Chương 4: Vâng, anh ta là Cassis Pedelian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tôi trở lại khu ngục tối.

Chuyến thăm thứ hai của tôi bắt đầu suôn sẻ hơn ngày hôm qua. Người lính canh vẫn không thay đổi, anh ấy mở cửa ngay khi vừa thấy mặt tôi.

Trước khi bước vào hành lang, tôi tò mò nhìn người lính canh, "kể từ khi tôi đến đây, ngoài tôi ra có ai đến thăm tù nhân không? Jeremy, Charlotte, hay ai đó khác...?"

"Không, ngài Agriche đã ra lệnh rằng không ai được bước vào"-anh ấy đáp.

"Tôi đã vào"-tôi mỉm cười.

Người lính canh hơi sững lại khi nghe lời nói của tôi, trước khi anh ta nheo mắt lại và cười.

"Cô là người duy nhất mà tôi cho phép bước vào, thưa tiểu thư"-anh ấy dường như đang nói sự thật.

"Tên của anh là gì?"

"Vâng..."

"Tên của anh là gì?"-tôi lặp lại.

Mặc dù tôi nhỏ tuổi hơn mà lại nói năng trống không, người lính canh lại đỏ mặt lên như thể tôi đã hỏi một cách tử tế. Anh ta là có vẻ như là kiểu đàn ông không quen được đối xử tốt và nghĩ rằng tôi đang ưu ái anh ta.

"Tên tôi là Yoan, thưa cô"

"Cảm ơn anh, Yoan. Tôi mong rằng những chuyến thăm của tôi sẽ không làm phiền anh"-tôi nói.

"Vâng"-mặt anh ta đỏ bừng khi được tôi gọi tên. Anh ta lại bắt đầu cười. Những đốm đỏ tiếp tục nở dọc cổ anh ta như thể đang say. Anh ta rùng mình vì sự phấn khích.

"Thật vinh dự khi được gặp cô, cô Roxana, người mà tôi chỉ được nghe nói qua những lời đồn. Rất vui khi được hỗ trợ cô..."

Tôi mỉm cười với anh ta. Người lính canh ngừng nói và nhân cơ hội đó, tôi bước vào hành lang nhà tù.

Tôi không thích ngục tối. Không khí ngột ngạt và tôi thường lấy lí do để tránh vào đây. Nhưng lần này thì không thể tránh được, vì Cassis Pedelian đang bị nhốt ở đây.

Creeeaaak

Cửa tù rít lên như thể trăm năm rồi chưa được tra dầu. Có phải tất cả các nhà tù đều như thế này không? Trong các tiểu thuyết, phim ảnh và phim truyền hình, hầu hết những cánh cửa nhà tù được miêu tả là những cánh cửa gỗ ẩm mốc với song sắt gỉ. Nhà tù ở đây cũng không khác mấy. Việc bảo trì rõ ràng rất kém, hoặc cũng không thể tránh khỏi việc gỉ sét do độ ẩm.

Khi tôi bước vào không gian giành cho tù nhân, đôi mắt vàng mạnh mẽ, màu của mặt trời chói chang, nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt anh ta chói lên như là không thể kìm chế được sự thù địch của mình đối với tôi, dù chỉ một li.

"Ồ, hôm nay anh tỉnh sao?"

Vì một lí do nào đó, tôi đã mong anh ta bất tỉnh một lần nữa. Tôi dừng chân.

Đúng như tôi dự đoán, có vẻ anh ta đã nín thở khi nghe tôi đến gần. Cuối cùng, anh phá vỡ sự im lặng.

"Cô"-anh ta cau mày.

Anh ta có nhận ra tôi không? Anh ta có vẻ không chắc chắn, cứ như thể tôi là người mà anh hằng mơ ước.

Anh ta cứng người khi tôi hoàn toàn bước vào phòng giam của anh ta.

"Hôm qua, cô đã cho tôi ăn cái gì?"-giọng nói đứt quãng, nhưng ánh mắt anh ta vẫn rất kiên định. Tôi nên nói anh ta dũng cảm hay là ngu ngốc khi duy trì niềm kiêu hãnh của mình trong tình trạng tay chân vẫn bị trói? Tôi tò mò...Tôi có một câu hỏi mà tôi đã muốn hỏi anh ta từ ngày hôm qua. Anh ta sẽ trả lời tôi chứ?

"Tôi đã giải độc cho anh bằng một loại thuốc thử hóa học, nó giúp gan của anh có thể loại bỏ bất kì chất độc nào"-tôi nói một cách lạnh lùng, "Anh có thể đã được cho ăn một loại thuốc làm tê liệt. Nếu tôi không can thiệp, anh sẽ không thể suy nghĩ thoải mái trong năm ngày tới. Loại thuốc đó làm ảnh hưởng tâm trí".

Tôi nhận thấy rằng anh ta có nhiều vết thương hơn so với ngày hôm qua. Thông thường, những tù nhân bị đánh bằng roi sẽ có dấu răng trên môi, như thể đó là món quà cho việc họ chịu đựng những lần bị quất. Tôi không có ý định chữa lành chúng. Những vết thương do roi đánh quá nổi bật. Ai đó sẽ để ý nếu tôi cố chữa lành một vết thương hở trên cơ thể anh ta.

"Cô có chắc chắn khi nghĩ rằng tôi nên tin ở cô không?"

"Anh đã minh mẫn hơn ngày hôm qua rồi"-tôi nói, "bây giờ chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc".

Môi anh ta mím chặt khi nghe tôi nói, có lẽ anh ta vẫn canh cánh việc có nên tin tôi hay không. Đôi mắt anh ta lấp lánh sự chờ đợi như thể muốn hỏi thêm câu hỏi, nhưng có vẻ anh ta là một người có tính cách thận trọng.

Anh ta lựa chọn lời nói của mình một cách cẩn thận, "Thuốc giải mà cô đưa cho tôi, nó có thể chữa lành hoàn toàn cho tôi không? Cô đã cho tôi uống cái gì?"

"Không hoàn toàn..."-tôi nói.

Tôi có cảm giác sự dằn vặt thoáng qua đôi mắt anh ta. Rất nhanh chóng, mặt anh ta cứng lại. Anh ta liếm môi.

"Mày là cái quái gì?"-Giọng nói đứt quãng của Cassis kéo dài và vang dội trên mặt đất. Mặc dù giọng điệu rất ấn tượng nhưng khuôn mặt của anh ta vẫn gần sàn hơn bất cứ nơi nào khác. Tôi muốn trêu chọc một chút. Nếu bạn muốn biết danh tính của ai đó, không phải bạn nên giới thiệu bản thân mình trước hay sao?

"Cassis Pedelian"

Anh ta bối rối khi tôi thốt lên cái tên đó.

"Tôi nói có đúng không?"-tôi nhẹ nhàng nói, "Thật vui khi được gặp anh. Hmm, tên tôi có thể là gì nhỉ?"

Cho đến tận lúc này, tôi vẫn có chút hy vọng rằng người đàn ông này không phải là Cassis Pedelian và tôi không tái sinh vào một cuốn tiểu thuyết nào cả. Người bị bắt cóc có thể là người khác hoặc cốt truyện có thể thay đổi khi tôi chào đời. Giọng điệu gay gắt của anh ta đã phá tan dòng suy nghĩ của tôi.

"Đúng vậy, đó là tên của tôi"-Cassis nói, "Vì vậy, các người biết tôi là ai và phục kích tôi với những lời nói ám chỉ của cha cô? Ông ta cố tình bắt tôi để đưa về đây".

Đ**** nó, tôi đã đúng. Tôi đã được đưa đến một tiểu thuyết R-19.

"Cô do dự khi tiết lộ danh tính của mình. Cô có phải tay sai của bọn Agriche bẩn thỉu hay không?"-anh ta nói.

Tên khốn đáng thương này. Bằng cách nào đó, anh ta biết mình bị bắt cóc bởi gia tộc Agriche.

Một lần nữa, cha tôi không che dấu danh tính của mình khi ông tham gia vào một tội ác. Ông ấy làm bất cứ thứ gì mình muốn bất chấp dư luận và chỉ cười trước bất cứ lời nhận xét khinh miệt hoặc phản đối.

Tôi đứng im tại chỗ và thở dài thườn thượt, "Tôi đã tò mò một thời gian"-tôi nói.

"Tôi hỏi cô là ai? Hãy trả lời tôi trước"-Cassis gào lên.

Tôi phớt lờ sự bộc phát của Cassis Pedelian và hỏi câu hỏi tôi đã băn khoăn từ hôm qua.

"Anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bằng mắt của mình đúng không?"-tôi nhẹ nhàng nói.

Sự im lặng bao trùm giữa chúng tôi trong ngục tối. Cassis không mất đi chút kiêu hãnh nào khi đáp lại tôi, "Đúng thế. Tôi mù tịt".

Tôi bước lại gần anh ta. Đôi mắt vàng dõi theo chính xác âm thanh bước đi của tôi. Khi tôi mở cánh của nhà tù, dường như Cassis đã dõi theo chuyển động của tôi một cách tự nhiên và giao tiếp bằng mắt với tôi. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tôi không chắc chắn rằng anh ta có thực sự tàn tật hay không.

"Anh nhìn thấy bao nhiêu ngón tay?"-tôi giơ tay vẫy chào anh ta.

"Dừng lại"-tất nhiên, anh ta không trả lời câu hỏi vì anh ta không biết. Tôi đã bắt đầu hiểu tính cách của anh ta, quá thẳng thắn khi không hề nói dối.

"Nó hợp lí rồi"-tôi nói, "Anh đã phản ứng chậm khi chúng ta gặp nhau ngày hôm qua".

Nếu đôi mắt của anh ta có thể nhìn thấy tôi đúng cách, thì anh ta đã thể hiện một chút do dự khi nhìn thấy tôi ngày hôm qua mới phải. Đôi mắt ấy sẽ không chỉ chuyển động qua lại như bây giờ, mặc dù mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi biết rõ hơn bất cứ ai rằng vẻ đẹp của tôi là một thứ vũ khí, bên cạnh đó...

Cassis đã không nhận ra tôi. Một khi anh ta nghi ngờ tôi là tay sai, tôi gần như đã biết chắc rằng anh ta đang bị mù.

Khi mới bước vào lâu đài, thị lực của anh ta vẫn ổn. Anh ta đã trừng mắt nhìn cha tôi, anh chị em tôi và cả tôi trước khi bị kéo vào ngục tối.

Một trong những người quản ngục đã đánh anh ta bằng một cây gậy kể từ lúc đó, nó làm suy giảm thị lực của anh ta. Tôi cho rằng, anh ta không hề được cho uống một loại thuốc làm tê liệt. Tôi nhìn kĩ vào sự kiềm chế của anh ta. Tay và chân vẫn bị trói bởi sợi dây dày, bao gồm các loại da quỷ, gần như không thể phá vỡ. Việc giam giữ Cassis hẳn là rất khó nếu các lính canh phải dùng đến biện pháp kiềm chế chất lượng cao để khuất phục anh ta.

Tôi đã bị ấn tượng bởi ánh mắt anh ta dành cho tôi ngày hôm qua, tại ngay buồng giam này. Vì anh ấy bị mù, nên trước đây, chúng tôi giao tiếp với nhau bằng mắt chỉ lả một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Ánh mắt tôi nhìn xuống cơ thể anh ta để tìm kiếm những dấu hiệu khác của chấn thương hoặc khuyết tật nặng.

Tôi đã phát hiện ra một cái gì đó. Không hề chần chừ, tôi cúi xuống xé toạc áo Cassis, để lộ nguyên cả khuân ngực. Lông mày anh ta nhướng lên vì kinh ngạc khi bị tôi chạm vào.

Một hình xăm xoáy nhỏ đã bị khắc lên bụng anh ta. Những đường đen lặn lên xuống, theo những đường gờ của cơ bụng. Tôi đã quen thuộc với loại phép thuật này. Câu thần chú mang đến cơn đau dữ dội cho thân chủ. Tôi ngạc nhiên là với nó, Cassis vẫn có thể hành động nổi loạn.

"Đừng lo lắng, câu thần chú này chỉ là tạm thời"-tôi nheo mắt và nhìn vào mặt anh ta khi thì thầm. Một lần nữa, Cassis dường như giao tiếp bằng mắt một cách chính xác với tôi.

Sự hiện diện của đầy áp bức của anh ta không thể nhầm được. Hôm qua, anh ta đã để lại ấn tượng tốt đẹp và dịu dàng cho tôi khi bất tỉnh. Hôm nay thì đã khác. Thay vì tỏa ra khí chất của một cậu bé mười bảy tuổi, thái độ uy quyền và đôi mắt vàng ấy lại là sự hiện diện của một quý tộc.

"Chúng ta sẽ để mắt anh nghỉ trong chốc lát"-tôi nói.

Anh ta không có vẻ gì là sợ hãi hay lo lắng. Đôi mắt anh ta chỉ quan sát tôi một cách lặng lẽ và lạnh lùng.

"Tôi biết câu thần chú này"-tôi nói, "Thị lực của anh sẽ dần trở lại sau hai ngày. Sẽ là không khôn ngoan nếu anh cố gắng chữa lành vết thương sớm hơn. Phép thuật có thể tồi tệ hơn nếu tôi can thiệp vào".

Cassis không nói gì, như thể anh ta đang đấu tranh tâm lí xem những gì tôi nói có đúng không.

"Anh có thể không tin, nhưng tôi không muốn anh chết"-tôi nói khẽ.

"Cô..."-vẻ mặt anh ta thay đổi khi nghe thấy sự chân thành trong lời nói của tôi.

"Xin thứ lỗi"-tôi nói.

"Đợi đã..."-Cassis đưa tay ra với lấy tôi một cách mù quáng, nhưng tôi đã tránh được anh ta một cách dễ dàng và rời khỏi ngục tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro