhìn chằm chằm vào Phong Liên Dực, nhìn từ trên xuống, chậc chậc, toàn thân lăng la tơ lụa kia, ngọc bội trang trí bên hông kia, kim hoàn trên tóc, đúng là người có tiền a!
Nghĩ đến thủ đoạn rộng rãi, vừa ra tay chính là đồng vàng khi nãy, trong lòng tên râu xồm liền thỏa mãn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro