Chương 8: Đánh Mặt Thiếu Gia Nhà Giàu (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Trạm năm nay mới vừa tròn 24 tuổi, dưới tay có mấy công ty không lớn không nhỏ, vẫn luôn phát triển đều không tồi. Cha Tô cố ý cho hắn ta nhanh chóng tiếp nhận toàn bộ Tô thị, vì để tôi luyện hắn ta, an bài hắn ta đến tổng bộ nhận chức, mở rộng thị trường sản phẩm Tô thị. Nguyên bản ở quỹ đạo thế giới, Tô Trạm làm việc rất tốt, một năm ngắn ngủn khiến cho Tô thị phát triển đến thể không ngờ tới, ai thấy đều sẽ khen ngợi một câu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hắn ta cũng vì thế mà dương dương tự đắc.

Ở trong lòng Tô Trạm, hắn ta luôn cho rằng mình có đầu óc kinh doanh trác tuyệt, hơn nữa sau lưng còn có vị đại lão Tần Mặc này chống lưng, có thể cực kỳ nhẹ nhàng hoàn thành việc mà cha Tô giao phó, các gia tộc lớn luôn nghĩ hắn ta có giác quan nhạy bén cùng tài năng kinh doanh xuất sắc.

Nhưng mà Vân Thiên khí thế ngang trời xuất hiện giống như có bàn tay hung hăng tát vào mặt hắn ta. Đừng nói mở rộng kinh doanh, hiện tại thị trường Tô thị vốn có định mức nhất định đều nhanh chóng thụt lùi.

Một đám cáo già hội đồng quản trị lải nhải dài dòng biểu đạt bất mãn với hắn ta, nói hắn ta vẫn là quá trẻ người non dạ, ngay cả trong mắt Tô phụ đều mang theo nồng đậm thất vọng. Tô Trạm thầm mắng một tiếng, một đám tiểu nhân!

"Nhược Nhược, có thể giúp anh trai một chuyện rất gấp hay không?"

Sao khi phẫn hận ném tất cả đồ vật xuống đất, hắn ta cầm lấy di động gọi điện thoại cho Tô Nhược. Đám người Vân Thiên kia đám dầu muối đều không ăn, một chút không gian để thở đều không cho hắn ta, vậy thì đừng có trách hắn ta sẽ không khách khí.

Tô Nhược đang ở cùng mấy đồng học cùng nhau đi dạo phố, lấy danh nghĩa Tần Mặc mua sắm, đồ vật đều để ả chọn lựa. Hơn nữa, Tần Mặc phân phó riêng, ả mua tất cả đồ vật đều miễn đơn. Ả thường thường sẽ mang các bạn học tới, hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ ghen ghét của các ả ta.

"Anh trai, chuyện gì ạ? Em đang đi dạo phố với bạn nha." Thanh âm thiếu nữ mềm mại, ngọt nị giống như đang làm nũng.

Tô Trạm nhẹ giọng cười cười nói: " Anh muốn em giáo huấn một người giúp anh." Dừng một chút lại nói thêm: "Người này là đối thủ cạnh tranh với Tô thị chúng ta, ba ba cùng anh gần đây bị bọn họ khiến cho ăn ngủ không yên."

Tô Nhược gật đầu, " Được rồi, em sẽ cùng Tần đại ca nói chuyện này. Anh yên tâm đi."

Ở trong lòng ả, Tần Mặc vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt ả. Ả biết Tô Trạm không phải anh trai ruột của ả, nhưng thì sao? Ả và Tô Trạm cùng nhau lớn lên, Tô Trạm cũng vẫn luôn rất thương yêu, đau lòng ả, còn anh trai kia không biết từ chỗ nào chạy ra thì tính cái thứ gì, chết thì chết đi.

Sau khi tắt điện thoại Tô Trạm thở ra một hơi nhẹ nhõm, trên mặt một lần nữa treo lên tươi cười nhẹ nhàng, hắn ta chịu đủ Vân Thiên kia chèn ép rồi, lần này thế nào cũng phải làm cho bọn họ mở to mắt nhìn rút răng trong miệng hổ sẽ có hậu quả gì.

Nghĩ đến Tần Mặc, khóe miệng hắn ta mang lên một mạt cười đắc ý. Hắc bạch lưỡng đạo thì như thế nào, quyền cao chức trọng thì như thế nào, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời em gái hắn ta, bị Tô gia sai bảo tới sai bảo lui, giống như một con chó trung thành mà thôi. Hắn ta biết Tần Mặc có cảm tình sâu đậm đối với Tô Nhược, đến lúc đó hắn ta sẽ làm khó một chút nam nhân không ai bì nổi này. Tưởng tượng đến vị lão đại Tần Mặc này trong tương lai có khả năng vì em gái hắn ta mà lấy lòng hắn ta, khom lưng uốn gối với bọn họ, trong lòng Tô Trạm dâng lên một cổ khoái cảm bí ẩn.

——

Sinh hoạt của Cố Vân Khê cơ bản dựa theo kế hoạch của hắn mà tiến hành, trừ bỏ người nằm ngoài dự tính của hắn là Tần Mặc.

Đêm đó qua đi, hắn cho rằng tình một đêm của bọn họ hẳn là sẽ kết thúc như vậy, có lẽ có những lúc bọn họ sẽ gọi điện thoại cho đối phương muốn hẹn một đêm, sau đó thỏa mãn một chút tình dục. Nhưng tựa hồ Tần Mặc bắt đầu lấy lòng hắn, lễ vật so với dĩ vãng càng ngày càng sang trọng quý giá. Mỗi ngày đều gọi điện thăm hỏi, lâu lâu hẹn hắn ăn cơm, lại cố tình đơn thuần cùng hắn kết giao, phảng phất xem hắn như người yêu mà cưng chiều. Nhưng Cố Vân Khê biết kia chỉ là ảo giác, ánh mắt sắc bén kia của Tần Mặc nhìn hắn như nhìn con mồi, mà không phải ánh mắt của một người nhìn một người khác khi động tâm, từ đầu tới cuối bọn họ chỉ là tình một đêm hay là bạn giường mà thôi.

Nhưng mà Cố Vân Khê cũng không để ý, sở dĩ hắn lựa chọn Tần Mặc cũng là do tính tình nam nhân này lạnh nhạt. Vì báo thù, hắn không biết chính mình còn phải đi qua bao nhiêu thế giới, cho nên hắn không cần tình cảm ràng buộc, càng đối với thứ gọi là tình yêu khịt mũi coi thường. Ngẫu nhiên lựa chọn cùng Tần Mặc như vậy sẽ không có khúc mắc cảm tình, hưởng thụ một chút chuyện không thể tốt hơn. Người đàn ông này có thể mang đến cho hắn vui sướng tràn trề, thỏa mãn dục vọng hết sức sảng khoái là đủ rồi.

Phòng khách của Cố Vân Khê, bên bàn ăn.

"Tần tiên sinh, lễ vật này quá quý trọng."

Cố Vân Khê ngậm cười đem chìa khóa biệt thự trước mặt đẩy trở về, hắn hiểu rõ ý tứ Tần Mặc, nhưng hắn có thói quen ở một mình, cũng không muốn có người phá vỡ cuộc sống hiện tại của hắn.

Tần Mặc thở dài nhìn nhìn hắn: "Vân Khê quá khách khí với tôi rồi, lấy quan hệ chúng ta ra mà nói, em gọi tôi là A Mặc hoặc là Tần đại ca đi."

"Ah?" Cố Vân Khê nhướng mày, đôi mắt phượng cười như không cười: "A Mặc?"

Hắn tiến đến bên miệng người đối diện, hô hấp ấm áp ái muội nhẹ nhàng lướt qua gương mặt anh tuấn của nam nhân. Ánh mắt Tần Mặc tối sầm lại, một phen kéo thanh niên đến, đef hắn ngồi trên đùi y, kịch liệt hôn đôi môi đỏ mọng kia, sau đó dọc theo khuôn mặt diễm lệ thanh niên đi xuống, ngậm lấy hầu kết tinh xảo nhẹ nhàng gặm cắn, vừa lòng nghe được bên tai truyền đến rên rỉ khàn khàn.

Cố Vân Khê hung hăng túm chặt mái tóc đen nhánh của nam nhân, dùng sức đẩy ra, sức lực chống đẩy trở nên suy yếu, cự tuyệt không được ngược lại càng như là dục cự còn nghênh, câu dẫn mời gọi.

Tần Mặc trầm mặc, ngũ quan tuấn mỹ mà thâm thúy dưới ánh đèn phụ trợ càng thêm gợi cảm làm người si cuồng, bàn tay to lớn nóng bỏng dọc theo khe hở áo sơmi của thanh niên đưa vào âu yếm da thịt tinh tế, xúc cảm tuyệt hảo.

Cố Vân Khê hoàn toàn thua ở dưới sự khiêu khích của Tần Mặc, con ngươi thanh triệt giống như nước gợn đong đưa: "Tôi đồng ý rồi...... Đồng ý rồi!"

Thanh âm trước giờ đều là giọng điệu lạnh nhạt mà hôm nay lại mang theo ủy khuất rung động lòng người.

Hắn yếu thế cũng không có đổi lấy sự thương tiếc của nam nhân, ngược lại người nọ càng thêm không kiêng nể gì kéo áo sơmi của hắn ra, đôi bàn tay to một đường chuyển dời đến hai nụ hồng trước ngực thanh niên mà xoa nắn. Cố Vân Khê rốt cuộc chịu đựng không được, nâng người lên hôn môi nam nhân, vươn đầu lưỡi vào trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua khoang miệng nam nhân, khi chạm đến đầu lưỡi nam nhân lại hung hăng cắn một cái cho đến cắn chảy máu. Hắn tách người ra khỏi người nọ, liếm máu chảy trên môi mình, khóe mắt mang ý cười nhìn Tần Mặc, biểu tình cao ngạo giống một con liệp báo kiêu ngạo khó thuần.

Tần Mặc cười hai tiếng, nắm chặt thân mình Cố Vân Khê, tay đột nhiên phát lực đem hắn lật úp ấn ở trên bàn. Cố Vân Khê đau đến sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa thét ra tiếng. Từ lần trước, hắn kêu Kinh Thiên lại lần nữa điều chỉnh số liệu thân thể, làm cho thân thể hắn cực kỳ thích hợp hoan ái, nên không bao lâu, từ thống khổ chuyển biến thành hưởng thụ.

Miệng bị Tần Mặc phong bế, âm thanh rên rỉ khó nhịn bị khóa ở trong miệng, thanh niên say mê nheo lại đôi mắt.

Nhà ăn quanh quẩn tiếng thở dốc đứt quãng cùng thanh âm rên rỉ, Tần Mặc nhìn thanh niên bị y ấn ở trên bàn tùy ý khinh nhục, tà tứ liếm liếm khóe miệng. Dùng lực mạnh đâm vào thiếu chút nữa đem Cố Vân Khê đỉnh cho té ngã. Y quên hết tất cả, đôi tay sờ vào thanh niên trước ngực gắt gao nắm hai viên hồng anh, đôi môi cực nóng hôn qua phần lưng thanh niên, lưu lại một cái dấu hôn xanh tím. Nhưng y vẫn không hài lòng, y muốn nghe thanh âm Cố Vân Khê xin tha, muốn nhìn bộ dáng người này yếu ớt khóc thút thít.

Cố Vân Khê nhanh chóng bị loại khoái cảm này làm cho phát điên, hắn thở hổn hển, muốn quay đầu lại xem tên hỗn đản kia nhưng lại không có sức lực tránh thoát kiềm chế của Tần Mặc. Nhưng tra tấn của người nọ đối hắn vẫn còn tiếp tục, so phía trước càng làm người phát điên, thẳng đến khi hắn khóc lóc xin tha, ký kết vô số điều kiện bất bình đẳng, tiếp theo tinh dịch nam nhân sau cuộc hoan ái phủ kín gian nhà ăn.

Vì thế, Tần Mặc dựa vào một hồi bức bách tính ái, thành công cùng Cố Vân Khê bắt đầu sinh hoạt ở chung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro