........

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không!"

" Nhưng tôi thấy anh rất quen mà.Này..."

Bước đi của anh có chút vội.Nhưng nếu không phải là người nhạy bén thì ít phát hiện.Cô vẫn đứng đó bên canh chiếc xe đạp, rồi nhìn người và xe xa dần ,đến khi nó chỉ còn cái chấm màu đen .Thời gian trôi nhanh quá.Tháng năm tuổi trẻ ta có được gì.?Đối với cô khoảng thời gian đi học là vui nhất.Nơi đó đã cất giữ biết bao ký ức đẹp ,những tháng ngày nghịch ngợm hay đi trễ để thầy giám thị bắt giữ...Cùng bọn Linh Lan với Bảo Bảo lê lan hàng quán khi tan học.Và còn...một người đã tỏ tình vội vàng một cách kỳ lạ và cũng biến mất thật kỳ lạ.Đâu đó quán cà phê bên đường đang mở một ca khúc rất hay mà cô ko nhớ tên có lẻ đây là một ca khúc xưa cũ.Nhưng nó đã khơi dậy tầm hồn ai đó bao nỗi hoài niệm về những thứ đã đi qua. Hiện tại nó còn là kỳ ức!
Ký ức thường trở về giữa những chông chênh nhớ, chông chênh thương, chông chênh khắc khoải. Em tự vẽ cho mình một lối đi lạc về kỷ niệm, cái lối đi chỉ dành riêng em, không anh, không ai. Có những ngày, em nhớ anh - nhớ một người đặc biệt.
Mùa nhớ là mùa nào, em không biết. Mùa yêu là mùa nào, em cũng chẳng hay. Ngày anh tỏ tình đã xa xôi từ lâu lắm. Có những thứ cảm xúc hao mòn theo từng năm tháng, để đôi lần hốt hoảng nhận ra tình yêu đúng như những gì người ta vẫn nghi ngờ về sự mãi mãi. Em vẫn thường nghe lại những bản tình ca mà bây giờ không ai hát. Giai điệu, ca từ, hay bất cứ thứ cảm xúc len vào trong đó như đánh thức một thứ tình chỉ còn vẻn vẹn một góc nhỏ, cũ kỹ và nhuốm màu thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro