Uyên Ương Ẩm Ương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Sài Gòn, một đêm khuya cuối tháng 11. Trong văn phòng ở tầng lưng chừng tòa cao ốc sừng sững, Phan Bá thư thái duỗi chân trên sa-lông, nhâm nhi tách espresso đặc, thả hồn phiêu diêu theo điệu nhạc giao hưởng. Sau hồi lâu lắng sâu trong âm nhạc, xoa dịu căng thẳng của một ngày bộn việc, anh cầm xấp giấy trên đùi lên, chán chường đọc. Tiểu sử của “Ceci” Trần Mỹ Linh, cô gái trâm anh thế phiệt mà nhà anh chấm làm dâu. Nhìn tấm hình đính kèm, anh không chút ngờ ngợ. Thưở nhỏ, anh và Ceci từng cùng chơi trong vườn nhà, cùng đi biển nghỉ hè, cùng đọc cổ tích trước giờ ngủ, nhưng cũng hơn mười bốn năm không liên lạc. Cô sang Canada năm bảy tuổi.

“Chiều cao: 162.5cm – Cân nặng: 40.25kg

Tốt nghiệp học viện Thời trang Polimoda tại Ý

Thông thạo bốn ngôn ngữ: Việt, Anh, Pháp, Ý

Thương hiệu yêu thích: …”

“Oáp!” – Phan Bá ngáp dài, thả xấp giấy xuống ghế rồi đến bàn làm việc, tìm vui với bản quyết toán tài chính. Những con số khô khan vạn phần hấp dẫn hơn lý lịch của nàng búp bê trong tủ kính.

2. Một buổi sáng thanh tú. Quán cà phê sang trọng đang thiu ngủ giữa làn gió đông nhiệt đới hây hây, bỗng chiếc mui trần hai chỗ màu quýt chín thắng “két” một cú hoành tráng trước cửa. Nữ chủ nhân đánh lái rất nét, len xe vào khoảng đỗ hẹp, rồi điệu đàng bước xuống. Đôi cao gót màu bạc hà uyển chuyển tiến vào quán, bước đến bàn nằm ở vị trí đắc địa nhất – chính giữa quán, nơi Phan Bá đang đọc sách. Nhiều ánh mắt dõi theo chân dung cô gái sành điệu: tóc ngắn nhuộm nâu đỏ, da trắng mịn nõn nà, bộ đầm màu ngà bằng vải ren mờ hợp mốt.

“Bonjour! Je suis Ceci.” (1) – Giọng tiếng Pháp của Ceci nồng nàn. Khuôn miệng cô nói mà như đang cười, vô cùng duyên dáng. Cô tháo kính mát cầm trên tay, tay còn lại chìa ra bắt với Phan Bá.

“Tiếng Pháp rất dễ thương, nhưng xứ này là Việt Nam thì nên nói tiếng Việt.” – Phan Bá ngước nhìn, ánh mắt nửa buồn cười, nửa nghiêm khắc. Anh đứng dậy, không nhìn đến bàn tay Ceci trơ ra trong không khí. Anh tiến sát cô rồi áp hờ má mình lên má cô ba lần phải, trái, phải. – “Khi chào hỏi, các quý cô không bắt tay mà nhận những nụ hôn.”

“Anh rõ cổ hủ!”– Ceci cười nhạt. Bằng một cử chỉ thanh lịch, cô ngồi xuống sô-pha, hai chân khép chéo điệu đàng.

Nhiều phút trôi qua. Ceci khoan thai thưởng thức tách trà nhài, chủ ý im lặng quan sát Phan Bá đọc sách. Biết mình trong tầm ngắm, anh càng đủng đỉnh nghiền ngẫm từng con chữ, không mảy may ý định trò chuyện.

“Một quý ông sẽ không để phụ nữ tẽn tò nhìn mình hàng giờ.”

“Tôi đâu phải quý ông.” – Phan Bá khẽ nhướn mày. Anh điềm tĩnh đọc hết trang đang dở, rồi mới nhìn Ceci, miễn cưỡng bắt chuyện bằng suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu. – “Phụ nữ thường ton sur ton giày và túi xách, còn cô ton sur ton màu xe và son môi.”

“Anh tinh mắt lắm! Tôi yêu màu son quít chín, nên đã đặt xe theo màu son. Ước mơ của tôi là bộ sưu tập xe ton sur ton với bộ son của mình.”

“Tôi chạy đây. Phải tướng cướp mới can đảm cưới cô.” – Phan Bá khẩy cười, nhìn thẳng Ceci bằng ánh mắt lạy-chúa-tôi. Cô bé tiểu thư siêu quậy ngày nào giờ đã hóa bà hoàng. Anh thoáng nghi ngờ, hình ảnh cô bé Ceci lấm lem nghịch đất cát là ký ức thật, hay là một cảnh phim đẹp mà anh lầm lẫn thành tuổi thơ của mình.

“Sau đám cưới, cổ phần gia đình tôi trong tập đoàn địa ốc nhà anh sẽ được chuyển cho tôi làm hồi môn. Tôi có hàng loạt công ty đứng tên mình, sau này còn bao nhiêu thừa kế. Tính sơ cũng thấy việc cưới tôi là món hời trời ban.” – Chất giọng ngọt như mật của Ceci khiến lời cao ngạo sặc vật chất chẳng hề chối.

“Cô cần một đội kinh doanh và quản lý tài chính hơn là chồng. Còn tôi cần một người vợ hiền.” – Phan Bá tò mò về dụng ý của đóa hoa trước mặt mình.

“Tôi là thiên kim tiểu thư, xinh đẹp, giỏi giang, biết phép tắc, lại nữ công gia chánh thành thục. Tôi là cô dâu trong mơ của tất cả đàn ông con trai. Anh phải đi cúng thiên địa, cám ơn cho vận may vừa rơi trúng mình mới đúng.”

“Cô là hàng hiếm nhưng chưa chắc quý.” – Phan Bá rút ra một hộp nhung nhỏ, phong thái dứt khoát như thể đang vào hồi quyết định cuối cùng, trước khi đặt bút ký hợp đồng làm ăn. Anh mở hộp, đặt giữa bàn rồi đẩy về phía Ceci. Bên trong là chiếc nhẫn đính viên kim cương cẩn trên bông hoa tuyết duyên dáng. – “Tôi chẳng có thời gian và hứng thú đi xem mắt vài mươi bận, nên tôi sẽ cầu hôn nếu lý do cô muốn cưới xuôi tai. Thành thật nào, đại tiểu thư.”

“Tuyệt đẹp!” – Mắt Ceci lung linh nhìn chiếc nhẫn. Cô tự lồng nó vào ngón áp út, vẻ hài lòng rực sáng trên gương mặt. Vừa ngắm viên kim cương óng ánh trên tay, cô vừa so đo xem nên biến tấu câu chuyện ra sao. – “Thứ nhất, tôi muốn tăng thế lực nhà mình trong giới kinh doanh, nên hiến thân vào nhà anh. Thứ hai, một trong các trợ lý của anh là kẻ đã giẫm đạp lên trái tim nhỏ bé của tôi nhiều năm trước. Khải Anh. Tôi quyết làm cho cuộc sống anh ta khốn đốn. Thứ ba, tôi muốn mặc váy cưới lúc nhan sắc rực rỡ nhất. Nếu tiếp tục chờ tình đến rồi mới yêu, mới cưới, tôi e mình thành cô dâu lọm khọm. Thứ tư và quan trọng nhất, anh đủ chuẩn làm chồng tôi. Điều kiện của tôi khó lắm, một người giàu ngang cha tôi và giỏi ngang anh tôi. Tìm mãi mới thấy nhân thân của anh là khả thi nhất.”

Phan Bá không nói gì, chỉ nhướn mày nhìn thẳng Ceci. Mắt anh ánh lên nét thú vị pha ngạc nhiên, đêu đểu pha hài hước.

“Anh đem chiếc nhẫn này theo, chứng tỏ 90% đã muốn cưới tôi rồi, còn hỏi nhiều làm gì?” – Ceci khẽ nghiêng đầu, âu yếm nhìn chiếc nhẫn duyên dáng trên ngón tay. – “Anh còn dông dài chơi trò cân não, tôi đổi ý đấy!”

“Ha! Cô đủ chuẩn làm vợ tôi.” – Phan Bá cười lớn một tiếng, rồi cầm sách lên đọc tiếp, rõ ràng ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

Bangkok náo nhiệt.

3.  Hai tuần sau, Phan Bá và Ceci đính hôn. Sau khi cắt bánh kem và rót rượu trước hàng ngàn quan khách, giữa lúc hai nhà tất bật đếm quà mừng, hai tập đoàn hỉ hả đo giá cổ phiếu tăng vùn vụt, đôi uyên ương bay sang Bangkok. Chuyến đi được sắp xếp để hai người tìm hiểu nhau thêm.

***

Trong phòng khách sạn siêu sang, Phan Bá ngồi trên ghế bành bên cửa sổ, nửa đọc sách, nửa nhìn Ceci treo quần áo vào tủ.

“Trông cô hưng phấn lạ kỳ khi mân mê những váy áo ấy.”

“Phụ nữ chết vì phù phiếm.” – Các ngón tay Ceci lướt nhẹ trên tấm áo voan, mắt mơ màng. – “Những thớ nhung lụa này, chỉ trong khoảnh khắc, có thể biến vịt con xấu xí thành thiên nga. Cảm giác quyến rũ, ma mị, thanh mảnh như cọng lông vũ chao thân trong gió. Cảm giác được tôn sùng, yêu thương, ve vuốt. Cảm giác…”

“Phức tạp quá!” – Phan Bá cắt phăng dòng mê tưởng của Ceci. – “Đàn ông nhìn phụ nữ là nhìn vào mặt, vào ngực, vào mông. Chúng tôi nếu nhìn hàng nút áo là xem chúng có dễ cởi hay không, chứ chẳng đếm xem có bao nhiêu nút.”

“Ma dâm!” – Ceci ném đôi mắt hình viên đạn về Phan Bá. – “Mời anh về phòng mình, đừng phiền tôi.”

“Không. Quan sát cô khá thú vị, như sinh vật ngoài hành tinh rớt xuống trái đất vậy.” – Phan Bá chợt ngừng lời, mắt soi vào hàng áo trắng mà Ceci vừa treo lên. Anh đứng dậy, đến cạnh cô. – “Chẳng hạn việc cô đem theo mấy cái sơ-mi giống hệt nhau.”

“Vì tôi chưa quyết được sẽ mặc cái nào, nên đem theo tất. Chỉ cùng màu trắng thôi, chứ chúng khác chất liệu, tơ tằm, lụa Trung Đông, linen, sợi ánh kim này… Áo sơ mi trắng theo style nam giới, rộng, không chít eo được gọi là áo của chàng. Một món thời trang lãng mạn, cổ điển, không bao giờ lỗi mốt.” – Mắt Ceci ánh lên đầy tự hào, như một nhà văn vừa đọc to tác phẩm của mình cho độc giả. Được vài giây, đôi mắt cô tối sầm lại trước vẻ mặt cứng đơ của Phan Bá. Cô lắc đầu, ra chiều bó tay, trở lại bận rộn với các móc áo. – “Có nói anh cũng không hiểu, chỉ tốn hơi.”

“Đi nào!” – Phan Bá đột ngột nắm cổ tay Ceci, lôi khỏi phòng. – “Tôi sang đây để giải trí, chẳng để đôi co, cũng chẳng để xem cô xếp đồ.”

4. Sau buổi mua sắm thả phanh của Ceci khắp các trung tâm thương mại đắt đỏ, đôi uyên ương đến ăn tối tại nhà hàng Dine in the Dark (Ăn Tối trong Bóng Đêm). Ở đây, bữa tối diễn ra trong gian phòng tối đặc đến mức giơ tay sát mặt cũng chẳng thấy được dáng hình ngón tay. Nhà hàng này mục đích giúp thực khách trải nghiệm, hiểu và thông cảm hơn về cuộc sống người khiếm thị.

“Chà, trong miệng tôi là cá hay gà nhỉ?” – Phan Bá hào hứng nhai nhai và quờ quạng chiếc nĩa vào đĩa, tìm thêm thức ăn đưa vào miệng.

“Điều thú vị nhất ở chốn này là…” – Ceci ranh mãnh. – “Tôi đang lè lưỡi giễu anh nhưng anh chẳng thấy.”

“Quá khứ của cô và Khải Anh là thế nào?” – Không chấp nhất thói trẻ con của Ceci, Phan Bá gợi chuyện nghiêm túc. Nhưng giọng anh thấp thoáng cái gì đấy khiến cô cảm giác anh đang cố tình phá tâm trạng đẹp của mình.

“Năm đó tôi mười lăm, anh ta mười bảy được học bổng sang Canada, chung trường tôi. Vì anh ta, lần đầu tôi xuống bếp nấu cháo cho người ốm, lần đầu tôi đan len làm khăn quàng cổ mùa đông, lần đầu tôi nhịn mua sắm để quyên từ thiện. Tôi đã cố gắng hạ mình để ngang bằng với anh ta, thế mà chưa đầy một năm, anh ta vừa tốt nghiệp là đòi chia tay, sang chỗ khác học đại học. Anh ta bảo tôi quá giàu, quá trẻ, khoảng cách sẽ quá xa. Rất lắm lý do để bỏ tôi. Tôi khóc trước ký túc xá anh ta cả đêm mưa mà anh ta chẳng màng. Sau đấy, tôi ốm liệt giường. Rồi chuyện này chuyện kia, tôi cũng vượt qua được. Nhưng tôi thề một ngày nào đó anh ta sẽ phải trả lại những giọt nước mắt của tôi, kèm theo lãi.” – Giọng Ceci đều đều với âm điệu gây lạnh xương sống, chẳng len chút cảm xúc.

“Một trái tim vô cảm luôn từng có lúc quá đa cảm. Nhưng sống vì trai là sống không ngày mai.” – Phan Bá an ủi, giọng điệu mập mờ giễu cợt. – “Đã ngần ấy năm, Khải Anh lại là người bỏ cô thì tôi không nghĩ anh ta quan tâm việc cô lấy tôi.”

“Tôi đâu quan tâm cảm nhận của anh ta. Tôi đá anh ta khỏi tâm trí mình lâu rồi. Chỉ là lời hứa với bản thân, tôi phải có trách nhiệm thực hiện. Cái quỹ bảo trợ nhân tài chu cấp anh ta ăn học là thuộc tập đoàn nhà anh, anh ta vô phương chạy thoát tay tôi, phải trả món nợ trót ký. Tôi sẽ khiến anh ta không ngóc đầu lên được, tài giỏi mấy cũng chẳng thể thăng tiến. Ha!” – Ceci ngừng một giây để chỉnh giọng tàn nhẫn, sắc lạnh như lưỡi dao về lại chất mượt mà thường nhật. – “Thế còn anh, tôi đoán hẳn từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm?”

“Không.”

“Chậc! Tôi đã cho điều tra danh sách tình một đêm dài dằng dặc của anh. Những chàng playboy, một là trái tim đã nát bấy vì tình, hai là chưa từng thật sự nếm vị yêu. Đáng tiếc anh thuộc vế sau.” – Ceci (không biết bằng cách nào) bỗng chộp trúng lấy bàn tay Phan Bá trên bàn, nhẹ nhàng mân mê. Cô thầm thì, đổi giọng đường mật. – “Tay anh lạnh quá. Bàn tay lạnh thường che giấu một trái tim ấm nóng. Đừng giấu tôi, hẳn đã có một mối tình từng hủy hoại anh, biến anh thành con mọt việc ế xệ như bây giờ!”

“Tôi là kẻ thất bại trong tình trường. Tôi từng có tám mươi mốt mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng đều thất bại. Vừa ý cô chưa?” – Phan Bá bẻ ngoặt câu chuyện, kiểu quen thuộc để kết thúc những chủ đề mà anh hết muốn dây dưa. – “Chỗ này khá thú vị nhưng đàn ông là loài ưa hình ảnh, không mấy thoải mái trong bóng tối mò mẫm. Ăn xong, tôi sẽ đưa cô đến một nơi rực rỡ.”

Quảng trường Chong Nonsi rực sáng.

5.  Phan Bá dẫn Ceci đến quảng trường trên không Chong Nonsi. Người ta mở rộng lối đi nối từ ga tàu điện trên không sang trạm xe buýt nội đô thành một quảng trường lớn, với các cột đèn neon vàng. Đứng từ trên nhìn xuống giao lộ, muôn vàn dòng xe cộ óng ánh càng khiến cái tưởng tượng về chiếc thuyền ánh sáng đang lướt trên dải ngân hà trở nên hữu thực.

“Wow! Mê ly như phim!” – Ceci đứng sát thành lan can, dang rộng hai tay ôm lấy đêm. Cô nhắm mắt, thích thú trong những cú liếm láp nhồn nhột của gió. Cô mỉm cười cùng một ký ức vừa vụt qua. Cô nói, rất mềm và rất nhẹ, với hình ảnh đấy. – “Tiếc là không có nhạc nền. Trong phim, mỗi lúc cảnh đẹp, thế nào cũng tèn ten ten…”

Phan Bá đứng cạnh Ceci, không để tâm đến những lời của cô, mà cứ mông lung nhìn những tòa cao ốc. – “Đô thị rực rỡ này hao tốn hàng ngàn kilowatt điện, phá hại môi trường, nhưng chúng ta vẫn lờ tịt mà bật đèn. Đô thị, có nét tương đồng với tình yêu. Tình yêu, phải trả giá bằng vô số cú đau lòng mới có thể đổi lấy những kỷ niệm đẹp.”

“Có bao giờ anh nghĩ sẽ viết tiểu thuyết sến không? Tôi thấy anh có khiếu.” – Vẫn nhắm chặt mắt, nhưng thần trí của Ceci đã trở về thực tại.

“Ngày xưa làm thế nào mà cô quên được Khải Anh?”

“Tôi suy nghĩ.” – Ceci ngẩng cao đầu đầy tự hào. – “Người như Khải Anh, sĩ diện là nhất. Nếu lấy tôi, anh ta sẽ vĩnh viễn mang tiếng bám váy vợ. Đàn ông mất sĩ diện chẳng đem lại hạnh phúc cho ai. Anh ta sẽ dày vò trái tim tôi, làm tôi héo hon, tiều tụy, xấu xí. Nên bị anh ta bỏ có khi là phúc phận. Tôi đã nghĩ thế, nên mới xinh đẹp, lộng lẫy thế này.”

Ceci lại nhắm mắt chìm sâu vào ký ức. Cô thoáng mỉm cười. Phan Bá im lặng. Anh chờ đợi cô tiếp tục câu chuyện của mình. Anh biết là cô chưa kết thúc.

“Tôi hiểu vì sao Khải Anh ác với mình, nhưng tôi không thể tha thứ. Có lúc hồn thanh thản, tôi cố gắng trân quý anh ta vì dù sao anh ta cũng là nam chính trong một khoảng đời của mình, nhưng lập tức tôi đắng nghét vì hận. Cảm giác là miếng khăn giấy bị vò nát và quăng đi sau khi người ta quẹt miệng. Những giọt máu tuôn ra từ đầu gối khi tôi ngã nhoài trong đêm mưa ấy. Bao nước mắt. Cơn sốt vật vã. Mớ cảm xúc rối ren và bầy hầy phải chịu suốt thời gian dài. Nếu tôi không hại anh ta, ai phải trả giá cho tất cả chúng?”

“Không ai có khả năng làm cô đau, trừ chính bản thân cô. Tất cả tổn thương là do cô quá cả nghĩ mà nên.”

“Hồ đồ! Chỉ những kẻ thua thiệt mới trách cứ chính mình. ANH TA LÀM TÔI ĐAU!” – Ceci nhấn mạnh từng từ.

“Cô đúng là xấu nết.”

“Chỉ xấu gái mới cần đẹp nết. Ha!” – Ceci nhếch cười hiểm độc, phóng tầm mắt vào khoảng tối hun hút của Bangkok gần khuya.

“Tôi cũng từng hủy hoại một người.” – Phan Bá trầm ngâm, nói thoảng như gió.

“Chuyện tình của anh hẳn theo kiểu hoàng tử và lọ lem.” – Vẻ mặt Ceci hiếu kỳ. Cô chìm nhanh vào tưởng tượng. – “Cô gái ấy thuần khiết, mộc mạc nhưng duyên thầm như một nhành lan rừng. À không, cô ấy vụng về, nhan sắc bình bình và không tài cán. Kiểu các chàng công tử hay ho thường chết đứ đừ bởi dạng con gái nhạt toẹt. Đờ rõ bất công. Rồi nhà anh cấm cản…”

“Học viện thời trang ở Ý cũng dạy viết văn à?” – Phan Bá phì cười. – “Cô sai rồi. Người yêu cũ của tôi tóc nâu vàng giống đụn rơm cháy, da nâu, ưa trang điểm đậm như mấy ả bán bar. Được cái thân hình nóng bỏng và lên giường rất tuyệt.”

“Anh từng có ý định nghiêm túc với loại con gái ấy ư?” – Ceci giương tròn mắt, hàng mi muốn bung khỏi mí.

“Yêu, bản chất là mù quáng.”

“Bỏ được cô ta thì anh cũng không mù quáng lắm.”

Phan Bá thở dài, ánh mắt xa xăm. Anh buông giọng thoảng như gió, tựa hồ những lời nói ra mang theo dao nhọn làm đau. – “Cô ấy chết khi tôi đang học ở Mỹ. Cha mẹ tôi đến nhà chì chiết cô ấy. Rồi cô ấy khi đi trên đường đã mất tập trung, hoặc đã cố tình lao vào xe tải…”

Tim Ceci đổi nhịp nhanh và mạnh. Cô ngỡ ngàng nhìn Phan Bá, thấy rối, chẳng biết nên chia sẻ thế nào. Một phần nhỏ trong tâm trí cô lại bảo rằng anh đang bày trò bịa đặt hòng giễu mình.

“Ở trường kinh tế, người ta dạy viết văn tốt hơn ở học viện thời trang. Ha ha ha…” – Phan Bá đưa nắm tay che trước miệng cười lớn.

Hai bàn tay Ceci quạt phe phẩy trước mặt, thúc bản thân nhanh hạ hỏa. Cô vừa tức vừa buồn cười. Im lặng trở lại bao trùm hai người mãi cho đến khi dòng xe cộ bên dưới quảng trường vơi đi quá nửa.

“Nếu cô ấy cũng hận tôi như cô hận Khải Anh thì thật tốt. Như vậy vẫn còn nhớ đến tôi.” – Phan Bá xoáy mắt làn đường, nói với Ceci nhưng lời anh không bật khỏi lưỡi.

Chợ đêm Talad Rodfai

6. Quá trưa, đôi uyên ương ngồi buông lên hạ xuống danh sách dài những danh thắng của Bangkok. Cái nào Phan Bá chấm ổn, Ceci cũng lắc đầu.

“Cứ ra mấy trung tâm mua sắm cho cô tiêu pha là nhất.” – Phan Bá ngao ngán ngả người vào sô-pha. – “Miễn đừng kéo tôi theo!”

“Có lẽ anh đã lầm tưởng về tôi.” – Ceci yểu điệu nâng tách trà sứ lên môi, khẽ nhấp. – “Có tiền, tôi có quyền hưởng thụ. Nhưng tôi yêu và trân trọng cái đẹp, cái sáng tạo dù giá bèo. Tôi thường dạo mòn gót ở các cửa hàng của nhà thiết kế địa phương, mua ủng hộ không ít dù chẳng dùng, chỉ ngắm. Cứ gặp kẻ khác đụng hàng là tôi choáng váng tưởng bị bạt tai.” – Ceci kết lời bằng vẻ nhăn nhó kiểu nuốt phải miếng chanh tươi.

“Điểm tốt của cô là thành thật. Điểm xấu của cô là tất thảy hệ nhân sinh quan.”

“Bây giờ tôi nghỉ ngơi, tối chúng ta sẽ đi chợ Ga Xe Lửa. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy tôi thật ra cũng là một cô gái…” – Ceci đảo mắt vài vòng, lựa chọn từ ngữ. – “… bình dị.”

***

Chợ đêm ga Ga Xe Lửa (Talad Rodfai) mở vào các tối cuối tuần, trong khuôn viên một nhà ga xe lửa xưa của Bangkok. Dãy nhà khách được tân trang lại thành các quán cà phê, quán rượu, cửa hàng đồ cổ. Những sạp hàng dựng trên khoảng đất trống mà mấy mươi năm trước là chằng chịt đường ray, bày bán đồ cũ mấy chục năm tuổi: hộp son phấn của các quý cô Trung Hoa theo gia đình di cư sang Thái Lan từ đầu thế kỷ 20, các máy điện thoại quay số, chiếc máy đánh chữ biết đâu đã lóc cóc nên nhiều trang sách bất hủ, chiếc xe đạp khung sắt trắng gợi nhớ về một mối tình niên thiếu rong ruổi qua con đường đất ven đồng xanh, những tấm poster thời Mỹ đóng chiếm Đông Dương, những mặt dây chuyền, những chiếc nhẫn mang trong mình lời thề tình yêu bị quên lãng…

Phan Bá không hào hứng với chợ đêm. Anh thấy thật vô lý khi con người đam mê những thứ cổ lỗ. Thời trang retro và trào lưu hoài cổ chứng tỏ rằng ý tưởng sáng tạo đã cạn. Cuộc sống là để xây mới, chứ không phải để chặc lưỡi tiếc rẻ những vòng đã quay của bánh xe thời gian. Ngược lại, Ceci lê la khắp chợ với vẻ say mê nhiệt tình dành cho những món đồ lạ kỳ, cũ mốc, thậm chí lạc xoong.

“Cô có vẻ rành khu này.” – Phan Bá gợi chuyện cho bớt chán khi Ceci bắt đầu mỏi chân, đi chầm chậm giữa lối đi chính, thôi sà vào các sạp hàng.

“Tôi từng đến đây với anh trai, ngồi uống bia trong mấy quán cóc kia kìa.” – Ceci chỉ tay về phía góc chợ nơi có một dãy hơn mười chiếc xe hơi kiểu cổ xếp hàng, được biến thành quầy pha chế của quán bar bình dân. – “Nhìn người, nhìn đồ vật, nhìn cuộc sống và hít hà bụi đường. Cảm giác rất thú vị.”

“Anh trai cô, tay chơi nổi tiếng mà cũng có thú vui thật tao nhã.”

“Anh có thể châm biếm tôi sao cũng được, nhưng mỉa anh tôi lần nữa là tôi cào mặt anh ra.” – Giọng Ceci lộ rõ dữ dằn và nguy hiểm. – “Chuyện Khải Anh năm xưa, tôi sẽ chẳng đứng lên được nếu không có anh ấy. Chính anh ấy dạy tôi rằng cuộc đời thật bất công. Tôi đẹp hơn, thông minh hơn, giàu hơn tất thảy đám con gái. Thật vô phúc cho gã nào có cơ hội mà không giữ chặt lấy tôi.”

“Thì ra… ” – Phan Bá nói chậm, cố tình ra vẻ phải cân nhắc từng từ ngữ vì sợ nói hớ sẽ bị cào mặt. – “Tính khí cô độc đáo như thế là do anh trai mình rèn dũa.”

“Ừ!” – Ceci lồng tay mình vào tay Phan Bá, siết nhẹ cùng cái mỉm cười. Nét mặt cô đáo để và thách thức.

Ăn vặt kiểu Thái.

7. Buổi chiều cuối cùng của chuyến du lịch Bangkok, một chiều chủ nhật. Đôi uyên ương tận hưởng những phút dài thảnh thơi trong công viên Lumpini.

Ngồi bệt trên thảm cỏ xanh mượt, Phan Bá duỗi chân, chống hai tay ra sau, ngẩng mặt đón làn nắng quét nhẹ lên da. Gió ve vãn những lọn tóc, những chân lông anh. Mùi cỏ tươi quyện vào mùi đất ẩm tạo thành làn hương thanh khiết, đê mê khó tả. Yên bình đến lười nhác. Tĩnh lặng đến bất động. Thi thoảng tiếng quạ kêu xé toạch không gian.

“Tình yêu như cái phích nước, với người này thì ấm, còn với người khác thì lạnh.” – Giọng Ceci lãng đãng, lầm bầm lặp lại mấy lần câu nói ấy. Cảnh đất trời quá êm, quá ngọt và quá tình này bỗng rót vào lòng cô món cocktail của man mác – xót xa – bất lực – muốn vỡ òa mà bấy lâu cô ngỡ đã ngủ yên.

“Trời rất công bằng. Những kẻ đẻ bọc điều như chúng ta đều phải được tiền mất tình.” – Phan Bá lim dim trong hàng loạt chân dung xưa đang hiện về. Những hình ảnh ấy chợt đứng lại, mờ hết đi, chỉ sáng rõ một dáng hình. – “Tôi đã thương tha thiết một người, nhưng cô ấy chưa từng đoái hoài đến tôi. Tôi hạ mình cầu xin cô ấy đến với mình, nhưng đổi lại chỉ là nụ hôn tạm biệt dành cho một người bạn tốt.”

“Này, nếu nghiêm túc cưới tôi thì anh có thể thành thật chút không? Đã không có tình cảm thì cần sự chân thành làm khung xương cho quan hệ này.” – Ceci quyết định đánh bài ngửa. – “Mỗi lần nhắc về thời xưa là anh gieo ra một ám chỉ khác nhau, khó phân lọc thật giả. Chúng ta không yêu, thì sao phải chơi trò đoán não? Tôi nhức đầu rồi đấy! Cứ nói thật mười mươi và cam kết không đánh giá đối phương, tốt hơn không?”

Im lặng. Im lặng dài lê thê. Những suy nghĩ, toan tính và ký ức đan chằng chịt trong tâm trí cả hai người.

“Tôi đã yêu người không nên yêu.” – Phan Bá mở lời trước, nhìn đăm đăm vào bầu không gian mờ ảo.

“Yêu người không nên yêu…” – Môi Ceci khẽ run.

“Tôi từng có một người bạn thân. Tôi yêu bạn gái cậu ấy. Trong một lần say, tôi đã cưỡng hiếp cô ấy.” – Nét mặt Phan Bá cứng ngắc, vẻ kinh tởm đong đầy đôi ngươi, cứ như lời vừa nói đang bốc mùi rất thối. Anh đã lấy rất nhiều can đảm để chia sẻ bí mật vốn định chôn xuống mồ này. – “Còn cô?”

“Tôi không biết. Tình cảm ấy phức tạp lắm. Tôi không dám biết. Có lẽ tôi thương quá sâu đậm mà nhận lầm thành yêu. Có lẽ…” – Lưỡi Ceci bắt đầu rối vì không sắp xếp được từ ngữ cho rành mạch. Ánh nước trong mắt cô nhanh chóng dày lên. Cô nhìn thẳng Phan Bá, cái nhìn tìm kiếm sự đồng tình. – “Tim tôi ấm, là đủ rồi, đúng không? Tôi… Tôi… Tôi nằm vào lòng anh một chút được không?”

Khựng lại vài giây, rồi Phan Bá vòng tay ra sau cổ Ceci, nhẹ ôm vùi vào lòng. Anh đoán biết phần yếu đuối của cô đang hé mở. Cái dũng cảm và ngang ngược trong cô chưa đủ lớn để có thể nghe chính mình nói to bí mật của mình. Cô mềm nhũn như con mèo hen, ngoan trong vòng tay anh. Cảm giác ấm, dễ chịu và an toàn mon men khắp thân thể cô, nửa quen nửa lạ…

Hoàng hôn buông nhanh. Chẳng mấy chốc, bầu trời chuyển từ cam rực sang xanh đen. Cỏ cây xào xạc hòa ca, khí se lạnh, lòng người lao đao…

- PLOY - 

Đọc phần 1 “I’m fine, baby. How are you?” tại ĐÂY.

Chú thích:

(1)  “Bonjour! Je suis Ceci” – tiếng Pháp: Xin chào! Tôi là Ceci

(2)  “Tres bien” – tiếng Pháp: Rất tốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro