Chương 11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11
"Công tử, đây là công phu, bất quá cái này cũng không phải là trong truyền thuyết gì hết, bất quá chỉ là một chút võ công cường thân kiện thể mà thôi." Thấy Phượng Tần mang ánh mắt sùng bái từ từ tiến lại gần chỗ mình, Hứa Diệp vô thức lui dần từng bước một về phía sau.
"Vị đại hiệp này, thỉnh cầu ngươi nhận ta làm đồ đệ đi, ta sẽ thực cố gắng học tập, hơn nữa ta sẽ là đồ đệ rất vâng lời." Phượng Tần cung kích khom người khoảng chín mươi độ nói.
Hứa Diệp có điểm khó xử nhìn về phía chủ tử. "Này...công tử, nhận hay không nhận ngươi làm đồ đệ không phải do ta quyết định được, thỉnh ngươi hỏi thử chủ tử của ta xem."
Hứa Diệp đưa Phượng Tần đến chỗ nam tử mặc ngân bào nói: "Hai vị này là chủ tử của ta."
"Oa, đại hiệp, công phu của ngươi lợi hại như thế, vậy chử tử của ngươi không phải càng lợi hại hơn sao?" Phượng Tần hưng phấn hỏi. Mới đầu yêu thích văn hóa Trung Quốc, công phu chính là lí do lớn nhất, lúc nhỏ đã đặc biệt thích xem phim của JackyChang (Thành Long), có thể nói hắn là fan trung thành.
Vừa thấy Phượng Tần đi tới, nam tử vẻ mặt tươi cười vội nói: "Nhĩ hảo, tại hạ là Lạc Quân Tề, vị này chính là đại ca của tại hạ, Lạc Quân Tường."
Chờ Lạc Quân Tề giới thiệu xong, Lạc Quân Tường nhìn Phượng Tần gật đầu thể hiện hảo ý.
"Nhĩ hảo, tên ta là Tiểu Phượng, thật cao hứng khi quen biết các ngươi." Phượng Tần nói tên mình xong, cúi đầu không ngừng nhìn ngó xung quanh mình, giống như đang tìm kiếm vật gì đó.
Hành động này không khỏi khiến ba người Lạc Quân Tường cảm thấy kì quái, Quân Tề hỏi: "Tiểu Phượng, ngươi đang tìm cái gì vậy, có phải đã đánh mất đồ vật gì không?" Nói xong, Lạc Quân Tề cũng cúi xuống nhìn trái nhìn phải nghĩ muốn tìm lại giùm.
"Ta không có đánh mất đồ vật gì a." Phượng Tần vẫn cứ cúi xuống. "Chính là ngươi vừa mới nói "Tại hạ gọi là Lạc Quân Tề" cho nên ta mới tìm Lạc Quân Tề ở mặt đất kia, còn có đại ca của Lạc Quân Tề ở mặt đất kia nữa, bọn họ ở đâu?"
Ngất! Tiểu tử này từ đâu tới vậy? Ngay cả hai chữ căn bản nhất "tại hạ" cũng không biết là ý gì. Quân Tề liền ngã ngay xuống mặt đất.
"Ha ha ha...Thú vị!" Nghe được lời nói của Phượng Tần hơn nữa lại thấy hành động ngã rất khoa trương của Quân Tề làm Lạc Quân Tường từ lúc đầu vẫn lặng yên không nói giờ không nhịn được liền phì cười.
Hứa Diệp không dám cười lớn, đành phải trộm cười không được phát ra âm thanh.
Nhìn biểu tình khác nhau của ba người làm Phượng Tần thấy không hiểu gì hết, như có làn sương mù che phủ đầu óc. "Sao vậy? các ngươi rất kì quái, chẳng lẽ ta có cái gì bất thường sao?"
Lạc Quân Tường ngừng cười giải thích: "Tại hạ không phải là ý chỉ tại mặt đất, mà ở đây ý là ta."
"Nga, như vậy là hắn muốn nói chính là "Ta gọi là Lạc Quân Tề sao." Phượng Tần tỉnh ngộ, song không kìm nổi phàn nàn trong lòng: "Sao tiếng Trung lại nhiều từ đồng nghĩa như vậy."
Lạc Quân Tề đứng lên, phủi sạch tro bụi trên người nói: "Đúng, ý ta chính là vậy."
"Gia, mọi người đứng ở đây nói chuyện có phần không nên, đối diện có một khách điếm, hơn nữa cũng đã đến thời điểm dùng bữa, không bằng đến chỗ kia ngồi xuống từ từ nói chuyện tiếp." Hứa Diệp cúi ngang người nói với Lạc Quân Tường.
Lạc Quân Tường gật đầu: "Ân, chủ ý này cũng không tệ, không biết Tiểu Phượng có đồng ý đi không?"
"Hảo, dù sao ta cũng hơi đói bụng." Phượng Tần sờ bụng một chút rồi sang sảng nói.
Nói xong, mấy người liền đi đến khách điếm mà Hứa Diệp đã chỉ.

Chương 12
Nghênh Tân lầu chính là khách điếm lớn nhất trong kinh thành, lầu có ba tầng, liếc mắt nhìn qua cũng thấy được khí phái hết sức xa hoa, hơn nữa bên trong lại được trang hoàng tráng lệ, rèm thêu tinh tế.
"Oa, nơi này thật đẹp nga, điêu khắc thật sự tinh xảo! Không thể tin được người cổ đại có thể bày biện tinh xảo được thế này, văn hóa Trung Quốc quả nhiên thâm thúy uyên bác." Phượng Tần phát hiện mình càng thêm thích văn hóa Trung Hoa.
Bước vào đây Lạc Quân Tường cảm thấy Phượng Tần đi trên con đường trước mặt tựa như Lưu ngoại bước vào vườn tiên rực rỡ, hết nhìn trái rồi lại ngó phải, đôi khi còn thấp giọng nói với chính mình.
Theo chỉ dẫn của tiểu nhị, bốn người đi vào một gian phòng hảo hạng của khách điếm. "Xin hỏi các vị muốn dùng các gì ạ? Nghênh Tân lầu chúng ta có đủ món ăn nổi tiếng, như bát trân mãn đàn hương, bái trân châu phiến bối hoàn, ngân hạnh song thủy, bảo trấp khấu liêu tam, đường thổ bạch tái, tương phiền khiếu hóa kê, rất nhiều a, món ăn của chúng ta đều do lão bản dùng loại tương bí mật mà làm nên, các món ăn bên ngoài đều không có đâu." Đợi Lạc Quân Tường ngồi xuống xong, tiểu nhị thấy cách ăn mặc của Lạc Quân Tường và Lạc Quân Tề nhất đinh là phú quý nhân, thế là cố giới thiệu những món ăn ngon của khách điếm.
"Vậy ngươi lấy các món ăn ngươi vừa kể mỗi món một đĩa đi, rồi lấy thêm một ít điểm tâm nữa." Lạc Quân Tường phân phó.
Sau khi tiểu nhị đi ra ngoài đóng cửa lại, Phượng Tần lập tức đem tất cả đồ vật cầm trong tay để hết lên bàn. "Hô! Mệt mỏi quá a!"
"Tiểu Phượng, sao ngươi lại mua nhiều đồ đến vậy?" Lạc Quân Tường tò mò nhìn những vật phẩm hắn để trên bàn, có bóng da, băng đường hồ lô, tiểu đường kẹo, đợi một chút, nhìn kĩ bên trong còn có bộ quần áo cho tiểu hài tử, tuy rằng không phải là hoa lệ, bất quá loại vải dệt này nhìn qua cũng thấy được mặc rất thoải mái.
"Ách...những cái này..." Sao đây? Tiểu Tương đã ngàn vạn lần dặn ta đừng bại lộ thân phận, đặc biệt chuyện Vũ Nhi là hài tử của mình, vì bảo vệ nhi tử, nên dù là bằng hữu cùng phải nói dối, ô...Quân Tường, thực xin lỗi, Phượng Tần một mặt suy nghĩ mặt khác đôi mắt tròn khẽ xao động, bề ngoài đã thanh tú lại còn thêm động tác đó, trong mắt Quân Tường thật sự rất đáng yêu không thể kể xiết.
"Ách, đây là do chủ nhân của ta bảo ta đi mua, hắn có nhi tử năm nay bốn tuổi, vừa đáng yêu lại vừa ngoan." Phượng Tần nghĩ đến nhi tử, không nén nổi cao hứng nở nụ cười.
"Nga, thì ra là thế." Lạc Quân Tường nhìn ra Phượng Tần có điều giấu giếm đối với bọn họ, nhưng nếu hắn không muốn nói thì không cần phải truy hỏi thêm nữa.
Một tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài cửa vọng đến thanh âm của tiểu nhị. "Các vị khách quan, đồ ăn đã được chuẩn bị chu đáo, xin hỏi tiểu nhân có thể mang vào được chưa?"
Lạc Quân Tường chỉnh vạt áo một chút, Hứa Diệp nhìn thấy liền hiểu ý nói: "Được, ngươi mang vào đi."
Tiểu nhị đem các món ăn được chuẩn bị xong đặt từng đĩa một lên bàn: "Xin mời các vị khách quan từ từ thưởng thức."
Phượng Tần bị hương vị những món ăn được nấu nướng tỉ mỉ khéo léo, màu sắc đẹp mắt này hấp dẫn, nước miếng suýt chút nữa chảy ra, những món Trung mĩ vị thế này Phượng Tần đều chưa từng thấy trước đây, ở trong cung cũng chỉ có cơm rau dưa, dù là ở hiện đại cũng không có thấy những món ăn tinh xảo thế này.
Chờ tiểu nhị ra ngoài xong, Phượng Tần không thể đợi thêm nữa bèn ăn một miếng trước tiên: "Oa, món này ăn rất ngon nga, đã lâu rồi không được nếm thử món nào ngon đến vậy."
Quân Tường tao nhã gắp một miếng đưa lên miệng rồi nói: "Ân, món này làm cũng không tệ lắm."
"Ai...đại hiệp sao không ăn vậy, chẳng lẽ món ăn không hợp khẩu vị sao?" Phượng Tần đang ăn cơm phát hiện ra vị đại hiệp võ công lợi hại kia ngay cả đũa cũng chưa có động vào.
Lạc Quân Tường nghe liền biết xưng hô "đại hiệp" này là gọi Hứa Diệp, thế là thản nhiên liếc nhìn qua Hứa Diệp đang ngồi nghiêm chỉnh nói: "Hứa Diệp, ngươi theo ta xuất môn cũng không ít lần, tại sao vẫn câu nệ như thế?"
Hứa Diệp không dám phóng tùng chút nào, mở miệng nói: "Gia, ty chức cùng gia ngồi chung một bàn đã là đại bất kính rồi, sao có thể làm càn thêm nữa?"
"Xuất môn tại ngoại, chú ý nhiều như thế làm gì?" Lạc Quân Tề có điểm không chịu được nói: "Phóng tùng một chút, mọi người ra ngoài dạo chơi, ngươi không nên mất hứng như thế."
"Đúng a, đại hiệp võ công ngươi giỏi như thế cần phải ăn thật nhiều." Phượng Tần cũng thuyết phục thêm, nói xong lập tức gắp một ít thức ăn đặt vào bát của Hứa Diệp.
"Nếu nhị vị gia và công tử đã nói vậy, ty chức đành phải cung kính không bằng tuân mệnh thôi. Xin Tiểu Phương công tử đừng gọi ty chức là đại hiệp, ty chức chỉ là hộ vệ mà thôi." Hứa Diệp khiêm tốn nói.
"Hảo, vậy ngươi cũng đừng trước công tử, sau công tử mà gọi ta, ta nghe rất rườm rà, mất tự nhiên, ngươi gọi ta là Tiểu Phượng đi."
Ăn cơm xong, Phượng Tần tiếp tục tiến công đến điểm tâm đặt trên mặt bàn. "Ô...điểm tâm này cũng rất ngon nga, lát nữa phải mang một ít về cho Vũ Nhi và Tiểu Tương nếm thử mới được." Phượng Tần vừa ăn vừa nói.
Quân Tường nhìn Phượng Tần ăn ngấu nghiến điểm tâm trên bàn như thế, không kìm được thấy có điểm buồn cười. Chính là đột nhiên nghe Phượng Tần nói muốn mang về cho Vũ Nhi và Tiểu Tương ăn, bọn họ rốt cuộc là ai? "Tiểu Phượng, Vũ Nhi và Tiểu Tương mà ngươi nói là ai?"
"Ách, bọn họ là bằng hữu tốt cùng làm việc với ta đó." Phượng Tần có chút không tự nhiên, càng nói dối nhiều hơn nữa.
"Muốn kể đến điểm tâm ăn ngon thì điểm tâm nơi này so ra còn kém xa điểm tâm do trù tử tại gia ca ta làm, ta nếm qua thực là món ngon hảo hạng đó." Lạc Quân Tề nói.
"Hảo hâm mộ a, mấy món ăn bình thường ở nhà ta cũng đã được coi là không tệ rồi, nên càng không cần nói thêm về điểm tâm." Phượng Tần có chút ưu thương nói, đã lâu không có nếm qua điểm tâm, sau này mỗi lần xuất cung để phải ăn đủ thì thôi, còn Vũ Nhi và Tiểu Tương nhất định cũng không có nếm qua nữa, phải mang về cho bọn họ ăn thử.
"Nếu ngươi muốn ăn, lần sau chúng ta gặp lại ta sẽ mang cho ngươi nếm thử. Không biết khi nào chúng ta mới có thể tái kiến?" Theo như lời hắn nói thì có thể thấy được hắn là một nô tài làm thuê mà thôi, so với địa vị của mình đúng là một trời một vực, Lạc Quân Tường không hiểu vì sao mình lại tha thiết muốn nhìn thấy Phượng Tần đến vậy, có thể là vì cách ăn nói đặc biệt của hắn, tùy rằng rất nhiều từ ngữ cơ bản đều không hiểu, chính là không tạo cho người khác cảm giác hắn thực ngu ngốc.
"Ta vào mỗi mùng một đều ra ngoài giúp chủ tử làm việc, vào mùng một tháng sau chúng ta chờ tại gian này của khách điếm, ngươi xem thế nào?" Nhỡ rõ Tiểu Tương đã nói mỗi mùng một Thiếu Đông đều xuất cung, sau này ta bảo Thiếu Đông mang ta đi cùng không phải được rồi sao!
Lạc Quân Tường cẩn trọng suy nghĩ một chút: "Được, ta bất cứ lúc nào cũng có thể ra đây, mùng một tháng sau ta sẽ mang điểm tâm ngon hơn đưa cho ngươi, chúng ta không gặp không về."
"Oa, thật sự tốt quá, Quân Tường, ngươi thật tốt." Phượng Tần cao hứng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro