Chương 9-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9
Sáng hôm sau, khi dùng bữa sáng xong, Phượng Tần nghe Tiểu Tương cùng Vũ Nhi dặn dò hàng nghìn điều rồi mới bắt đầu theo gót Thiếu Đông xuất cung ra ngoài.
Vừa ra cung Phượng Tần như con chim nhỏ tung cánh bay khỏi lồng, làm cho Thiếu Đông nghĩ muốn kéo về nhưng lại không giữ được."Tiểu Phượng (Phượng Tần vì che giấu thân phận nên phải thay đổi ), ta biết ngươi là lần đầu tiên xuất cung, nhưng ngươi cũng không cần phải kích động như thế. Hơn nữa chúng ta xuất cung mục đích chủ yếu là giúp Tiêu công công làm việc, xong xuôi mọi chuyện ngươi đi ngoạn cũng không muộn a."
Phượng Tần kích động nói: "Thiếu Đông, chúng ta đi làm nhanh nhanh, đây là lần đầu tiên ta xuất cung, hảo hưng phấn a."
Thiếu Đông thấy biểu tinh vô cùng hưng phấn của Phượng Tần không khỏi buồn cười nói: "Được được được, ta biết ngươi thực hưng phấn, chính là Tiểu Tương muốn ta phải chú ý đến người, chờ chúng ta làm mọi chuyện xong xuôi, ta liền đưa ngươi đi dạo đường phố."
"Vậy được rồi."
Kỳ thật cái gọi là giúp tiêu công công làm việc chẳng qua là mỗi phiên chợ mùng một giúp Tiêu công công xuất cung mua vài thứ mà thôi. Tiêu công công trước đây theo giúp Hoàng Thượng chuẩn bị y phục hàng ngày đến bây giờ là lão thái giám, ở trong cung địa vị siêu phàm, bởi vì Hoàng Thượng chưa có lập Hoàng Hậu, cho nên trong hoàng cung ngoại trừ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, lời nói Tiêu công công có phân lượng nhất . Mấy năm gần đây Tiêu công công tuổi đã dần lớn, đành phải kêu mấy tiểu thái giám trong cung giúp hắn ra ngoài mua những vật dùng cần thiết. Đây là Tiểu Tương nói cho Phượng Tần biết.
Sau khi hai người mua xong những vật dụng Tiêu công công yêu cầu, Thiếu Đông đưa Phượng Tần đi đến đường cái trong kinh thành, nơi này quả thực là biển người, một ngã tư đường nhìn không thấy phía cuối."Nơi này chính là phố Đông phồn hoa nhất trong kinh thành , tất cả mọi đồ vật cần cái gì thì có cái đó, nhà của ta ngay tại đây, ta một tháng mới xuất cung một lần, ta nghĩ về nhà một lát. Tiểu Phượng ngươi tự mình kiếm những đồ mình thích ở nơi này, ngươi thấy thế nào?" Thiếu Đông nói.
"Đươc a, ta đi dạo trên con đường này là được rồi, dù sao phố này cũng dài như thế."
"Chúng ta phải trở về cung trước khi trời xẩm tối để hướng Tiêu công công báo cáo kết quả làm việc, cho nên hai canh giờ sau nhất định phải gặp lại, đừng muộn nga." Thiếu Đông dặn dò.
"Ân, ngươi yên tâm đi, ta sẽ đúng giờ."
Nói xong hai người liền chia tay rồi đi.
Sau khi cùng Thiếu Đông bái biệt, Phượng Tần một mình cao hứng đi dạo trên đường lớn, ánh mắt tò mò nhìn khắp xung quanh, thấy gì lạ lạ lại đứng nhìn như vậy, một chút cũng không phát hiện dung mạo háo hức thanh tú của mình thu hút bao ánh nhìn, còn có một vài vị cô nương trẻ tuổi ẩn tình lặng lẽ nhìn hắn.
Rốt cuộc nên mua cái gì tốt cho Vũ Nhi và Tiểu Tương đây? Từ trước tới nay Tiểu Tương đều giúp ta, lần này còn mạo hiểm nhượng ta xuất cung, lần đầu tiên ra ngoài ta phải mua lễ vật gì tốt để cảm ơn hắn.
( Thủy: Ý của Phượng Tần nương nương là sau này người còn có thể xuất cung? Phượng Tần: Yes. Bất quá đừng gọi ta là nương nương, ta là nam nhân. Tiểu Tương: nương nương chính là nương nương, không thể sửa a. Bất quá, nương nương sau này còn muốn tiếp tục xuất cung? Té xỉu )
Phượng Tần bước vào một quầy hàng bày rất nhiều sản phẩm dệt tinh xảo phía trước, cầm lấy những mẫu hàng phong phú đa dạng chăm chú nhìn, không biết Tiểu Tương có thích hay không.
"Vị khách quan này, hàng dệt ta bày bán ở đây đều đặc biết được hoan nghênh, ngươi xem thủ công rất đẹp." Lão bản giới thiệu.
Khách quan? Phượng Tần chưa từng được ai xưng hô như vậy liền nhìn trái nhìn phải, quái, bên cạnh mình không có ai khác, hắn gọi ai? Thế là Phượng Tần vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Lão bản, xin hỏi ngươi gọi ai?"
Lão bản nghe xong vấn đề của hắn liền sửng sốt một chút nói: "Chính là công tử ngươi a."
"Ta? Chính là ta không phải làm quan a, cho nên ngươi cũng đừng bảo ta làm khách quan , nghe nói người không có chức vị nếu nói mình là quan thì đều có tội hết a."
Lão bản vừa nghe xong, lập tức cười ha hả: "Ha ha, vị công tử này, khách quan chính là một cái xưng hô mà thôi, không phải nói ngươi làm quan."
Nghe lão bản giải thích xong, Phượng Tần mởi tỉnh ngộ, nguyên lai là như vậy a. Hắn vươn hai tay cầm lấy tay phải của lão bản nói: "Vị lão bản, thật sự rất cám ơn ngươi, ngươi dạy ta thêm một từ , vì cảm tạ ngươi, hàng dệt thủ công này ta mua, xin hỏi bao nhiêu tiền?"
Lão bản nói: "Ba lượng bán cho ngươi đi."
Đáng thương cho Phượng Tần trên đời này không biết đến hai chữ mặc cả, người ta yêu cầu bao nhiêu liền đưa đúng bấy nhiêu, xuất ra ba lượng bạc đưa cho lão bản: "Đây, cảm tạ ." Mua xong, Phượng Tần lễ phép nói lời cảm tạ với lão bản rồi bước sang gian hàng kế tiếp .
Tại biển người đông đúc ở ngã tư đường lớn đây có không ít người thấy được chuyện đó, trong đó có ba nam tử dáng vẻ xuất chúng, đặc biệt vị nam tử mặc ngân bào (trường bào màu bạc) ở giữa kia, khiến cho người ta có cảm giác không hừng hực khí thế mà vẫn uy nghiêm.
"Đại ca, ngươi xem tiểu tử này có thú vị hay không, liệu có phải từ núi xuống không nữa, không chỉ nói chuyện không đúng tiêu chuẩn, ngay cả xưng hô khách quan cũng không biết, hơn nữa đồ hắn mua chỉ cần 1 lượng bạc cũng có thể mua được , hắn không mặc cả, trực tiếp giả thù lao, cuối cùng còn nói cám ơn. Ha ha! Thú vị." Vị nam tử đứng bên cạnh mặt mày tươi tắn cười nói.
Nam tử mặc ngân bào không để ý đến lời hắn, chậm rãi nhìn thân ảnh dần xa, có cảm giác đã từng gặp qua ở đâu rồi, nhưng chính mình thật không biết người này, diện mạo thanh tú xuất trần lại thêm tính cách cởi mở như vậy.
Phượng Tần còn mải mê vì nhi tử bảo bối chọn lựa đô chơi nên không hề biết mình nhất cử nhất động đều bị người ta quan sát, bàn tán một chút, Phượng Tần lúc này đang nhìn túc cầu thấy so với bình thường mình hay chơi nhỏ hơn một chút, nhưng mà được chế tạo vô cùng rắn chắc, nhớ lại trước kia mình phi thường thích bóng đá, khi còn tại Anh quốc mỗi lần tan học đều cùng bạn bè đá bóngcho dù sau khi sang trung Quốc cũng thường xuyên cùng bọn Lí Lâm thi đấu. Nhớ cảnh tượng đá bóng trước kia, Phượng Tần không khỏi mỉm cười, quyết định mua bóng da này về cùng nhi tử chơi đùa.
"Lão bản, bóng da này ta muốn , bao nhiêu tiền?"
"Một lượng bạc."
"Oa, hảo tiện nghi nga, cám ơn ngươi." Phượng Tần vui vẻ đem tiền đưa cho lão bản.
Sau khi lấy bóng da xong, Phượng Tần đột nhiên nghe thây tiếng ồn ào từ phía trước truyền tới.

Chương 10
"Uy, lão già cứng đầu, mau đưa tiền a, bổn đại gia đã nói trước hôm nay sẽ qua thu bảo hộ phí của ngươi, ngươi còn muốn giả ngu a!" Mấy tên lưu manh mặt mày dữ tợn phục trang lôi thôi đối với một ông lão bán hàng ăn quát to, trong đó một tên còn hất đổ thức ăn của ông lão, chung quanh có không ít người vây xem, chính là không ai dám đứng lên giúp đỡ.
"Các vị đại gia, ta thật sự không có tiền a, các ngươi xem thức ăn hôm nay ta còn không có bán được, van cầu các ngươi thương xót cho lão già cả yếu ớt đi." Ông lão ăn mặc mỏng manh van cầu.
Tên cầm đầu nói: "Không có tiền thì đừng có đứng ở đây mà mở hàng, ai chẳng biết muốn buôn bán ở đây thì phải đưa bảo hộ phí hả?"
Nhìn thấy chuyện như vậy, Phượng Tần thấp giọng hỏi người đứng bên cạnh: "Xin hỏi, bảo hộ phí là gì? Nhất định phải đưa sao?"
Người nọ hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn mấy kẻ kia, rồi mới cẩn thận nói :"Đâu có cái gì là bảo hộ phí, mấy tên này quả thực là lưu manh. Nếu đưa chúng tiền thì chúng sẽ không quấy phá sạp này của lão bản đâu; nếu không đưa tiền thì kết cục giống với ông lão bán hàng ăn này đó."
"Chẳng lẽ phố này là của bọn chúng nên chúng mới đến lấy tiền, hoặc là chủ nhân của bọn chúng sai chúng đến thu tiền?" Phượng Tần thấy khó hiểu liền hỏi.
"Vị công tử này chẳng nhẽ từ nơi khác mới đến đây?" Một vị đại thẩm tay cần giỏ thức ăn nghe Phượng Tần nói vậy liền hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, ta mới đến đây cũng không được lâu lắm." Tính toán theo thời gian mình ngược về cổ đại thì cũng mới có mấy tháng, không được coi là lâu.
Vị đại thẩm kia nghe xong dáng vẻ khó trách được Phượng Tần không biết liền nói: "Phố này là thuộc về triều đình, làm sao mà của bọn chúng được. Bọn chúng bất quá cũng chỉ là lưu manh nơi này, ngày thường đến chỗ những than chủ thế này thu tiền xem như là bảo hộ phí đó, kì thật chính là muốn than chủ trả thù lao cho bọn chúng, để chúng không quấy phá mình, để mình có thể an an ổn ổn buôn bán."
Phượng Tần nghe xong thập phần sinh khí nói :"Thế này thì còn có hoàng pháp sao? Khi dễ người như vậy, không được, ta muốn đi giúp lão nhân gia này."
Vị đại thẩm kia nghe thấy thế lập tức kéo hắn lại, nhìn dáng người nhỏ nhắn của hắn nói: "Vị công tử này ngươi đừng có ngốc vậy, đầu tiên không nói ngươi một thân một mình, bọn chúng những mấy người kia, hơn nữa mỗi kẻ đều cao khỏe hơn ngươi, người làm sao mà giúp a? Rất nguy hiểm đấy."
"Chẳng lẽ cứ để cho bọn chúng khi dễ lão nhân gia như vậy?" Phượng Tần lách ra khỏi bàn tay của đại thẩm kia, đi đến trước ông lão nói: "Mấy người các ngươi như vậy khi dễ một vị lão nhân gia, các ngươi không thấy xấu hổ sao? Hơn nữa, phố này cũng không phải của các ngươi, dựa vào đâu mà đòi thu bảo hộ phí gì đấy hả?"
Tên lưu manh thấy có người đứng ra bênh vực ông lão, hắn kéo ống tay áo lên quát lớn: "Lá gan của tên tiểu tử này đúng là lớn, dám đến quấy rầy bổn đại gia thu bảo hộ phí, chờ coi ta với ngươi cùng đánh ở nơi này xem sao!"
Ông lão bán hàng ăn vộii vàng nói: "Công tử, hảo ý của ngươi lòng ta xin nhận, bọn họ người đông thế mạnh, công tử nên nhanh đi đi,"
"Đừng sợ, lão nhân gia, ta sẽ cẩn thận." Phượng Tần ân ủi nói.
"Xem ra tên tiểu tử ngươi cũng thật lớn mật, chờ xem lúc này ta dạy ngươi thế nào là đạo lí làm người." Nói xong, tên lưu manh giơ tay túm lấy Phượng Tần kéo đến, nắm đấm hướng đánh về phía Phượng Tần.
Đúng lúc này, nam tử mặc ngân bào vẫn đứng ở một bên nhìn chuyện đó lập tức phân phó: "Hứa Diệp."
Hứa Diệp đã nhiều năm đi theo chủ tử, vừa nghe thấy chủ tử gọi đích danh mình liên biết chủ tử muốn căn dặn sự tình gì, tức khắc sử dụng khinh công phi thân đến đứng trước Phượng Tần, nhấc chân đá tên lưu manh bay sang một bên. Mấy tên khác thấy vậy liền tụ tập lại quanh Hứa Diệp khoa chân múa tay, đánh hắn. Bất quá bọn họ sao có thể là đối thủ của Hứa Diệp, không đến vài chiêu, liền thành một lũ mặt mày thâm tím hết cả quỳ rạp trên mặt đất.
Đúng lúc này quan binh nghe thấy tiếng ồn lập tức đến chỗ này, thấy mấy tên lưu manh quỳ rạp trên mặt đất, người dẫn đầu đang định mở miệng, Hứa Diệp ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu rồi hắn mới cung kính: "Dạ, ty chức sẽ xử lý cẩn thận, đem mấy tên lưu manh này mang đi."
Sau khi chờ quan binh đem mấy kẻ kia đi, dân chúng xung quanh cũng tản ra, chỉ có Phượng Tần vẻ mặt si ngốc nhìn Hứa Diệp.
Hứa Diệp bị nhìn như vậy thấy có chút quái lạ, thế là tò mò cung kính hỏi: "Xin hỏi công tử đang nhìn gì vậy?"
"A! Chẳng lẽ đây là công phu trong truyền thuyết sao?" Phượng Tần sùng bái nhìn Hứa Diệp nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro