Quyển 2 - Chương 1 & 2 & 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vì tinh mơ hôm sau đã lên đường, nên Thu Lam phải giúp Phượng Minh thay đổi y phục từ sớm.

Thái tử lên đường đi sứ, lễ tiết rườm rà là thiết yếu, nên đương nhiên không cần nói cũng biết, chuyện phục sức quan trọng đến nhường nào. Nội y, ngoại khoác, thiết hài, choàng bào, ngọc bội... Phượng Minh thẳng đuột như rối gỗ đứng trong phòng suốt hai canh giờ liền để Thu Lam cùng đám các thị nữ khác hoàn tất bộ y phục.

"Ổn thoả rồi." Thu Nguyệt lùi lại một bước, nhìn lên nhìn xuống một hồi, hớn hở: "Liệu có thái tử nước nào xinh đẹp được bằng thái tử Tây Lôi ta?"

Nhưng Phượng Minh chỉ thấy đỉnh đầu tê rần vì cài kim quan, và toàn thân nhức nhối từ trên xuống dưới. Ngẫm lại chuyện phải  "mạo hiểm" tới Phồn Giai đã gần ngay trước mắt, dù có hơi sợ hãi, nhưng Phượng Minh cũng không khỏi hưng phấn.

Thu Tinh đã quen việc hầu hạ Phượng Minh, biết tính tình cậu không những tốt, mà cách đối nhân xử thế còn thân thiện, nên cứ cười rúc rích không hề câu nệ: "Ta thật muốn Dung Vương được thấy quá đi! Không biết ngài ấy sẽ ca tụng thế nào."

"Đừng nói Dung Vương, chỉ sợ Tam công chúa Phồn Giai vừa gặp thái tử thôi, cũng không rời mắt được rồi ý chứ!"

"Nhưng, sao Dung Vương vẫn chưa tới?"

"Chẳng phải hôm trước đã nói ngài ấy còn bộn bề chính sự nên không đi tiễn được rồi còn gì?"

"Ta không tin. Thái tử đi sứ, lẽ nào ngài ấy cũng không đến?"

Nghe thấy hai tiếng Dung Vương, Phượng Minh hậm hực hừ một cái. Thình lình ngoài Thái tử điện vang lên những tiếng chân bước hối hả, khiến trái tim cậu đập liên hồi. Khi tiếng bước chân gần hơn, thì có hai bóng người nhẹ nhàng bước qua cửa lớn, vào thái tử điện, cung kính cất cao giọng:

"Tham kiến thái tử điện hạ!"

"Tham kiến thái tử điện hạ!"

Chính là Đồng tướng quân và Hạ Quản. Phục trang hai người này cũng không kém phần long trọng, dễ thấy cả hai đã phải trải qua một cuộc vật lộn trưng diện thế nào.

"Ra là hai ngươi..." Nhưng Phượng Minh lại chẳng còn tâm tình đi tán thưởng y phục của họ, thấy không phải Dung Vương, sắc mặt cậu liền tối sầm xuống, ngay đến nhãn tình cũng u ám hẳn đi.

Đồng tướng quân cung kính đáp: "Dung Vương hạ lệnh cho chúng thần đi theo phụ trợ điện hạ. Tiểu tướng mang tinh binh hộ giá, nhất định bảo vệ điện hạ bình an."

"Hạ Quản phụng mệnh Dung Vương, chăm sóc sức khoẻ điện hạ, đem theo thảo dược thiết yếu phòng khi có chuyện."

Phượng Minh nhịn rồi lại nhịn, đến khi không thể nén được nữa mới mở miệng hỏi: "Dung Vương đâu?"

"Dung Vương vì bộn bề chính sự, không thể phân thân, nên mới lệnh cho tiểu tướng thay mặt vấn an người. Hơn nữa..."

"Hơn nữa gì?"

Đồng tướng quân rút ra một thanh bảo kiếm, kính cẩn dâng lên bằng hai tay, cao giọng: "Hơn nữa Dung Vương đã lệnh rằng, phải chuyển thanh kiếm này tới tận tay điện hạ."

Sự phẫn nộ của Phượng Minh lộ hẳn ra ngoài mặt: "Hừ, đem một thanh đao tới đây làm gì?"  Cậu càng nghĩ càng uất, chỉ Thu Lam: "Đem cái thứ chó gặm kia lại đây!"

Thu Lam che miệng, thì thào: "Thái tử điện hạ, không được gọi vật này là chó gặm."

Phía sau đầy những tiếng cười khúc khích, Phượng Minh đến lúc đó mới sực phát hiện mình mới nói cái gì, mặt mày nhất thời đỏ ửng cả lên.

Thu Tinh nhẹ nhàng tiến lên, ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Nếu điện hạ muốn gặp Dung Vương thì nô tì đi phái người mời ngài ấy tới nha."

"Ai muốn gặp hắn? Không được đi!"

Đồng tướng quân vẫn cố bảo trì thái độ cực kỳ nghiêm túc, hai tay không chút suy suyển nâng thanh bảo kiếm đợi Phượng Minh. Hạ Quản cười chán chê, thấy sắc trời đã chẳng còn sớm sủa, mới tạm thời kìm lại, cầm thanh bảo kiếm lên, đoạn hỏi: "Thải tử điện hạ có biết lai lịch thanh kiếm này không?"

Đến lúc này Phượng Minh mới nhìn kỹ lại thanh kiếm, thân mảnh dài, chuôi khảm duy nhất một viên dạ minh châu lớn, bình thường đến độ không nhận ra nổi xuất xứ của nó có gì đặc biệt. So với những thanh bội kiếm thường được trưng trong vương thất thì lại càng chẳng đáng để mắt.

Cậu chợt nhớ tới "Lộc Đỉnh Ký". Vi Tiểu Bảo trong ấy có thanh chuỷ thủ, chém sắt như chém bùn, cậu nghĩ thầm: Lẽ nào Dung Vương cố ý đi tìm vật báu thế gian, trăm phương ngàn kế tìm cho bằng được thanh sắc kiếm ấy về cho ta? Hừ, mà kể cả hắn có đem dâng hảo kiếm gì gì đi nữa, cũng đừng hòng ta tha bổng cho nhớ.

"Thanh kiếm này có lai lịch thế nào?" Vừa nói, cậu vừa ngán ngẩm cầm lấy, rút bao kiếm ra. Thân kiếm không ánh hào quang, nháy mắt chém một đường xuống mặt bàn, cư nhiên một dấu xước cũng không có, căn bản không thể sánh được với thanh kiếm sắc bén trong tưởng tượng. Phượng Minh đã thất vọng lại càng thêm thất vọng, cậu ném thanh kiếm xuống bàn, nhướn mày: "Nhất định là một thanh kiếm hỏng!"

"Điện hạ đừng vội giận dữ, xin hãy nghe Hạ Quản từ từ kể lại xuất xứ thanh kiếm này." Hạ Quản cúi xuống trước mặt Phượng Minh, dung hai tay nâng thanh kiếm bị Phượng Minh vất qua một bên kia lại, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nói: "Kiếm này tên gọi Vô Song, là một trong tam đại kỳ khí đệ nhất của Tây Lôi. Kiếm này không sắc, không đẹp, giết địch so với dao chặt gà cũng không bằng. Nhưng nó vẫn được xưng là kỳ khí, thái tử có thể đoán được nguyên nhân vì sao không?"

Thái tử xuất sử – Đệ nhị chương

Phượng Minh nhìn xung quanh, thấy vẻ mặt ai nấy đều mù mờ, nên càng kích thích trí tò mò, bèn lắc đầu nói: "Ta làm sao biết được?"

"Haha, kỳ khí Tây Lôi đời đời đều do vương thất lưu giữ, hiếm khi được nhắc đến, mọi người không ai biết cũng chẳng có gì kỳ quái. Hạ Quản bình sinh thích tìm tòi những thứ kỳ quái đông tây, nên đối với thứ này, cũng có ít nhiều hiểu biết." Sau khi tự khoe khoang bản thân, Hạ Quản mới tiếp tục nói: "Vô song kiếm tuy gọi là Vô Song, nhưng thực ra lại là một cặp. Từ xưa truyền rằng, huynh đệ An Thị bảo hộ một phương, có tử thù là ma vật. Hai bên tranh đấu vô cùng ác liệt, nhưng dù huynh đệ bọn họ tỷ thí bao nhiêu năm trời với nó cũng không giết chết được.Cuối cùng, cả hai bất đắc dĩ mới phải sử dụng tới một kế."

Nghe đến đó, ngay cả Đồng tướng quân cũng phải chuyển lòng tò mò hỏi: "Ồ? Kế ấy là gì?"

"Cặp huynh đệ ấy sở trường dụng phép, họ bỏ mười năm trời đằng đẵng, đem nhiệt huyết đúc thành một cặp bảo kiếm, yểm trong đó một câu thần chú vô song."

"Thần chú vô song?"

"Phải, thần chú vô song." Hạ Quản gật đầu: " Khi huynh đệ An Thị đúc cặp kiếm, đã đặt vào chúng một lời nguyền, ý rằng: kiếm này tuy là một đôi, nhưng chủ nhân lưỡng kiếm vận mệnh hợp một. Hai người giữ song kiếm, một người chết, kẻ còn lại ắt phải diệt vong."

Phượng Minh trợn tròn mắt: "Chẳng lẽ bọn họ giao một thanh cho ma vật, một thanh cho một trong hai người, liền ấy tự sát để gián tiếp tiêu diệt ma vật?"

Hạ Quản nhìn Phượng Minh đầy thán phục, than thở: "Điện hạ thật sáng suốt, quả thực là bảo vật độc nhất vô nhị trên cõi đời này. Vô song kiếm, một thanh gián tiếp đưa cho ma vật nắm giữ, một thanh trao lại cho người huynh trưởng. Huynh trưởng tự sát, ma vật rốt cuộc cũng vì thế mà vong mạng, còn người em sống sót lại tiếp tục trị vì một phương. Nơi ấy từ từ trở nên phồn thịnh, rồi cuối cùng lập nên Tây Lôi, đó cũng chính là đại vương đầu tiên của Tây Lôi ta. Vô song kiếm sau khi về tay Đại vương, được cất giấu kỹ lưỡng ngay chính giữa hoàng cung, và đến bây giờ, nó lại một lần nữa xuất hiện."

Mọi người đồng loạt nhìn vào thanh Vô Song kiếm trong tay Hạ Quản, trước ai cũng cho nó là một thanh kiếm cùn bình thường, vậy mà thoắt cái giờ đã bị bọc trong một tầng không khí thần bí.

Thu Lam bất thần run lên, hỏi nhỏ: "Hạ Quản tiên sinh, vậy... vậy tại sao Dung Vương lại muốn đưa một vật chẳng lành này đến cho điện hạ?"

Phượng Minh nhìn chăm chăm thanh Vô Song kiếm đang chảy rần rật một nguồn ma lực sung mãn ấy, hít một hơi thật sâu, đoạn đưa tay cầm. Cậu cúi người vuốt ve thanh kiếm hồi lâu, buồn bã nói: "Ta... ta sẽ tự bảo trọng."

Hạ Quản vui mừng khôn xiết, mặt y đầy ý cười, đoạn liếc sang Đồng tướng quân, đồng loạt cúi đầu hô vang: "Chúng thần nhất định tận lực bảo vệ thái tử, không phụ sự uỷ thác của Dung Vương."

Hạ Quản lại nói thêm: "Thời gian đã đến, thỉnh điện hạ khởi giá."

Phượng Minh gật đầu, Thu Lam nhanh nhẹn chạy tới tháo thanh châu quang bội kiếm đương đeo bên hông cậu xuống, thay vào đó bằng thanh Vô Song kiếm.

Mọi người đồng loạt rời khỏi Thái tử điện, Thu Tinh ở sau chót, kéo kéo tay áo Thu Nguyệt, nhíu mày đầy đăm chiêu: "Này, muội vẫn có chuyện không hiểu, sao điện hạ không giận nữa?"

"Ngươi nói xem, hai thanh Vô Song kiếm, một thanh giờ trong tay điện hạ, thanh còn lại có thể ở đâu được chứ?"

"A... Muội hiểu rồi, phải..."

Thu Nguyệt nhanh tay bịt miệng nàng ta lại, cười đùa: "Giờ biết rồi chứ gì? Đi mau thôi, mã xa của chúng ta khởi hành ngay sau xa giá của Thái tử đó."

Liền sau ấy, Tây Lôi thái tử An Hà dẫn theo tướng quân Đồng Kiếm Mẫn, mưu sĩ vương gia Hạ Quản cùng năm nghìn tinh binh, chầm chậm bước trên con đường đi sứ tới Phồn Giai quốc.

Thái tử xuất sử – Đệ tam chương

Thái tử lên đường đi sứ, quan lại khắp nơi đương nhiên phải dốc sức hầu hạ, nên đoàn người vô cùng thuận buồm xuôi gió, cứ thế dong cờ suốt bảy ngày trời liên tục, cuối cùng cũng đặt chân được tới biên giới Tây Lôi.

Từ đây muốn tới Phồn Giai, phải băng qua một đất nước mang tên Vĩnh Ân. Địa thế Vĩnh Ân so ra không khác Tây Lôi là mấy, đất đai đa phần pha sơn địa, đường biên phân chia ranh giới ba nước: Tây Lôi, Phồn Giai và Đồng Quốc giáp tiếp lẫn nhau.

Thời đại này nước lớn nhiều không đếm xuể, chuyện có một hai đoàn sứ qua lại thăm viếng lẫn nhau cũng chẳng phải chuyện hiếm, mà hầu như đều phải mượn đến đường biên ải của Vĩnh Ân. Chính vì thế quan binh trấn giữ nơi đây thường không có thói quen kiểm tra những đoàn xe lớn đi ngang. Vì cần chờ người đem văn thư quá cảnh đến đệ trình quan trấn ải mà bọn Phượng Minh bất đắc dĩ phải lưu lại ở biên giới Vĩnh Ân suốt cả ngày hôm ấy.

Đêm xuống, một viên quan địa phương phụ trách thiết đãi thân chinh đến tận nơi mời đoàn xe của Phượng Minh tới tham dự buổi yến chiêu đãi. Giữa lúc mọi người cao hứng mời rượu nhau liên miên, thì Đồng tướng quân kiên quyết nắm chặt bảo kiếm từ chối không đụng vào bất cứ một giọt nào vì thân còn mang trọng trách bảo hộ thái tử, chỉ duy có Hạ Quản, vốn đã ham rượu, tửu lượng lại còn cao, uống dễ tới trăm chén mà thần sắc vẫn chính thường. Danh tiếng tửu lượng thái tử An Hà cao xưa nay ai ai cũng biết hại Phượng Minh bị cưỡng uống hằng hà sa số loại rượu mạnh. Nhưng trước giờ vì chưa từng uống, nên chỉ vài chén qua loa, cậu đã lẫn lộn không phân biệt nổi trời trăng đất dày gì nữa. Phượng Minh chỉ nghe được một chuỗi những âm thanh hỗn tạp trộn lẫn giữa thanh nhạc cùng tiếng gọi nhau í ới, mà đầu óc đã xây xẩm quay cuồng.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, kết cục thảm hại của việc say rượu cuối cùng cũng lộ rõ.

Đầu Phượng Minh đau muốn nứt ra, cậu mơ mơ màng màng hé mắt, nhưng nhất thời vẫn không thể vãn hồi được sự tỉnh táo vốn có, chỉ cảm thấy thần trí mê muội đi. Cậu gác tay lên trán, rên ư ử.

"Thái tử tỉnh rồi ư?"

Hình như có tiếng ai nói bên cạnh? Nhưng giọng nói này cậu chưa từng nghe qua!

Phượng Minh cố ép mình quay đầu lại, ngay lập tức sợ đến nhảy dựng lên.

Ngay bên cạnh, đắp cùng một chăn, là một mỹ thiếu niên, mi thanh mày liễu, da trong suốt như ngọc lựu soi dưới ánh dương, tóc xoã dài lơi lả một bên vai, là nam nhân, nhưng hành vi lại vô cùng nhỏ nhẹ, vô cùng mời gọi hệt hạng đàn bà phóng đãng. Mà càng đáng sợ hơn chính là, hắn từ đầu tới chân đều loã lồ! Chỉ có cái mảnh tiết khố bé tí lộ ra được cánh tay trần ý nhị che khuất, còn đâu, cơ man những dấu hôn hồng khảm đầy trên làn da căng mịn, cứ tươi roi rói thắm màu đến độ mặt Phượng Minh cứ hực lửa nhừ cả ra.

Phượng Minh từng cùng Dung Vương hồ nháo đã nhiều, đương nhiên biết rõ những dấu vết kia từ đâu mà ra. Mà hơn nữa, nếu chỉ dựa vào màu sắc của đám vết tích kia không thôi, thì đến tám chín phần mười là do hoan lạc đêm qua tạo thành.

"Ngươi... ngươi là ai? Sao lại ở đây?"

"Thái tử lại có thể quên tiểu nhân ư?" Người con trai ấy chớp chớp mắt, đưa mắt đong tình nhìn Phượng Minh, cúi đầu bặm môi nói: "Tối qua dù Đồng tướng quân khuyên nhủ người bao lâu, nhưng thái tử vẫn nhất mực không chịu buông tiểu nhân ra kia mà."

"Cái gì?" Phượng Minh hú lên, không có can đảm nhìn trực diện vào Liệt Nhi, lại nhớ ra Dung Vương đã từng nói, nam phong thì ở đâu cũng được tôn trọng cả, thậm chí người trong vương thất cũng hay được thần tử dâng tặng nam sủng để cầu thăng quan tiến chức. Nhưng, Phượng Minh muốn hồi tưởng lại chuyện tối qua, mà lại không một tí ký ức nào lưu lại! Cậu phấp phỏng lo âu, cậu len lén kéo một góc chăn nhìn vào bên trong, ngay lập tức té luôn xuống giường.

Trong chăn, toàn thân Liệt Nhi trần trụi, không một mảnh quần áo!

Việc đến mức ấy khỏi cần hỏi cũng đoán được đêm qua đã xảy ra những chuyện gì.

Liệt Nhi cười ha ha nói: "Thái tử sao vậy? Đêm qua người phóng khoáng như thế, tinh mơ hôm nay đã lại thay đổi thần dạng. Chẳng lẽ người không còn thích Liệt Nhi nữa?"

Nói đoạn người ấy cứ chầm chậm tiến tới, hại Phượng Minh càng lúc càng hoảng hốt thối lui về đằng sau, đến khi đầu đập đánh cộp vào thành giường trên. Liệt Nhi thấy vậy mới lập tức dừng lại, bĩu môi: "Thái tử sao lại sợ Liệt Nhi? Liệt Nhi nên sợ người mới phải. Người nhìn xem, tối qua còn hành người ta đến suýt chết trên giường." Cậu chàng chìa cánh tay mảnh dẻ ra trước mặt Phượng Minh, toàn bộ đều phủ tràn những điểm tím sậm.

Nếu có thể hoán đổi vị trị với kẻ khác, nói không chừng phải là điều tự hào khôn xiết. Nhưng, Phượng Minh đây lại xấu hổ đến đỏ hực, lần đầu tiên đem nam nhân lăn lộn sảng khoái trên giường, lại còn khiến mình mẩy con nhà người ta tím bầm những dấu hôn.

Đã nghe rượu có thể khiến con người ta đổi tính, quả nhiên là không nên chạm vào mà!

Phượng Minh ngàn lần có đến vạn lần hối hận, lắp ba lắp bắp: "Hiểu nhầm... chỉ là hiểu nhầm thôi..."

"Hiểu nhầm?" Liệt Nhi nhìn Phượng Minh u u ám ám, đôi mắt ấy xoe tròn, long lanh, ứ đầy những lệ. Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chăm, bất giác khiến Phượng Minh áy náy không thôi, đương định mở miệng an ủi vài câu, Liệt Nhi đã thình lình toét miệng cười, để lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ nơi má, dịu dàng vô bỉ bảo: "Thái tử đã nói hiểu lầm, vậy tức là hiểu lẩm rồi."

Phượng Minh vừa mới thả lỏng được một chút, Liệt Nhi đã nói tiếp: "Liệt Nhi thân là nô bộc của một phú nhân ở biên ải Vĩnh Ân. Đêm qua vì thái tử lôi kéo Liệt Nhi không buông, nên lão gia mới đem Liệt Nhi dâng tặng Thái tử." Nói đoạn cậu ta lập tức tung chăn bước xuống giường, quỳ gối xuống trên nền đá lạnh băng băng, phủ phục: "Thái tử giờ là chủ nhân Liệt Nhi. Nếu đêm qua thái tử không hài lòng chuyện Liệt Nhi hầu hạ người, thỉnh người tuỳ ý xử phạt, Liệt Nhi tuyệt đối không nửa lời oán thán."

Phượng Minh vạn lần không ngờ được cậu ta sẽ làm vậy, vội vã kêu lên: "Ngươi làm gì vậy? Đứng dậy nhanh lên, không chết cóng bây giờ."

"Liệt Nhi thân phận nô bộc thấp hèn, nếu thái tử đã chán ghét Liệt Nhi, chi bằng người cứ ban cho Liệt Nhi cái chết đi."

Đương thì rét đậm, ngoài trời bông tuyết tung bay tứ tán, Liệt Nhi một thân trần trụi, lập tức bị khí lạnh ngấm thân, cả người tái nhợt đi, không ngừng run rẩy. Phượng Minh hoảng hồn, không thèm để ý, chân trần nhảy phắt xuống giường kéo Liệt Nhi vào lại trong chăn, đầu hàng mà nói: "Ta không có chán ghét ngươi, van ngươi đừng có hở chút lại xin ta ban thưởng cái chết."

Liệt Nhi dụi mắt: "Nếu thái tử không còn cần Liệt Nhi nữa, Liệt Nhi chỉ có thể chết thôi."

"Ta không nói không cần ngươi."

Phượng Minh suy nghĩ một hồi, nhìn vẻ kỳ vọng trên mặt Liệt Nhi, lại thầm nghĩ: đám nô bộc thời đại này có tư tưởng thật quái lạ, ta hẳn là không nên quá tuân thủ quan điểm nhân quyền của thời đại mới, bằng không dễ hắn sẽ tự sát mất. Nghĩ sao làm vậy, cậu quả quyết gật đầu: "Ngươi có thể theo hầu ta, giúp việc bưng trà rót nước, tuy nhiên..." Cậu nhấn mạnh âm điệu, "Tuyệt đối, tuyệt đối không được leo lên giường ta lần nữa."

"Vâng." Liệt Nhi gật gật đầu.

"Kể cả lúc ta uống rượu say, gọi ngươi lên ngươi cũng không được lên."

"Vâng." Liệt nhi lại gật đầu, đôi mày thanh tú khẽ chau lại: "Nhưng nếu không nghe lời chủ nhân sai bảo..."

"Ta giờ đang dặn dò ngươi đây. Chẳng hạn như ta có say rượu lần nữa, lại muốn cùng ngươi như đêm qua nữa, thì ngươi nhất định phải dùng nước lạnh tạt thẳng vào mặt ta, tạt cho đến khi ta tỉnh mới thôi!"

Liệt Nhi bối rối nhìn Phượng Minh, nhưng rốt cuộc cũng đành lên tiếng: "Dạ."

Phượng Minh lại nhỏ giọng hỏi: "Này, hỏi ngươi, chuyện đêm qua của chúng ta, ngoài Đồng tướng quân ra, còn có ai biết nữa không? Những người khác không ai biết cả chứ?"

"Tiểu nhân không rõ lắm." Liệt Nhi lắc đầu: "Tiểu nhân chỉ chú ý đến mình thái tử."

"Hy vọng mọi người không ai biết." Phượng Minh lè lưỡi.

Đương lúc định tìm kế sách đem chuyện đáng sợ này giấu nhẹm đi, ngoài phòng đột nhiên có tiếng Thu Nguyệt vọng vào.

"Điện hạ, Hạ Quản tiên sinh nói chúng ta phải chuẩn bị khởi hành, thỉnh điện hạ rời giường thay y phục."

Thu Lam nói: "Chúng ta vào hầu thôi."

Phượng Minh liếc nhìn cơ thể đang trơ trụi bên dưới chăn của Liệt Nhi, bèn la lên bai bải: "Đừng! Không được vào!"

Thu Lam với Thu Nguyệt cứ thế liếc mắt nhìn nhau, dừng chân, đứng đợi ngoài cửa không dám vào.

"Thái tử?"

"Ta thấy trong người có chút khó ở, tạm thời không muốn gặp ai hết. Các ngươi cứ đứng ngoài chờ đi."

"Thái tử thấy không khoẻ ư? Để nô tì lập tức đi mời Hạ Quản tiên sinh."

"Không! Ngàn lần không được!" Phương Minh ngồi bật dậy, giả vờ ho khan hai tiếng, liều mạng nói: "Ta không thoải mái không phải vì sinh bệnh, mà vì quá khoẻ mạnh, nên tức thời không thích ứng được. À, dù ta có nói các ngươi cũng không hiểu đâu, hãy quay về đi, không được phép của ta bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào."

Ba người đứng ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, do dự trong phút chốc, đành nói: "Vâng."

Phượng Minh vội vội vàng vàng thay đổi y phục, phục sức vương tộc phức tạp, vốn trước nay nếu không một tay Thu Lam hầu hạ, thì cũng do chính Dung Vương tự tay khoác lên, bây giờ tự động chân động tay, đương nhiên đã rối lại càng thêm rắm, chưa đầy một lúc tay chân cậu đã cuống cà kê cả lên. Liệt Nhi đã tự thay xong đồ của mình từ sớm, vừa quay sang thấy bộ dạng Phượng Minh mới mỉm mỉm cười, quy củ thi lễ nói: "Xin hãy để Liệt Nhi hầu hạ thái tử thay quần áo."

Lúc sau quả nhiên đã giúp Phượng Minh xong xuôi các thứ.

Phượng Minh vì chuyện xảy ra đêm qua, trong lòng hẵng còn bồn chồn lo lắng lắm, cậu ngờ rằng anh chàng kia rất có thể sẽ lợi dụng lúc lộn xộn mà sờ soạng lung tung, nhưng, Liệt Nhi lại thật sự toàn tâm toàn ý thay y phục, không hề quá phận, khiến Phượng Minh cũng thả lỏng được ít nhiều.

Thay y phục xong, Phượng Minh quay lại đối diện Liệt Nhi nói: "Trước tiên hãy ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta. Ta đi một lát sẽ về. Nếu ngươi muốn tự do, có thể tự mình rời khỏi đây cũng được." Cậu từng nghe Dung Vương dụ dỗ vô số lần, ba chữ "hãy ngoan ngoãn" cũng đều góp nhặt từ ấy mà ra.

Liệt Nhi lắc đầu: "Tiểu nhân sẽ không chạy, nhất định sẽ theo hầu cạnh bên thái tử. Tiểu nhân chưa từng thấy một chủ nhân nào tốt như người."

Phượng Minh biết đoàn người đang gấp gáp chuẩn bị lên đường, mà những quan niệm nô lệ cổ hủ này không thể sửa chữa một sớm một chiều được, nên cũng chẳng nói năng gì nhiều, chỉ vỗ vỗ lên vai Liệt Nhi.

Vừa ra khỏi cửa chính, đã thấy đám Thu Lam đứng đợi bên ngoài mã xa.

Thu Nguyệt giúp Phượng Minh vén tấm rèm vừa dày vừa nặng lên, mời cậu bước lên. Thu Tinh ngoảnh đầu nhìn trái phải hồi lâu, lại quay lại nhìn Phượng Minh hỏi: "Điện hạ, hắn không theo sao?"

Cổ họng Phượng Minh nhất thời khô khốc, cậu chột dạ hỏi: "Ai?"

"Cái gã Liệt Nhi ấy, chẳng phải hắn đã được tặng cho điện hạ rồi hay sao?"

Thu Lam cũng xiên thêm một câu: "Tối qua điện hạ cứ nhắm vào tên Vĩnh Ân ấy mà yêu cầu, nói đêm tối đi ngủ một mình rất lạnh, nhất định phải có người bên cạnh mới ấm được."

"Phải rồi, điện hạ còn nói nếu hắn không chịu đem Liệt Nhi tặng cho người, thì có là nửa đêm khuya khoắt cũng lén trèo tường trộm Liệt Nhi đi."

Phượng Minh xấu hổ xém chút nữa ngã lăn từ trên xe ngựa xuống, cậu khóc không ra nước mắt: "Ta đêm qua.. ta đêm qua còn nói những gì nữa?"

Ba cô gái thấy thần sắc cậu có gì đó không đúng lắm, vội vàng im bặt, đồng loạt lắc đầu.

Phượng Minh cúi đầu buồn bực nửa ngày trời, nghĩ chuyện giờ này cả thiên hạ đều đã biết tỏng cả rồi, dấu diếm làm khỉ gì nữa, liền quay sang Thu Lam bảo: "Ngươi vào phòng gọi Liệt Nhi kêu hắn theo đoàn xe đi, nói hắn không cần lén lút nữa, cứ quang minh chính đại mà đi. Dù sao thì... Dù sao thì mọi người cũng đã biết hết cả rồi."

"Vâng."

Liệt Nhi nhận được tin ấy, hoan hoan hỉ hỉ đi theo Thu Lam hành lễ với Phượng Minh, đoạn leo lên xe dành cho kẻ hầu.

Đoàn xe lại tiếp tục cuộc hành trình. Đại khái nếu muốn từ biên giới tiến vào địa giới Vĩnh Ân cũng phải đi thêm chừng mười ngày nữa mới có thể tới nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy