Cà Phê Thời Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một quán cà phê, có chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau. Trên bàn, trước mặt họ là hai tờ báo giống nhau, đều để mở ở trang có hình một đôi uyên ương đang tay trong tay cắt bánh cưới.

Chàng trai mặc vét màu rêu, bên trong áo sơ-mi kẻ sọc xám không gài nút cổ, đeo kính, trông gọn gàng, sang mà không già. Cô gái mặc hai dây, tóc vàng và xù như một rổ mì Ý. Đôi môi cô tô son đỏ tươi, mắt kẻ xanh da trời, nhưng lại không lòe loẹt. Mỗi người xuôi theo suy nghĩ của riêng mình.

Cô gái:

“Espresso là cà phê đậm đặc, còn gọi là ‘sáu giọt năng lượng’. Tách espresso uống hết trong chỉ một nốc, nhưng đủ khiến người yếu cơ say cả ngày. Espresso là nền để pha các món cà phê Ý khác. Như một cốc cappucinno gồm ba phần, bọt sữa, sữa và espresso. Còn latte là espresso với rất rất nhiều sữa. Người Ý xem latte là món uống của trẻ em bởi lượng cà phê trong đó chẳng bõ dính răng với họ. Để pha chế mocha thì cần thêm chocolat.”

“Cậu uống cà phê từ bao giờ?”

“Mười hai tuổi.”

“Sớm thế?!”

“Ở Indonesia, con nít vài tuổi có khi đã được mớm cho thìa con cà phê mỗi khi người lớn uống, như bài tập thể dục giúp tim khỏe và chống các cơn đau tim.”

Chàng trai:

“Trả anh này!”

“Áo này của anh ư?”

“Em lấy cắp trong tủ anh mấy năm trước. Các cô gái mặc áo sơ mi trắng nam giới gọi là style áo của chàng. Một mốt rất đa năng, chic mà cổ điển, lịch sự mà lả lơi. Mốt này được lăng xê mấy chục năm trước, từ phim Kỳ Nghỉ Ở Rome. Đã đến lúc anh tìm một cô gái nào chịu mặc áo này rồi.”

“Em sẽ hạnh phúc chứ?”

“Em đoán thế. Hứa với em, anh sẽ tìm được tình yêu. Anh sẽ yêu và cưới người mình yêu. Quả báo của anh có em chịu thay hết rồi.”

“Em sẽ yêu cậu ta chứ?”

Đếm thời gian…

Cà phê phin.

“Tôi là Trần Hoàng Linh, gọi Yann quen hơn. Rất hân hạnh mời được cô vào dự án này.” – Chàng trai mở lời chào, nhận ra không khí đã trở nên sống sượng khi hai người mạnh ai nấy xuôi theo suy nghĩ riêng.

“Cuối cùng tôi cũng gặp được sếp lớn dự án. Rất hân hạnh!” – Miên nhã nhặn.

“Chúng ta vào thẳng vấn đề thôi. Tôi rất bận.” – Yan mở tập bản thảo thiết kế bao bì cho một thương hiệu cà phê mới vừa nhận từ Miên ra, tập trung đọc.

Miên ngắm đôi mắt Yann di chuyển theo từng trang giấy. Ánh mắt anh ban nãy vừa thả rông ngoài cửa sổ, mông lung và mềm dịu đếm những hạt nắng cuối đông, cố sức bấu víu vào mảnh ký ức nào đấy. Ánh mắt anh bây giờ sáng và lạnh, như lưỡi gươm thần. Ánh mắt có thể đâm sâu vào tâm can người đối diện. Ánh mắt khiến kẻ ác bủn rủn và người lương thiện thấy an toàn. Môi cô mím lại, giấu nụ cười lén lút. Cô đã tìm thấy logic đằng sau chuỗi chiến tích kinh doanh rực rỡ và dãy gái đẹp sa vào lưới tình của chàng trai trước mặt: Chính ánh mắt quyền năng và biến hóa này.

“Mọi thứ ổn, trừ quà khuyến mãi. Phin cà phê inox trông cứng cáp và sang hơn. Phin nhôm khó bảo quản, cọ rửa nhiều sẽ xỉn màu, mất thẩm mỹ. Tôi muốn biết nguyên nhân cô muốn sử dụng phin nhôm. Tôi rất thích thiết kế phin của cô, trông độc đáo.”

“Cà phê pha phin nhôm sẽ ngon hơn.” – Miên thấy hơi sượng bởi cách nói chuyện rành mạch, súc tích rất giống thầy giáo đang điểm từng gạch đầu dòng của Yann. – “Cà phê tròn vị và dậy hương hơn khi được pha bằng nước sôi. Nhôm dẫn nhiệt nhanh nên phin sẽ nóng mau, lấy ít nhiệt từ nước hơn. Còn để nóng phin, inox sẽ lấy nhiều nhiệt từ nước hơn, khiến cà phê pha ra dễ bị non, tinh chất không chiết hết.”

“Tôi đồng ý với phin nhôm. Nhưng việc đổi tên thương hiệu thì tôi không chấp nhận và không cần giải thích. Mong cô dùng logo đã được duyệt vào các thiết kế.”

“Tên Trần Gia nghe già và tự sướng.” – Miên hạ giọng. Cô ngẩng cao đầu, hơi ưỡn ngực, tư thế sẵn sàng bước vào một cuộc võ mồm để bảo vệ chính kiến.

“Trần Gia gợi cảm giác gia truyền và đáng tin cậy. Các công thức chế biến là do ông tôi nghiên cứu và lưu giữ. Điểm mạnh của Trần Gia là cà phê thật, không pha tạp hóa chất. Chất lượng là mũi tấn công của thương hiệu. Khi khách hàng tin và yêu chất lượng thì dù tên là Công Tằng Tôn Nữ Tiên Sa Cá Lặn, họ vẫn mua.” – Ánh mắt Yann đổi sắc, trở nên bông đùa. – “Mà cái tên Công Tằng Tôn Nữ Tiên Sa Cá Lặn nghe thật khả ái, hay đổi?”

“Anh có thêm đóng góp gì cho các thiết kế không? Nếu không, tôi sẽ làm việc với bên sản xuất.” – Miên nhấp môi vào tách cà phê. Trước mặt cô là thương gia trẻ, ngôi sao mới của giới kinh doanh, cô đuối lý để cãi và cũng chẳng tin mình sẽ cãi đúng. Sở trường của cô là thiết kế và cà phê, cô tốt nhất không bước ra ngoài lãnh địa ấy. – “Xin lỗi anh, có lẽ do dự án này liên quan đến cà phê nên tôi hơi khẩn trương. Từ nay tôi sẽ chỉ làm đúng phận sự mình.”

“Cô có thể thiết kế gấp nội thất một quán cà phê không? Tôi có lô đất ngay trung tâm thành phố. Hai giây trước tôi vừa quyết định mở quán cà phê.”

“Okay.” – Miên hơi sốc. Cách chuyện gãy gọn, đánh thẳng vấn đề, chẳng thừa một từ, nhưng nghiêm túc đấy rồi bông lơn đấy của chàng trai này phảng phất một người…

“Cô nghiện cà phê ư?”

Miên mỉm cười. Nụ cười của cô thoáng ưu tư, gợi nhắc về một thời đã xa vắng lắm. Cô nhìn thẳng vào Yann và cười tươi tắn hơn đôi chút. Nụ cười khách sáo thay cho dấu chấm hết cuộc trò chuyện.

Espresso.

Giữa thành phố, gần quảng trường trung tâm, ngay góc ngã tư trên con đường nhỏ rợp bóng cây, ngự một quán cà phê hoài cổ. Quán không có tên. Cửa vào bằng gỗ màu nâu sậm và ốp kính dày, mỗi lần chỉ lọt một người. Những ô cửa sổ với rèm trắng và các chậu cây nhỏ trên bậu cửa. Bên trong quán, bàn ghế đều bằng gỗ, kiểu dáng gồ ghề, nặng trịch. Nệm ghế nhiều màu xanh vàng hồng theo tông pastel như cứu lại, tạo cân bằng với nét sặc sỡ nhưng ngọt mắt, không chói. Ly tách bằng sứ trắng không hoa văn, thiết kế tối giản. Quán tưởng được nhấc nguyên bản ra từ một bộ phim Mỹ xưa lơ xưa lắc – nơi các nhà văn ẩn mình trong góc và hí hoáy vào cuốn sổ nhàu nát, nơi quý bà quý cô váy phồng áo hoa ngồi tán gẫu về các ông chồng.

Sáng chủ nhật. Đủ sớm để không khí vẫn thơm mùi tinh tươm của ngày mới. Đủ trễ để nắng khỏe khoắn xiên ngang, tạt qua các ô cửa sổ và đậu trên nền thảm màu xám tro. Quán vắng lặng. Chỉ duy nhất chàng trai vận áo sơ mi trắng, bung ba nút cổ khoe khuôn ngực rắn chắc, đang ở quầy pha cà phê. Miên đứng ngoài một khung cửa sổ, ngắm anh qua tấm kính hồi lâu.

Cộc, cộc, cộc.

Cộc, cộc, cộc.

Có tiếng gõ lên tấm kính trước mặt Miên. Giật mình, cô rớt khỏi chuỗi mơ màng, nhìn chàng trai ở đối diện mình, trong quán. Cô ngượng, không biết đã bị anh bắt gặp từ bao giờ. Cơ miệng cô nhếch lên, méo mó cười chữa thẹn.

“Chào buổi sáng. Tôi pha cho cô tách cà phê nhé?” – Yann đã trở lại bên quầy pha chế khi Miên đẩy cửa bước vào. Anh tặng cô nụ cười lớn, ấm áp như vầng dương ban mai.

“Espresso. Cám ơn anh.” – Miên đến chiếc bàn ngay sát quầy pha chế, ngổn ngang sẵn những đồ vật của Yann.

“Đô cà phê của cô nặng nhỉ. Phụ nữ thường chọn latte cho nhẹ, đỡ hại da, hoặc cappuccinno có nhiều bọt, uống vào tạo ria mép dễ thương.” – Yann khẩy cười. – “Nếu muốn xin bạn trai một nụ hôn thì nên cong môi gợi cảm, đâu cần bày trò lem nhem ấy. Không biết có gã nào thấy môi dính bọt đáng yêu, riêng tôi thấy bầy nhầy. Nụ hôn bọt cà phê chỉ lãng mạn trên phim.”

“Sáng nay có vẻ tâm trạng anh rất tốt.” – Miên để ý xấp thư trên bàn, phía đối diện mình, nằm dưới cuốn sổ tay của Yann.

“Đây là lần đầu cô gặp con người ngoài công việc của tôi. Tôi thật ra không giống rô-bốt lắm đâu.” – Yann đặt tách espresso trước mặt Miên, nháy mắt với cô. – “Xấp thư ấy tôi viết cho em gái nhưng không gửi.”

Miên cười cám ơn, không dám nhìn mắt Yann. Cô vừa khâm phục, vừa e dè trước sự tinh ý và khả năng đọc suy nghĩ người khác của anh, nhất là khi anh vừa pha cà phê vừa có thể quan sát cô.

“Xin lỗi, hình như tôi làm cô sợ. Đây là thiên bẩm, tầm nhìn của tôi rộng và chú ý kỹ tiểu tiết.” – Yann ngồi xuống trước mặt Miên, cười ấm như nắng. Anh lấy ra một lá thư và đọc to. – “I’m fine baby. How are you? Mừng sinh nhật, em gái. Quà cho em là một bí mật của anh nhé: Anh thích ngắm em ngủ. Từ khi em mới sinh, da nhăn nheo như con khỉ, đến khi đôi má em phúng phính, đến khi em thành thiếu nữ, gương mặt bầu bĩnh dần thon nhỏ. Anh thích ngắm đôi mắt em nhắm êm dịu, hàng mi thi thoảng lay động. Ngắm em ngủ yên, cảm giác rất ấm.”

“Anh em anh khắng khít thật. Sao anh không gửi cho Ceci?”

“Đắng quá!” – Yann nhăn mặt sau một hơi rút cạn tách espresso. – “Cô có thể nói lại lần nữa chăng?”

“Xin lỗi anh, nếu tôi đã vô ý nói hớ điều gì.”

“Không. Tôi chỉ muốn nhìn miệng cô nói như ban nãy. Khuôn miệng nói mà như cười, rất giống Ceci.”

“Chúng ta vào thẳng công việc hôm nay thôi. Tôi có cái hẹn vào buổi chiều.”

Yann không trả lời, cứ chăm chăm nhìn khuôn miệng Miên. Một lúc rất lâu.

Có cú đánh động trong tâm Miên. Cô nhìn Yann dè chừng, cảm giác như đang đi trên phố thì bị kẻ xa lạ tiến tới trong bộ dạng trần truồng. Cô lo anh đang trao cho mình một bí mật kinh khủng. Nhà hào môn chằng chịt bí mật, và anh là người thừa kế của một trong những gia đình danh giá nhất. Cô không muốn vướng vào mớ bòng bong của nhà họ, dù chỉ như một kẻ xa lạ được dùng làm cái thùng trút gánh nặng tâm lý. Những con người bọc vàng này, đời tư lắm phức tạp, cô không muốn dây vào. Cô không muốn chuyện xưa diễn lại với diễn viên khác.

“Đừng co rúm thế kia! Tôi xin lỗi, chắc cách nói của tôi hôm nay khiến cô thấy bất tiện. Chúng ta lại bàn về cà phê cho cô thoải mái nhé.”

Miên khẽ gật đầu.

“Vì sao cô nghiện cà phê?”

“Tôi đã từng… có cảm xúc với một cậu trai nghiện cà phê.” – Cảm giác kém thoải mái trong Miên tăng cao hơn cả ban nãy. Cô biết câu chuyện đang dần xuôi theo một hướng rắc rối và ủy mị.

“Cô biết không, nhiều gã trai tìm hiểu về cà phê chỉ để lừa gái. Một chàng trai uyên thâm về cà phê tạo ra hình ảnh một người sâu lắng, ngoài đắng trong ngọt. Dạng này dễ dụ con gái nhất.” – Yann bước vào sau quầy pha chế, lại lách tách xay hạt cà phê pha cốc mới.

“Cám ơn anh đã chia sẻ kinh nghiệm cá nhân.”

“Đố cô, cà phê nhấm nháp với gì ngon nhất?”

“Các loại bánh ngọt, bánh quy?”

“Muối biển.” – Yann nhìn đồng hồ đeo tay. – “Nếu đi ngay bây giờ, chúng ta có thể ngửi mùi biển trước giữa trưa.”

Trần Gia cà phê. Yum!

Nilon.

Chiều muộn trên bờ biển. Thủy triều bắt đầu chầm chậm rút. Gió đầu xuân lạnh giá tạt từ muôn hướng vào Yann và Miên thả bộ trên bãi cát. Bãi cát vàng nhiều vỏ sò, thấp thoáng vài mảnh rác. Đôi lần gió đưa một chiếc bao nilon quấn chân họ.

“Vì sao anh lại mở Trần Gia cà phê?” – Miên cúi xuống nhặt chiếc bao nilon nằm chôn nửa thân trong cát, rồi bỏ vào bịch lớn trên tay Yann, trong đó có những rác nilon mà hai người đã nhặt hơn tiếng đồng hồ.

“Cô muốn nghe thuyết giảng không?” – Yann cười nhìn Miên. Nụ cười của anh sáng ấm, như ánh mặt trời thứ hai, đối chọi với ánh mặt trời đang lả lơi phía chân trời.

Miên gật đầu.

“Việt Nam đánh đuổi Pháp nhưng giữ lại cà phê và bánh mì, thuần hóa chúng thành nét văn hóa riêng. Nhưng nay dù là một trong những quốc gia xuất khẩu cà phê hàng đầu thế giới, người Việt lại chẳng mấy quan tâm ly cà phê hàng ngày có bao phần cà phê, bao phần hóa chất. Tôi muốn họ tập lại cách uống cà phê, đem cho họ những gói cà phê thật, không pha bột bắp rang, không vani, không bơ công nghiệp. Cô muốn nghe thêm về chiến lược giá cả và tiếp thị không?”

“Thôi được rồi. Tôi chỉ quan tâm đến cà phê.” – Miên vừa cười vừa lắc đầu. Rồi cô lại cúi nhặt một bao nilon, lãng đãng nói. – “Cà phê ngon hơn khi pha từ hạt mới xay. Giữ hạt cà phê trong bao nilon là tốt nhất, tránh khí, tránh ẩm, hai thứ nhanh làm bay mùi vị cà phê nhất. Nilon cũng không hút dầu cà phê, giúp tinh chất cà phê trong hạt còn gần như nguyên vẹn.”

“Lòng người đôi khi giống cái bao nilon. Ký ức bỏ trong đó cứ mãi gần như nguyên vẹn, chẳng thấm ra ngoài, chẳng bay hơi được.”

Miên im lặng. Cô thấy lạ, Yann bên cạnh cô lúc này cứ như một con người khác. Tâm tình anh như đang chạy theo đường zíc zắc, đổi thoăn thoắt.

“Niềm đam mê cà phê của cô… Cô còn định sâu nặng với mối tình đầu thêm bao lâu nữa? Kiểu của cô rất hút playboy. Mục tiêu khó chinh phục thì càng kích thích.” – Yann nhếch cười.

“Anh đừng hiểu lầm là tôi gắng tỏ ra như thế trước mặt anh. Tôi không có ý định bẫy anh đâu.”

“Tôi biết. Cô là người không dây dưa công việc với đời tư cá nhân. Cô càng không muốn dây dưa với tôi.” – Yann nháy mắt với Miên, rồi cúi nhanh chụp lấy chiếc bao nilon vừa bị gió tạt sượt qua chân anh.

Miên chợt đứng lại. Yann vẫn tiếp tục bước. Nhìn anh từng bước xa dần, trong khoảnh khắc, cô bỗng choáng váng. Buổi chiều trên biển của rất nhiều năm trước bỗng mờ ảo lay động trước mắt… Thiếu nữ tóc dài ngồi bên tảng đá, xa xăm nhìn những con thuyền đằng khơi. Thiếu niên quỳ dưới chân cô, tay anh nắm chặt tay cô, thành khẩn và quỵ lụy. Thiếu nữ hôn lên trán thiếu niên, mỉm cười rồi đứng dậy rời đi. Khi nhìn dáng cô từng bước xa dần, thiếu niên ấy đã cảm thấy thế nào?

“Cô lại trôi trong ký ức à?” – Thân người Miên bị lay bần bật. Cô tỉnh khỏi những hình ảnh ma mị của thời quá khứ, trừng trừng nhìn gương mặt Yann đang chỉ cách mình chưa đầy gang tay. Hai tay anh đang bấu chặt vai cô.

“Hôm nay chắc là ngày xấu của tôi, đã hai lần rồi tôi như mất hồn.” – Cô bành môi thành nụ cười, đưa tay gạt cái cay cay ươn ướt đang vướng trên mi. – “Xin lỗi anh!”

“Miễn đừng đổ cho tôi tội gọi ngày xưa của cô dậy là được.”

“Sắp tối rồi, chúng ta đừng nhặt nilon nữa, biển cũng chẳng sạch hơn là bao. Trăm người xả, hai người dọn thì đâu khác dã tràng se cát biển đông. Anh bảo sẽ bày tôi pha cà phê bằng muối biển cơ mà.”

“Muối nguyên chất, hạt to, ra chợ nào trên thành phố mà chẳng có. Quan trọng là công thức. Về lại quán tôi sẽ bày cô.”

“Vậy anh kéo tôi ra biển làm gì?” – Miên đứng lại, thoáng bực bội. Cô bực vì anh lừa đảo cô một, thì chán ghét bản thân mười do cả ngày hôm nay mất hồn, mặc cảm xúc nâng gót chân mình.

“Hôm nay tôi không muốn ở một mình.” – Yann quay mặt về phía biển. Đấy là lần đầu tiên Miên nhìn thấy buồn bã ngự trị trong đôi mắt anh.

Một nỗi trầm lặng ấm nồng ^.^

Loạn.

Trời mưa rả rích. Chiếc xe hơi đậu gần bờ cát, nhìn thẳng ra biển, nhưng Miên chỉ thấy những dòng nước chảy dài trên cửa kính xe và một khoảng tối lờ nhờ, gây sợ ở bên ngoài. Cô không thấy biển, không thấy những gợn sóng trắng xóa trong đêm.

“Another winter day,

Has come and gone away,

In even Paris and Rome,

And I want to go home.

Let me go home.

And I’m surrounded by

A million people I,

Still feel all alone,     

Oh, let me go home

Oh, I miss you, you know,

…” (1)

(Lại một ngày đông,

Đến rồi đi,

Dù ở Paris và Rome,

Anh chỉ muốn về nhà.

Cho anh về nhà.

Vây quanh bởi

Cả triệu người, anh

Vẫn thấy cô đơn,

Ôi, cho anh về nhà,

Ôi, anh nhớ em, em biết chăng,

…)

Miên đưa tay lên bảng điều khiển, toan chuyển sang bài hát khác thì Yann chụp lấy bàn tay cô, ngăn lại.

“Anh bật bản này gần hai tiếng rồi, tôi phát ngấy.”

“Tôi cũng phát ngấy. Nhưng tôi sẽ chỉ nghe nó nốt hôm nay thôi, từ mai và mãi mãi về sau sẽ không bao giờ nữa.”

“Nếu anh muốn khoe con người ngoài công việc của mình, nên làm từng chút một. Với tôi, hôm nay như bị uống thuốc quá liều ấy.”

“Ha ha ha…” – Yann ôm lấy tay lái, gục đầu cười ngặt nghẽo. Được một lát, anh ngừng cười và tắt nhạc. – “Có nghe thêm thì cảm giác ấm áp ấy không trở lại. Đối với tôi, đây từng là giai điệu ấm nhất. Mỗi lần nghe, tim tôi từng sưởi lên đốm lửa nhỏ.”

“Từng…” – Miên nhìn đồng hồ, dõi theo từng cú nhích của hai chiếc kim. Rồi cô thở mạnh. – “Hôm nay xem như tôi tính phí đi công tác với anh. Chủ nhật tiền công sẽ gấp đôi, lại còn làm quá giờ. Nhưng anh có thể trả công cho tôi bằng cách kể chuyện. Okay?”

“Ha!” – Yann cười châm chọc. – “Đúng là dân thiết kế làm kinh doanh thì cạp đất mà ăn. Cô muốn nghe chuyện gì?”

“Ceci, em gái anh là người thế nào?”

“Ceci là người theo chủ nghĩa ôn hòa.” – Yann nói chậm, cẩn thận chọn những từ xinh đẹp nhất dành cho em gái. – “Vừa đẹp vừa giỏi, thật thà ngây thơ, hay nghĩ sao nói vậy nên đại đa số người tiếp xúc đều ghét, cho rằng Ceci kênh kiệu và khoe của. Ceci ngọt ngào như một thỏi chocolat sữa hảo hạng. Cô hâm mộ em gái tôi ư?”

“Cô ấy tham gia các sự kiện, lên báo nhiều, xuất thân lại hoành tráng nên tôi có chút tò mò.” – Miên cố tạo ra chất giọng tự nhiên giống bình thường nhất. – “Thế còn em rể anh, Phan Bá. Anh ấy là người thế nào?”

“Nếu đem phân tích ưu nhược điểm của hiện tại và tương lai thì Phan Bá xứng với Ceci nhất.” – Ánh mắt Yann trong một khắc tóe lên tia tinh quái và mai mỉa, nhưng Miên không kịp thấy.

“Thế giới của anh thật khác lạ… Không cần tình yêu.” – Trong đầu, Miên lật lại những quan sát và suy đoán suốt ngày hôm nay của mình. Cô bật cười. – “Sao hôm nay, lắm lúc tôi cảm giác như anh đang nuốt phải cà phê mặn. Nhất là cái cách anh nhắc tên Phan Bá. Giống… Ưm, giống đang ghen ấy.”

“Ha ha ha… Thế cô nghĩ vì sao tôi viết thư cho Ceci mà không gửi?” – Yann to mắt nhìn Miên. Ánh mắt anh thách thức và có nét dữ.

“Đùa vậy không hay đâu.” – Miên mất một lúc để thu gom bình tĩnh, điềm tĩnh và cả dũng cảm về cùng một chỗ trong thân mình. – “Anh đang nói về em gái mình đấy. Tình thân, tình thương và tình yêu – ranh giới của chúng mảnh đến mức có lúc tưởng vô hình, nhưng vẫn tồn tại. Có thể anh quá quyến luyến Ceci nên không muốn giao cho người khác…”

“Cô bày tôi đi.” – Yann cắt lời Miên. Giọng anh khiến dạ cô thót lại. Nó như thì thầm rằng anh biết nhiều hơn cô tưởng, ngõ ngách trong tâm cô đã bị phơi ra toang hoác từ lâu.

Miên để trống ngực mình thay lời đối đáp.

“Tôi đã cho tìm hiểu đôi chút về cô và gắn vào những tìm hiểu của riêng tôi. Ưm… Cậu ấy cưỡng bức cô sau buổi tiệc sinh nhật bên bờ biển. Khi ấy, cô là bạn gái của bạn thân cậu ta. Cô chẳng làm rùm beng. Cô chỉ cự tuyệt gặp khi cậu ta năm lần bảy lượt đến nhà sau đấy. Cô vẫn điềm nhiên sống, điềm nhiên trưởng thành. Nhưng kỳ quái nhất là tim cô nuôi cậu ta ngần ấy năm bằng một thứ tình cảm rất mềm dịu. Cô chưa từng căm ghét và kinh tởm như logic đáng ra phải thế.” – Yann nheo mắt nhìn Miên, đôi ngươi sáng lên những tinh quái. – “Một cô gái mười sáu, sao phức tạp thế?”

“Chúng ta hợp diễn một vở kịch được không?” – Miên lặn sâu vào mắt Yann. Cô biết phía trước là nguy hiểm, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời lòng cô sôi sục quyết tâm đến vậy.

Bên ngoài xe, mưa dày hạt hơn. Tiếng mưa quất vào cửa xe, tiếng gió tru, tiếng sóng gầm báo hiệu cơn giông đang đến.

- PLOY - 

Chú thích:

(1)  Bài hát “Home” của Michael Buble

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro