Quyển 1- Chương 21 & 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giả tử dược gây thương tổn với thân thể nặng nề, tuy mạch Phượng Minh lúc này đã dần hồi phục, nhưng vẫn miên man mê mệt mấy ngày liên tiếp. Thế cục Tây Lôi rối ren bất ổn, Phồn Giai vương thất đã lên tiếng đòi báo thù, trong triều quần thần nhao nhao phản đối, chống biến loạn.

May thay công phu đối ngoại che giấu của Dung Vương rất điêu luyện, nên trăm sự trong triều đều được xử lý đích đáng.

Đủ loại sự việc cứ nối nhau diễn ra, vậy mà Phượng Minh vẫn cứ mê mệt say ngủ không hay biết gì.

Sau giờ ngọ, trung cung lại tiếp tục duy trì kéo dài cái bầu không khí tĩnh lặng suốt mấy ngày gần đây.

Ngay giữa đại sàng một thân ảnh được an trí ổn thoả vẫn đương bị ánh nhìn của mọi người theo dõi sát sao. Trong ấy, ánh mắt nôn nóng tha thiết nhất, hiển nhiên đến từ Dung Vương.

"...Ừhm.." Đột nhiên, đôi môi tái vốn khép chặt chợt bật ra một thanh âm nhè nhẹ. Trên gương mặt say ngủ hiển hiện một nét phớt hồng bất thường, thảng như dự đoán cậu đã gần tỉnh lại.

Tim mọi người, lập tức như căng ra, tất cả đều cùng nín thở chờ đợi.

Hàng mi rậm dài, khe khẽ rung rung rồi dưới ánh mắt kỳ vọng của tất cả, nó đột nhiên lay động. Một hồi sau, thình linh mở ra.

Đôi mắt đen lay láy ấy sau nhiều ngày khép chặt, đã thốt nhiên mở ra.

Phượng Minh vừa mở mắt, tất thảy mọi người trong thái tử điện nhất loạt nhốn nháo đứng dậy.

"Thái tử đã tỉnh dậy!"

"Đã tỉnh dậy rồi..."

"Trời ban phúc..." tiếng khấn nguyện của Thu Lam, trong trẻo chen lẫn trong vô vàn những tiếng mừng vui kinh ngạc của mọi người xung quanh.

Dung Vương sải một bước đến gần, kim đao đại mã ngồi bên giường nắm cổ tay Phượng Minh xem xét mạch đập, rồi cuống quýt: "Nhớ rõ ta không? Trong người có chỗ nào khó chịu không?

Phượng Minh vừa tỉnh, toàn thân không chút sức lực. Ngẩng đầu thấy Dung Vương, mới nhớ ra mọi chuyện đã xảy ra, vừa định mở miệng nói, thì chỉ thấy một thanh âm lanh lảnh chói tai vừa cười vừa nói: "Dung Vương ngài chớ nên lo nghĩ, linh dược đã hoàn toàn hết hiệu lực, thần dám dùng tính mệnh mình đảm bảo. Thái tử hôn mê đã bảy ngày, hôm nay tỉnh lại, đích thật đúng lúc."

Người đang nói toàn thân vận toàn lam gấm, cằm nhọn, con mắt dài mà hẹp, trên tay đương phe phẩy một chiếc quạt có hình dáng cổ quái, chính thị Tây Lôi đệ nhất dược sư Hạ Quản. Hắn là kẻ trời sinh tính quái gở, tính tình lầm lì khó hoà hợp, ngoài những lúc chịu sai bảo từ vương thất, lúc nào cũng chỉ ru rú trong nhà, được xem như một kỳ nhân hiếm thấy trên thế gian.

Phượng Minh uống giả tử dược, đích thị cũng từ tay kẻ này mà ra.

"Ha ha, thái tử cát nhân thiên tướng, đại dũng đại mưu, nhất cử diệt trừ tận gốc kẻ có dã tâm bất chính, quả tình mang cốt cách đích thực như tiên vương." Đồng tướng quân tay cầm bảo kiếm bên hông, nét mặt tỏ ý tán tụng.

"Diệt trừ tận gốc kẻ có dã tâm bất chính?" Phượng minh ngỡ ngàng hỏi.

"Kẻ có dã tâm bất chính, đương nhiên ám chỉ Phồn Giai Vương Phu An Tuần, kẻ đã đến đây gây nhiễu loạn Tây Lôi ta. Thái tử một đao, đã dọn dẹp sạch sẽ, thật sảng khoái quá."

An Tuần đã chết?

"Hả?" Phượng Minh há mồm kinh hãi thốt lên một tiếng, cảm thấy như cánh tay áo đang bị Dung Vương nắm lấy có đôi chút lay động, lập tức ngậm miệng.

Cậu trước khi uống "Độc dược" đã từng ngờ rằng Dung Vương đã hãm hại mình, nhưng giờ đây khi vừa thấy bản thân khả dĩ có thể tỉnh lại, tức khắc hiểu rõ rằng những phỏng đoán của mình đều lầm lạc. Những sự tình sao lại phát triển một cách quỷ dị như vầy, chân tướng sự việc ra sao, căn bản nguồn gốc như thế nào đều không hay biết, nhưng nhớ tới lời giáo huấn của Dung Vương trước đây: "Không biết cũng phải giả bộ như rất am tường.", lập tức vội vàng tỏ vẻ thâm sâu khó dò để phối hợp theo, rất nhanh gật đầu đáp: " Không sai, hắn quấy nhiễu Tây Lôi, quả thực đáng chết."

Nhưng rồi lại không thể kềm lại suy nghĩ: An Tuần đã chết, vậy mối tình thứ hai của vương hậu biết phải làm sao? Bất quá chẳng qua tên khốn An tuần cư nhiên lại bức ta uống độc dược, chết cũng là đáng kiếp."

Vì thế liền sau đó bèn gật đầu mạnh thêm lần nữa: "Phải, đáng chết."

Hết thảy chúng quan tại thái tử điện, những người đã chăm sóc lúc Phượng Minh bệnh đều nhất loạt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy thái tử điện hạ hiện thời so với kẻ khiếp nhược hèn nhát ngày trước, suốt ngày chỉ biết đến trốn tránh, tính tình tuyệt nhiên không chút tương đồng, hơn nữa càng ngày càng quyết đoán anh minh sáng suốt hơn, quả là một thái tử tài năng, không khỏi vui mừng hết đỗi, miệng tủm tỉm cười.

Phượng Minh mệt mỏi tựa vào lòng Dung Vương, thân thể tuy thập phần suy yếu nhưng vẫn khiên cưỡng cư xử mọi việc dưới dáng dấp thái tử, Thu Lam nhanh nhẹn mang tới một chén dược thảo ấm đến kề bên miệng cậu.

Sở tướng quân cũng vậy, đối với Phượng Minh vừa hồi tỉnh chắp tay, thanh âm tựa như một hồi chuông lớn: "Thái tử ở tại tình thế ngặt ngèo, một kế chém chết An Tuần, khiến Tây Lôi không rơi vào thế rối ren. Suy tính ấy tuy có đôi chút lỗ mãng, nhưng nghĩ kỹ lại, có thể tiêu trừ hậu hoạ, cũng cố lòng tin của quần thần quan lại. Hiện giờ điều cốt yếu là làm sao giải quyết lũ mật thám tại Tây Lôi, đại sự đã thành. Lũ mật thám của An Tuần tại Tây Lôi, vi thần đã bắt được phân nữa, đương nhiên chúng đang nhận nghiêm hình tra khảo, có kẻ đã khai ra rằng, chúng vẫn còn có đồng bọn, sẽ nhắm đến các giếng nước trong thành mà hạ độc, để khiến Tây Lôi nảy sinh nội loạn. Sự tình trọng đại như vầy, xử trí thế nào, thỉnh Thái tử cùng Dung Vương chỉ dạy." Từ khi Phượng Minh đại triển thần uy phát ngôn câu: " Viễn giao cận công", địa vị cậu trong lòng chúng tướng phát triển càng lúc càng nhanh, và giờ đây đã được công nhận có tư cách định đoạt triều chính như Tây Lôi Vương.

Đồng tướng quân cả cười nói: "Sở tướng quân hà tất chi phải lo lắng. Dung Vương đã nói rồi, thái tử khi tru sát An Tuần vốn đã từ sớm chu toàn kế hoạch, dù có là mật thám rải độc hay đại quân Phồn Giai xâm phạm biên giới, đều có thể ứng phó thoả đáng. Giờ tháii tử đã tình, càng không có đại sự nào hệ trọng nữa."

Phượng Minh nghe mà không hiểu gì, nghĩ thầm Dung điềm hẳn đã giở trò gian trá, không biết hắn đã đem chuyện tốt lành gì vác lên người mình, không khỏi ngoảnh đầu lại, nheo mắt nhìn Dung Vương.

Dung Vương nhìn cậu mìm cười, nhẹ giọng nói: "Ngươi vừa tỉnh, tạm thời chớ nên tổn hao tinh lực." Ngẩng đầu lên đảo mắt một vòng, cao giọng nói: "Thái tử vừa tình, các vị đã khổ cực nhiều ngày, lúc này khả dĩ có thể an tâm rồi. Hãy quay về nghỉ ngơi đi. Đồng tướng quân, sự vụ Phồn giai, tiếp theo do ngươi tiếp quản. Sở tướng quấn, về phần mật thám gian tế trong nước, phải chú tâm đề phòng hơn, để tránh tai hoạ loạn lạc bốn phương." Đoạn đảo qua vị dược sư lúc này đang ngáp dài bên cạnh mình, khoé miệng hơi cong lên, "Dược sư tiếninh, thần thể thái tử vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thỉnh tiên sih tạm thời lưu lại tại thái tử điện ngoại, ngừa có biến chứng."

Mọi người thấy Dung phương điều phối thoả đáng, lại thấy Phượng Minh đã tỉnh, nhất tề cho là phải, lần lượt vội vàng đi giải quyết công việc của bản thân mà rời đi.

Hạ Quản vì Phượng Minh mê man,bị Dung Vương đùng đùng nộ khí kéo đến đây bồi bạn đã qua bảy ngày, trong lòng sốt ruột cuống cuồng, khom người đáp: "Dung Vương, Hạ Quản rời viện trung thảo dược nhiều ngày chưa ai chăm sóc, thỉnh ngài cho phép Hạ Quản đi xem chừng một lần, sau đó lập tức quay lại thái tử điện theo mệnh lệnh."

Dung Vương hiểu rõ kẻ này ham thích y học như tính mệnh, những thảo dược càng hiếm quý khó có được càng được hắn coi như bảo bối cục cưng, nhẹ gật đầu: "Tốt, đi sớm về sớm. Thảo dược để thái tử phục hồi, không được phép sai sót."

"Tạ ơn Thái tử, tạ ơn Dung Vương!" Tinh thần Hạ quản phấn chấn, khom người hành lễ, mặt lộ nét cười vội vã chuồn đi.

Cung điện to lớn đến vậy, đã lập tức an tĩnh trở lại. Thu Lam cũng lanh lẹ, hiểu ngay ý Dung Vương muốn một mình cạnh Phượng Minh, vẫy tay ra hiệu các thị nữ tả hữu hai bên, yên lặng thi lễ, rồi cũng nhau rút khỏi thái tử điện, đóng đại môn.

Giữa Thái tử điện, chỉ còn mỗi Phượng Minh cùng Dung Vương.

Cửa đại môn vừa khép, Phượng Minh thấy mình căng thẳng, quay đầu lại, thấy ánh nhìn tha thiết như thiêu đốt của Dung Vương, tựa hồ như tâm và thân đang giằng co để trụ vững.

Ánh mắt ấy, tựa hồ như khiến thân nhiệt cậu hâm hấp như đương sốt.

"Người..." Trong bụng dù có rất nhiều câu hỏi quan trọng muốn thốt ra, nhưng vừa mở miệng, Dung Vương đã đè nén, chậm rãi bao phủ môi Phượng Minh.

Nụ hôn nóng bỏng, thảng như thấy một vòng tay từ từ xiết chặt quanh eo, khiến Phượng Minh ngập chìm trong mùi hương của Dung Vương.

"Ngươi thật là yêu tinh hại người mà" Dung Vương vẫn vừa như khe khẽ vân vê làn môi, vừa như đem hết những lo âu mấy ngày đằng đẵng qua phát tiết hết cả. "Cư nhiên lại có thể ngủ một giấc mê mệt bảy ngày trời."

"Ngươi... ngươi mới là kẻ hại người..." Dường như luận bàn về oan ức, Phượng Minh mới nhận thấy mình càng lúc càng tủi thân.

Không cần hỏi cũng biết nhất định chính Dung Vương đã bí mật lôi cậu vào mà tính toán chiêu bài ấy, hơn nữa ngay đến một tiếng dặn dò cũng không đả động đến.

Thế nhưng khi thần hồn đang si mê thuần tuý trong nụ hôn ngọt ngào kia, làm sao khiến cậu mở miệng phản bác lại được đây?

hồn lạc tây lôi đệ nhị thập nhị chương

Phượng Minh đánh chết cũng không thừa nhận đêm qua vì hôn quá say mê cuồng nhiệt mà mất tri giác, cậu đem tất cả nguyên nhân quy đổ cho Dung Vương vì đã không đề cập với mình về công dụng của cái thứ thảo dược cổ quái kia, khiến cho cơ thể suy yếu đi.

Chính vì nguyên do ấy mà mới tinh mơ tỉnh dậy, cậu đã liên tiếp phóng những ánh mắt công kích ác liệt nhắm thẳng vào Dung Vương.

"Ngươi còn không mau đem tất cả nội tình mà giải thích rõ ràng ra!" bày ra lập trường của kẻ bị hại, Phượng Minh cuộn mình trong ổ chăn tách khỏi Dung Vương một khoảng, để biểu đạt sự bất mãn.

Dung vương vươn tay, lâp tức kéo cậu lại mà ôm ấp trong lòng, thổi nhẹ một cái vào tai Phượng Minh, cười nói: "Hôm qua chẳng phải đã giải thích rõ nguyên nhân rồi hay sao?"

"Hôm qua?" Nhớ tới những nụ hôn dài hoang đường phóng đãng ấy, sau đó lại còn vì thế mà mê muội mơ màng, nhớ đến những việc mất mặt hôm qua, Phượng Minh càng nghiến răng nghiến lợi.

"Được rồi, để ta từ từ giải thích cho ngươi."Thấy Phương Minh tức giận, Dung Vương vội vàng vỗ về, đem tất cả sự tình kể lại từng chút một.

Hắn dụng tài ăn nói của mình, thiệt xán sinh hoa. Làm An Tuần nôn nóng nhập cung Vương hậu ra sao, vội vàng gấp gáp lập ra kế hoạch đó thế nào, làm sao đem dụ An Tuần bước vào di cung Di Hoà Viên cô tịch, cứ liên tiếp rủ rỉ một mạch bên tai, tỉ mỉ giải thích, không chút nào không minh bạch.

Phượng Minh ngây người khi nghe hắn nói, thầm nghĩ: Hoá ra ngay từ lúc chúng ta vừa hồi cung, hắn đã lập tức nghĩ ra nhiều chuyện như vậy.

Khi nghe An Tuần dù đã ép mình uống "độc dược" còn chưa từ bỏ ý định, muốn đâm một nhát để chứng thực thái tử thực đã chết, Phượng Minh kinh sợ "Ôi trời" một tiếng.

Dung vương liền nói: "Không cần sợ, ta làm thế nào để hắn tổn thương ngươi chứ. Chỉ vì hắn nhất định làm thế, ta vạn bất đắc dĩ mới buộc lòng xuất hiện, đem một đao chém chết An Tuần. Ôi, công bại thuỳ thành."*

Phượng Minh hừ lạnh một tiếng: "Không cần đóng kịch. Phải như ngươi không lao vào cứu ta đã có những suy nghĩ lầm lạc rồi. Nói, vì sao không đem sự tình bàn bạc với ta trước? Hại ta xem bị hù chết?

"Thời gian quá cấp bách, khi lập kế sách này thì An Tuần đã nhập cung rồi, đâu có thời gian cùng ngươi tường minh rành mạch được? Lại nói, An Tuần quả cáo già, cả thiên hạ này e chỉ có một người có khả năng phiến gạt hắn là vương hậu thôi. Phải như ngươi sớm biết chân tướng, trong lúc nguy cấp khó tránh khỏi để lộ chân tướng."

"Nguỵ biện!" Phượng Minh lại hừ một tiếng, nhớ tới đoạn An Tuần đã cắt đặt gian tế, cau mày nói: "Ngươi giết An Tuần, vậy chẳng phải Tây Lôi sẽ đại loạn sao? Phồn giai phò mã chết đi, nhất định họ sẽ báo thù, còn cả lũ gian tế kia cũng đã đủ nhức đầu rồi." Lại nhớ đến những lời chúng tướng có nói, cậu liền liến táu thanh minh: " Ta không có kế sách gì vẹn toàn đâu đó. Ngươi đã reo rắc lời nói dối nào vào bọn Đồng tướng quân? Nói ta tỉnh lại sẽ có thể đem sự tình ra xử lý ổn thoả? Đừng có đem hết trách nhiệm đổ lên đầu ta!"

Dung Vương lặng yên nhìn chăm chú nhìn điệu bộ khẩn trương căng thẳng của Phượng Minh, đôi môi tái có hơi nhếch lên, dịu dàng nói: "Ngươi sợ cái gì, ta lẽ nào lại hại ngươi? Mưu kế vẹn toàn là tại ta đây, ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói ngươi biết."

Hắn thanh âm trầm thấp hoa lệ, từng từ từng từ một khe khẽ thì thầm bên tai, có sức hấp dẫn quyến rũ đến ma mị.

Tim Phượng Minh đột nhiên đập thình thịch, tức thì xấu hổ đỏ mặt ngồi bật dậy, vẫn như thấy thiêu đốt nơi vành tai, cúi đầu không cam tâm nói: "Ta vì cái gì để muốn hôn ngươi? Giang sơn của ngươi, vương vị của ngươi, phiền phức cũng chính ngươi rước lấy... Ô.. ô..."

Mới nói được nửa chừng, Dung Vương đã trườn lên bao phủ lên người cậu, cắn nhè nhẹ vào đôi môi sưng tây.

Tức thì hơi thở căng thẳng khẩn trương.

Vị ấn trầm hứng khởi, tràn ngập lan toả bao phủ toàn bộ cung điện, tựa hồ có thể nhìn thấy từng làn, từng làn hương lay lay động động.

Tấm chăn tơ rơi xuống, Dung Vương mạnh mẽ đè chặt hai tay Phượng Minh đang quơ quào lung tung lại, đoạn không ngừng dùng thân thể mà ve vuốt mặt trong bắp vế Phượng Minh. Trong miệng Phượng Minh đầy vị khoái lạc, hắn cúi xuống đem tiếng phản kháng của Phượng Minh nhấn chìm phong toả lại. Duy chỉ còn có đôi mắt đen lay láy cứ không ngừng cố gắng ngoan cố, mở trừng trừng nhìn Dung Vương.

Vẫn tiếp tục duy trì nhịp độ tấn công phù hợp, trong lúc hưởng thụ sự ngọt ngào ấy Dung vương cố lôi kéo Phượng Minh, đợi cậu cùng nhập hoà vào cái thiên đường tuyệt mỹ ấy, không ngừng dùng đầu lưỡi dụ dỗ mê hoặc.

Dần dần, đến cả cắp mắt kia rốt cuộc cũng chẳng thể kháng cự mà thất bại, lún sâu vào nhu tình lưu sa.

Đương lúc động tình, thái tử điện ngoại chợt truyền đến một tiếng nói.

"Thái tử, thảo dược đã được sắc xong, Hạ tiên sinh căn dặn phải uống khi còn nóng.

Thanh âm mềm mại, nguyên lai là Thu Tinh.

Phượng Minh lại càng hoảng sợ, luống cuống đẩy Dung Vương ra, hai hàm khép lại, cư nhiên hung hăng một phát cắn ngay đầu lưỡi Dung Vương.

Dung Vương bị đau, đột nhiên chau mày, không hài lòng trừng mắt liếc Phượng Minh một cái rồi mới buông hai tay thả Phượng Minh ra.

Thu Tinh đẩy cửa, cẩn thận dè dặt bưng theo một bát thuốc nóng màu đen bước vào: "Đây là thảo dược mới sắc, thái tử mau nhanh uống đi." Đưa mắt nhìn qua một lượt, mặt Phượng Minh đỏ bừng, còn Dung Vương cũng đương nằm trên giường, trên mình một chiếc chăn tơ.

Quý tộc vương tôn nam nhân làm chuyện ấy, trong vương cung là chuyện thường thấy, Dung vương vẻ mặt an nhiên ngồi tựa đầu giường, muốn kéo Phượng Minh vào lòng để uống thuốc nhưng Phượng Minh lại vì xấu hổ mà quẫy ra bằng được.

Thu Tinh thấy sự tình kỳ quái, mỉm cười, đem bát thảo dược đưa cho Dung vương, khúc khích nói: "Nô tì xin đi trước, không ở lại quấy nhiều nữa." Rồi nhón chân chuồn mất tiêu.

Khi bóng nàng biến mất, Phượng Minh mới thở dài một tiếng.

Dung Vương cười khà khà hai tiếng, đoạn một tay cầm bát thuốc, một tay kéo Phượng Minh về phía mình, nửa lừa gạt, nửa dụ dỗ để cậu uống cho xong. Rồi đem mưu kế của mình nói vắn tắt: "Sau khi An Tuần bị giết, chúng ta đã bá cáo rằng Phồn giai vương phu trong lúc thăm viếng tây lôi vương mang trọng bệnh đã bị thích khách đột nhập, thị vệ do không phòng ngự kịp, đã gây nên sự vụ thảm thương. Giữa tình cảnh ấy, đức vua cùng An Tuần đã không may bị giết hại. Hẳn nhiên nếu sự việc như vậy Tây Lôi ta mất đi đức vua chịu tổn hại nhiều nhất, cũng đủ để chứng minh kế hoạch ám sát lần này không phải của Tây Lôi. Chỉ có bọn Sở tướng quân, họ đều là những trung thần tử của Tây Lôi, nội tình Tây Lôi họ cũng đều hiểu rõ, sau này khó tránh khỏi việc phải yêu cầu bọn họ trợ giúp. Chúng ta nhất định không nên giấu giếm, nên đã đem chuyện An Tuần bị giết, một lần nói thẳng thắn cho biết."

"Nhưng bọn hắn vì cớ gì lại cho rằng An Tuần là do ta giết? Kế sách này là do ta dự liệu?"

"Thái tử của ta à," Dung Vương lén hôn một cái: "Ta hiện giờ chẳng phải đang dựng nên hình ảnh vĩ đại của thái tử điện hạ anh minh thần vũ, trí tuệ vượt trội hay sao? Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể đạt được lòng trung thành và ủng hộ từ phía quần thần mà thôi."

"Ngươi còn chưa nói đên làm sao để tạm ứng phó với phồn giai vương thất cùng lũ mật thám kia, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tin lời giảo biện của ngươi về lũ thích khách đó đâu. Còn nữa, ta vì sao yếu ớt mà lại tạo nên một hình tượng vĩ đại kia chứ? Mai này đăng cơ chẳng phải chính là Dung Vương giảo hoạt ngươi sao?" Phượng Minh chọc một ngón tay vào ngực Dung Vương.

" Chỉ có mình An Tuần cứ luôn nhìn hướng Tây Lôi chòng chọc như hổ đói. Thê tử An Tuần tuy là tam công chúa của phồn giai vương thất, nhưng dù có được phồn giai vương cưng chiều thế nào cũng chưa hẳn sẽ vì một vương phu mà trực diện hướng Tây Lôi tuyên chiến. Việc khẩn cấp của chúng ta hiện nay chính là dỗ yên tam công chúa cùng Phồn giai vương. Đương nhiên, vài phiền toái nhỏ nhặt chẳng thể tránh được."

"Vậy còn mật thám..."

"Vấn đề mật thám..." Dung vương bí ẩn hấp háy mắt, xoay người, từ đầu giường nháy mắt lôi ra một thư quyển giơ lên: "Danh sách lũ mật thám của An Tuần, phần lớn đều ở tại đây, chỉ cần thái tử điện hạ hạ lệnh một tiếng, chúng ta có thể bắt toàn bộ lũ chúng. Đương nhiên, cũng đã an trí người giám thị tất cả các giếng nước trong thành, từng canh một thử nước giếng, đề phòng bất trắc."

Cuốn danh sách đám mật thám của An Tuần mà hắn tổn hao toàn bộ công phu bản lãnh ngày đêm không ngủ mới có thể hoàn tất, giờ đây đưa cho Phượng Minh, nhưng mặt lại không hề lộ chút sắc tâm đắc nào.

Phượng Minh không biết rõ trong ấy chứa đựng bao gian khổ vẫt vả, miễn cưỡng cầm qua thư quyển, nghi hoặc nói: "Nếu sớm đã có danh sách này, lại còn nói phồn giai vương không khó đối phó, vậy vì cớ gì mà không dám giết An Tuần, còn suy tính mưu này kế kia ghê gớm, một đao chém chết không sạch sẽ lắm sao? Lại còn gạt ta uống độc dược nữa chứ..."

Nghe qua câu oán giận ấy thật khiến Dung Vương tức chết đi được, lại nghĩ tiểu tử này thực sự không hiểu hắn đã phải lao tâm khổ tứ thế nào, quả thực khiến người ta muốn hung hăng hôn hắn nghiêm khắc trừng phạt.

"Vả lại, nước giếng kia hà cớ gì phải để người uống thử? Trong đó nuôi vài con cá chẳng phải đã có thể dụng được hay sao? Cá sống được thì có thể yên tâm mà uống, không cần phải mạo hiểm sinh mệnh của người ta."

Dung Vương thình lình sửng sốt, cư nhiên không ngờ lại có phương cách giản đơn như thế để kiểm tra xem nước có bị hạ độc hay không. Trong lòng vui vẻ, lập tức ôm chầm lấy Phượng Minh hôn một cái, cười ha hả: "Tuyệt diệu tuyệt diệu, thái tử quả nhiên kỳ tài trời phú, cư nhiên thoáng cái lại có thể nghĩ ra một diệu pháp như vậy. Ngươi thông minh như vậy, có lẽ cũng chẳng cần ta tương trợ cũng có thể tạo dựng nên hình ảnh vĩ đại rồi."

Phượng Minh vẫn hồ đồ hỏi lại: "Vì sao ta phải tạo dựng hình tượng chứ? Ngươi đến giờ vẫn chưa giải thích cho ta nghe."

"Vì chúng ta đã chính thức tuyên cáo Tây Lôi Vương băng hà, hiện tại An Tuần thì đã chết, chẳng còn một ai khả dĩ có thể cùng thái tủ tranh vương vị. Hiện giờ thái tử điện hạ coi như thay mặt cho Tây Lôi Vương."

"Tháng ba năm sau đăng cơ là ngươi, ta mấy tháng này có thể tuỳ ý mặc sức đi du hành rồi."

"Không được."

"Vì sao không được?"

"Bởi vì... để đề phòng Phồn Giai vương phái đại quân xâm phạm biên giới, cũng để biểu thị thịnh tình của Tây Lôi đến cái chết của An Tuần, Tây Lôi đã chính thức dâng sỡ nói rõ ràng rằng thái tử điện hạ sẽ tự thân đến Phồn Giai, đón Phồn giai tam công chúa trở về Tây Lôi, dĩ dưỡng thiên niên."

"Cái gì?" Phượng Minh trừng mắt, cơ hồ như nhảy dựng lên, quát to: "Ngươi điên sao? Phồn Giai hiện tại đối với Tây Lôi hận thấu xương tuỷ, ngươi cư nhiên lại ép ta đến Phồn giai chịu chết? Này, ta nói cho ngươi biết, ta không chiếm địa vị thái tử của ngươi, ngươi khả dĩ lúc nào cũng có thể quay lại, không cần dùng kế này đề hãm hại dồn ép ta!"

hồn lạc tây lôi đệ nhị thập tam chương

"Bởi vì... đề phòng Phồn Giai vương phái đại quân xâm phạm biên giới, cũng để biểu thị thịnh tình của Tây Lôi với cái chết của An Tuần, Tây Lôi đã chính thức dâng sỡ nói rõ ràng rằng thái tử điện hạ sẽ tự thân đến Phồn Giai, đón Phồn giai tam công chúa trở về Tây Lôi, dĩ dưỡng thiên niên."

"Cái gì?" Phượng Minh trừng mắt, cơ hồ như nhảy dựng lên, quát to: "Ngươi điên sao? Phồn Giai hiện tại đối với Tây Lôi hận thấu xương tuỷ, ngươi cư nhiên lại ép ta đến Phồn giai chịu chết? Này, ta nói cho ngươi biết, ta không chiếm địa vị thái tử của ngươi, ngươi khả dĩ lúc nào cũng có thể quay lại, không cần dùng kế này đề hãm hại dồn ép ta!"

Dung Vương hơi nhíu mày nói: "Ngươi nghĩ ta muốn thế? Tây Lôi năm nay gặp đại hạn, lương thực thiếu thốn, đã xuất hiện điêu dân náo loạn; lại còn biên thuỳ cường đạo cướp bóc hướng Đồng quốc gây chiến. Giờ nếu thêm phồn giai địch quân, Tây lôi tất sẽ không trụ được. Đại quân Phồn giai đã có động tĩnh, nhưng vẫn chưa xâm phạm biên cảnh tây lôi, xem ra, Phồn giai vương đối với chuyện tiến đánh Tây lôi vẫn còn do dự, và có lẽ vì nguyên cớ ấy mới mệnh lệnh trì hoãn đại quân. Chúng ta nhất định phải nhân thời cơ này giải quyết gấp sự việc với Phồn giai vương thất. Triều đình nay đang thời khắc rối ren, ta kỳ thực không cách nào thông suốt, chỉ có thể thỉnh thái tử thay Dung Điềm một chuyến." Hắn càng nói về sau, ngữ khí lại nặng trĩu xuống, thậm chí còn không gọi "Phượng Minh" mà chuyển thành "Thái tử'.

Phượng Minh vẫn một mực lắc đầu.

Dung Vương không thể làm gì khác, buộc lòng phải uy hiếp: "Phải như Tây Lôi khó giữ, ngươi thân là tây lôi thái tử, chắc chắn sẽ bị giết."

"Hiện giờ so với việc giết chết thì đi sứ vẫn hơn." Phượng minh cúi đầu thì thào: "Ngươi rõ ràng là muốn ta đi chịu tội thay mà."

Thấy phượng minh bộ dạng ủ rũ như vậy, dung vương vừa bực mình vừa buồn cười, kéo cậu vào lòng, khẽ mắng: "Ngươi không tin ta? Muốn ngươi đi Phồn giai, đương nhiên có kế bảo toàn ngươi bình an."

"An tuần cũng đã chết, ngươi có thể cải biến ra kẻ khác."

"Đồ ngốc, An Tuần chết, Phồn giai cũng có kẻ vui mừng. Phồn giai vương không có nam tử, dưới duy chỉ có ba vị công chúa. Ngươi đem tam công chúa về đây,làm tương lai thưởng vương vị ít đi một người, hai tỷ tỷ của công chúa vì thế đều sẽ thich ngươi ngay, nhất định kiệt lực bảo vệ ngươi.."

Lại là tranh đoạt vương vị.

Chỉ có điều cậu không nghĩ tới chuyện vào thời cổ đại thế này đã có sự xuất hiện của nữ vương, thật hứng thú.

Phượng Minh kỳ quái hỏi lại: "Nếu tam công chúa đã có quyền kế thừa vương vị, làm sao nàng ta lại đồng ý đến tây lôi cho được?"

"Ấy là ngươi còn chưa hiểu." Dáng điệu tươi cười của dung vương càng tăng thêm mấy phần, yêu chiều để Phượng Minh ngồi lên chân mình, nhẹ nhàng vòng tay ôm ngang eo cậu nói: "Chồng tam công chúa đã qua đời, nàng lại chưa có con, chẳng khác nào cơ hội đoạt vương vị đã chẳng còn. Lưu lại Tây Lôi, chỉ cần làm minh bạch chuyện không phải bị người ta hại chết, nàng ta nếu thông minh, nhất định sẽ cùng ngươi về tây lôi."

"Nhưng, An Tuần..."

"Chớ sợ. Ta sẽ cho ngươi gặp một người." Dung vương cắt nang lời cậu, kêu lớn: "Dung hổ, vào đây."

Đại môn lập tức khe khẽ mở ra, có một kẻ đang tiến tới gần, quỳ dưới chân họ.

"Ra mắt chủ nhân." Thanh âm thanh thoát non nớt, đích thị là một đứa bé trai khá lớn.

Phượng Minh hiếu kỳ nhìn hắn.

Dung vương gật đầu nói: "Dung hổ, ngẩng đầu lên."

Dung Hổ vừa ngẩng đầu, Phượng Minh tức thời "A" lên một tiếng. Dung hổ sắc nõn nà, trán rộng mắt sáng, toát ra một vẻ đẹp trai phi thường, xem chừng cùng lắm cũng chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, thần thái điềm tĩnh, nhìn qua cũng biết là một thiếu niên từng trải, già dặn.

Hắn cũng họ dung, không hiểu có phải huynh đệ gì với Dung vương hay không. Xem ra Dung gia người nào cũng từng trải lão luyện cả.

Mà không phải, Dung vương đâu phải Dung gia, hắn thuộc vương tộc tây lôi.

Đương lúc Phượng Minh suy nghĩ vớ vẩn, Dung vương mở miệng nói" "Phượng Minh, Dung Hổ đã được nuôi lớn cùng ta, luôn ẩn nấp nơi kín đáo, là hộ vệ luôn sát bên ta. Dung Hổ, đây là chủ nhân mới của ngươi, tây lôi thái tử An Hà, hắn tên thật là Phượng Minh. Ngươi hãy nghe cho kỹ, tên thật của hắn trên đời này chỉ có ngươi biết ta biết, vạn vãn bất khả tiết lộ."

Phượng Minh thầm nghĩ: Lại sai, cái tên này ít nhất cả ta cũng biết,

"Tham kiến thái tử điện hạ." Dung Hổ nhìn Phượng Minh mội hồi thật lâu, ánh nhìn bén sắc, khiến Phượng Minh lại càng hoảng sợ. Sau cái nhìn như thấu thị khắc ghi tướng mạo Phượng Minh vào lòng, hắn cúi đầu nói: "Dung hổ nhất định bảo vệ thái tử điện hạ không thương tổn dù chỉ một cọng tóc."

Dung vương gật gật: "Tốt lắm, ngươi đi đi."

Dung hổ thi lễ, im lặng lui đi.

"Từ nay về sau, hắn sẽ luôn bí mật bảo hộ ngươi."

Phượng Minh cổ quái liếc Dung vương một cái: "Ngươi không định cho rằng ở Phồn Giai, chỉ cần có công chúa và tên hộ vệ này đã có thể bảo đảm an toàn cho ta tại Phồn Giai đấy chứ?"

Dung Vương cười nhẹ, gật đầu.

"Ta không đi."

"Ngươi phải đi."

"Ta không đi!"

Dung vương nhắm mắt suy nghĩ một hồi, đoạn hỏi: "Vậy ngươi muốn sao mới bằng lòng đi?"

Phượng minh không cần nghĩ ngợi, rất nhanh nói: "Ngươi đi cùng ta!"

"Nếu ta khả dĩ có thể rời khỏi Tây Lôi, ngươi cần gì phải lên đường chứ?" Dung vương cười khổ.

Phượng Minh vẻ mặt buồn như đưa đám.

Dung vương lẳng lặng nhìn cậu chăm chăm nửa ngày trời, than một tiếng khẽ khàng, buông phượng minh ra, nhẹ nhàng đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn nơi xa xăm.

Phượng Minh thầm cân nhắc trong lòng không hiểu Dung vương định làm gì để ép buộc mình nghe lời. Chẳng dè rất lâu sau Dung vương lại mở miệng nói: "Nếu vậy, thì không đi nữa."

"Thật không?" Phượng Minh vui vẻ, lập tức bật lên cười lớn.

Dung vương nhẹ gật đầu.

Nhưng sau hôm ấy, liên tiếp ba ngày sau, Dung vương không một lần nào xuất hiện tại thái tử điện.

Ba ngày liền không gặp Dung vương, Phượng Minh thấy trong người khó chịu một cách kỳ lạ.

Thái điện an an tĩnh tĩnh, mền chiếc băng băng lạnh. Ngước mắt trông ra, cung nữ theo hầu, không ai không hoan hỉ. Phượng Minh chăm chú vào cánh cổng chính đóng chặt, mỗi thời mỗi khắc đều vểnh tai nghe ngóng liệu có tiếng bước chân quen thuộc đang đến hay không,

Không hay không biết, bản thân vì không gặp Dung vương, mà đêm tới, giấc ngủ chẳng yên chẳng lành.

Liên tiếp phái nhiều người đến tìm Dung vương, nhưng đều chỉ nhận được hồi báo rằng Dung vương do công việc bộn bề, không thể đến gặp. Phượng Minh tự mình đi tìm, cư nhiên lại bị thị vệ chặn lại ngoài cửa Dung vương điện. Không hề nghĩ rằng dung vương lại có thể tuyệt tình đến thế, nói không gặp là không gặp.

Ta tuy sợ chết thật, nhưng chẳng phải ngươi nên cầu xin để lòng ta chuyển ý hay sao?

Ưng thuận cho ta không phải đi, giờ lại oán giận trong lòng tránh đi toan tính cái gì kia chứ?

Phượng Minh mắm môi mắm lợi giận dữ suy nghĩ suốt ba ngày liền, bực tức quyết định ở lỳ trong cung, kỳ tình đang so sánh chuyện đến Phồn Giai một cách chán nản.

Cũng đã chết qua một lần, còn sợ chết gì nữa chứ?

Ba ngày sau, Phượng Minh nổi giận đùng đùng gào thét đích tên Dung hổ ngay giữa thái tử điện.

Dung hổ vạn bất đắc dĩ, không biết làm gì khác đành phải hiện thân.

"Chủ nhân, người có điều chi sai bảo?"

"Ngươi đi nói với tên khốn dung điềm ấy, ta đi!" Phượng Minh nghiến răng nói: "Ta đi rồi! Gọi hắn tới gặp ta!"

Chẳng dè đâu Dung Hổ vẫn cứ đứng đó không di chuyển, không vội không vàng nói: "Dung Hổ chịu trách nhiệm bảo vệ chủ nhận, tuyệt đối không có chuyện rời bỏ."

Phượng Minh tức giận la hét, triệu một thị vệ khác vào.

"Tìm Dung vương, nói với hắn, ta ưng thuận đến Phồn Giai chịu chết."

Tên chị vệ chạy đi như bay, hai canh giờ sau trở lại bẩm báo: "Dung vương nói, lộ trình thái tử đi nhất định phải chuẩn bị hành trang cho chu đáo. Ngày mai khởi hành, Dung vương sự vụ bộn bề, thứ cho ngài không thể đưa tiễn."

Phượng Minh phát điên lên, cơ hồ như sắp ngất đi. Nhất thời trong lòng chua xót khổ sở, tưởng như chẳng có chuyện gì tới nơi tới chốn trong thế giới cổ đại này, cô linh trơ trợi lẻ bóng, cư nhiên đến cả chỗ dựa duy nhất là Dung vương cũng chẳng tốt đẹp gì.

Trong cơn tức giận, tâm tình không chịu đựng nổi, gật đầu hung hăng nói: "Được, ngươi đi nói với hắn, ta khỏi cần hắn tiễn. Tới Phồn giai rồi, ta vĩnh viễn không bao giờ trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy